Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 9



"Cảm ơn." Hoắc Nhiễm Nhân thu lại bất ngờ trên mặt, nhìn đồ vật Kỷ Tuân đưa tới, "Nói về hai manh mối này đi?"

Kỷ Tuân giơ điện thoại, vẫn uể oải như cũ, một câu thừa thãi cũng không nói: "Toàn bộ nội dung đều viết trong TXT, cậu bật Bluetooth đi, tôi truyền sang cho cậu."

Hoắc Nhiễm Nhân bật Bluetooth, rất nhanh đã nhận được một phần bản văn.

Trong thời gian cậu xem văn kiện, Kỷ Tuân gạt sách xuống, từ trên ghế nằm ngồi dậy: "Tôi đi đây."

"Đợi đã."

Kỷ Tuân nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

"Chỉ có thế này, không còn gì khác sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Kỷ Tuân co quắp khóe miệng, người đều tức đến tràn đầy tinh thần: "Hai manh mối còn ngại ít, hai mươi cái có đủ không? Mong đợi tôi làm người chế tạo manh mối đấy à, sao không dứt khoát một bước làm đến cùng luôn, bảo tôi trực tiếp phá án rồi viết báo cáo rõ ràng về hồ sơ vụ án cũng được?"


"Đừng nóng giận, tôi chỉ là tùy ý hỏi thôi." Hoắc Nhiễm Nhân hiếm thấy giãn lông mày nở nụ cười, ngũ quan xinh xắn giãn ra hòa tan khí chất lạnh lẽo của cậu, vùng đất lạnh thức tỉnh, nhân gian hồi xuân, "Thái độ lần trước của tôi cũng không tốt, nếu như anh đã mang đến manh mối mới, như vậy đi, tôi mời anh ăn cơm, cũng coi như nhận lỗi."

"Thôi xin, sợ là cơm nuốt không trôi." Kỷ Tuân qua loa nở nụ cười, lúc này bước chân không ngừng, một đường ra ngoài văn phòng.

Chờ người biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân giống như tranh giấy mà bóc xuống.

Trong phòng làm việc không ít người, cậu lạnh mặt, nói với tất cả mọi người: "Kỷ Tuân chắc chắn giấu đi một phần manh mối, tìm người quan hệ tốt với anh ta, đuổi theo nói vài câu thăm dò đi."


Những người còn lại đều nhìn Đàm Minh Cửu.

Đàm Minh Cửu nhìn trái nhìn phải, sờ đầu trọc trơn bóng: "Các cậu đều nhìn tôi làm gì, tuy quan hệ giữa tôi và Kỷ Tuân cũng không tệ lắm, nhưng cũng không hẳn là thân thiết, đối với người của mình thì dùng chiêu này làm gì, nếu Kỷ Tuân nói không..."

Quyển vở đặt trên mặt bàn bay vào ngực Đàm Minh Cửu.

Là sổ ghi chép phá án thường ngày của Đàm Minh Cửu.

Hoắc Nhiễm Nhân lời ít mà ý nhiều: "Cầm sổ ghi chép tin tức vụ án thường ngày của anh đuổi theo đi, tự tạo cơ hội, xem anh ta tìm hiểu tin tức về phương diện nào."

"... Không tin thì thôi đi, còn dụ dỗ người ta phạm pháp cơ." (entrapment)

Đàm Minh Cửu nhỏ giọng thầm thì, nhưng trứng không chọi nổi đá, hắn chỉ có thể cầm sổ ghi chép của chính mình đuổi theo.

Kỷ Tuân đi không bao xa. Lúc đến anh chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng chưa ăn cơm, hiện tại ra khỏi cảnh cục, tìm một quán ăn sáng, vừa mới ngồi xuống, mành plastic ngoài cửa đã hất lên, Đàm Minh Cửu đi vào.


Đàm Minh Cửu nhìn thấy hắn, lập tức sửng sốt: "Trùng hợp thế."

Kỷ Tuân: "Trốn việc à?"

Đàm Minh Cửu ngồi xuống đối diện Kỷ Tuân: "Là ra ngoài phá án. Không thể đói bụng ra trận đi? Tôi ăn một miếng cho nóng. Tào phớ mặn của quán này ngon phết, ăn một bát đi, tôi mời?"

"Thôi khỏi, tôi đã gọi món rồi."

Bữa sáng Kỷ Tuân gọi là sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao. Sữa đậu nành ở trên bàn không cho đường, Kỷ Tuân cầm lấy lọ đường, đổ một muỗng lớn vào trong, cầm thìa canh chậm rì rì khuấy lên.

Anh không nói gì, ánh mắt cũng mơ màng, giống như còn đang trong mơ chưa tỉnh.

Nhưng nghĩ đến thành tích vĩ đại của người này trong quá khứ, trái tim của Đàm Minh Cửu, lại giống như muỗng đường mới vừa cho vào, bị thìa canh cùng nước nóng nung nấu nhiều lần.

Thò đầu là một dao, rụt đầu cũng là một dao, Đàm Minh Cửu giải quyết nhanh chóng: "Hình như tôi bị đau bụng, tôi đi vệ sinh một chuyến đã."
"Ừm."

Hắn vươn tay quệt phía sau lưng, quệt ra quyển sổ ghi chép bỏ trên bàn: "Cái này cậu trông giúp tôi, đừng để những người khác động vào, bên trong có thể có cơ mật quan trọng về vụ án của Hề Lôi."

"Ừm."

Đàm Minh Cửu ôm bụng nhìn chung quanh, vô cùng thần bí: "Ai, vốn dĩ cái này không nên để ở đây, mà tôi lần trước đi nhà xí mang sổ theo, không cẩn thận rớt sổ vào..."

Thìa canh va vào thành bát, âm thanh lanh lảnh vang lên.

Kỷ Tuân ngẩng đầu: "Lúc ăn cơm có thể đừng nói những chuyện về nhà xí ở đây không?"

"Không nói, không nói." Đàm Minh Cửu cười hì hì, "Tôi đi nhá, lúc sau gặp."

Nói xong, hắn ôm bụng đứng dậy, dùng tư thế kỳ quặc nhảy lên tiến vào phòng vệ sinh, thật giống như đau bụng nhịn không nổi. Kỷ Tuân thu hồi ánh mắt từ trên lưng Đàm Minh Cửu, chuyển tới quyển sổ trên bàn.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Mười phút sau, Đàm Minh Cửu cuối cùng cũng coi như từ trong nhà vệ sinh đi ra, cả người khoan khoái ngồi lại đối diện Kỷ Tuân: "Uầy, cậu ăn xong rồi hả?"

Kỷ Tuân uống nốt một ngụm sữa đậu nành cuối cùng: "Sổ ở đằng kia, không ai động đến, tôi đi đây."

Đàm Minh Cửu phất tay: "Cảm tạ, đi thong thả, lần sau lại gặp!"

Chờ Kỷ Tuân xốc mành rời khỏi quán, hắn nhanh chóng thu tay về, nhìn quyển sổ trên mặt bàn. Vị trí cùng góc chếch của quyển sổ không khác gì với lúc hắn rời đi, Đàm Minh Cửu giơ tay muốn cầm lấy, suy nghĩ một chút lại dừng lại, hỏi nhân viên cửa hàng đi qua thu dọn: "Vừa nãy cái người ngồi đối diện tôi có chạm vào sổ của tôi không?"

Nhân viên cửa hàng cũng không ngẩng đầu lên: "Cửa hàng đông đúc như thế, tôi làm sao biết được, lớn thế này rồi, đồ của mình cũng không biết cất kỹ à?"
Đàm Minh Cửu tay lại duỗi tay vào trong túi, đặt thẻ cảnh sát lên bàn: "Tôi muốn kiểm tra CCTV."

Nhân viên cửa hàng: "..."

Đáng tiếc bên trong CCTV chẳng có gì cả, mười phút, đừng nói tay cùng tầm mắt của Kỷ Tuân, ngay cả con ruồi đi ngang qua cũng không buồn dừng lại trên sổ hắn.

Đàm Minh Cửu xác nhận tình huống, sau khi trở về cục cũng ăn ngay nói thật với Hoắc Nhiễm Nhân.

Bên trong phòng làm việc, Hoắc Nhiễm Nhân nhăn mày: "Anh thăm dò Kỷ Tuân trong cửa hàng có CCTV, anh cảm thấy đầu óc của Kỷ Tuân bị tang thi ăn mất rồi, không nhìn thấy cái camera to đùng trên vách tường kia à?"

Đàm Minh Cửu thật oan khuất: "Cửa hàng kia là Kỷ Tuân chọn, cũng không phải tôi chọn, hơn nữa, tìm một nơi không có CCTV, tôi nói cậu ta xem, cậu ta nói cậu ta không xem, như vậy cũng đâu nói rõ ràng được, đúng không?"
"Làm không tốt còn mạnh miệng?"

"Hoắc đội, tôi tuyệt đối không phải so đo với ngài đâu, nhưng mà ngài ngẫm lại xem, ngài có phải là có chút định kiến rồi không. Theo tôi thấy, Kỷ Tuân muốn che giấu manh mối, vậy cậu ấy càng không cần thiết cung cấp manh mối; Kỷ Tuân nếu đã cung cấp manh mối, vậy chứng tỏ không cần thiết che giấu manh mối. Cậu ta vừa cung cấp vừa che giấu manh mối, đây không phải là Song Thủ Hỗ Bác* hai bên đều không được việc rồi sao?" Đàm Minh Cửu nỗ lực giải thích.

*左右互博: Tả Hữu Hỗ Bác hay còn gọi là Song Thủ Hỗ Bác, là võ công đặc biệt do Chu Bá Thông tự nghĩ ra, xuất hiện trong bộ truyện Anh Hùng Xạ Điêu và Thần Điêu Hiệp Lữ của tác giả Kim Dung. Song Thủ Hỗ Bác này là lấy tay trái đánh nhau với tay phải, tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, lòng có thể dùng vào hai việc. Ý của anh Chín là bạn Tuân nếu vừa cung cấp lại vừa giấu manh mối thì mục đích muốn che giấu hay muốn cung cấp của bạn ấy đều không thành.
Nhưng trên mặt người đàn ông ngồi sau bàn làm việc vẫn chỉ mang theo cười lạnh nhàn nhạt: "Nói xong chưa?"

"Chưa nói xong, tôi còn có một kiến nghị!"

"Nói."

"Kỷ Tuân cùng Viên đội là anh em, Kỷ Tuân có thể gạt tôi, nhưng tuyệt đối không có lý do gì gạt Viên đội, không bằng chúng ta nhờ Viên đội ra tay, vậy nhất định chỉ cần duỗi tay ra nắm lấy, mã đáo công thành!"

"... Vụ án của đội hai, anh lại bảo tôi đi tìm người ngoài đến cứu viện?" Hoắc Nhiễm Nhân cạn lời hỏi.

"Ơ, đều là phá án, đều là anh em trong đơn vị, sao lại phải chia làm đội một đội hai làm gì, ngài đang chia bè kết phái..."

Đàm Minh Cửu trực tiếp bị Hoắc Nhiễm Nhân ném cho quyển sổ, đuổi ra khỏi văn phòng.

Hắn luống cuống đón lấy sổ ghi chép của chính mình, sau khi ra cửa lặng lẽ oán trách:

"Còn chê tôi không làm được việc, You can you up! Nếu tự cậu làm, Kỷ Tuân ngay cả cơm cũng không muốn ăn cùng cậu, cửa thứ nhất đã thất bại nặng nề! No can no bb!" (*Làm được hẵng nói, không làm được cũng đừng chê bai)
Hắn oán giận một câu, cảm thấy thư thái hơn rồi, chắp hai tay sau lưng bước kiểu Emiem, tiếp tục đi làm việc.

*

Ăn sáng xong, Kỷ Tuân không vội vã tiếp tục tìm kiếm manh mối. Sau khi giao lại manh mối cho phía cảnh sát, chuyện này đối với anh mà nó chính là đã có giai đoạn cơ bản.

Anh sắp xếp lại các suy đoán của mình.

Từ chứng cứ hiện hữu tới xem, cái chết của Hề Lôi tử hẳn là quy về người quen gây án.

Mà nguyên nhân người quen gây án, rất có thể là bởi vì...

Trong đầu Kỷ Tuân chợt lóe máy tính cùng điện thoại biến mất khỏi hiện trường, còn có dây cáp ổ cứng lẻ loi xuất hiện trên bàn.

Theo anh biết, phía cảnh sát sau đó cũng không phát hiện ổ cứng nào bên trong căn nhà, nói cách khác, ổ cứng cũng đã biến mất.

Người quen này đang tra cứu ghi chép trong máy tính và điện thoại di động của Hề Lôi.
Phần nhật ký không biết là gì này, rất có thể chính là nguyên nhân tử vong của Hề Lôi.

Một bí mật.

Một bí mật mà hung thủ không muốn bị người khác biết.

Thế nhưng Hề Lôi có thể biết được bí mật gì đây? Hằng ngày cô ấy đều chỉ tiếp xúc với thai phụ... Cô ấy biết được chuyện xấu trong nhà của những thai phụ đó? Biết thai phụ vụиɠ ŧяộʍ với người khác, hay là biết chồng của thai phụ vụиɠ ŧяộʍ với người khác?

Kỷ Tuân liên tưởng đến một vài chuyện xấu xa, lại mơ hồ cảm thấy chính mình đã quên mất gì đó.

Là một điểm nho nhỏ.

Một điểm vô cùng vô cùng nhỏ.

Nhưng nó lại là giọt mực trên áo trắng, một điểm khiến anh lưu ý...

Chuyện xảy ra mấy ngày nay từng tấm từng tấm mà chiếu lại trong đầu anh, anh lật xem những ký ức này, mãi đến khi anh nhìn thấy một tấm trong đó:
Bình giữ nhiệt trên tay Đường Cảnh Long.

Đồng dạng đám mây, đồng dạng vẽ đen trắng, anh nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu đó, đó là ở...

"... Vòng bạn bè của Hề Lôi!"

Thế nhưng vòng bạn bè của Hề Lôi ngoại trừ Tằng Bằng ra, chỉ đăng những chuyện liên quan đến công việc.

Nói cách khác, một gia đình mà cô làm việc, qua lại với Đường Cảnh Long ở cùng một cửa hàng!

*

Hôm nay nắng hơi gắt, xua tan mấy âm u mấy ngày nay, là một ngày thích hợp để làm việc.

Kỷ Tuân ngồi xe tới công ty nội trợ gia đình mà Hề Lôi làm việc, nói với nhân viên túc trực trước quầy: "Tin tức Hề Lôi bị hại các cô hẳn đã biết..."

Mục đích anh tới nơi này rất đơn giản, tìm được gia đình có cùng cốc cà phê kia.

"Trong nhà hai ngày nay đang muốn tổ chức tang lễ, đưa tiễn Lôi Lôi đoạn đường cuối cùng. Trước đây có một khách hàng quan hệ đối đãi với Lôi Lôi đều rất tốt, sau khi kết thúc công việc, cũng thường xuyên liên lạc riêng với nhau, nhưng điện thoại của cô ấy bị cướp, hiện tại không liên lạc được với người bạn này. Tôi muốn xem xem nơi này có lưu trữ phương thức liên lạc hay không—— Đúng rồi, tôi không biết tên của đối phương, chỉ biết thời gian Lôi Lôi làm việc cho nhà này."
Việc này lễ tân không thể làm chủ, báo lại cho chủ quản, chủ quản đến rồi cũng không gặng hỏi, bởi vì trước đó cảnh sát đã tới hỏi một lần, trong công ty đều biết chuyện này. Cô ấy rất niềm nở, lập tức giúp Kỷ Tuân lục soát hồ sơ, cũng lập tức cho ra kết quả:

"Là Lữ Đan Anh đây mà! Nhìn ra được quan hệ giữa Hề Lôi cùng cô ấy rất tốt, cô ấy liên tiếp tìm Hề Lôi hai lần, lần thứ hai còn là lúc trước khi sinh một tháng đã muốn Hề Lôi hỗ trợ chăm sóc."

Kỷ Tuân đột nhiên nhớ tới nhân viên của cửa hàng hoa ngày hôm qua.

Rất trẻ, liên tiếp sinh hai đứa bé đều khôi phục cực kỳ nhanh. Hai người là chị em tốt, Tiểu Lôi chăm sóc Tiểu Tây.

Anh hỏi: "Lôi Lôi tổng cộng chăm sóc bao nhiêu sản phụ sinh hai con?"

Chủ quản đều bị chọc cười: "Hề Lôi mới làm việc ở đây vỏn vẹn có ba năm, anh cho rằng sinh con giống như mua hoa quả ngoài chợ, muốn có lập tức có hả? Cô ấy chăm sóc hơn mười thai phụ, nhưng chỉ có duy nhất người này sinh hai con."
Lữ Đan Anh là Tiểu Tây.

Trong nhà Lữ Đan Anh có bình giữ nhiệt là quà tặng kèm giống hệt với Đường Cảnh Long.

Manh mối lại xâu chuỗi với nhau.

Anh muốn số điện thoại của Lữ Đan Anh, thông qua số điện thoại add WeChat của đối phương, thời điểm thêm WeChat của đối phương, anh dùng lý do giống như đến công ty điều tra tư liệu: Hề Lôi bị hại qua đời, hi vọng đối phương có thể tới tham gia tang lễ.

Yêu cầu xác minh gửi tới, nhất thời như đá chìm biển lớn.

Kỷ Tuân cũng không vội, anh tìm Hạ Ấu Tình, bảo đối phương ở trong vòng bạn bè đối chiếu thời gian mà tìm kiếm bức ảnh về hai đứa bé của Lữ Đan Anh.

Không bao lâu, bức ảnh gửi tới.

Tấm thứ nhất là một đứa bé tóc đen mắt đen, ngoại hình đặc trưng của người Châu Á; tấm thứ hai lại là tóc quăn mắt xanh, rõ ràng là con lai, lại nhìn thời gian đăng trong vòng bạn bè, chỉ cách nhau 11 tháng.
Bất luận từ ngoại hình của hai đứa nhỏ trước sau, hay là thời gian sinh con mà nói, đều có chút quái dị.

Vào lúc này, xác minh bỗng nhiên được thông qua.

Kỷ Tuân nhấn trở lại WeChat, nhìn thấy trong giao diện trò chuyện, hệ thống thông báo anh và Lữ Đan Anh đã trở thành bạn tốt.

Một giây sau, khung trò chuyện hiện lên tin nhắn.

Lữ Đan Anh: "Không đi được."

Lữ Đan Anh: "Lữ Đan Anh chết rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.