Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 105: C105 Không cần



Bạch Sở Khiết hoàn toàn không có bạn trai mới, bó hoa đó là do Henry tặng do thời gian dài Trần Duật Đằng liên tục tra tấn tinh thần của cậu. Mặc dù cậu đã tìm đủ mọi cách để hắn không thể liên lạc, nhưng Trần Duật Đằng cũng không chịu thua dễ dàng như vậy, năm lần bảy lượt cũng tìm cách kết nối với Bạch Sở Khiết thành công.

Henry cũng hiểu được tình hình Sở Khiết gặp phải, không những thế còn tinh thần và giấc ngủ của Sở Khiết còn đi xuống. Henry rất nhiều lần muốn mắng chửi Duật Đằng nhưng Sở Khiết lại ngăn cản, hơn nữa cậu còn đưa ra một lí do hết sức thuyết phục.

"Trần Duật Đằng không hề hiểu tiếng Pháp, nếu muốn mắng cũng như vịt nghe sấm"

Thời gian ngắn gần đây cuộc sống của Sở Khiết cũng bắt đầu ổn định hơn, cậu có thêm được một người bạn mới là Woojin, nhưng theo như lời những người xung quanh kể thì là Woojin đang theo đuổi Sở Khiết. Nhưng khổ sở thay, Bạch Sở Khiết cảm thấy mình chưa đủ chín chắn để yêu đương. Việc cậu cần làm bây giờ là chăm chỉ học hành, sau đó về nước thăm cha mẹ. Chuyện yêu đương hệt như nổi sợ của cậu hiện tại vậy.

Henry nhìn bộ dáng có ngẩng ngơ của cậu, lập tức vỗ lưng an ủi.


"Bé cưng làm sao đấy? Lại bị tình cũ quấy phá à? Sao trông mặt như thể vừa bị ai trêu chọc thế kia?". Truyện Ngược

Bạch Sở Khiết lắc đầu, nụ cười cũng không được tự nhiên như trước. Chỉ có điều lần này bản thân của cậu cũng không bị gò bó nữa, tự tin đáp.

"Không có gì cả, từ nay về sau người kia cũng sẽ không làm phiền em nữa. Anh không cần lo lắng cho em nữa"

Henry bán tín bán nghi, nhíu chặt hàng lông mày đã được kẻ chau chuốt kĩ càng hỏi lại một lần nữa.

"Có thật không? Lần này buông tha thật rồi chứ?"

Bạch Sở Khiết đá viên sỏi nhỏ ở dưới chân mình, gật đầu đáp.

"Bây giờ sẽ không làm phiền, không gặp lại nữa"

Nhưng hai năm sau thì chưa ai biết, cũng chẳng biết Trần Duật Đằng có đến tìm gặp cậu hay không, hay chỉ là lời hứa suông. Nhưng cậu hy vọng...sẽ không bao giờ gặp lại thì tốt hơn...

————-****———-


Trần Duật Đăng dùng tay lau đi nước mắt, là thân con trai hắn không muốn để cho người khác thấy mình khóc, đặc biệt là đối với người trong gia đình. Trần Duật Đằng cố gắng khịt mũi, hắn giọng đáp.

"Con không khóc!"

Lời nói của hắn càng làm Trần phu nhân khẳng định rằng con trai cưng của cô đang khóc. Dù sao chính cô là người nuôi nấng hắn, bản tính của Trần Duật Đằng thế nào cô còn không biết rõ sao?

Trần Duật Đằng rất cứng đầu, cái tôi của hắn cũng rất cao. Không thể dễ dàng rơi nước mắt được, nhưng thời gian gần đây Trần phu nhân nhận ra con trai của cô thật sự nghiêm túc với một cậu nhóc. Mặc dù hai đứa đã chia tay, là con của cô có lỗi với người ta. Nhưng nhìn con trai kiên trì, có lúc còn mang vết thương về nhà khiến cô xót xa vô cùng.

Nhưng nhìn thái độ dửng dưng của chồng mình, Trần phu nhân cũng thừa hiểu lần này nếu cô bênh vực con trai thì cũng không có tác dụng gì. Nếu như không để Trần Duật Đằng tự tìm cách, mãi mãi con bà vẫn sẽ dựa dẫm vào gia đình. Không thể nào tự lập được.

Nhưng lần này Trần phu nhân lại chứng kiến con trai khóc, trên tay nắm chặt điện thoại không buông. Cuối cùng lớp phòng bị cuối cùng của bà gỡ bỏ, Trần phu nhân tiến đến gần hắn, đặt tay lên vai Trần Duật Đằng nói.


"Duật Đằng, hay để mẹ giúp con tìm thằng bé nhé? Chỉ cần vài ngày thôi, mẹ sẽ tìm giúp con"

Khác với những gì cô tưởng tượng rằng Trần Duật Đằng sẽ nhảy lên cảm ơn cô, sau đó sẽ một hai muốn đi tìm người. Lần này Trần Duật Đằng từ chối nhận lời giúp đỡ, đầu hắn vẫn hướng nhìn ra cửa sổ để không muốn cho ai thấy mình khóc.

Trần Duật Đằng mở miệng, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi và đau khổ đáp.

"Em ấy không muốn bị làm phiền. Nhưng con cũng đã nói với em ấy, hai năm sau nhất định con sẽ gặp lại"

Trần Duật Đằng nói được làm được, chỉ là hai năm sau cậu thiếu niên háo thắng mang tên Trần Duật Đằng đã biến mất...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.