Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 119: Hỏi thăm



Bạch Sở Khiết còn tưởng mình nghe nhầm, khó tin ngẩn mặt lên. Đã không nhìn thì thôi, một khi nhìn trái tim cậu lại đập hẫng đi một nhịp.

Cậu không tin, cái người ở trước mắt chắc chắn là hoa mắt... Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở đây được chứ.

Cái người lẽ ra không nên gặp, tại sao lại gặp vào lúc này. Vì cớ gì... còn cho bọn họ gặp lại?

Bạch Sở Khiết lùi một bước, môi mấp máy không nói thành lời. Bộ dạng giống như đang bị doạ sợ, lại có chút bối rối.

Cậu hy vọng rằng, đây chỉ là ảo ảnh.. hoặc là do cậu hoang tưởng mà thôi.

"Sở Khiết..."

Thanh âm kia bất chợt vang lên, như thể kéo cậu về thực tại.  Bạch Sở Khiết thật sự không hề bị ảo tưởng.

Thoáng chốc người kia đã đến rất gần cậu, vẫn khuôn mặt đó, vẫn giọng nói đó. Cái người này, không phải là Trần Duật Đằng sao?

"Cuối cùng cũng đã tìm thấy em rồi..."

Bạch Sở Khiết còn chưa kịp hoàn hồn thì Trần Duật Đằng đã lao đến ôm lấy cậu, hơi ấm và mùi nước hoa nam tính của Trần Duật Đằng khiến cậu tỉnh táo đi vài phần.

Dường như khoảng thời gian xa cách, Trần Duật Đằng đã cao lớn hơn rất nhiều. Đến cả lồng ngực cũng rộng hơn. Tiếng tim đập của Trần Duật Đằng cũng khiến cậu nghe rõ hơn rất nhiều.

"Dừng lại..!"

Bạch Sở Khiết lúc này mới phản xạ, lập tức đẩy Trần Duật Đằng ra, ánh mắt của cậu nhìn hắn cũng trở nên phòng bị. Không còn là ánh mắt đầy sự yêu thương, ngưỡng mộ như trước.


Trần Duật Đằng bị Sở Khiết tránh né, đến cả ánh mắt của cậu cũng biết nói khiến tim hắn bất chợt co rút lại. Dẫu biết trước kết quả sẽ như thể này. Nhưng Trần Duật Đằng vẫn đau lòng không thôi.

"Anh xin lỗi, vừa này anh có hơi bất lịch sự khiến em không thoả mái"

Trần Duật Đằng cố gắng bình tĩnh, chủ động cách xa cậu một bước chân nhỏ. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn cậu một cách nóng bỏng nhất.

Suốt thời gian qua, kể cả trong giấc mơ hắn vẫn luôn mơ thấy được gặp cậu. Hắn muốn được ôm cậu, nói lời xin lỗi, cầu xin cậu cho hắn thêm một cơ hội nữa.

Bây giờ người đã ở phía trước mắt, Trần Duật Đằng xem như không phải mơ.

Bạch Sở Khiết quay mặt đi chỗ khác, giọng nói có chút lạnh nhạt hỏi.

"Tại sao anh lại biết chỗ này? Anh đến đây làm gì?"

Trần Duật Đằng nhận được thái độ lạnh nhạt của Sở Khiết, trong lòng chua xót không tả được. Hắn cười bất lực đáp.

"Anh đến để tìm em! Anh đã sang Pháp đã vội đến tìm em..."

Nói rồi, hắn tiến đến gần Sở Khiết, bàn tay của hắn vươn ra muốn nắm lấy tay cậu. Nhưng cậu đã nhanh hơn một nhịp, vội vàng tránh né bàn tay kia đi.

"Giữa em và anh vốn đã không còn chuyện gì để nói từ lâu rồi. Anh đừng đến tìm em nữa, em thật sự không muốn gặp lại anh"

Đã chạy trốn đến một nơi thật xa, đã quá lâu để không còn vấn vương. Cuộc sống của cậu đang rất tốt, không đau lòng, không còn khóc trong những chuyện yêu đường lúc trước. Cậu không muốn phải lao vào tình yêu một lần nữa. Nó đã thật sự khiến cậu quá sợ hãi.

Vậy mà người gây ra nổi sợ cho cậu bây giờ lại đứng trước mặt cậu, những chuyện bị lừa dối lúc trước khiến cậu như đang quay trở về quá khứ.

"Sở Khiết! Anh biết em không hề muốn gặp anh. Nhưng anh thật sự không thể quên em được. Chuyện sang Pháp du học cũng là để tìm em. Anh hiểu bản thân mình không có tư cách gì để xin em thêm một cơ hội nữa. Nhưng anh muốn sửa sai lầm, anh muốn theo đuổi em một lần nữa"

Thời gian trước, mỗi ngày hắn đều nhớ đến cậu. Vốn dĩ hắn cũng đã từng nghĩ rằng không liên lạc cậu, không làm phiền cậu. Hắn có thể bình tĩnh lại như xưa.

Nhưng càng không gặp lại càng nhớ, càng không muốn làm phiền hắn lại càng muốn hỏi thăm cậu từ những người xung quanh.

Hắn chưa từng nghĩ tình yêu tuổi học trò có thể khiến hắn khắc ghi trong lòng. Và đến hiện tại, thời gian cũng đã trôi qua. Hắn đã chắc chắn người hắn thật sự yêu là ai.

Nhưng đối với Sở Khiết, cậu chẳng thể tin người trước mặt này thêm một lần nào nữa. Cậu cười trừ, lắc đầu đáp.

"Chúng ta còn chưa từng chính thức bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc!? Chuyện anh đến Pháp là do quyết định của anh, nhưng em hy vọng hiện tại chúng ta đừng nên liên quan đến cuộc sống của nhau thì tốt hơn. Em đã không còn tin anh từ rất lâu rồi. Em cũng không thể nào cho người mình không có tình cảm bất kì một cơ hội nào cả. Trần Duật Đằng, em không hề nói dối, em hiện tại không hề có cảm xúc với anh cho nên làm ơn, đừng làm phiền cuộc sống của em nữa"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.