Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 54: 54: Không Nên Tức Giận




Trần Duật Đằng nổi điên lên, nhìn vào mặt Hưng Vĩ nghiến từng câu mà hỏi.

Hưng Vĩ nhìn bộ dạng hiện tại của cậu ta có chút buồn cười, còn hỏi ngược lại.
"Này! Cậu nóng giận cái gì chứ? Tôi thích con trai thì sao chứ? Tôi thích Sở Khiết, cậu thích Mễ Lạc thì có gì sai?"
Duật Đằng biết rõ Hưng Vĩ đang chọc tức mình, nhưng hắn không thể cãi được.

Dù sao cũng có Mễ Lạc ở đây, hắn cũng cần giữ mặt mũi.
Mễ Lạc cũng an ủi hắn.
"Cậu không nên ích kỉ như vậy, Hưng Vĩ thích con trai cũng đâu đến lượt cậu thích.

Chúng ta đều còn trẻ mà, mở rộng tư tưởng lên một chút đi"
Mễ Lạc càng nói càng được đà cho Hưng Vĩ nói tiếp, Trần Duật Đằng không thể cãi lại được.
Hắn tự cố trấn an mình, trò cá cược này hắn là người thắng, Hưng Vĩ vì thua độ nên cay cú chọc giận hắn mà thôi.

"Không nói chuyện với cậu nữa, tôi cùng Mễ Lạc đến lớp trước"
Hưng Vĩ nhún vai, nhường chỗ cho họ đi.

Hưng Vĩ phì cười lẩm bẩm.
"Đại thiếu gia của cậu mà cũng có ngày này à? Chắc là ba mẹ cậu sẽ vui lắm đây"
Hưng Vĩ quay đầu, định đi ra khỏi cổng trường mua một ít kẹo bạc hà thì có một cuộc gọi đến.

Cậu ta nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, khuôn mặt hung dữ cũng bắt đầu dịu dàng hơn, trên môi nở ra nụ cười nhẹ, ấm áp hỏi.
"Tôn Trường ngoan, nhớ anh rồi sao? Anh mới đến trường không lâu, làm sao mà vội vã gọi vậy?"
Người tên Tôn Trường kia dùng giọng nghẹn ngào mang theo chút non nớt đáp.
"Tôn Trường bị sốt rồi, muốn anh đi học về ôm ôm"
Hưng Vĩ phì cười, chuyện Tôn Trường có sức khoẻ yếu là điều hắn đã quá quen thuộc.

Chỉ có điều mỗi lần Tôn Trường phát sốt đều muốn hắn ở bên cạnh, Hưng Vĩ dỗ nhẹ hỏi.
"Mệt lắm sao? Hay là đợi anh về dỗ em ngủ được không?"
Tôn Trường gật đầu, khóc thút thít nói.
"Không muốn anh đi học, Tôn Trường mệt, muốn anh ở nhà ôm ôm"
"Được! Đợi anh học xong buổi sáng sẽ về với em nhé? Tôn Trường ở nhà một chút thôi"
Tôn Trường được dỗ dành lập tức trở nên ngoan ngoãn, còn bắt hắn hứa đủ thứ trên trời rồi mới chịu tắt điện thoại.

Hưng Vĩ bất lực cười lắc đầu, trên màn hình nền điện thoại của hắn cũng chính là tấm ảnh của Tôn Trường đang ngủ say.

Chừng đó cũng đủ biết được rằng Tôn Trường chiếm vị trí quan trọng như thế nào trong lòng Hưng Vĩ.
Trần Duật Đằng kéo Mễ Lạc về lớp, trong lòng cũng không thể nào vui vẻ lên được.


Trí óc hắn hiện tại chỉ quanh quẩn xung quanh cái xoa đầu của Hưng Vĩ dành cho Sở Khiết.
"Duật Đằng, giúp tớ mua một ít sữa ở căn tin được khôngn? Tớ còn muốn nói chuyện với Tiểu Mẫn một chút"
Mễ Lạc ngồi cùng với cô bạn thân, lên tiếng nhờ vã Trần Duật Đằng.

Mà hiện tại tâm trạng hắn cũng không tốt, chỉ sợ ở cạnh Mễ Lạc rồi vô duyên vô cớ giận dỗi cô cho nên hắn gật đầu tiến ra khỏi lớp.
Trên dãy hành lang dài đều có học sinh đứng, kẻ thì cười đùa nói chuyện, kẻ thì lại cùng nhau nghịch ngợm.

Hắn bước đi trên dãy hành lang đó, lại chỉ thấy được mỗi hình bóng của Bạch Sở Khiết lúc nào cũng cười với mình.

Hình ảnh cậu chỉ là của mình hắn càng khiến hắn điên tiết hơn.
Vừa đúng lúc lại chạm mặt Hưng Vĩ, cả hai đứng ngang bằng chiều cao với nhau, cũng chẳng còn thiện ý như trước.

Hưng Vĩ hỏi.
"Làm sao vậy? Không vui?"
Hưng Vĩ biết rõ vì sao Duật Đằng không vui, nhưng cậu ta vẫn cố tình hỏi như thể để trêu tức Duật Đằng, hắn nghiến răng mắng.
"Mẹ nó! Là cậu cố ý"

Hưng Vĩ tỏ vẻ mình vô tội, nhìn Duật Đằng nhắc nhở.
"Chẳng phải cậu nói Sở Khiết chỉ là món đồ chơi sao? Mấy năm qua anh em chúng ta đều như vậy, cậu quen bao nhiêu cô bạn gái tôi sờ ngực những cô ta cậu đều rất thoả mái mà? Bây giờ Sở Khiết tôi còn chưa làm gì mà cậu đã phát điên? Hay là cậu thích Sở Khiết"
Trần Duật Đằng mím môi không đáp, cảm giác uất nghẹn ngay ở cổ họng.

Hưng Vĩ thật lâu rồi mới nắm thóp được Duật Đằng thì dễ gì buông tha.

Cậu ta lại nói tiếp.
"Nếu Sở Khiết không phải người cậu yêu thật lòng thì để tôi vậy.

Biết đây hôm nay là cái xoa đầu, sau này đến mông của cậu ấy tôi cũng được thì sao?"
Bốp!
Lời vừa dứt, trước mặt bao nhiêu học sinh Hưng Vĩ lại bị Duật Đằng tặng cho một cú đấm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.