Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 59: 59: Tiền Thắng Cược




Trần Duật Đằng cùng Nam Khiêm tiến đến nơi lớp học bị bỏ trống mà hoàn toàn không hề hay biết Hưng Vĩ đã đến từ trước, vừa bước vào trong đã nồng nặc mùi khói thuốc, Nam Khiêm vừa mở miệng đã mắng.
"Thằng ranh này, chẳng phải nói đợi bọn tôi đến rồi cùng hút sao?"
Hưng Vĩ không trả lời, chỉ tiện tay ném bao thuốc cho Nam Khiêm, cộc cằn đáp.
"Hút trước hay hút sau gì cũng như nhau thôi"
Trần Duật Đằng liếc nhìn Hưng Vĩ, Hưng Vĩ cũng nhìn hắn.

Rõ ràng trong mắt của cả hai hoàn toàn không hề có ý định nhượng bộ cho nhau.
Trần Duật Đằng ngậm một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa rồi hỏi.
"Có chuyện gì về Sở Khiết thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian"
Nam Khiêm cười thật lớn, làm ra vẻ mặt khốn nạn đáp.
"Cậu đúng là thằng khốn nạn mà, vừa nãy thằng Sở Khiết đó không cần mặt mũi nữa cứ ngồi ở trong nhà vệ sinh khóc lóc gọi tên cậu đó.


Thằng khốn này,không những gieo tương tư cho nữ mà còn có cả gieo tương tư đậm sâu cho nam ư?"
Trần Duật Đằng nghe tin này thì trong lòng cũng không lấy làm vui vẻ gì, nếu là lúc trước hắn cũng sẽ mặc kệ người ta.

Thậm chí còn đem chuyện người ta khóc vì mình ra làm trò cười.
Nhưng bây giờ trong lòng hắn có chút khó chịu, Bạch Sở Khiết khóc, hắn cũng không vui vẻ.

Nhưng hắn vẫn phun ra mấy lời chướng tai.
"Mặc kệ cậu ta"
Hưng Vĩ liếc nhìn Trần Duật Đằng một cái rồi thả điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi dụi, cậu ta thở dài một hơi.

Tiến chỗ Duật Đằng, vỗ vai hắn nói.
"Đúng là anh em của tôi, cậu vẫn làm tốt lắm.

Chuyện khi sáng chúng ta bỏ đi, dạo này lão già tôi ở nhà có chút khó ở, hơn nữa Tôn Trường ở nhà cũng nằng nặc đòi giữ tiền tôi cho nên dạo này tôi hơi thiếu tiền.

Biết là cậu thắng được vụ cá cược này, tôi mất tiền nên không vui, định trêu chọc cậu một chút cho vui, ai ngờ cậu lại nóng giận như vậy"
Trần Duật Đằng nhếch hàng lông mày của mình lên hỏi lại.
"Cậu không có tình ý gì với Sở Khiết sao?"
Hưng Vĩ lắc đầu, trên mặt lộ ra ý cười đầy yêu chiều hỏi.

"Cậu quên rằng Tôn Trường có sức khóc rất dai sao? Bây giờ nếu tôi thích ai, không chừng Tôn Trường còn đòi bỏ nhà đi thì khổ lắm"
Lời nói có ý tứ rõ ràng, Hưng Vĩ chỉ có một mình Tôn Trường là duy nhất, làm gì còn thời gian để ý đến ai kia chứ?
Trần Duật Đằng nghe đến đây thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một tí, còn tưởng rằng Hưng Vĩ sẽ thật sự theo đuổi Sở Khiết nên hào phóng đáp.
"Tôi cần gì ít tiền đó, chúng ta là anh em với nhau bao năm nay, cậu thiếu tiền cứ nói tôi tôi có thể cho cậu được mà.

Vài đồng cá cược này là gì, tôi chỉ muốn chứng minh cho cậu và Nam Khiêm thấy tôi có thể làm được mọi thứ?"
Hưng Ví nhếch mép, vừa cười vừa nói.
"Thật sao? Cậu không thích Sở Khiết?"
Trần Duật Đằng vẫn khó chịu vì câu hỏi này, hắn rõ ràng không hiểu tâm tư mình, nhưng cái hiện tại hắn yên tâm đó chính là Hưng Vĩ sẽ không chạm vào Sở Khiết.
Hắn cười khẩy, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo của mình nói.
"Quản chuyện đó làm gì, tôi không thích con trai, càng không thích người có khiếm khuyết.

Cậu ta có chỗ nào để cho tôi thích chứ? Nào nào, tôi thắng cược rồi.


Cược rằng cậu ta sẽ yêu tôi đúng không? Tôi đã làm được rồi, hai cậu chần chừ gì nữa? Mau đưa tiền đây!"
Nam Khiêm lẩm bẩm vừa cười vừa chửi rủa một câu, sau đó rút tiền ra đưa cho Duật Đằng.
Hưng Vĩ cũng đưa tiền cho hắn, còn nói.
"Lần này lừa tình người ta, thật sự không thích người ta đó chứ?"
Trần Duật Đằng nhấc vai, mạnh miệng nói.
"Cậu lo xa gì chứ? Đâu phải lần đầu tiên tôi chơi đùa với ai.

Cậu ta chỉ xứng đáng với chừng này tiền cá cược của tôi thôi, người tôi thích mới là Mễ Lạc."
Lời hắn vừa dứt, bỗng nhiên ở trước cửa phòng học một giọng nói quen thuộc mang theo sự nghẹn ngào cùng tức giận vang lên.
"Vậy thì cho em đặt thêm tiền của của mình vào nữa, em muốn nâng cao giá trị của bản thân mình".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.