Lời Nói Dối Của Vợ (Khủng Hoảng Hôn Nhân)

Chương 13: Ám chỉ



Yến Trâm ngả lưng về phía sofa, hai chân dài vắt vẻo, thờ ơ lên tiếng: "Ban nãy anh cũng nhìn thấy rồi đấy, chỉ cần có tiền, có thể khiến những người ở đây vứt bỏ tôn nghiêm, làm bất cứ chuyện gì được sai bảo."

Cao Văn Cường cảm thấy đối phương đang ám chỉ mình điều gì đó, nhưng hắn không nói gì.

"Xã hội này chính là xã hội xem trọng tiền tài, anh cảm thấy nếu như anh có tiền, vợ anh sẽ phản bội anh sao?"

Yến Trâm đột ngột quay đầu nhìn về phía Cao Văn Cường, cất tiếng như thể đang tự hỏi và tự trả lời: "Không đâu! Nếu phụ nữ đã đi đến bước đường ấy, chẳng qua chỉ vì đồng tiền, để khiến bản thân mình được sống cuộc đời tốt đẹp hơn."

Cao Văn Cường vẫn không nói gì, hắn không biết nên nói gì.Bởi vì trên thực tế hắn không có tiền, cho dù bây giờ Yến Trâm chê cười hắn nghèo mạt hạng, hắn cũng không có cách nào phản bác cô ta.

Nhưng, hắn và Nguyễn Huyền Châu quen nhau bao nhiêu lâu rồi, hắn luôn cảm thấy Nguyễn Huyền Châu không phải kiểu người ấy. Cô ấy không hẳn quá coi trọng đồng tiền, cho nên hắn không cảm thấy Nguyễn Huyền Châu phản bội hắn vì tiền tài.

Chỉ có điều, ngoài lí do này ra, hắn cũng không nghĩ được lí do nào khác.

"Khoảng thời gian khi mới biết Cao Phi ngoại tình, tôi chỉ hận không thể giết chết anh ta luôn! Yến Trâm này cần gì mà không có? Anh ta dựa vào cái gì mà phản bội tôi? Nhưng sau này tôi cũng thông suốt, đàn ông vốn dĩ luôn mang cái "phẩm chất" này, quá coi trọng họ đồng nghĩa với việc tự rước bực vào người. Anh ta có thể phong lưu vui vẻ ở bên ngoài, vì cớ gì mà tôi không thể giống vậy?" Yến Trâm nói xong mấy câu này, cô ta bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

Cao Văn Cường có ngu đần cỡ nào cũng hiểu được ý của Yến Trâm, chỉ đơn giản là muốn hắn nghĩ thoáng ra, và lên giường cùng cô ta.

Uống xong ly rượu đó, Yến Trâm nhìn Cao Văn Cường, đầu mày cuối mắt híp lại quyến rũ vô cùng, dường như đang nhìn phản ứng của Cao Văn Cường.

Lúc này đây, quả thực Cao Văn Cường có chút động lòng vì những câu nói kia. Một người phụ nữ như Nguyễn Huyền Châu có thể ra ngoài làm loạn, vì sao một thằng đàn ông như hắn phải kiêng dè nhiều thứ đến vậy?

Chỉ có điều mấy sở thích “đặc biệt” của Yến Trâm khiến hắn hơi băn khoăn, dù sao hắn cũng không rũ bỏ được thể diện và tự tôn của đàn ông. Hắn cảm thấy, từ quan điểm của hắn, mấy thứ ấy không liên quan gì đến tiền.

"Những chuyện tôi bảo anh điều tra, anh điều tra đến đâu rồi?" Yến Trâm đột ngột chuyển đề tài.

Cao Văn Cường kể lại một lượt những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, cũng nói cả dự định ngày mai tìm Kỳ Duyên.

"Điều tra những thứ ấy có liên quan gì đến Cao Phi?" Yến Trâm nhíu mày hỏi lại.

"Tôi cảm thấy người trong công ty của anh ta đều do anh ta dụ dỗ, chưa biết chừng anh ta chính là ông chủ đứng phía sau. Nếu như cứ điều tra tiếp theo hướng này, chắc chắn có thể điều tra được thứ cô muốn." Cao Văn Cường cũng nói luôn với cô ta về suy nghĩ của mình.

"Vậy thì trước hết cứ làm theo cách này đi, bây giờ ngày nào tôi cũng cho người theo dõi anh ta, nhưng không điều tra được gì. Nếu bên phía anh có thể điều tra ra anh ta phạm pháp, tống anh ta vào tù bóc lịch vài năm cũng được đấy!"

Khi nói đến những từ cuối cùng, Yến Trâm nghiến răng nghiến lợi.Hiển nhiên oán hận của cô ta với Cao Phi đã chất chứa lâu lắm rồi.

Hai người im lặng một hồi, Yến Trâm vẫn có vẻ không tin lắm, cô ta hỏi lại: "Anh thực sự chưa có gì với cô Kỳ Duyên kia à?"

"Không có gì!" Cao Văn Cường quyết đoán lắc đầu như trống bỏi, chắc mười người thì có chín người không tin hắn chưa hề làm gì với Kỳ Duyên.

"Chắc không phải là chỗ đó của anh vô dụng chứ?" Yến Trâm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cao Văn Cường, còn liếc một cái về vị trí giữa hai chân hắn.

"Không phải..." Cao Văn Cường lúng túng cười cười, lần đầu tiên đùa kiểu này với một người phụ nữ không thân quen lắm khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.

"Vậy tối nay có muốn chứng minh cho tôi thấy không?" Yến Trâm vừa từ từ ngả đầu về phía Cao Văn Cường vừa nhìn hắn chằm chằm mà hỏi.

Tình huống đột ngột này khiến cơ thể Cao Văn Cường căng cứng lên, nhất là khi hơi thở nóng bỏng của Yến Trâm phả lên người hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy. Hắn tròn mắt nhìn Yến Trâm chằm chằm, sau cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu.

"Vậy thì đi thôi!" Yến Trâm hài lòng nở nụ cười, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

Cao Văn Cường cảm nhận được sự căng thẳng trước giờ chưa từng có, dường như trái tim hắn sắp vọt lên cổ họng, hắn từ từ theo sau cô ta.

Khi đến cửa club, lái xe đã đợi sẵn trước cửa từ bao giờ rồi.

Sau khi lên xe, Yến Trâm nhẹ nhàng tựa lên người Cao Văn Cường, đột nhiên cô ả cất tiếng hỏi: "Anh có biết vì sao tôi có hứng thú với anh không?"

Cao Văn Cường quả thực cũng muốn biết đáp án của thắc mắc này. Nhưng đằng trước còn có tài xế, khiến hắn cảm thấy vô cùng bối rối, hắn chỉ lắc đầu.

"Bởi vì từ nhỏ tôi đã không bao giờ chịu nhận thua. Khi tôi biết được chồng mình có con đàn bà khác bên ngoài, tôi đã nghĩ rằng, nếu điều kiện của ông chồng cô ả kia không quá tàn tệ, tôi sẽ lên giường với chồng cô ta, trả hết cho cô ta. Cho nên, sau lần đầu tiên gặp anh, tôi đã có suy nghĩ này rồi." Yến Trâm ghé tới nói nhỏ bên tai Cao Văn Cường.

Lí do này khiến Cao Văn Cường hơi cạn lời, chắc cũng phải những người có thế có lực như Yến Trâm mới có suy nghĩ kỳ quặc như thế này.

Xe ra khỏi clun chưa được bao lâu, lái xe phía trước đột ngột lên tiếng: "Bà chủ, phía sau có người đang theo đuôi."

"Hừ, muốn bày mưu tính kế với bà hả!" Yến Trâm cười lạnh, sau đó ra lệnh cho lái xe: "Cắt đuôi chúng đi!"

"Bọn chúng chắc phải có mấy chiếc xe liền, rất khó để cắt hết tất cả." Lái xe ở đằng trước trả lời.

"Anh xuống xe trước đi! Lần sau tôi liên lạc lại với anh!" Yến Trâm im lặng một lúc rồi nói với Cao Văn Cường, sau đó yêu cầu lái xe dừng xe bên vệ đường.

Đốm lửa vừa mới nhen nhóm cháy lên trong cơ thể Cao Văn Cường bỗng chốc phụt tắt hết. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, khó khăn lắm mới có một lần hắn gom đủ dũng cảm để phóng túng với bản năng của bản thân, nhưng lại nhận được kết cục như thế này đây.

Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, hắn vẫn thấy hơi sợ. Nếu như thực sự bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp của Yến Trâm và Cao Phi, chưa biết những kẻ lắm tiền nhiều của ấy sẽ làm gì với hắn.

Bắt xe về nhà, Nguyễn Huyền Châu đã ngủ rồi, trong nhà yên lặng như tờ. Một mình Cao Văn Cường bất tri bất giác nghĩ tới những ngày tháng hắn yêu đương cùng Nguyễn Huyền Châu, lại nhớ tới những lời Yến Trâm nói hôm nay, trái tim hắn vẫn nhâm nhẩm đau đớn, tận nửa đêm mới thiêm thiếp ngủ say.

Sáng hôm sau, vẫn chỉ có một mình Cao Văn Cường ở nhà.Hắn gọi cho Kỳ Duyên, hỏi xem hôm nay cô có thời gian không, ra ngoài thực hiện lời hứa ngày hôm qua.

Kỳ Duyên nói chiều nay có thời gian, sau đó hai người hẹn nhau ở một khách sạn.

Cao Văn Cường đến khách sạn đó đúng thời gian đã hẹn, đặt phòng, nhanh chóng nhìn thấy Kỳ Duyên mặc một bộ đồ thể thao màu trắng gõ cửa vào phòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cao Văn Cường, Kỳ Duyên khựng lại, một lúc lâu sau mới kinh ngạc hỏi rằng: "Anh là chồng của chị Nguyễn Huyền Châu?"

Cao Văn Cường vốn đang định ngả bài vớiKỳ Duyên, không nghĩ tới việc che giấu thân phận của mình nữa, hắn gật đầu luôn.

Kỳ Duyên hiển nhiên có chút thấp thỏm và bất an, dường như không biết nên làm thế nào.

"Cô vợ Kỳ Duyên của tôi đi theo các cô đúng không?" Cao Văn Cường hỏi thẳng vào vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.