Tằng Nữu cùng Đường Ny lúc nhỏ cùng nhau lớn lên, nhà Đường Ny lại có tiền, Tằng phụ tự nhiên cho rằng bọn họ chính là một đôi.
Đối với Tằng Nữu mà nói, đính hôn thậm chí là kết hôn đều không có nghĩa lý gì. Ba cậu đề ra “Trước khi trở về Mỹ, phải cùng Đường Ny cử hành nghi thức đính hôn đơn giản”, cậu cũng không muốn cãi lời ba mình.
Tuy nói chỉ là nghi thức đính hôn đơn giản, nhưng đối với Tằng gia cùng Đường gia mà nói đây không phải là chuyện nhỏ, chỉ lựa lễ phục thôi cũng khiến cậu khá là bực mình.
Cố làm ra vẻ tiếp đón xong khách khứa, thật vất vả mới có cơ hội chuồn ra ngoài đến góc tối hít thở không khí, Tằng Nữu nhìn thấy Trần Hàn đi cùng Phó Hiến hai người vừa uống rượu tâm tình hớn hở bàn chuyện gì thú vị lắm, cậu ngay lập tức suy nghĩ muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này.
“Đại ca, anh tới rồi, tụi em đang muốn nói cho anh một chuyện rất là vui.”
“Hửm?” Tằng Nữu kéo cà vạt, con mắt chớp chớp nhìn hai người họ.
“Nam nhân kia tới đây rồi nha…… Còn quỳ trên mặt đất cầu xin người ta muốn đi vào đây nhìn mặt anh đấy.”
“Là ai?”
“Ha, đại ca, anh cũng quá ác rồi đi. Người ta đối với anh nhớ mãi không quên, ngược lại thì anh tốt rồi, quên cả người ta luôn.”
Tằng Nữu khẽ cau mày, chẳng lẽ bọn họ nói chính là Nghiêm Tư Cẩn? Nhưng mà, nam nhân thành thật kia sao lại tới đây tìm mình?
“Ổng ở đâu?”
Nghe Trần Hàn tóm tắt đại khái những chuyện vừa trải qua, xém chút Tằng Nữu quăng ly rượu xuống đất, vẻ mặt âm tình bất định, nói, “Tôi đi ra ngoài xem một chút.”
Ngồi đến hai chân mất cảm giác, Nghiêm Tư Cẩn nhìn dòng người không ngừng ra vào Tằng gia, cảm giác thật náo nhiệt.
Anh, quả nhiên không thể trêu chọc nổi người nhà này. Nỗ lực nở nụ cười tự an ủi chính mình, tim Nghiêm Tư Cẩn như bị siết chặt càng ngày càng đau đớn.
“Ông làm gì ở đây?” Đột nhiên có giọng nói trầm thấp khiến Nghiêm Tư Cẩn ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ tuổi đã từng hồn nhiên giờ phút này lại lạnh nhạt xa cách, dùng đôi mắt hung tợn nhìn thẳng vào chính mình.
Mà Tằng Nữu kiêu căng đứng trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, trong lòng lại suy nghĩ hoàn toàn khác.
Biết được đối phương tới đây tìm mình, Tằng Nữu phản ứng đầu tiên chính là nhảy nhót không ngừng. Buổi tối ngày đó tan rã trong sự không vui, Nghiêm Tư Cẩn đuổi cậu rời đi khiến cậu tức giận nửa ngày, bây giờ nhìn lại, quả nhiên Nghiêm Tư Cẩn đối với mình nhớ mãi không quên, vẫn đặt cậu ở trên đỉnh vinh quang.
Loại kiêu ngạo thỏa mãn này khiến Tằng Nữu tự luyến mình, nhưng chỉ vài giây sau, cậu lại cảm thấy ghét bỏ kháng cự, cái lão nam nhân nghèo túng này sẽ không bị bức ép làm ra chuyện gì đáng sợ đi. Cho dù nam nhân này mê mẩn chính mình, Tằng Nữu cũng không vui khi bị nam nhân này phá hoại.
Nghiêm Tư Cẩn đột nhiên đứng dậy, không để ý hai chân run rẩy, “Tôi, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
Lông mày Tằng Nữu càng nhíu chặt, “Là ai nói cho ông biết địa chỉ nhà tôi?”
“…… Vợ tương lai của cậu.”
Nghe được giọng đối phương không còn thuận theo như trước, mặt Tằng Nữu đầy mù mịt. Đường Ny nói cho anh nghe chuyện cậu ngày hôm nay đính hôn? “Vậy ông tới đây làm gì.”
“Tôi tới đây làm gì?” Nghiêm Tư Cẩn hoảng sợ trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, “Tôi, không phải tới đây quấy rầy. Tôi chỉ là…… Có chuyện muốn hỏi cậu mà thôi.”
Nghiêm Tư Cẩn vẻ mặt uể oải, nhưng thái độ lại ra vẻ thanh cao, Tằng Nữu thấy phi thường không quen, cậu lại thích Nghiêm Tư Cẩn ngoan ngoãn mặc cho mình bài bố, đôi mắt sâu mê luyến nhìn chăm chú vào mình.
“Hừ, có cho ông thêm can đảm cũng đừng nghĩ tới đây quấy rầy. Được rồi, ông cứ về trước đi. Lúc trước tôi có một số việc không nói thật cho ông biết, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đến tìm ông.”
Nghiêm Tư Cẩn con mắt trợn lên càng to hơn, chuyện đã đến nước này rồi, tại sao người này còn có thể mặt không đỏ tim không đập, chính nghĩa lẫm nhiên nói chuyện không biết xấu hổ đến như vậy? Chẳng lẽ cậu không biết rằng lời nói dối của mình gây thương tổn đến mức nào sao? Lẽ nào tim cậu không phải làm từ máu thịt?
“Không được!” Nghiêm Tư Cẩn cất cao âm lượng, khẩu khí không ngừng kháng cự, “Cậu không thể đi, tôi muốn nói hết rõ ràng tất cả mọi chuyện cùng cậu.”
“Đừng có đùa!” Phát giác trong mắt Nghiêm Tư Cẩn tuyệt vọng vẻ mặt lại kiên quyết, Tằng Nữu có chút sợ hãi anh sẽ làm ra hành động đáng sợ nào đó, dù sao hôm nay tới đây đều là những nhân vật cực kỳ nổi tiếng.
“Tôi chỉ muốn biết là…… Vì sao, vì sao cậu lại làm như thế này? Tôi không hiểu.” Nghiêm Tư Cẩn nắm chặt ống tay áo Tằng Nữu, “Cậu nói cho tôi biết đi, tôi thật sự không hiểu!”
Lo lắng bị khách khứa phát hiện mối quan hệ giữa hai người, Tằng Nữu nóng lòng muốn thoát khỏi sự giằng co của Nghiêm Tư Cẩn, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, cũng không cần thiết phải gây nên phiền phức, cậu bịa chuyện nói, “Được được được, tôi sẽ nói cho ông biết, tạm thời ông cứ về trước đi, ngày mai tôi sẽ đến tìm ông.”
Tằng Nữu lấy tay muốn đẩy ra Nghiêm Tư Cẩn đang dây dưa.
Nghiêm Tư Cẩn tự cho mình đã sớm đoạn tình với Tằng Nữu, chỉ mới ba ngày không gặp mặt nhưng trong thời khắc này khi nhìn thấy cậu, anh vẫn theo bản năng, đối với cậu nhớ mãi không quên.
Ba ngày chịu đựng áp lực khi nhìn thấy kẻ cầm đầu hại mình, anh điên cuồng bùng nổ, dùng sức mạnh nắm chặt tay Tằng Nữu, rống lên kích động, “Không! Cậu không thể đi, cậu phải nói cho rõ ràng, cậu không nói tôi sẽ không rời đi!”
Không ngờ Nghiêm Tư Cẩn luôn ôn hòa thiện lương, khi điên lên lại biến thành dáng vẻ ghê tởm này, thái độ Tằng Nữu không kiên nhẫn nổi, “Ông buông tay tôi ra!”
“Không! Không! Nếu tôi buông tay cậu ra cậu sẽ trốn đi mất! Mỗi lần cậu đều luôn như vậy, đột nhiên không thấy bóng dáng đâu! Mỗi lần tôi đều bị cậu lừa hết lần này đến lần khác! Cậu đừng hòng rời đi, đứng ngay tại đây đưa ra câu trả lời hợp lý rõ ràng!”
Dần dần, khóe mắt Nghiêm Tư Cẩn ướt sũng, nước mắt thống khổ từ trên mặt rơi xuống, anh không thường xuyên rơi lệ, nhưng từ khi Tằng Nữu xuất hiện, anh đã thay đổi rồi.
Môi khẽ run, Nghiêm Tư Cẩn không ngừng lúng túng, “Cậu không thể đi…… Vì sao, cậu cho tôi một câu trả lời hợp lý……”
Nam nhân biểu hiện tan rã từng giọt nước mắt rơi xuống quả thật rất đáng thương, nhưng đối với Tằng Nữu mà nói, cậu lại càng lo lắng khách khứa tứ phương, bị nam nhân giằng co lôi kéo dáng vẻ lại khóc thút thít rất dễ bị người khác chê cười, cậu căn bản không muốn tìm hiểu Nghiêm Tư Cẩn đến đây cầu xin cái gì. Tằng Nữu mẫn cảm lại cố chấp cho rằng, Nghiêm Tư Cẩn đang cố ý dây dưa cùng mình, phá hoại bữa tiệc đính hôn của mình. Tuy đối với chuyện đính hôn này cậu không xem nó là chuyện to tát, nhưng cậu quyết không thể ném đi mặt mũi Tằng gia.
“Nghiêm Tư Cẩn, trước tiên ông buông tay ra, để tôi đi vào trong làm lễ đính hôn, ngày mai tôi sẽ cùng ông nói chuyện.” Tằng Nữu nắm chặt tay Nghiêm Tư Cẩn, bàn tay anh lạnh lẽo ngoài ý muốn khiến cậu không khỏi phỏng đoán, đến cùng Nghiêm Tư Cẩn đứng ở ngoài trời đông gió rét trong bao lâu.
Nghiêm Tư Cẩn mắt cùng mũi đều đỏ chót, nước mắt càng rơi xuống mãnh liệt hơn, đáy mắt đen kịt khiến lòng người u ám, “Không thể, cậu không được đính hôn…… Cậu đừng đi, cậu nói cho tôi biết……”
Lông mày Tằng Nữu giật run lên kịch liệt phản cảm, Nghiêm Tư Cẩn thật sự đến đây ngăn cản chuyện mình đính hôn? Vậy mà nói anh yêu mình sao? Mặc dù như vậy, cậu không thể mềm lòng. Tằng Nữu hạ quyết tâm, đe dọa “Nghiêm Tư Cẩn, tôi không thể không đính hôn. Anh nhanh buông tay ra, nếu không buông tay, đừng chớ trách tôi không khách khí!”
Nghiêm Tư Cẩn co rúm người lại, lẩm bẩm lặp lại lời nói tương tự, nhưng tay vẫn thủy chung không chịu buông ra.
“Thiếu gia, có cần trợ giúp không?” Bảo vệ đứng trước cửa thấy Tằng Nữu đưa tay lên liền tiến lại gần.
Tằng Nữu dùng ánh mắt ra hiệu, bảo hai bảo vệ đến đây, bẻ ra mười ngón tay nhỏ gầy của Nghiêm Tư Cẩn.
Tằng Nữu lần thứ hai hất ánh mắt, một bảo vệ tiến đến che miệng Nghiêm Tư Cẩn, đem Nghiêm Tư Cẩn rời xa nhà Tằng gia.
Chú ý thấy ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn đau đớn, Tằng Nữu có chút không đành lòng, “Cẩn thận một chút, đừng làm ổng bị thương.”
“Dạ, thiếu gia.” Hai bảo vệ xách Nghiêm Tư Cẩn ném chỗ rất xa, nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn như con rối gỗ không còn lộn xộn nữa, hung tợn ném xuống câu nói “Đừng tiếp tục gây phiền phức đến thiếu gia, nếu không người bị tổn thương nhất đó chính là anh” sau khi cảnh cáo xong, bọn họ liền trở về Tằng gia.
Mà Tằng Nữu đã sớm trở vào trong phòng, nhanh chóng sửa sang lại quần áo bị nhàu nát, cả khuôn mặt nở nụ cười trở lại bữa tiệc gặp gỡ từng nhân vật nổi tiếng.
Ngồi trong gió rét, nước mắt trên mặt Nghiêm Tư Cẩn đã khô đi, vết thương trong lòng cũng ngưng chảy máu.
Sau khi biết Tằng Nữu lừa mình, anh chưa bao giờ lâm vào tình trạng như thế này, bị thất vọng triệt để quấn quýt lấy người. Anh chỉ muốn Tằng Nữu cho mình một đáp án, một lời giải thích mà thôi, nhưng đối phương lại như quỷ vô tình ném anh ra khỏi Tằng gia!
Tim Tằng Nữu thật sự làm từ đá tảng ư! Thế cho nên, cậu mới tàn nhẫn như vậy. Bộ người có tiền thì ghê gớm lắm sao, muốn thỏa thích đạp lên cảm tình người khác đến vậy à!
Nghiêm Tư Cẩn sáng tỏ, anh đã không còn lời nào muốn hỏi Tằng Nữu nữa. Cái tên thiếu gia kia, vô tình độc ác, không phải là người, tim cậu không phải làm từ trái tim con người. Chỉ vì muốn chơi đùa, Tằng Nữu đến siêu thị đùa giỡn chính mình, nói hết một đống lời tâm tình giả dối, đắc ý chờ đợi tự mình nhảy vào hố, cuối cùng khi anh vạn kiếp bất phục, mới bỏ đá xuống giếng đẩy anh xuống vực thẳm sâu vạn trượng.
Nghiêm Tư Cẩn mất đi hi vọng cùng chờ mong, anh thật sự không muốn gặp lại Tằng Nữu. Anh quyết tâm, quên đi cái tên này. Coi như trong trí nhớ từng có một thiếu niên có tên là “Tiểu Ngưu” đã từng xuất hiện, sau đó cậu đã chết rồi.
Anh không yêu cậu, càng không còn hận cậu, chỉ còn thất vọng cùng tuyệt vọng mà thôi.
“Ông thật sự yêu Tằng Nữu?” Nghiêm Tư Cẩn đứng lên dự định rời đi, đột nhiên có hai người trẻ tuổi xa lạ mỉm cười đến ngăn cản anh.
Phát hiện bọn họ bận đồ không phải tầm thường, Nghiêm Tư Cẩn suy đoán đối phương cùng Tằng Nữu là cá mè một lứa. Anh cười lên, “Chuyện này không liên quan gì đến các cậu.”
“Ha ha ha…… Ông thật sự yêu Tằng Nữu sao? Quá thú vị!” Hai người trẻ tuổi cười đến điên cuồng, mang theo vẻ trào phúng, “Ông đúng là ngu ngốc, tuy rằng mặt hắn rất đẹp, nhưng lại rất dễ lừa người đó! Hắn nói “Yêu” thì ông đã tin tưởng rồi sao? Ông cũng quá ngốc đi!”
Nghe thấy những lời này, Nghiêm Tư Cẩn cũng không còn cảm thấy đau đớn, ngược lại trong lòng anh “Tiểu Ngưu” đã chết rồi.
Thấy Nghiêm Tư Cẩn tựa hồ không bị đả kích, Trần Hàn cùng Phó Hiến cảm thấy khá vô vị. Vốn tưởng rằng, hắn sẽ vừa gào vừa khóc, một nam nhân đã ba mươi tuổi lại đi yêu thiếu gia người Tằng gia, còn đòi sống đòi chết, sẽ có bao nhiêu hứng thú đây! Nhưng nam nhân trước mắt này lại không làm như vậy.
Nghiêm Tư Cẩn chậm rãi hoài nghi, mấy thằng con nhà giàu có này đều giống Tằng Nữu như thế sao, đem tình cảm người khác ra làm trò đùa? Nhưng mà, anh chơi không nổi.
Thế là, không muốn để ý tới đối phương, Nghiêm Tư Cẩn vòng ra phía sau hai người.
“Này, ông thật sự không biết Tằng Nữu là ai sao?” Từ phía sau, một câu nói khinh thường đâm đến sống lưng anh.
Tiếp đó, một con dao kề lên cổ Nghiêm Tư Cẩn, “Đại ca, không nhớ rõ?”
Thân thể Nghiêm Tư Cẩn trong nháy mắt cứng lại, cái ác mộng kia…… Anh vẫn chưa quên!
“Ha ha, cho nên mới nói ông đúng là ngu ngốc mà.”
“A!!!” Thế là cuối cùng đã hiểu rõ, Nghiêm Tư Cẩn không chịu nổi đả kích, trong bóng đêm yên tĩnh điên cuồng rít gào. Thanh âm kia, thê thảm lại xót xa.
Trong mắt chỉ toàn nước mắt, anh che lỗ tai chạy ra đến đầu đường, biến mất sau những tiếng cười trào phúng ác liệt.