Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 9-3



Mấy ngày sau, bác sĩ nói cho Tằng Nữu biết, “Hắn không muốn sống.”

Tằng Nữu tức giận đến nỗi nắm chặt nắm đấm chỉ muốn đánh đối phương.

Bác sĩ vẫn kiên trì, “Viện trưởng, là cậu để tôi nói thật. Hắn, không có ý chí sinh tồn. Chính hắn từ bỏ ý niệm sống sót, như vậy thì không thể trị hết được.”

Nắm đấm Tằng Nữu còn chưa kịp vung tới, cậu chỉ phẫn nộ vô lực rít lên, “Lang băm! Còn nói là bác sĩ tốt nhất trong bệnh viện, cút ngay cho tôi!”

Bác sĩ nhanh chóng chạy trốn, Tằng Nữu lại gọi tới thêm một bác sĩ khác, nhưng đối phương vẫn nói y như vậy, Tằng Nữu nghe xong càng nổi trận lôi đình, cậu thậm chí kêu bác sĩ trong bệnh viện khác đến giúp đỡ, nhưng đáp án vẫn là như thế.

Cậu ném vỡ nát đồ vật trong phòng, nhưng lại sợ Nghiêm Tư Cẩn giẫm vào mảnh vỡ, do dự nửa ngày, cuối cùng tự tay thu dọn đồ vật bừa bãi ở dưới đất.

Nghiêm Tư Cẩn vẫn cứ an tĩnh nằm ở trên giường, đôi mắt cũng không nhìn cậu, bất luận Tằng Nữu có ồn ào đến đâu đi chăng nữa.

Tằng Nữu xông tới, xách lên thân thể Nghiêm Tư Cẩn, “Đến cùng là anh muốn thế nào! Anh thật sự muốn chết sao!”

Nghe được chữ “Chết”, Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng có phản ứng, anh nhìn kỹ Tằng Nữu, như đang tự hỏi “Có thể chứ”, Tằng Nữu nổi giận đùng đùng đem anh ném tới trên giường, “Không thể! Không thể! Tôi không cho anh chết! Anh không thể rời bỏ tôi, chúng ta không thể tách rời nhau.”

Tằng Nữu xốc chăn lên, chạm đến trên người Nghiêm Tư Cẩn, lại muốn xâm nhập vào bên trong cơ thể nam nhân cùng cậu kết hợp, nhưng nhìn thấy xương quai xanh còn lồi ra khỏi người đối phương, cậu vẫn là dừng lại.

── hiện tại Nghiêm Tư Cẩn thật sự quá gầy, Tằng Nữu muốn đánh anh, muốn làm anh, có đều không nỡ hạ thủ.

Đột nhiên Tằng Nữu có chút sợ hãi, lẽ nào…… Nghiêm Tư Cẩn thật sự hận cậu, chán ghét cậu, sợ hãi cậu?

Nhưng vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn vẫn ngay đơ không có sức sống.

Lần đầu tiên Tằng Nữu không nổi giận kích động, cậu bỏ lại Nghiêm Tư Cẩn ở trong phòng một thân một mình, chạy ra bên ngoài biệt thự, tiến vào trong màn đêm……

Đợi đến đêm hôm khuya khoắt, Tằng Nữu trở về biệt thự mình.

Không nói một lời ngồi yên tĩnh trong bóng tối, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Tằng Nữu từ đằng xa ngóng nhìn giường ngủ, nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn rất gầy gò nằm phía trên giường.

Không bao lâu, Nghiêm Tư Cẩn tỉnh lại, trợn mắt nhìn bốn phía trong phòng.

Tằng Nữu cho rằng anh đang tìm kiếm mình trong bóng tối, nhất thời mừng rỡ, mới đứng lên đi đến gần, lại khiếp sợ nhìn thấy, nam nhân vẫn không chuyển biến gì, lộ ra vẻ mặt an tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim từng trận co rút đau đớn, Tằng Nữu ngơ ngẩn.

Mấy phút sau, cậu mở đèn, đến gần đầu giường, ngồi vào trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, vô lực hỏi, “Đến cùng là anh muốn như thế nào?”

Nghiêm Tư Cẩn không muốn trả lời vấn đề này nữa, lần trước anh đã đưa ra đáp án, chỉ là Tằng Nữu không chịu đáp ứng.

“Anh…… Thật sự không muốn sống?” Châm chước hơn nửa ngày, Tằng Nữu lấy dũng khí đặt câu hỏi.

Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói, “Sống làm chi khi đã quá mệt mỏi, tôi không còn lý do để tiếp tục sống.”

Nghiêm Tư Cẩn cũng không nói dối.

Cho dù Tằng Nữu không xuất hiện lần thứ hai, anh cũng không còn cảm thấy mình sống còn có ý nghĩa gì, mỗi ngày giống như chờ đợi cái chết đến gần. Nhưng hiện tại, Tằng Nữu xuất hiện, mang đến cho anh thống khổ, anh chỉ đành lựa chọn chết lặng; cậu chà đạp thân thể của anh, anh cũng có thể làm lơ; thế nhưng Tằng Nữu không thể ép anh yêu cậu, cũng không thể hi vọng anh sẽ giống như lúc trước.

Dù sao…… Anh đã sớm không còn tin cậu.

Tằng Nữu nghe xong cực kỳ tức giận, nhưng tâm lại càng lạnh hơn, “Anh nghĩ tôi sẽ cho anh chết sao? Tôi không cho phép anh chết.”

Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy không cần phải tiếp tục nói nữa, Tằng Nữu hỏi anh muốn như thế nào, nhưng lại không thể đáp ứng anh.

Tằng Nữu thở dài, “Chỉ cần anh đồng ý sống tiếp, tôi có thể đáp ứng anh.”

Nghiêm Tư Cẩn không khỏi động lòng, mở mắt lên, cẩn thận quan sát Tằng Nữu, như đang hỏi “Có phải cậu trêu tôi không”.

Tằng Nữu vuốt lên khuôn mặt hao gầy, “Thật đó, em không lừa anh đâu. Chỉ cần anh đồng ý khỏe mạnh lại, em có thể đáp ứng anh.”

“…… Tôi muốn về nhà.” Rõ ràng không tin tưởng Tằng Nữu, nhưng Nghiêm Tư Cẩn vẫn báo nguyện vọng của chính mình.

Tằng Nữu dùng sức hít một hơi thật sâu, “Được rồi, chỉ cần anh đồng ý sống tiếp.”

Nghiêm Tư Cẩn vẫn không tin, nhiều lần đánh giá Tằng Nữu.

Chua xót thấm vào máu, Tằng Nữu bất giác nhắm mắt lại, khẩu khí cực kỳ ảm đạm, “Là thật, em không lừa anh.”

Nghiêm Tư Cẩn trào phúng xì cười một tiếng, sao anh có thể tin tưởng Tằng Nữu đây?

Tằng Nữu lại nói, “Đó là mạng sống anh! Em sao có thể lừa gạt đây!”

Nghiêm Tư Cẩn thấy cậu nói cũng có chút đạo lý, một lúc sau, vẫn không nhịn được khẽ hỏi, “Tôi…… Thật sự có thể trở về nhà sao?”

Nói xong câu đó, Nghiêm Tư Cẩn nhanh chóng khép hai mắt lại, ngẩng mặt lên ── anh cho rằng, Tằng Nữu sẽ ngay lập tức tát anh một bạt tai.

Cả khuôn mặt đầy đau đớn, âm thanh Tằng Nữu khẽ run, “Dạ.”

“Cái kia……” Nghiêm Tư Cẩn vẫn hoài nghi.

“Bắt đầu buổi tối ngày mai, em sẽ không ở đây nữa.” Tằng Nữu đứng lên.

Nghiêm Tư Cẩn mở mắt ra, không hiểu lắm nhìn kỹ đối phương, Tằng Nữu giải thích, “Em còn có một căn nhà khác. Em không xuất hiện ở đây, đủ để chứng minh em không có lừa anh.”

Tằng Nữu như đang nói “Em còn có nhân tình bên ngoài”, Nghiêm Tư Cẩn nghi ngờ những lời Tằng Nữu nói, Tằng Nữu không tự chủ lắc đầu cười khổ, “Em sẽ tìm người hộ lý đến đây chăm sóc cho anh. Bắt đầu từ ngày mai, anh có tìm khắp cả biệt thự cũng không thấy em. Nếu anh đã khỏe trở lại, em liền để anh về nhà.”

“…… Thật sao?” Nghiêm Tư Cẩn vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng sinh ra biến hóa nhỏ bé.

Tằng Nữu đặc biệt trịnh trọng gật đầu một cái.

Trên mặt Nghiêm Tư Cẩn vẫn là không tin, nhưng Tằng Nữu biết anh đã có lay động.

Nghiêm Tư Cẩn cùng Tằng Nữu, đã trở thành mối quan hệ như hiện tại.

Vừa lúc bắt đầu Nghiêm Tư Cẩn không tin Tằng Nữu.

Hộ lý nói cho Tằng Nữu biết, buổi tối ngày đầu tiên Nghiêm Tư Cẩn đi khắp mọi nơi tìm Tằng Nữu, mỗi một phòng đều phải đi kiểm tra thật kỹ, sau đó mới yên tâm đi ngủ.

Rồi sau đó anh mới bắt đầu từ từ ăn, ban đầu chỉ ăn những thực phẩm dạng lỏng đơn giản, sau đó sẽ ăn những thức ăn cứng hơn. Anh không còn nôn nữa, khi ăn còn ra vẻ rất hưởng thụ.

Mỗi ngày sau khi rèn luyện thân thể xong, Nghiêm Tư Cẩn sẽ tản bộ bên trong biệt thự to lớn, nếu có mệt liền ngồi xuống nghỉ ngơi.

Anh còn có thể say sưa ngon lành xem ti vi, đọc báo, hộ lý cũng nói cho anh biết bên ngoài phát sinh chuyện gì.

Nhưng bọn họ từ đó cho đến nay không đề cập đến tên Tằng Nữu.

Nghiêm Tư Cẩn sốt sắng hỏi thăm hộ lý thân thể anh còn bao lâu mới tiến triển tốt; mỗi ngày, cậu đều sai hộ lý hỏi thăm số cân nặng của anh, không ngừng ước lượng thể trọng.

“Ừm! Cân nặng của tôi có tăng lên một chút!” Anh sẽ rất mừng rỡ, khi cười lên không còn vẻ nặng nề, là nụ cười ôn hòa nhã nhặn.

Tằng Nữu vốn dự định kêu thợ đến lắp đặt camera, nhưng suy nghĩ thật lâu, liền từ bỏ ý định này, chính cậu còn cảm thấy kỳ quái đây này.

Mỗi ngày Tằng Nữu đều nghe hộ lý báo cáo, nghe được thân thể Nghiêm Tư Cẩn có chuyển biến tốt, cậu sẽ cảm thấy thỏa mãn cùng vui sướng, thế nhưng khi nghe cân nặng đối phương đã tăng trở lại, Tằng Nữu không khỏi ưu sầu, cậu biết càng đến gần ngày thả tự do cho Nghiêm Tư Cẩn đi.

Cậu xoắn xuýt cả một buổi chiều, do dự có nên lừa gạt nam nhân không hề đơn giản này thêm một lần nữa không, chờ thân thể anh tốt hơn sẽ đem anh nhốt vào trong biệt thự. Nhưng rất nhanh, Tằng Nữu liền phủ định biện pháp này. Cậu biết cách này không có tác dụng, Nghiêm Tư Cẩn lần thứ hai sẽ tự ngược đãi chính mình, đến thời điểm đó anh sẽ sống không nổi.

Hiện tại cậu có tất cả, nhưng lại mất đi Nghiêm Tư Cẩn. Cậu không cam lòng, thế nhưng cậu lại bất lực. Cậu có thể dùng biện pháp mạnh, có thể dồn người ấy vào chỗ chết, nhưng cậu lại không làm được.

Hiện tại, cậu là chủ nhân Tằng gia, bất luận cậu làm cái gì, ba cậu sẽ không quản nữa. Hành vi cậu thối nát cùng phong lưu đã khiến ba cậu giúp cậu tìm một cô gái nhà giàu dự định làm vợ, nhưng danh tiếng Tằng Nữu phong lưu đa tình thật sự quá xấu, cho dù cô gái đó có đồng ý, nhưng không có cha mẹ nào chịu đem con gái gả cho cậu.

Hiện tại, phong thái làm việc của cậu trưởng thành lên rất nhiều, hoàn toàn có tư thế như ba mình, thậm chí so với ông càng giỏi hơn, càng có khả năng giúp bệnh viện tổng hợp SC có quy mô càng ngày càng lớn lên, lợi nhuận càng tăng cao, địa vị Tằng gia có vị trí rất đáng ngưỡng mộ.

Hiện tại, cuối cùng cậu cũng dần dần hiểu được, Nghiêm Tư Cẩn trước đây đã thật sự không thể quay về nữa, cậu chỉ muốn Nghiêm Tư Cẩn giống như trước đây đối xử tốt với cậu. Nhưng mà, bọn họ không thể trở về quá khứ nữa, thế là, cậu chỉ hi vọng nam nhân có thể sống tốt, sống khỏe là đủ rồi.

Tằng Nữu chỉ muốn Nghiêm Tư Cẩn đối xử tốt với cậu, nhưng mà bây giờ, cậu phải từ từ học được cách làm sao để cho người khác đối xử tốt với mình, nhưng không phải là vận dụng thủ đoạn hoặc mưu kế, phải dùng chân tâm thuần túy để trao đổi.

Ở trong lòng cậu, có một thanh âm nhắc nhở cậu, cậu đã đánh mất đi tín nhiệm của đối phương, thế nhưng cậu lại cự tuyệt lắng nghe.

Bất kỳ thay đổi gì, Tằng Nữu cũng không thể liền làm ngay.

Một tuần sau, thân thể Nghiêm Tư Cẩn hồi phục cân nặng như bình thường.

Hộ lý đầu tiên đem tình huống này báo cho Tằng Nữu biết, cũng hỏi cậu bước tiếp theo nên xử lý như thế nào, có nên nói cho Nghiêm Tư Cẩn biết hay không.

Tằng Nữu ngồi ở bên trong phòng làm việc xa hoa, nghĩ đến rất lâu, cuối cùng chậm rãi đáp, “Trước tiên cứ lưu lại đã, đừng nói cho hắn biết.”

Hộ lý đương nhiên phục tùng mệnh lệnh Tằng Nữu đưa ra. Bà nói cho Nghiêm Tư Cẩn biết, thân thể của anh vẫn cần nghỉ ngơi mấy ngày. Thế là, Nghiêm Tư Cẩn tiếp tục ở bên trong biệt thự tĩnh dưỡng, điều trị thân thể.

Nhưng Nghiêm Tư Cẩn cũng không ngu, làm sao anh lại không thể không biết tình hình thân thể mình cho được, anh biết cân nặng của mình đã quay trở lại, cũng cảm thấy thân thể của mình đã khỏe mạnh như lúc trước, đã có thể nâng vật nặng lên.

Nhưng hộ lý lại nói, thân thể của anh vẫn chưa tốt.

Hộ lý mời tới là người của Tằng Nữu, nhưng Nghiêm Tư Cẩn vẫn tin tưởng một chút.

Anh tiếp tục lưu lại bên trong biệt thự Tằng Nữu, điều trị sinh hoạt, rèn luyện thân thể, thế nhưng đã quá muộn, anh cái gì cũng không thể làm. Cho dù trở lại tiệm tạp hóa, anh vẫn không có bạn bè, chỉ có thể làm chuyện làm ăn kinh doanh, tuy rằng như thế, so ra làm cá chậu chim lồng tốt hơn rất nhiều.

Lại qua một tuần, Nghiêm Tư Cẩn lại hỏi hộ lý, thân thể của anh đã tốt hơn hay chưa.

Trong lòng hộ lý biết rõ ràng, vấn đề này phải hỏi Tằng Nữu, thế là liền đi hỏi dò Tằng Nữu nên trả lời như thế nào.

Đứng ở trước cửa sổ văn phòng rất lâu, Tằng Nữu mới phát giác được ── mùa hè cũng sắp kết thúc rồi.

“Tiếp tục trì hoãn như thế đi.” Tằng Nữu nhẹ giọng nói.

“Dạ.” Hộ lý trả lời.

Nhưng hộ lý còn chưa đi tới cửa, Tằng Nữu lại đổi giọng, “Không, chính tôi sẽ giải quyết chuyện này. Ngày hôm nay bà không cần trở lại biệt thự, trở về nhà mình đi.”

Hộ lý không có dị nghị gì, Tằng Nữu thưởng bà một số tiền lớn xong, liền kêu bà rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.