Lời Nói Dối

Chương 20



Editor: Gà

Thanh thiếu niên thành phố H thường hay đến khu này, bên trong thanh nhã, ven đường có cây nhãn tươi tốt.

Lúc này không có ai.

Đỗ Trình Trình bước đến vài bước, nghi ngờ nhìn bà ta: "Dì là ai vậy ạ?"

Cô hoàn toàn không biết người phụ nữ này.

Đây là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dáng người cao gầy, đeo một cái kính mát rất lớn không thấy rõ gương mặt, bên trong mặc một chiếc váy dài màu xám thẫm, bên ngoài khoác chiếc áo len màu tím, trông khá thoải mái.

Nghe thấy tiếng của Đỗ Trình Trình, bà ta lập tức quay đầu lại, tháo kính xuống, lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhiệt tình đi đến cúi người xuống, thân thiết nhìn cô: "Cháu là Trình Trình ư? Dì là bạn của ba con, lớn nhanh vậy rồi đấy." Nụ cười của bà ta làm người ta rất thoải mái, nói xong lại đưa tay lên sờ đầu cô.

Đỗ Trình Trình đột nhiên cảnh giác, lùi hai bước.

Khúc này hơi quen nha, trong ti vi thường diễn như vậy, người lừa gạt nói: chú là bạn của ba hoặc mẹ con. Sau đó chụp thuốc mê, rồi đưa người đi bán.

Quan trọng, cô hoàn toàn không biết người phụ nữ này, cũng chưa từng nghe ba nói về bà ta, nếu là bạn của ba, không đi tìm ba, sao lại đến tìm cô, bụng dạ khó lường.

Cô liếc nhìn xung quanh.

Ở đây trừ cây ra, cũng chỉ có cây thôi, bên trái là một tường rào thật cao, phía sau khoảng mười mét là phòng bảo vệ, phòng bảo vệ đang đóng cửa, chỉ khi gõ cửa mới có thể mở, nếu có xe, chú bảo vệ có thể thấy từ phía cửa sổ, sẽ mở cửa điện tử ra, nhưng có cây cối trước mắt, nếu mình thật sự bị hôn mê, thì không phát ra tiếng được, bị mang đi sẽ không ai hay biết. sutucuoiga Dieenndkdan/leeequhydonnn

Không phải Đỗ Trình Trình quá mức cảnh giác, mà chuyện như vậy không chỉ xảy ra một lần ở thành phố H, người ta còn từng tranh giành trẻ con trước cửa siêu thị, cô gái đi du lịch bị mất tích, nhiều vụ đã xảy ra, cho nên trường học càng nhắc nhở học sinh của mình phải chú ý an toàn.

Thấy Đỗ Trình Trình né tránh, chẳng biết tại sao trong đầu Vương Linh lại nghĩ đến việc mà con gái đã nói trong điện thoại, nếu để con bé này biến mất......

Bà ta suy nghĩ một lát, nhanh chóng bỏ qua, nhưng nét mặt lại trở nên thân thiết, cười nói: "Dì còn chưa giới thiệu, dì tên Vương Linh, hơn nữa, dì và mẹ con là bạn tốt, biết nhau hơn mười năm rồi."

Hay thật, năm đó bà ta chỉ là một trợ lý nhỏ trong công ty, mẹ Đỗ Trình Trình là Phó tổng giám đốc của công ty, bạn tốt ở đâu ra.

Nhưng Đỗ Trình Trình không biết những thứ này. 

Đỗ Trình Trình nghe bà ta nhắc đến mẹ, hơi bất ngờ, nhìn kỹ bà ta một lát, hỏi: "Dì à, mẹ cháu tên gì, sao dì quen được mẹ cháu?"

"Mẹ cháu là Diệp Hi, khi đó bà ấy là cấp trên của dì, nhưng bà ấy giống như chị dì vậy, luôn quan tâm dì, không ngờ thoáng chốc đã qua mười năm, cháu đã lớn vậy rồi." Bà ta xúc động nói: "Khi đó cháu mới cao chừng này, dì còn bồng cháu nữa đấy!"

"Vậy dì tìm cháu có chuyện gì?" Đỗ Trình Trình vẫn cảm thấy nghi hoặc.

Vương Linh nhìn xung quanh, đưa tay muốn dắt Đỗ Trình Trình đi: "Ven đường nói chuyện không tiện, dì mời cháu uống nước nha, chúng ta ăn chút gì đó rồi từ từ trò chuyện được không?"

Đỗ Trình Trình nghiêng người né tránh, cười nói: "Không được đâu ạ, cháu vẫn đang học."

Vương Linh bị cự tuyệt nhưng không hề ra vẻ lúng túng, ngược lại cười nói: "Vậy dì chờ cháu tan học, sau đó chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé?"

Đỗ Trình Trình tràn đầy nghi ngờ, nói: "Dì à, dì có việc gì tìm cháu thì cứ nói thẳng đi ạ, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu muốn trở về học tiếp."

Nói xong cất bước quay lại trường.

Vương Linh nóng nảy, kéo tay cô: "Này! Trình Trình!"

Bà ta muốn nói lại thôi.

Trong chớp nhoáng trong đầu bà ta lại xuất hiện lời đề nghị kia của con gái.

Bà ta sẽ không làm vậy, chỉ cần bà ta có thể gả cho Đỗ Thành Nghĩa, trở thành người vợ hợp pháp của ông, thì sẽ dễ dàng đối phó với con nhóc tỏa sáng như mặt trời nhưng chưa bị nhiễm sự đen tối của xã hội này, bà ta không cần mạo hiểm làm mấy chuyện phạm pháp đó.

Đỗ Trình Trình bị bà ta kéo thì trong lòng khá hốt hoảng, đúng lúc này một chiếc xe màu đen chạy đến đây, dừng lại bên cạnh trường học, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi đeo cặp bước ra từ cửa sau xe.

Sau khi cô nhìn thấy thì lập tức mừng rỡ gọi to: "Anh ơi, sao giờ anh mới đến, sắp vào lớp rồi, em chờ anh lâu lắm rồi đó!" Nói xong lập tức hất tay Vương Linh ra, chạy đến chỗ thiếu niên kia, nắm chặt cánh tay cậu.

Vương Linh níu tay cô không chặt, bị cô vùng ra rồi chạy mất.

Thiếu niên nghe tiếng cô thì sững sờ, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Đỗ Trình Trình kéo cánh tay mình làm nũng nói tiếp: "Anh, ở đằng kia có một dì, nói là bạn của ba, nhưng em hoàn toàn không biết dì ấy, anh có biết dì ấy không?"

Cô chỉ sợ thiếu niên không hiểu lời mình..., lại nói: "Dì ấy là bạn của ba, nhưng em không biết dì ấy, tại sao dì không đến tìm ba, lại đến đây tìm em vậy?" Cô lại nhấn mạnh: "Em không quen dì ấy mà!"

Thiếu niên kia lạnh lùng nhìn Vương Linh: "Anh cũng không biết." Cậu hờ hững nói: "Về sau người xa lạ tìm em thì em không nên gặp." Nói xong dắt Đỗ Trình Trình vào trường.

Sau khi vào cổng, Đỗ Trình Trình mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết người đó có lừa đảo không, nhưng chắc chắn bụng dạ rất khó lường.

Nếu quả thật là bạn thân của mẹ, sao nhiều năm nay chưa từng đến thăm cô? Tại sao không đến nhà thăm hỏi, ngược lại cứ như kẻ trộm lén lút đến tìm cô chứ?

Cô ngượng ngùng buông tay ra, hơi đỏ mặt nhìn thiếu niên kia nói cảm ơn: "Vừa rồi thật sự cám ơn cậu."

"Ừ." Thiếu niên nhìn cô khoảng hai giây, trả lời, rồi đi về phía cầu thang.

Đỗ Trình Trình cũng vội vàng chạy vào lớp.

Sau khi tan học, Đỗ Hoành đến lớp học đợi Đỗ Trình Trình, cô vội vàng nói lại chuyện xảy ra lúc nãy cho cậu biết, sau khi nói xong thì ra vẻ khinh bỉ người phụ nữ kia, hừ hừ hai tiếng rồi tổng kết lại: "Bạn của ba gì chứ, rõ ràng không có lòng tốt, nếu vậy sẽ không đến đây, nghĩ ai cũng ngốc nghếch lắm à!"

"Về sau không được đi gặp người lạ một mình, có chuyện thì phải nói với anh." Đỗ Hoành chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Lần này Vương Linh thất bại, nhưng không nóng vội, hôm nay bà ta đến đây cũng chỉ để làm quen với Đỗ Trình Trình thôi, lần này là người xa lạ, sau này gặp lại thì sẽ thành người quen thôi, hơn nữa bảo vệ cũng biết bà ta, lần sau nếu đến nữa cũng sẽ không đề phòng nhiều.

Bà ta tính khéo, nhưng không ngờ, sau khi Đỗ Trình Trình về nhà, lập tức nói chuyện này cho Đỗ Thành Nghĩa biết: "Ba, dì ấy nói dì ấy là bạn thân của ba và mẹ, trước khi vào lớp đã đến tìm con, còn muốn dẫn con ra ngoài ăn nữa, đúng rồi, dì ấy nói mình tên Vương Linh!"

Đỗ Thành Nghĩa nghe xong thì giận dữ, ông không ngờ, sau khi ông hoàn toàn phớt lờ người phụ nữ Vương Linh đó, vậy mà bà ta dám nhắm vào con gái ông.

"Bà ta không phải bạn của ba mẹ đâu, về sau gặp người này thì không được nói chuyện với bà ta, nếu không còn cách nào thì gọi điện cho ba, biết không?"

Sau đó lập tức gọi điện thoại cho Vương Linh, cảnh cáo nói: "Vương Linh, hôm nay cô dám đến tìm con gái tôi hả?"

Vương Linh sững sờ, không ngờ Đỗ Trình Trình đã kể chuyện này cho Đỗ Thành Nghĩa biết rồi, dịu dàng nói: "Hôm nay em chỉ đi ngang qua thôi, nghe nói chị của tiểu Nhược học ở đó, nên nhân tiện ghé vào một lát." Giọng nói bà ta vô cùng dịu dàng, khiến người ta không thể nổi giận: "Thành Nghĩa, em không có ý gì khác, tiểu Nhược đã học lớp bốn rồi, về sau em mong con bé có thể vào đó học, em chỉ muốn đến tham quan môi trường học tập ở chỗ đó thôi."

"Tóm lại, cô đừng đến làm phiền Trình Trình nữa, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu lần sau tôi lại nghe được cô đến quấy rầy cuộc sống của con gái tôi, Vương Linh, cô nên biết tôi sẽ làm gì đấy." Đỗ Trình Trình chính là tử huyệt của ông.

Giọng nói bên đầu dây kia dường như có chút thương cảm, tiếng nói dịu dàng như nước: "Thành Nghĩa, anh tuyệt tình với em vậy sao? Tình cảm mười năm qua của chúng ta, anh nói cắt thì cắt ngay, làm sao em chịu được, sao em chịu được chứ, cuộc sống có mấy cái mười năm đây? Thời trẻ trung xinh đẹp nhất của em đã cho anh rồi, sinh con dưỡng cái cho anh, em không danh không phận với anh mười năm nhưng em không oán không hối, vì em yêu anh!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc thút thít: "Em không cầu xin anh lấy em, chỉ muốn được ở cạnh anh, có thể ở cùng với anh em đã mãn nguyện rồi, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy!" editedbysutucuoigaDieenndkdan/leeequhydonnn

Đỗ Thành Nghĩa thích mềm không thích cứng..., hơn nữa bà ta đã ở cạnh ông mười năm, lúc ông không biết đã sinh con cho ông, mặc dù ông không hề mong muốn đứa con đó.

Nhưng ông không phải người tuyệt tình.

Ông day thái dương: "Tôi sẽ sang tên nhà cửa ở Bạch Đãng cho cô, số tiền tôi đưa cô đã đủ cho cô sống nốt nửa phần đời còn lại, Vương Linh, cô mới ba mươi mấy tuổi, vẫn còn kịp." Dừng một lát: "Tôi cũng có cuộc sống của tôi."

"Em không muốn, em không muốn những thứ đó, Thành Nghĩa, chẳng lẽ em ở với anh chỉ vì nhứng thứ đó sao? Em yêu anh, em chỉ muốn trở thành người nhà với anh." Người phụ nữ khóc không thành tiếng: "Em biết anh sợ Trình Trình không chấp nhận em, cho em một cơ hội được không? Em tin Trình Trình là một đứa bé ngoan, con bé sẽ chấp nhận em, cho em cơ hội đi, đừng…tuyệt tình với em như vậy!"

Vương Linh đã ở với Đỗ Thành Nghĩa hơn mười năm, hiểu rõ tính tình của ông, mười năm qua, bà ta cũng từng dùng phương pháp lấy lui làm tiến quấn ông hơn mười năm nay, bà ta biết đây là cách khiến Đỗ Thành Nghĩa không thể cự tuyệt nhất.

Sau khi Đỗ Trình Trình biết thái độ của ba, đã vứt chuyện này đi không để ý nữa, ở tuổi này, trừ học tập và vui chơi ra, sẽ rất ít giữ những chuyện tiêu cực trong đầu.

Bây giờ cô đã mười hai tuổi, không còn là đứa trẻ năm tuổi, cô biết nhiều năm qua ba chỉ có một mình, nếu ba thật sự gặp được người phụ nữ mình thích rồi kết hôn với người ấy, thì cô sẽ không phản đối.

Cho dù ba kết hôn, thì cô vẫn là con gái ông, điểm này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhưng hôm nay người phụ nữ kia xuất hiện, rất rõ ràng, ba không thích bà ta, nếu không bà ta sẽ không nhắm vào cô.

Lúc này cô vẫn chưa biết, người phụ nữ xuất hiện hôm nay, chính là mẹ của Đỗ Nhược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.