Lôi Quân

Chương 137: Chương 137




Rời đi Ngọc Thanh Điện sau đó Lê Huyền liền chạy một mạch đi ra bên ngoài.
Xong ngay tại hắn rời đi không lâu, sau lưng Táng Lăng điện đột nhiên rung chuyển không ngừng, tiếp đến một đạo hỏa trụ từ dưới mặt đất bắn thẳng lên trời.
Nóng rực sóng nhiệt quét ngang mà ra, xung quanh gác lăng binh lính bởi vì không kịp phản ứng lập tức bị hất văng.
Từng cái nằm trên đất rên rỉ, làn da bị đốt đỏ bừng, thậm chí có chỗ còn cháy xén.
Lê Huyền cũng bị luồng sóng nhiệt này hất văng ra một đoạn, xong Trúc Cơ tu sĩ thân thể tố chất cực cao, chỉ choáng váng một chút liền khôi phục bình thường.

Đứng dậy, Lê Huyền nhìn đều không quay lại nhìn liền điên cuồng chạy thẳng.
Hắn sợ chỉ cần mình chậm chạp mút chút sẽ bị Táng Lăng Điện phía dưới Lê Tuyệt Thiên đuổi kịp.
Triều An hai người tu vi mặc dù cao, xong vẫn không đủ để đánh bại Lê Tuyệt Thiên, tại trên người đối phương Lê Huyền cảm nhận được một khí tức đã vượt qua Kim Đan cực kỳ khủng bố.
-" Phải tìm tiếp viện, bằng không tính mạng ta khó mà bảo toàn.

"
Lê Huyền đầu óc không ngừng chuyển động, cuối cùng nghĩ ra cái gì đó, hắn con mắt đột nhiên sáng lên.
-" Đúng, hiện tại chỉ có nơi đó mới có thể giúp được ta.

"
Dứt lời, Lê Huyền liền không tiếc thôi động linh nguyên thi triển thân pháp hướng về Hoàng Cung chỗ sâu chạy tới.
Năm phút, mười phút,...

Lê Huyền bóng dáng lúc này đã xuất hiện trước một tòa tháp.
Tòa tháp này cao khoảng bảy tầng, toàn thân có màu đỏ son, đặc biệt bên trên phủ đầy các loại vết tích năm tháng, nhìn thoáng qua liền để người ta cảm giác được một cỗ cổ kính khí tức.
Xong càng kỳ quái là, tòa tháp này bên ngoài lại không có bất cứ một cái binh lính nào canh gác, thậm chí một bóng người đều không có.
Bất quá đối với chuyện này Lê Huyền dường như đã quen thuộc, cũng không có thấy làm lạ.
Ngẩng đầu nhìn xem tòa tháp , Lê Huyền khẽ hít vào một hơi thật sâu.
Người ngoài có thể không biết tòa tháp này chân thật lai lịch, xong Lê Huyền lại khác, thân là hoàng tử, hắn đối với nó cực kỳ rõ ràng.
Từ khi khai quốc, Đế đô liền được xây trên một tòa hiếm thấy tiên thiên tụ linh trận, xong để kiểm soát linh khí, hoàng thất liền cho xây dựng một tòa tụ linh trận trận nhãn, chỉ để cho linh khí tỏa ra một phần, mà trước mặt tòa tháp này cũng chính là trận nhãn đó.
Đương nhiên tòa tháp này sau đó cũng trở thành thánh địa tu luyện.
Mà đây đồng thời cũng chính là hoàng thất tổ địa, nơi các đời Lê gia lão tổ hay đã thoái vị hoàng để ở lại bế quan tu luyện.
Đứng tòa tháp tầng thứ nhất cảnh cửa, Lê Huyền vào lúc này đột nhiên quỳ xuống, miệng hô lớn:
-" Đời thứ 11 Lê gia con cháu Lê Huyền có chuyện quan trọng liên quan đến đế quốc sống còn muốn báo, thỉnh các vị lão tổ ra gặp mặt.

"
Thế nhưng đáp lại Lê Huyền lại là sự im lặng, một hồi đi qua đều không có bất kỳ hôi âm nào.
Tuy nhiên hắn không có nản chí, vẫn như cũ quỳ ở đó, một bộ không gặp được người liền không đi.
Chuyện này thế nhưng liên quan đến hắn tương lai, làm không thận, đừng nói mơ mộng cái gì, bản thân rất có thể sẽ không sống nổi qua ngày mai, còn nếu như đúng theo kế hoạch mà nói, tại tám vị hoàng tử khác đều đã chết, hoàng vị cuối cùng chắc chắc khó thoát khỏi tay hắn.
Xong quả nhiên không để Lê Huyền thất vọng, tại hắn lại chờ đợi thêm một hồi, trước mặt cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong một vị già nua ông lão bước ra.
Ngẩng đầu nhìn xem người tới, Le Huyền khẽ giật mình, bới trước mặt ông lão này khuôn mặt cùng Lê Tuyệt Thiên có đến bảy tám phần tương tự.

-" Gia gia! " Nhận ra ông lão thân phận, Lê Huyền không nhịn được khẽ thốt lên.
Đúng vậy, trước mặt ông lão này không phải ai khác chính là Lê Tuyệt Thiên phụ thân, đồng thời cũng là Lê Huyền gia gia, tên gọi Lê Trọng.
Mặc dù thoái vị đã lâu, xong Lê Huyền từ nhỏ vẫn may mắn được diện kiến quá một lần.
Hiện tại gặp lại, chỉ cần nhìn qua Lê Huyền liền đã nhận ra ông lão thân phận.
Thế nhưng Lê Trọng dường như đối với việc gặp được cháu trai mình cũng không có có một chút rung động, ngược lại bình tĩnh mở miệng nói:
-" Nói đi, ngươi tới đây làm gì, có biết đây là tổ địa.

"
Hoàng thất từ xưa đến này vẫn có một cấm luật, chính là ngoại trừ hoàng đế bên ngoài, dù là hoàng tử hay hoàng thân quốc thích nếu không được các vị lão tổ cho phép thì cấm không được bước vào tổ địa nửa bước.
Lê Huyền lúc này tùy ý tiến vào cơ hồ đã vi phạm cấm luật, phải chịu trừng phạt, thậm chí chém giết không thương tiếc.
Nhưng là Lê Trọng dường như bị Lê Huyền ban nãy lời nói đánh động, xuất hiện một khắc cũng không có ra tay trừng phạt mà trước tiên hỏi nguyên nhân hắn tới đây.

Nhận cơ hội, Lê Huyền lúc này đương nhiên không bỏ qua, lập tức một mạch tường thuật lại tất cả mọi chuyện.
Nghe xong Lê Trọng mi tấm nhíu chặt, một cỗ sát khí từ trên người hắn dâng lên.
Cỗ sát khí này như hóa thành thực chất để Lê Huyền có chút sợ hãi, hắn thật không biết Lê Trọng đã giết bao nhiêu người mới có được cỗ sát khí này.
-" Hừ! Đáng chết nghịch tử! " Lê Trọng hừ lạnh một tiếng.
Cấu kết với Tà Ma, đây chính là chuyện không thể tha thứ, đặc biệt Lê Tuyệt Thiên còn trở thành Tà Ma, quả thực chết đều không hết tội.
Bởi việc này ảnh hưởng cực lớn đến hoàng thất cùng Đại Việt đế quốc, nếu xử lý không cẩn thận rất có thể sẽ bị thiên hạ các đại thế lực nắm thóp, cuối cùng mượn cơ hội lật đổ đế quốc địa vị.

-" Chuyện này chúng ta sẽ ra tay xử lý, ngươi không cần quá lo lắng.

"
Lê Trọng để lại một câu, sau đó thân ảnh nháy mắt đã biến mất, đợi hắn xuất hiện lần nữa, bên người đã có thêm người thứ hai.
Người này nhìn qua tuổi tầm bốn, năm mươi, gương mặt phúc hậu, cùng Lê Trọng cũng có mấy phần tương tự.
Xong Lê Huyền cũng có không nhận ra được thân phận.
Đại Việt đế quốc thành lập đến nay cũng đã có nghìn năm, đế vị vẫn luôn luôn do Lê Gia nắm giữ, theo đó hoàng thất thành viên đến hiện tại nhiều lắm, Lê Huyền không nhận ra được trước mặt trung niên cũng là điều bình thường.
Bất quá có thể ở lại tổ địa tu luyện, chứng tỏ trung niên địa vị hoặc là thiên phú không tầm thường.
-" Đi thôi! " Nhàn nhạt nói một tiếng, Lê Trọng cùng trung niên hai người hóa thành hai đạo động quang bay đi, bỏ lại Lê Huyền một mình đứng đó.
Đứng nhiên Lê Huyền cũng không muốn đi cùng, hiện tại trở về chẳng khác nào rúc đầu vào rọ.
Nhìn xem độn quang dần dần biến mất, Lê Huyền cũng xoay người rời đi, hắn hiện tại việc cần làm chính là chờ đợi kết quả mà thôi.

.

.

Cùng lúc cách đế đô không xa trên một ngọn núi lớn.
Dương Tuấn thân ảnh lúc này hiện, tại trốn khỏi truy đuổi sau đó hắn liền một mực chạy tới nơi này.
-" Quả nhiên là Đế đô ngọa hổ tàng long, Kim Đan quả thực nhiều như chó, suýt chút nữa thì ta cái mạng này cũng khó bảo toàn.

" Dương Tuấn lắc đầu cảm thán: -" Bất quá thu hoạch lần này cũng không tệ.


"
Vừa nói, Dương Tuấn vừa từ hệ thống không gian bên trong lấy ra một thanh trường cung.
Đây chính là hệ thống ban thưởng Huyền Quang Chung Cực Cung.
Đưa mắt nhìn xem trong tay trường cung, chỉ thấy cung có màu vàng kim, chiều dài khoảng hơn một mét, bên trên trạm trổ đầy các loại huyền diệu hoa văn, nhưng là thu hút Dương Tuấn ánh mắt nhất vẫn là dây cung, từ đó hắn cảm nhận được một cỗ hung mãnh khí tức.
Mặc dù không biết được làm từ gân loại nào yêu thú, xong Dương Tuấn có thể khẳng định khi còn sống đây chắc chắn là một con cực kỳ lợi hại yêu thú.
-" Trước thử một chút uy lực đi! "
Cầm Huyền Quang Chung Cực cung trong tay, Dương Tuấn không nhịn được muốn thử nó uy lực, đây chính là nhất phẩm pháp bảo a.
Liếc nhìn xung quanh tim kiếm mục tiêu, Dương Tuấn ánh mắt cuối cùng dừng lại trước một ngọn núi xa xăm, đứng từ vị trí này dù là Dương Tuấn nhãn lực cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bóng dáng.
-" Là nó.

"
Xác định được mục tiêu, Dương Tuấn tay phải nắm chặt trưởng cung dơ lên, tay trái đặt tại dây cung bắt đầu kéo căng.
Cùng lúc, cơ thể bên trong lôi linh lực điên cuồng truyền vào thân cung.
Theo đó thân cung bên trên các loại hoa văn sáng lên chói mắt, dần dần một mũi tên do lôi điện ngưng tụ hình thành.
Vút! Ông!
Một tiếng rít tại trong không khí vang lên, Dương Tuấn thả tay sau đó mũi tên nháy mắt liền biến mất, tốc độ nhanh đến kinh người, mắt thường cơ hồ ngay cả nó cái bóng đều không nhìn thấy.
Xong tại mũi tên bắn ra không lâu, chỗ chân trời xa xăm bất ngờ vang lên tiếng nổ kinh thiên.
Đưa mấy nhìn lại, cái kia mơ hồ ngọn núi hình dáng đã triệt để thay đổi, nửa trên cơ hồ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại chân núi.
-" Tốt uy lực! "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.