Lối Rẽ

Chương 13



Thật ra Châu Thác Hàng có ấn tượng mạnh hơn về đoạn ký ức phía sau. Mọi thứ tựa như có con dao sắc bén cứa qua, mỗi một đường đều sâu hoắm, tạo nên một lỗ đen vô cùng vô tận, lưu lại trong ký ức anh.

Anh cảm thấy đối với Hà Xuyên Châu, có lẽ những ký ức đó chẳng là gì cả, nó chỉ tựa như mấy câu hỏi hôm nào cô ra ngoài, khi nào ăn cơm, không đáng để bận tâm.

Anh không ngờ Hà Xuyên Châu thật sự còn nhớ.

Chiều hôm đó, hai người cúng bái xong thì xuống núi. Châu Thác Hàng đi sau Hà Xuyên Châu khoảng nửa mét, cả quãng đường không nói một câu nào.

Trên đường đi họ có đi qua một siêu thị nhỏ, Hà Xuyên Châu dừng bước, quay người nhìn Châu Thác Hàng.

“Tôi hết tiền rồi.” Lúc đó vẻ mặt Châu Thác Hàng phải nói là vô cùng sợ hãi: “Đừng nói cô còn muốn lột s@ch tôi nữa nhé.”

Hà Xuyên Châu chậm rãi đáp: “Căng thẳng gì chứ, anh có muốn ăn kem không, tôi mời.”

Châu Thác Hàng vẫn nghi ngờ lời cô nói, Hà Xuyên Châu cũng không nói gì, đột nhiên đi vào trong mua hai cây kem đậu xanh, vẻ mặt hống hách đi về phía trước: “Này.”

Châu Thác Hàng bị cái oi bức ngày hè làm cho hoa mắt chóng mặt, người lâng lâng như ở trên mây. Khi nhận lấy kem từ tay Hà Xuyên Châu, anh còn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Anh bóc vỏ kem ra, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào, mát lạnh lập tức kéo anh ra khỏi cảm giác hư ảo.

Anh ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời cao rộng xa xa, mọi suy nghĩ và tâm trạng vụn vặt đều như đám mây không thể bắt được ấy, dần dần tan biến.

Hà Xuyên Châu kéo anh tới một bóng râm.

Tóc hai người ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng chỗ đậm chỗ nhạt. Họ đứng dưới bóng râm, yên lặng nhìn từng ngọn gió mà ngày hè vẽ nên.

Tiếng côn trùng phía xa tựa như hơi thở hừng hực, ngày một to hơn.

Gió hè oi ả xuyên qua từng tán cây kẽ lá, như muốn cuốn trôi mọi thứ.

“Ngọt quá.” Anh nghe thấy Hà Xuyên Châu hỏi: “Anh muốn uống nước không?”

Châu Thác Hàng không nhớ mình có gật đầu hay không, hình như anh vẫn luôn ngây ngốc nhìn cây kem tỏa ra khói trắng ấy.

Hà Xuyên Châu đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đưa cho anh một chai nước mát lạnh.

Hai người nghỉ ngơi xong thì đi dọc theo đường lớn về nội thành.

Châu Thác Hàng vẫn lặng lẽ đi phía sau, một chiếc xe tải đi qua, sau khi bánh xe thổi bay bụi đất, mang theo tiếng động cơ inh ỏi đi xa, anh vội chạy lên hỏi: “Cô có tiền mà, tại sao phải lấy năm tệ của tôi?”

Hà Xuyên Châu không thèm nhìn anh, nói một cách hiển nhiên: “Không phải chúng ta là bạn sao? Anh đi theo bạn ra ngoài quét dọn mộ, tại sao lại phải nhận tiền?”

Châu Thác Hàng sững sờ, bước chân dừng lại, nỗi bất an, khao khát đã lộ ra rõ rệt.

“Chúng ta là bạn?”

Hà Xuyên Châu không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên, sảng khoái giơ ngón tay cái.

Châu Thác Hàng đứng tại chỗ mấy giây, sau đó vội chạy tới trước mặt Hà Xuyên Châu, quay người lại, quan sát vẻ mặt cô.

Hà Xuyên Châu lau trán, vén tóc mái đã thấm đẫm mồ hôi sang bên, cười rạng rỡ với anh.

Cô rất hiếm khi cười như vậy, thế là Châu Thác Hàng cũng cười theo.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ cao nhất, đó là áng mây lênh đênh và ánh sáng tỏa ra bốn phía.

Rõ ràng trong không khí ngập tràn tiếng huyên náo của những sinh mạng vô cùng vô tận, nhưng khi ấy Châu Thác Hàng lại cảm thấy xung quanh tĩnh lặng, bình yên tới lạ.

Mọi tiếng tạp nham đều như bị gạt ra ngoài lớp cách âm của thế giới, duy chỉ có tiếng gió dịu dàng lướt qua còn sót lại.

Cái chói chàng của ngày hè, cái nắng gắt của mặt trời, cùng với đó là những yếu tố không thể gọi tên khác, tất cả đều được cảnh tượng này đại diện, đó là cảnh tượng hè năm nào cũng lặp đi lặp lại.

Màu sắc quá đỗi tươi sáng khiến Châu Thác Hàng luôn nghĩ chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn còn mới mẻ, nóng bỏng.

Rất nhiều người đều cho rằng Hà Xuyên Châu lạnh lùng, không giỏi kết bạn, nhưng Châu Thác Hàng biết thật ra không phải vậy.

Cô như có một thiên phú đặc biệt, biết làm thế nào để khiến người ta vui. Cô luôn thể hiện sự dịu dàng, ân cần vào những lúc quan trọng nhất, từ đó dễ dàng trở thành người thân thiết nhất với bạn.

Đây có lẽ là do gen di truyền, cô vô cùng giỏi nắm bắt lòng người.

Đồng thời, cô chưa bao giờ che giấu sự cố gắng hết sức của mình, tàn nhẫn là tàn nhẫn thẳng.

Khi bạn cảm thấy cô không tốt, một là cô ấy không quan tâm bạn, hai là cô ấy thật sự muốn tổn thương bạn.

Vậy nên ban đầu Hà Xuyên Châu mong anh rời đi, thậm chí cô không nói một câu tục tĩu nào, không một câu dối lòng, cô chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt, tàn khốc cắt đứt mọi cái cớ của anh.

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng về sau, cô chưa từng nói xin lỗi anh, cũng không bảo anh quay lại.

Bây giờ cô lại làm như không có chuyện gì.

Châu Thác Hàng nhắm mắt, thở dài một hơi, khẽ nói: “Cô luôn qua loa với tôi như vậy.”

Hà Xuyên Châu không hiểu anh đang nói gì, cô dùng đũa đảo mì, vô tội nói: “Mì của tôi cũng tăng giá theo thời gian, trước đây là 4 tệ rưỡi, giờ là 18 tệ rưỡi, tỉ lệ thuận với tuổi tác của tôi. Trước đó anh cũng không cảm thấy qua loa mà.”

Châu Thác Hàng đột nhiên cảm thấy thôi thì bỏ đi, nổi giận với Hà Xuyên Châu là chuyện vô cùng hao tâm tổn sức.

Dù sao trong những lần giằng co với Hà Xuyên Châu, anh chưa bao giờ thắng.

Hà Xuyên Châu dường như đang quan tâm anh, cô bắt đầu hỏi tình hình của anh.

“Giờ anh đang làm gì?”

“Tôi không phải người ăn chơi ngồi rồi.” Châu Thác Hàng rất để tâm tới sự sỉ nhục của anh Hoàng, anh nhấn mạnh: “Năm ngoái tôi lấy được học vị, đã từ chức khỏi đại học B, giờ đang làm ở đại học A.”

Hà Xuyên Châu tò mò: “Không phải anh khởi nghiệp với Trần Úy Nhiên sao?”

“Ừm, nhưng nghiệp vụ công ty chủ yếu vẫn do cậu ấy tiếp quản, tôi vẫn đang học lên cao. Chuyên ngành đại học của tôi là tự động hóa, về sau tôi nghiên cứu theo hướng trí tuệ nhân tạo.” Anh ngập ngừng, sợ Hà Xuyên Châu không hiểu nên đã bỏ qua chủ đề này, cố gắng nói dễ hiểu nhất: “Trần Úy Nhiên mở công ty nghiên cứu người máy, một phần nhân viên của cậu ấy là bạn đại học và học sinh của tôi.”

Hà Xuyên Châu nghi ngờ mình đã bị anh Hoàng ảnh hưởng, nghe được những lời này, hệ thống phân tích logic trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ không hợp cảnh: Sao nghe giống mồi chài trung gian thế?

Một doanh nghiệp mới rất khó chiêu mộ được sinh viên tốt nghiệp trường top nghiêm túc về làm việc. Nhất là khi thời đại công ty kỹ thuật đang ở trên đỉnh cao như hiện nay, vô số người đều hao tâm tổn sức muốn thu hút nhân tài, anh không thể chỉ vẽ một miếng bánh ngon, béo bở cho những thanh niên có tương lai rộng mở thế được.

Có lẽ vì quá lâu không gặp nên không hiểu rõ khoảng cách của nhau, khi nói chuyện, Châu Thác Hàng vô cùng cẩn thận.

Anh do dự bổ sung thêm một câu: “Nhưng ban đầu không kiếm được tiền.”

Hà Xuyên Châu chợt buồn cười, một tay che miệng.

Giọng điệu của Châu Thác Hàng không rõ đang bất lực hay cạn lời nữa: “Trần Úy Nhiên tự đi quảng cáo, mở tài khoản, còn quay một video ngắn, về sau video rất hot. Sau đó cậu ấy bảo bọn tôi phát huy thế mạnh chuyên ngành của mình, làm hệ thống tối ưu hóa cho công ty khác, từ đó đã kiếm được tiền.”

Châu Thác Hàng phải thừa nhận Trần Úy Nhiên rất giỏi trong khoản kiếm tiền. Anh ấy không chỉ có khả năng giao tiếp ưu việt, mà còn có thể tìm được con đường khác trong quy tắc phức tạp của xã hội, thật sự bước vào con đường “đầu đội trời chân đạp đất”.

Nếu như không có anh ấy, một đám người có lý tưởng chủ nghĩa có lẽ đã vỡ mộng trong thời đại tiên tiến này.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Sau đó thì sao?”

Châu Thác Hàng chọn lọc từ ngữ, nghiêm túc kể lại cho cô: “Kiếm được tiền thì tiếp tục nghiên cứu. Về sau chúng tôi đi huy động vốn, còn một công ty khác cũng đang xin tài trợ. Trần Úy Nhiên nói người máy của họ chưa có đầy đủ các chức năng, kỹ thuật cũng không được như của bọn tôi. Tuy nhóm khởi nghiệp chúng tôi trẻ trung hơn, nhưng trình độ bình quân cũng cao hơn.”

Hà Xuyên Châu cảm thấy lời Trần Úy Nhiên nói cũng có lý, cô gật đầu, hỏi: “Huy động được vốn chưa?”

Châu Thác Hàng cúi đầu, đảo mì sắp nhũn trong bát, không vui lắm nói: “Họ huy động được rồi.”

Ý là mấy người Châu Thác Hàng không xin được tài trợ.

Hà Xuyên Châu cảm thấy cơ thịt trên mặt đau xót, cô hỏi: “Tại sao?”

“Trần Úy Nhiên nói bố của ông chủ đối phương có bối cảnh rất hùng hậu.”

Châu Thác Hàng tỏ ra nghiêm túc, kiên quyết kéo Trần Úy Nhiên ra, chứng minh người nói xấu sau lưng đối phương không phải anh.

Hà Xuyên Châu cúi đầu, không khỏi cười thầm. Tới giờ cô vẫn chưa ăn được mấy miếng mì.

“Nhưng về sau chúng tôi đã xin được vốn.” Châu Thác Hàng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Cô thích nghe lắm sao?”

Hà Xuyên Châu lắc đầu: “Không.”

Cô không có hứng với những thứ nằm ngoài chuyên ngành của mình, cô chỉ cảm thấy dáng vẻ khi nói chuyện của Châu Thác Hàng rất thú vị.

Biểu cảm của anh cho thấy rõ anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, anh rất chân thành, rất tâm huyết muốn trò chuyện với Hà Xuyên Châu. Sau nhiều năm không gặp, anh vẫn cố gắng tìm chủ đề nói chuyện khiến cô hiểu trong cuộc sống không có chút liên quan nào giữa hai người.

Hôm nay cô cũng vô cùng thân thiện: “Tôi chỉ thích nghe anh nói thôi.”

Châu Thác Hàng sững sờ, chớp mắt, không kịp phản ứng lại. Một lát sau anh mới nói: “Họ không thích nghe tôi nói, nhất là Trần Úy Nhiên.”

Hà Xuyên Châu: “Tôi hiểu được.”

Có lẽ tài xế Trần đó sẽ bị tức chết, giờ anh ấy còn oán thán là nể tình lắm rồi.

Hà Xuyên Châu quan sát người đối diện, cảm thấy Châu Thác Hàng đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn sự cộc cằn của thời niên thiếu, giờ trông anh tĩnh lặng như nước. Vẻ cáu kỉnh, bực bội, sợ hãi đều đã điềm đạm hơn nhiều theo thời gian, ngoài mặt mọi người chỉ có thể nhìn thấy sự bình tĩnh, thản nhiên của anh.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Tại sao anh quyết định quay về thành phố A?”

Châu Thác Hàng khựng người, cố tỏ ra không quan tâm: “Trần Úy Nhiên muốn chuyển công ty tới đây, cậu ấy nói chính sách của thành phố A có lợi cho sự phát triển của công ty hơn, các dự án liên quan của thành phố A cũng tốt hơn.”

Điều anh nói đều là điều kiện khách quan, bao gồm cả suy nghĩ của Trần Úy Nhiên, nhưng anh không nói ra suy nghĩ của mình.

Nếu anh có thể nghe lời Trần Úy Nhiên đến vậy, có lẽ Trần Úy Nhiên sẽ cảm động tới phát khóc.

Hà Xuyên Châu gật đầu, không hỏi sâu hơn: “Ăn trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.