Mấy ngày hôm đó, Đào Tư Duyệt luôn bị nhốt trong nhà, bố mẹ đã xin phía trường học cho cô ta nghỉ nửa tháng.
Giang Chiếu Lâm không gọi được cho cô ta, bèn đến tận nhà tìm mấy lần, nhưng đều bị Đào Tiên Dũng khéo léo đuổi về.
Mãi cho tới thứ bảy, cậu đi loanh quanh gần cửa nhà Đào Tiên Dũng, phát hiện hai người lớn vội vã rời đi, thấy vậy cậu lập tức chạy ra, gọi tên Đào Tư Duyệt.
Đợi mãi vẫn không thấy đối phương trả lời, Giang Chiếu Lâm chạy sang chỗ cửa chính mới biết cửa đang mở.
Cậu rón rén tìm quanh nhà một vòng, tới khi đẩy cửa một phòng ngủ ở trong góc mới thấy Đào Tư Duyệt nằm dưới đất.
Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Đào Tư Duyệt chỉ mặc quần áo ngủ, nằm thẳng trong lối đi nhỏ hẹp, thất thần nhìn lên trần nhà.
Đào Tư Duyệt không trả lời. Nếu không phải mắt cô vẫn đang mở, Giang Chiếu Lâm còn tưởng cô đã ngủ say.
“Tại sao cậu không đến trường?”
Mấy giây sau, Giang Chiếu Lâm lại nói: “Mọi thứ tin tức nói là giả đúng không? Chú Hà không thể làm ra chuyện đó được.”
Cậu rủ mắt, thấy chân Đào Tư Duyệt lộ ra bên ngoài, cậu bèn kéo tấm chăn mỏng trên giường xuống, đắp lên người cô.
Giang Chiếu Lâm hỏi: “Có phải cậu sợ không?”
Cô còn chưa trả lời, Giang Chiếu Lâm đã tự hỏi tự đáp: “Gần đầy tâm trạng chị Xuyên Châu rất tệ. Nghe nói có phụ huynh học sinh tới trường làm loạn, chị ấy cầm chổi lau nhà đuổi ra ngoài, giáo viên ở văn phòng đều không đuổi kịp, chạy vội theo phía sau, cuối cùng vẫn bị bảo vệ ở cổng chặn lại.”
Đào Tư Duyệt hơi nhúc nhích, gạt chăn ra.
Giang Chiếu Lâm nói: “Nhưng trường học không phạt chị ấy, cũng có người viết thư cho hiệu trưởng, nói đỡ cho chị ấy.”
Đào Tiên Dũng không lựa chọn kỹ càng đối tượng vu oan, ông ta không điều tra mọi chuyện trước đã hành động. Ông ta không biết ở khu phía Nam thành phố A, Hà Húc nổi tiếng thế nào. Một số người không rõ sự thật bị dắt mũi, nhưng rất nhiều người dân ở gần nhà đều lên tiếng nói giúp ông.
Giang Chiếu Lâm ngồi xổm lâu nên bị tê chân, cậu ngồi thẳng xuống sàn, dựa lưng vào tường: “Khi bố tôi bị bệnh, tôi cũng thấy cuộc sống của tôi kết thúc rồi, một mình tôi không thể sống tiếp được. Tôi đã đen đủi đến vậy, còn phải gánh khoản nợ cả đời không trả hết, phải làm sao đây? Cậu nhìn Tập Phi đi, lúc bố cậu ấy giết người, chắc chắn cậu ấy cũng không chịu nổi, còn có rất nhiều người hận cậu ấy, không tha thứ cho cậu ấy. Nhưng lúc phải thật sự đối mặt, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ lại quen với nó. Dù sao cuộc sống cũng sẽ không tồi tệ hơn được nữa, chuyện còn lại cũng chẳng to thêm được, đúng không?”
Giang Chiếu Lâm im lặng một lúc rồi nói: “Chú Hà nói không phải vấn đề của cậu. Tôi cũng cảm thấy cậu không phải người như thế.”
Đào Tư Duyệt ôm mặt, hít thở nặng nề.
“Tại sao cậu không dám nói?” Giang Chiếu Lâm thông minh đoán ra được: “Có phải liên quan tới bố mẹ cậu không?”
Đào Tư Duyệt ngồi dậy. Vì nằm dưới sàn đá quá lâu, động tác ngồi dậy của cô không linh hoạt lắm.
Giang Chiếu Lâm nói: “Vậy mặc kệ họ đi. Họ rời khỏi cậu thì vẫn có thể sống tốt, họ đâu cần sự lo lắng của cậu. Hơn nữa họ cũng chẳng yêu thương cậu.”
Giang Chiếu Lâm lặp lại, giọng điệu như đang mê hoặc, đưa ra cách giải quyết đơn giản nhất, cũng là khó khăn nhất: “Mặc kệ họ đi, Đào Tư Duyệt.”
Đào Tư Duyệt như bị đả kích, ngây ngốc ngồi dưới đất, khom lưng, suy nghĩ hỗn loạn.
Giang Chiếu Lâm là người đầu tiên cho cô ta đáp án thứ hai.
Hà Húc không ép cô, Hà Xuyên Châu cũng không đứng ra đòi công bằng, cô ta ôm theo sự ăn năn hối lỗi nằm một mình trong nhà, mỗi một dây thần kinh đều bị suy nghĩ tồi tệ lấn chiếm.
Kiến nghị quả quyết của Giang Chiếu Lâm đã cho cô ta niềm vui được sống lại sau khi gục ngã, có lẽ tận sâu trong đáy lòng, cô ta từng có suy nghĩ gan dạ ấy, chỉ là cô ta không dám một mình suy nghĩ sâu thêm.
Cô ta mơ màng nói: “Vậy sau này tôi phải làm sao?”
Giang Chiếu Lâm cố tình tỏ ra thoải mái, nhún vai: “Không sao cả, chúng ta sắp trưởng thành rồi, sắp có thể tự kiếm tiền rồi. Nếu kiếm được ít thì chúng ta ăn ít đi. Tóm lại chúng ta sẽ không phải đối diện một mình, chú Hà cũng sẽ giúp chúng ta.”
Thiếu niên sẽ ngây thơ hơn, cảm thấy thử thách trong cuộc sống đều có hạn, nỗi tuyệt vọng của đời người có thể được che lấp.
Đào Tư Duyệt ôm chân, thất thần hồi lâu. Cuối cùng cô ta đứng dậy, mặc áo khoác đồng phục vào, đưa tay về phía cậu.
Hai người cùng chạy tới trung tâm thương mại.
Giữa trưa, mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng tăng dần. Hai người chạy hơn nửa tiếng, trán lấm tấm mồ hôi. Lúc đứng ở ngã tư đợi đèn xanh, Đào Tư Duyệt đột nhiên mỉm cười.
Cô nhìn dòng người đối diện, hỏi Giang Chiếu Lâm: “Sau này cậu muốn làm gì.?”
“Bác sĩ.” Giang Chiếu Lâm không chút chần chừ đáp: “Khám bệnh đắt quá, chắc chắn bác sĩ có thể kiếm được rất nhiều tiền!”
Đào Tư Duyệt cúi đầu nghĩ một lúc, đút tay vào túi áo, sờ tới đồng xu lành lạnh: “Vậy tôi muốn làm giáo viên.”
“Cô giáo hỏi khi nào cậu quay lại học, bạn bè cũng rất lo cho cậu.” Giang Chiếu Lâm nhớ ra một điều, cười nói với cô: “Họ giữ lại cho cậu rất nhiều bài vở và đề thi, dày thế này này. Họ còn đặt ra quy định mới trong lớp, nói sau này tuyệt đối không được nói tới chuyện liên quan, người ở lớp bên cạnh cũng không được nói, thế nên cậu không cần sợ, mọi người sẽ bảo vệ cậu.”
Khóe mắt Đào Tư Duyệt ửng đỏ, cô ta lấy ống tay áo lau mắt, ra sức gật đầu.
Khi đó Hà Xuyên Châu đứng ở con đường cách tòa cao ốc hơn 100 mét, không nhìn thấy họ chạy tới từ hướng khác.
Khi Hà Húc rơi từ trên tầng xuống, họ vừa đi vào cửa trung tâm thương mại.
Đào Tư Duyệt nghe thấy có người hét lên, cô ta quay đầu lại, sau đó nhìn thấy rõ Hà Húc rơi xuống đất.
Tiếng gió vang lên rõ mồn một, cát bụi bắn lên, bay lơ lửng trong không khi, máu vẫn chưa lan khắp nền đất, Đào Tư Duyệt cứ thế ngất đi.
Tiếng hét ở hiện trường vang lên không ngớt, trước mắt Giang Chiếu Lâm tối sầm, cậu thất thần đứng tại chỗ.
Dường như Châu Thác Hàng đã nhìn thấy họ, nhưng anh cũng mặc kệ. Mấy giây sau, Giang Chiếu Lâm mới đờ đẫn cõng Đào Tư Duyệt lên, đưa cô ta ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Đào Tiên Dũng đã đi xuống, thấy hai người, ông ta thô bạo đẩy cậu một cái, bảo cậu mau đưa Đào Tư Duyệt biến đi.
Giang Chiếu Lâm lảo đảo suýt ngã, được người đi đường không rõ mặt đỡ lấy.
Dòng người dần đổ về phía Hà Húc, Giang Chiếu Lâm bị một người kéo ra ngoài, cậu cảm thấy bản thân cũng sắp ngất lịm đi. Tới khi lên xe, cậu mới miễn cưỡng tỉnh táo đôi chút. Tài xế hỏi: “Tới bệnh viện gần đây sao? Cô bé này không sao chứ?”
Giang Chiếu Lâm há miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào.
Vừa tới bệnh viện được một lúc, Đào Tư Duyệt đã tỉnh lại.
Đầu óc cô ta mơ màng, bác sĩ hỏi gì cô ta cũng không có phản ứng, chỉ ra sức nắm hai tay vào nhau, người run lẩy bẩy. Bác sĩ và y tá sợ cô ta làm chính mình bị thương nên hợp sức tách tay cô ta ra. Đào Tư Duyệt vô cùng căng thẳng, bắt đầu khó thở.
Bác sĩ vội buông tay ra, quay đầu nói mấy câu với Giang Chiếu Lâm.
Giang Chiếu Lâm cũng không nghe rõ ông ấy đang nói gì. Cậu mượn điện thoại của y tá, ngồi xổm dưới đất trong phòng cấp cứu, ấn số Hà Húc.
Không ai nghe máy.
Giang Chiếu Lâm máy móc gọi lại, mãi cho tới khi nghe thấy âm báo tắt máy, cậu mới sụp đổ bật khóc. Về sau cậu được mấy y tá kéo tới ngồi lên ghế đợi, nhưng chẳng mấy chốc lại trượt xuống đất.
Cậu không nghe rõ người xung quanh nói gì, bác sĩ đã thấy vô số cảnh sinh ly tử biệt, cảnh con người đau khổ, tuyệt vọng trước cái chết, hôm nay cậu là một trong số đó.
Sau khi khóc được một lúc, điều chỉnh lại cảm xúc, cậu mới lảo đảo đưa Đào Tư Duyệt về nhà.
Đào Tiên Dũng đã về nhà trước, đang buồn bực đi đi lại lại trong phòng khách. Lý Lan không có ở nhà, có lẽ đã ở lại bệnh viện, cũng có lẽ đã bị cảnh sát đưa tới đồn cảnh sát.
Nghe thấy tiếng động, ông ta nhìn ra cửa, sau đó rảo bước đi tới.
Đào Tư Duyệt như nhìn thấy người vô cùng đáng sợ, cô ta run rẩy, gào lên: “Ông đã giết người, ông đã giết chú Hà! Tại sao ông phải giết chú ấy?”
Cô ta hít sâu một hơi, phát ti3t hết mọi thứ dơ bẩn trong lòng, suy đoán không dám nói với ai ra hết: “Không phải chú Hà, mà là người anh đó của ông! Có phải ông biết rồi không? Có phải ông cố ý không?”
Cô ta còn chưa nói xong, Đào Tiên Dũng đã kéo cô ta vào trong nhà, giơ tay tát cô ta một cái.
Cái tát này rất mạnh, Đào Tư Duyệt ngã xuống đất, rơi vào trạng thái ngất xỉu tạm thời, nằm bất động tại chỗ.
Đào Tiên Dũng bực bội đá thêm cái nữa, Giang Chiếu Lâm nhào lên người Đào Tư Duyệt, gào lên: “Ông làm gì thế? Không được đánh cậu ấy!”
Mãi lâu sau Đào Tư Duyệt mới ngẩng đầu lên, tai và miệng đều có máu, ánh mắt đảo trong không khí một vòng, không nhìn thấy ai. Cô ta giơ tay vồ vào không khí, lại bị Đào Tiên Dũng xách cổ dậy, chửi bới bên tai: “Mày nói tao là hung thủ sao, tao nói cho mày biết, mày mới là hung thủ thật sự! Sao mày lại bẩn thế hả? Hả? Mày nói đi, sao lại ô uế thế? Là mày ra ngoài quyến rũ đàn ông trước, tao chỉ đang giải quyết cho mày thôi! Nếu không phải mày gây ra lắm phiền phức thế, những chuyện này sẽ không xảy ra! Tới khi nào mày mới có thể bình thường được hả?”
Giang Chiếu Lâm không đủ sức, không di chuyển được tay ông ta, cậu chỉ có thể ôm lấy tay Đào Tư Duyệt. Nhưng Đào Tiên Dũng vẫn nói vô số lời khó nghe, đùn đẩy mọi trách nhiệm của mình.
Con ngươi Đào Tư Duyệt rã rời, lúc thì lặp lại lời ông ta nói, lúc lại bắt đầu lẩm bẩm: “Là tôi không bình thường sao? Là tôi bất thường sao? Là tôi hại chết chú ấy sao?”
“Không phải!” Giang Chiếu Lâm không biết phải làm sao, khóc nói với cô: “Không phải đâu, Đào Tư Duyệt, cậu tỉnh táo lại đi! Đừng nghe ông ta nói!”
Hôm đó, Đào Tiên Dũng như có sức lực không bao giờ cạn kiệt. Ông ta kéo Giang Chiếu Lâm ra khỏi phòng, lại lôi Đào Tư Duyệt xuống tầng, chặn một chiếc taxi bên đường, đọc tên trạm xe ra, sau đó tức tốc rời đi.
Giang Chiếu Lâm đuổi theo phía sau. Mặt trời dần khuất núi, ánh sáng chói mắt chỉ còn le lói vài tia, phía chân trời nhuốm một màu đỏ rực.
Cuối cùng cậu không chạy nổi nữa, phải dừng lại giữa đường, nằm bệt xuống đất.
Giang Chiếu Lâm đã báo cảnh sát, cảnh sát xác nhận Đào Tiên Dũng đưa Đào Tư Duyệt về quê, không có vấn đề gì khác.
Giang Chiếu Lâm không biết về sau cô ta đã trải qua những gì. Sau khi tang lễ của Hà Húc kết thúc, cậu định đi thăm cô ta.
Lần này không có ai muốn đi cùng cậu, cậu tự mua vé xe, không ngờ Đào Tư Duyệt lại quay về.
Trạng thái tinh thần cô ta đã tốt hơn hẳn, khi Giang Chiếu Lâm gặp lại cô ta ở trường học, cô ta đang làm một đề Toán, nghiêm túc suy nghĩ cách giải bài toán giáo viên đưa ra, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.