Lối Rẽ

Chương 86



Anh Hoàng cảm thấy cách bà chủ này nói chuyện khá hài hước nên buông lời trêu chọc: “Sao chị lại biết cô ấy sống một mình?”

Câu hỏi này thậm chí còn hơi vô lý, nói xong anh ấy tiện tay xếp lại đồ trên kệ, nào ngờ chủ nhà lại im lặng, mãi không nói gì.

Anh Hoàng quay người lại nhìn bà ấy, thấy ánh mắt bà ấy trốn tránh, giơ tay chỉnh lại mái tóc xoăn dài của mình, anh ấy kinh ngạc, hỏi: “Không phải chứ, lẽ nào lúc lúc chị lại tới chỗ này xem cô ấy sao? Không phải chị nói hai người chỉ có quan hệ trao đổi tiền bạc đơn thuần thôi ư?”

Chủ nhà lo lắng, chùm chìa khóa trong tay kêu “leng keng”, bà ấy giơ tay chỉ vào không trung, cao giọng đáp: “Anh đừng có đoán linh tinh! Tôi không làm chuyện gì kỳ quái hết! Tôi có hai tòa nhà ở khu dân cư này, tôi sống ở tòa nhà đối diện!”

Bà ấy do dự một hồi rồi bĩu môi nói tiếp: “Nói thật là trước đây tôi từng nghi ngờ nghề nghiệp của cô ta. Không phải bởi vì tôi suy nghĩ dơ bẩn gì đâu, mà là mấy lần ra ngoài mua đồ vào sáng sớm, tôi đều thấy cô ta đi từ ngoài khu dân cư về. Cô ta mặc đồ bó sát, trạng thái tinh thần cũng kỳ quặc, mặt còn trang điểm đậm, lần nào thấy người cũng căng thẳng ôm lấy bản thân, làm như sợ người khác nhìn chằm chằm mình vậy. Tại sao người bình thường phải chột dạ thế? Đổi thành anh anh có thấy kỳ lạ không? Hơn nữa cô ta còn có người bạn trông chẳng mấy đàng hoàng, người bạn đó còn có vấn đề hơn.”

Vốn dĩ bà ấy muốn kể tiếp chuyện về người bạn đó, nhưng đối diện với ánh mắt phán xét của anh Hoàng, bà ấy đột nhiên nhớ ra hai người đối diện là cảnh sát, do vậy bà ấy không dám nói nhiều chuyện không liên quan trước mặt hai người, lập tức im miệng lại.

Bà ấy cố gắng kiểm soát cơn buôn chuyện của mình, ngập ngừng mấy giây rồi mới quay về chủ đề cũ, lắp bắp nói: “Nhà tôi cho thuê không thể cho loại người đó ở được, tôi sợ họ đưa khách về nhà, vậy nên tôi nói với cô ta, tôi sẽ lắp một cái camera trên hành lang ở ngoài cửa.”

Bà ấy vừa nói xong, Hà Xuyên Châu đã đi tới, đứng cách bà ấy chưa tới nửa mét, nhìn chằm chằm bà ấy.

Chủ nhà chột dạ, liên tục xua tay: “Tôi không xâm phạm tới sự riêng tư của cô ta, cô ta cũng đồng ý mà! Cô ta còn cảm thấy làm như vậy khá an toàn.”

“Không, bác làm rất tốt.” Hà Xuyên Châu hỏi: “Bình thường bác có hay kiểm tra camera không?”

“Tôi… Tôi rảnh mà nên thi thoảng có xem để giết thời gian.” Chủ nhà vểnh môi, nở nụ cười gượng gạo, đưa ra một câu so sánh chân thật: “Thứ này y như Douyin ấy, đã dấn thân vào rồi khó mà thoát ra lắm. Không phải tôi có sở thích kiểm soát bi3n thái gì đâu, chỉ là có lúc ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ấn vào xem.”

Hà Xuyên Châu không có hứng nghe mấy lời luyên thuyên phía sau của bà ấy, cô lạnh lùng ngắt lời: “Vậy bác biết thời gian cụ thể cô ấy mất tích không? Camera vẫn lưu video năm đó chứ?”

“Chắc chắn là không rồi, nhưng tôi nhớ thời gian.” Chủ nhà ngẩng đầu nhớ lại, tốc độ nói chậm hơn trước nhiều: “Về cơ bản thì ngày nào cô ta cũng sẽ về nhà, vì cô ta không còn nơi nào để ở tại thành phố A. Nhưng trong khoảng thời gian đó, mấy ngày liền không có tin tức gì về cô ta cả, tôi lập tức đi kiểm tra camera giám sát. Ngày 4 tháng 12, chắc là hôm đó, chiều hôm đó cô ta có ra ngoài. Tôi tưởng cô ta về quê nên cũng chẳng để tâm mấy, nào biết thì ra là mất tích đâu. Haiz, một cô gái trẻ ra ngoài phiêu bạt, mất tích rồi cũng không ai báo án cho, tới khi cảnh sát các anh hỏi tôi, dữ liệu camera giám sát đã tự động bị xóa rồi. Khi đó các anh không hỏi chi tiết như này, có điều tra cũng không phải án mất tích, tôi cũng chẳng nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng nên không nói.”

Hà Xuyên Châu và anh Hoàng nhìn nhau, vui mừng khi biết được ngày cụ thể Chu Thục Quân mất tích, nhưng niềm vui đó chỉ vừa nhen nhóm đã bị tầng tầng lớp lớp mối nghi hoặc chèn ép.

Anh Hoàng hỏi: “Chiều đó cô ấy ra ngoài một mình sao?”

Chủ nhà gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiếng thang máy đi lên rồi đóng cửa lại vang lên trong hành lang tĩnh lặng, chủ nhà ngoái đầu nhìn qua đó, lại nhớ ra một chuyện: “Trước đó bạn cô ta có tới tìm cô ta. Về sau cũng chính người bạn đó đã đóng hai tháng tiền nhà cho cô ta, nếu không tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Hà Xuyên Châu thấp giọng hỏi: “Có người đã chủ động trả tiền nhà sau khi Chu Thục Quân mất tích sao?”

Anh Hoàng lấy ảnh chụp chung sáu cô gái kia ra cho chủ nhà xem: “Là người trong ảnh sao?”

Chủ nhà tới gần quan sát, cơ thịt trên mặt căng cứng, nếp nhăn xếp chồng tại một chỗ, nhưng bà ấy vẫn chưa thể nhớ ra được: “Xin lỗi nhé anh cảnh sát, tôi thấy mấy người này đều na ná nhau, hơn nữa đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Cô gái đó trang điểm đậm, tôi không nhìn rõ mặt mũi. Bây giờ anh bảo cô ấy thay quần áo, đứng trước mặt tôi, chưa chắc tôi đã nhận ra.”

Anh Hoàng hỏi bà ấy có nhớ quần áo cô gái đó mặc không, chủ nhà vẫn lắc đầu.

Hà Xuyên Châu vốn muốn lên tầng kiểm tra một lượt, xác nhận phòng trọ có phải hiện trường vụ án không, nhưng xem ra khả năng này không lớn lắm.

Cô đi ra khỏi nhà kho, kéo cửa cuốn xuống, phủi bụi trên tay rồi nói với anh Hoàng: “Đợi tin tức bên phía Từ Ngọc thôi.”

***

Từ Ngọc và Thiệu Chí Tân vừa tới cổng khu dân cư, sau khi xuất trình giấy tờ, họ được bảo vệ đưa lên tòa nhà.

Người họ tìm trước là Tôn Ích Diêu, là cô gái ngồi sát Chu Thục Quân trong ảnh. Trên tài liệu có ghi, cô ta lớn hơn Chu Thục Quân vài tuổi, năm nay vừa tròn 30. Hai năm trước cô ta vừa kết hôn, năm ngoái sinh con, giờ đang làm nội trợ.

Trước khi xuất phát, Từ Ngọc gọi hai cuộc cho cô ta, không ai nghe máy nên họ tìm thẳng tới chỗ ở của cô ta.

Thiệu Trí Tân quan sát xung quanh, đi được một nửa, Từ Ngọc thì thầm: “Không xa hoa như tôi tưởng, cũng na ná như khu dân cư 6000 tệ một mét vuông nhà tôi ở thôi.”

Đây vốn dĩ là nhà ở khu trung tâm thành phố, chính sách quy hoạch thành phố trong hai năm trở lại đây khiến giá nhà tăng cao, giá bình quân các tòa nhà mới xây ở quanh đây đã lên tới 60 nghìn tệ một mét vuông.

Từ Ngọc nhỏ giọng nói: “Sao thế? Cậu vẫn mong trong này có vàng bạc châu báu gì dao?”

Thiệu Trí Tân đáp: “Giá nhà ở đây đắt thế, không phải đó là điều hiển nhiên à?”

Chẳng mấy chốc hai người đã tới nơi, Thiệu Trí Tân chỉ vào cửa, Từ Ngọc chủ động đi lên ấn chuông cửa.

Người mở cửa là một người đàn ông trẻ, Từ Ngọc nhìn về phía sau anh ta.

Phía sau là cửa sổ sát đất lớn, người đàn ông chống một tay lên cửa, nghiêng người, chắn tầm nhìn của cô, giọng điệu không mấy dễ chịu: “Các cô là ai?”

Từ Ngọc xuất trình giấy tờ, đáp: “Chào anh, chúng tôi tìm Tôn Ích Diêu, cô ấy có nhà không?”

Người đàn ông không tránh ra ngay mà cẩn thận xác nhận thẻ công tác của họ, sau đó kinh ngạc hỏi: “Các cô tìm cô ấy có chuyện gì?”

Từ Ngọc: “Giờ chúng tôi cần điều tra lại vụ án xảy ra nhiều năm trước. Khi đó cô ấy là người ngoài, chúng tôi tìm cô ấy để lấy thêm lời khai.”

Người đàn ông nghi hoặc gọi cô ta ra, lúc này Tôn Ích Diêu đang mặc đồ ở nhà mới chạy ra, gật đầu với họ.

Từ Ngọc lùi một bước, ra hiệu cho cô ta ra ngoài nói chuyện. Người đàn ông cúi đầu tìm dép lê đi bên ngoài. Từ Ngọc thấy vậy vội ngăn cản: “Anh đi theo sẽ xâm phạm tới vấn đề riêng tư của người bị hại.”

Tiếp đó ba người đi tới chỗ cầu thang.

Từ Ngọc đứng trên bậc cao, đối chiếu với gương mặt trong ảnh, xác nhận lại: “Cô là Tôn Ích Diêu?”

Ngoài đời mắt cô ta nhỏ hơn, da ngả vàng, môi cũng mỏng đi theo năm tháng.

Từ Ngọc suýt không nhận ra đây là cùng một người.

Cô ấy đưa ảnh cho đối phương, chỉ vào Chu Thục Quân: “Cô còn nhớ cô ấy chứ?”

Tôn Ích Diêu chỉ liếc qua một cái rồi đáp: “Nhớ thì có nhớ, nhưng không thân lắm, chỉ làm cùng một nơi, nói với nhau vài câu thôi.”

Từ Ngọc nhìn cô ta, hỏi: “Không phải các cô là bạn sao?”

Tôn Ích Diêu khẽ cười: “Không hẳn. Cô ta khá kiêu ngạo, mặc dù làm việc ở nơi đó nhưng lúc nào cô ta cũng cảm thấy mình hơn người, kén cá chọn canh. Được cái cô ta cũng xinh đẹp, ra dáng gái nhà lành, nhiều khách thích kiểu như cô ta lắm, càng kiêu ngạo lại càng thấy cô ta đáng yêu.”

Nói rồi cô ta nhún vai, cảm thán: “Còn trẻ đúng là tốt.”

Cô ta kẹp ảnh vào tay, lật trái lật phải, thản nhiên hỏi: “Tại sao đột nhiên hỏi tôi chuyện của cô ta? Lâu lắm rồi tôi không gặp cô ta.”

Từ Ngọc lại lấy ảnh Thẩm Văn Chính ra: “Vậy cô biết người này không?”

Tôn Ích Diêu nhìn mấy giây, vẻ mặt bình thường: “Hai ngày trước tôi có nhìn thấy ông ta trên tivi, là khách trước đây của cô ta sao?”

Từ Ngọc: “Cô ấy đã mất tích vào ba năm trước rồi.”

“Hả?” Tôn Ích Diêu kinh ngạc, há miệng, thật sự lo lắng, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, cô ta chỉ bình thản nói: “Đúng là lâu lắm không liên lạc rồi, tôi còn tưởng ước mơ của cô ta đã thành sự thật, tìm được người giàu có, cao chạy xa bay rồi cơ.”

Cô ta trả lại ảnh cho Từ Ngọc, chỉnh lại cổ áo ngủ, lấy tay chải đầu.

“Nghe cô nói vậy thì Chu Thục Quân là người khá thực dụng đúng không?” Từ Ngọc hiếu kỳ hỏi: “Cô ấy cần nhiều tiền vậy làm gì?”

Tôn Ích Diêu không hề dao động, trả lời như thói quen: “Không phải con người đều vậy sao? Đầu tiên là phải mua nhà, mọi người đều muốn mua nhà, có một nơi để an cư lạc nghiệp.”

Từ Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu: “Căn nhà này của hai người tốt đấy, xem ra chồng cô cũng có tiềm lực tài chính hùng hậu.”

Tôn Ích Diêu kể lại: “Cũng không giàu lắm. Nhưng tôi mong sau này các cô đừng tới tìm tôi nữa, người làm nghề như tôi không kết giao với ai đâu, tôi không biết gì hết. Các cô cũng thấy rồi đấy, chồng tôi quản nghiêm lắm, tôi lo anh ấy biết chuyện trước đây của tôi.”

Từ Ngọc nói “Chúng tôi sẽ bảo mật”, ngón tay lướt nhanh trên điện thoại, lục tìm tài liệu điện tử. Sau khi lướt đến cuối, cô ấy xoa trán, khổ não nói: “Nói ra cũng lạ, nếu vậy Chu Thục Quân phải kiếm được nhiều tiền mới phải, nhưng tài khoản của cô ấy không có nhiều tiền lắm. Hơn nữa nhật ký chi tiêu cho thấy, thói quen sống của cô ấy rất giản dị, ngoại trừ ăn mặc ngày thường ra, cơ bản cô ấy chẳng chi tiêu gì. Vậy tiền cô ấy rút ra đổ đi đâu hết?”

Từ Ngọc vô tội hỏi: “Cô có biết không?”

Thiệu Trí Tân vẫn luôn im lặng ghi chép lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tôn Ích Diêu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.