Lôi Thần Lang Quân

Chương 43: Vô danh lão truyền thụ võ công



Tha Hương Vô Danh Khách cắp Phan Tịnh đến gần ngôi chùa lớn, lão càng lộ vẻ nghiêm trang. Vẻ mặt lão lộ ra những nét kỳ dị, khiến Phan Tịnh sinh lòng nghi hoặc, tự hỏi: - Đây là đâu? Tại sao lão lại dẫn mình đến địa phương này? Phải chăng nơi đây có liên quan đến mối thương tâm của lão.

Chàng đang suy nghĩ, đầu óc quay cuồng nhiều giả thuyết. Bỗng thấy Vô Danh Khách lẩm bẩm trong miệng: - Ba năm nay chưa đến bái kiến ân sư, chẳng hiểu lão gia bây giờ ra sao?

Phan Tịnh tâm thần giao động tự hỏi: “Té ra lão muốn đưa mình đến bái kiến sư phụ lão! Lão đã tuổi già thế này mà hãy còn có sư phụ. Không biết sư phụ lão năm nay đã bao nhiêu tuổi?” Phan Tịnh còn đang ngẫm nghĩ thì Tha Hương Vô Danh Khách đã đến trước cửa chùa. Lão đặt Phan Tịnh xuống, rồi khúm núm dưới đất dập đầu lia lịa. Nước mắt lão lại tràn ra như suối. Lão lên giọng rất bi ai: - Ân sư ơi! Đồ nhi không dám cẩu thả như trước làm cho ân sư phải nổi giận. Mỗi khi đồ nhi tưởng đến việc này lại lòng đau như cắt. Bữa nay đồ nhi thay đổi tâm tính rồi.

Cánh cửa chùa đã loang lổ. Phan Tịnh ngước mặt nhìn lên thì ba chữ hãy còn rõ rệt: "Vô Danh Cảnh".

Phan Tịnh toàn thân run bắn lên, miệng lẩm bẩm: “Té ra Vô Danh Cảnh là đây!” Tha Hương Vô Danh Khách từ từ đứng dậy, đẩy cổng bước vào ba bước, lại quì xuống khấu đầu lạy. Lão đứng lên đi, cứ ba bước lại một lần khấu đầu cho tới khi vào đến trong chùa.

Đây là một ngôi chùa hoang. Trong chùa tịch mịch thê lương, tựa hồ như lâu nay không có người ở.

Phan Tịnh rất lấy làm ngờ vực và kinh hãi. Chàng khẽ cất tiếng hỏi Vô Danh Khách: - Tiền bối!

Tha Hương Vô Danh Khách buồn rầu đáp: - Ngươi lấy làm lạ phải không? Đây là nơi ta đã xuất thân. Ta cùng su phụ nương náu trong chùa này hàng ba chục năm trời, nhưng ân sư lão gia...

Lão nói tới đây hai mắt rươm rướm sa lệ. Hồi lâu lão nhỏ nhẻ nói tiếp: - Nhưng sau ta bị ân sư đuổi ra khỏi chùa, vì ta không chịu làm một việc mà ân sư đã sai bảo.

- Việc chi vậy! Tiền bối không tuân sư mệnh, chắc là có chỗ khổ tâm lắm?

Câu này làm cho Vô Danh Khách cặp mắt sáng rực lên, dường như khích động vô cùng, lão nói: - Ủa! Phan Tịnh! Ngươi quả là một đứa nhỏ nhân từ. Ta xem người quả đã không lầm.

- Tiền bối có thể cho vãn bối nghe câu chuyện đó được chăng?

- Rồi tự nhiên ngươi sẽ biết?

Phan Tịnh lấy làm kỳ dị, chàng đăm đăm nhìn Vô Danh Khách. Lão lại nuốt nước mắt nói: - Tuy ta bị ân sư đuổi ra khỏi môn trường. Nhưng cứ ba năm một lần ta lén về đây thăm sức khỏe lão gia. Trước đây mấy bữa ta đã đến rồi, may mà được tin người vẫn còn tráng kiện.

Tha Hương Vô Danh Khách nói đến đây, cặp mắt lão đột nhiên chiếu ra những tia sáng kỳ dị, kinh hãi. Lão nhấc Phan Tịnh lên rồi phi thân nhảy vào trong chùa. Khám chùa bỏ không, hai bên đều có che bức rèm cũ kỹ đã vàng khè. Lão lanh lẹ ẩn mình vào trong.

Phan Tịnh thấy người lão run bần bật, nét mặt xám xanh, trông rất khó coi, chàng sợ hãi quá cất tiếng khẽ hỏi: - Tiền bối! Có việc chi vậy?

Tha Hương Vô Danh Khách hoảng hốt đáp: - Trong chùa có người, ngươi chớ lên tiếng!

Phan Tịnh không dám nói nữa. Quả nhiên văng vẳng có tiếng bước chân hai người đang ung dung tiến dần về phía trước.

Phan Tịnh lắng tai nghe, thì đoán là tiếng bước chân của hai người đàn bà. Chàng ghé vào tai Vô Danh Khách hỏi: - Họ là nữ nhân?

Tha Hương Vô Danh Khách gật đầu.

Bỗng nghe thấy tiếng người nói: - Thư thư! Lão gia bị mất công lực phải chăng vì truyền võ công cho Anh đệ?

- Hừ! Đó là vận mệnh lão phải như vậy. Truyền thụ hay không cũng thế thôi.

- Phải đấy, thư thư ạ! Chúa đảng Cờ Máu đã nói hiện nay trong thiên hạ chỉ có mình lão là đối thủ với hắn được, vì thế mà hắn muốn trừ khử lão đi. Nhưng nếu lão chịu truyền thụ võ công cho Anh đệ, liệu mình có nên tha mạng không.

- Không được! Dù lão có như ngọn đèn trước gió trong buổi tàn niên, sức không trói chặt con gà, nhưng lão vẫn đủ khả năng truyền thụ võ công cho đồ đệ. Không giết lão không xong.

Tha Hương Vô Danh Khách nghe tới đây, hai mắt cơ hồ tóe lửa. Phan Tịnh thấy lão mím môi, nghiến răng ken két, mấy sợi tóc bạc lơ thơ đứng dựng cả lên.

Phan Tịnh vội nắm lấy tay lão ghé tai nói: - Tiền bối! Xin đừng khích động! Chờ cho họ vào gần đây nhìn rõ rồi sẽ tính.

Vô Danh Khách cố nén lòng khẽ buông một tiếng thở dài, nhìn qua khe rèm, thấy hai mụ đàn bà đứng tuổi. Tóc chúng búi cao lên, và có cài một lá cờ nhỏ bằng đồng tiền.

Đúng là tiêu biểu của Lá Cờ Máu.

Hai mụ này chân bước nhẹ nhàng, cặp mắt lấp loáng hàn quang, rõ ràng là những tay cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm.

Tha Hương Vô Danh Khách chau mày tự hỏi: “Bọn này là ai? Phải chăng chúng là nghĩa nữ của chúa đảng Lá Cờ Máu?” Lão biết rằng còn có một người thứ ba đang ở gần chỗ ân sư của mình. Lão nghiến răng khẽ vỗ vai Phan Tịnh, ra hiệu cho chàng hãy chờ một chút.

Đột nhiên, lão vén bức rèm lên, nhảy xuống nhanh như tên bắn.

Phan Tịnh trong lòng hồi hộp, trống ngực đánh thình thình. Bỗng chàng nghe hai tiếng quát lớn. Tiếp theo là một tiếng "sầm" tựa như trời long đất lở! Rồi những tiếng rú thê thảm vang lên.

Phan Tịnh thò đầu nhìn ra, thấy một thiếu phụ đã nằm trên vũng máu.

Giữa lúc ấy, Vô Danh Khách đang vung chưởng ra đánh người thiếu phụ thứ hai.

Thiếu phụ này hai mắt hung dữ, nhưng bị Vô Danh Khách đột kích, mụ trở tay không kịp chỉ lùi mãi.

Tha Hương Vô Danh Khách phóng liên tiếp hết chưởng nọ đến chưởng kia, không khác gì kẻ liều mạng. Tường vách ngôi chùa hoang này cũng rung động kêu lên răng rắc, cơ hồ muốn sập đổ.

Vô Danh Khách lại gầm lên một tiếng, đánh luôn ra ba chưởng. Chưởng nào cũng cực kỳ mãnh liệt. Thiếu phụ vẫn còn kinh hãi chưa trấn tỉnh lại được chân tay chưa hết luống cuống.

"Binh" một tiếng! Thiếu phụ bị trúng chưởng, miệng vọt máu tươi, loạng choạng lùi lại mấy bước.

Tha Hương Vô Danh Khách tựa hồ căm giận hai thiếu phụ này thấu xương. Lão khoa chân bước sấn lại giơ tay lên sửa soạn đánh thêm nữa.

Thiếu phu chu chéo thét lên: - Ngươi...

Mụ vừa nói được tiếng ngươi, thì lại trúng chưởng lăn ra chết liền.

Tha Hương Vô Danh Khách vẫn không dừng tay nhảy tới chỗ thiếu phụ bị ngã trước còn nằm lăn ra đó. Lão phóng chỉ điểm vào tử huyệt khiến cho thiếu phụ co quắp lại mà chết.

Tha Hương Vô Danh Khách cất tiếng buồn thảm nói: - Các ngươi đòi mạng ân sư ta? Bây giờ thử xem ai đòi mạng ai?

Lão thuận tay giật lấy lá cò máu nhỏ xíu trên búi tóc hai thiếu phụ, rồi ngoảnh đầu lại chợt nhìn thấy Phan Tịnh đang kinh hãi trố mắt nhìn lão. Lão nở một nụ cười thê lương nói: - Phan Tịnh! Không sao cả! Kẻ nào vô lễ với ân sư ta, ta đều chẳng dung tha.

Phan Tịnh cũng nhìn lão nở một nụ cười nhăn nhó...

Tha Hương Vô Danh Khách lại chui vào trong khám thờ, nhấc Phan Tịnh xuống rồi xuyên qua cửa ngách vào phía sau điện.

Bên trong cửa sau là một cái sân con, hết sân con thì lại có một toà điện đường.

Tha Hương Vô Danh Khách quanh hết cái sân con, tung mình nhảy vào chính giữa điện đường. Lão đặt Phan Tịnh xuống, rồi khấu đầu lạy mãi. Lão vừa lạy vừa gọi: - Ân sư ơi! Đồ đệ là Tiểu Hầu Nhi đã về đây!

Phan Tịnh thấy Vô Danh Khách tự xưng là Tiểu Hầu Nhi suýt nữa bật lên tiếng cười. Nhưng chàng thấy bầu không khí cực nghiêm trọng nên phải cố nhịn. Chàng liếc mắt nhìn vào trong điện thì chẳng thấy bóng một ai.

Vô Danh Khách lại lên tiếng: - Ân sư! Chẳng lẽ ân sư không nhìn nhận đồ nhi nữa ư?

Lão vừa dứt lời, thì có một thanh âm tựa hồ như tự trong lòng đất vọng lên: - Chà! Ngươi bước đi! Ta không có Tiểu Hầu Nhi nào là đồ đệ nữa.

Tha Hương Vô Danh Khách nghe câu ấy thở dài sườn sượt, nét mặt lão trở lại bình thường, miệng lẩm bẩm: - Tạ ơn trời phật! Ân sư vẫn bình yên.

Phan Tịnh rất lấy làm kỳ, chẳng hiểu ra sao. Bỗng Vô Danh Khách lại nói tiếp: - Ân sư ơi! Xin ân sư lượng tình cho đồ nhi! Trước kia đồ nhi không muốn thấy ân sư phải đau lòng, nên đồ nhi...

- Thôi ngươi ra đi! Mấy chục năm trời ngươi không trở lại, bây giò còn về đây làm chi?

- Đồ nhi thỉnh thoảng vẫn trở lại.

- Nhưng lão phu không cần ngươi nữa.

- Xin ân sư dừng nói vậy.

- Ha ha! Ta không cần ngươi nữa. Mới hay trời cũng chiều người. Bây giờ ta đã có một gã thiếu niên tư chất chẳng kém gì ngươi.

- Ân sư chẳng nên...

Vô Danh Khách chưa dứt lời, đột nhiên bức vách phía sau khán thờ hở ra một cái cửa nhỏ. Một chàng thiếu niên áo trắng ở trong đi ra.

Thiếu niên áo trắng mắt đẹp như ngọc, cử động mau lẹ dị thường, nhưng nước da rất mịn màng trắng bóng. Vừa trông thấy đã biết ngay thiếu niên này có tư chất tà phái chứ không phải chính phái.

Gã đảo mắt nhìn Vô Danh Khách cùng Phan Tịnh thấy là một ông già và một người bị thương thì hắng giọng hỏi: - Hai ngươi là ai? Nếu không ra khỏi chùa này thì đừng trách ta vô lễ.

Tha Hương Vô Danh Khách hơi biến sắc, nhưng vẫn giữ vẻ khiêm cung nói: - Giọng anh hùng phát xuất ngay từ lúc thiếu niên. Xin công tử cho biết quí tánh danh.

Thiếu niên áo trắng ra vẻ kiêu ngạo cười nói: - Ta bất tất phải cho ngươi hay.

Tha Hương Vô Danh Khách vẫn nhũn nhặn hỏi: - Xin công tử cho biết vì lý do gì lại vào tới Vô Danh Cảnh này?

- Ta muốn đến là đến, ngươi bất tất phải hỏi làm chi?

Phan Tịnh không nhịn được, tức giận nói: - Thật là một gã tiểu tử kiêu ngạo vô lễ.

Thiếu niên áo trắng trợn mắt lên, trỏ vào mặt Phan Tịnh mắng: - Ngươi liệu hồn đó.

Tha Hương Vô Danh Khách cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: - Ân sư! Ân sư thu nạp gã thiếu niên áo trắng này để truyền thụ võ công đấy ư? Tư cách gã như vậy có đáng không? Vả gã chính là...

Vô Danh Khách chưa dứt lời, thiếu niên áo trắng đã quát lên: - Câng miệng! Câm miệng ngay.

Gã vung tay phóng chưởng ra. Chưởng phong gã rất mãnh liệt, chứng tỏ võ công gã cũng thuộc hàng cao thủ bậc nhất.

Tha Hương Vô Danh Khách cười ha hả nói: - Thằng lỏi con! Mi muốn chết đó chăng?

Lão vung tay lên, hai điểm hồng quang bắn vào thiếu niên áo trắng.

Thiếu niên đưa hai tay lên quét một cái đã nắm được hai điểm hồng quang ấy. Vừa nhìn rõ vật trong tay, gã vội lùi lại la lên: - Đây là Huyết Ngọc Phan của hai vị thư thư.

Mắt gã chiếu ra những tia sát khí, nhưng vẻ mặt có chiều sợ sệt, kinh hoàng.

Tha Hương Vô Danh Khách sa sầm nét mặt quát lên: - Thằng lỏi con! Ta tha mạng cho mi. Mi về hỏi Huyết Diệm Lão Ma hay là truyền nhân của y xem còn nhớ vụ xảy ra tại Vô Danh Cảnh mấy chục năm trước đây không? Món nợ đó cần phải thanh toán cho xong.

Lão nói rồi vung tay lên, một luồng chưởng phong mãnh liệt vô cùng chụp vào thiếu niên áo trắng.

Thiếu niên áo trắng lún người xuống, dùng hết sức bình sinh vung cả hai chưởng ra đón lấy chưởng lực Vô Danh Khách.

Sầm một tiếng! Thiếu niên áo trắng bỗng kêu rú lên, lảo đảo lùi lại tám chín bước vào đến chân tường mới dừng lại.

Tha Hương Vô Danh Khách hầm hầm quát hỏi: - Thằng lỏi con! Mi có dám tiếp ta một chưởng nữa không?

Thiếu niên áo trang nét mặt lúc xanh lè lúc trắng nhợt, khoát tay nói: - Khoan đã!

- Sao! Ngươi sợ rồi phải không?

Thiếu niên áo trắng không trả lời hỏi lại: - Tình hình hai vị thư thư ta ra sao?

- Hừ! Mi trông đó thì biết, lọ là còn phải hỏi.

Thiếu niên áo trắng toàn thân run bắn lên, hai chân gã nhũn ra cơ hồ đứng không vững. Gã giơ tay lên cầm lấy món tóc trên đỉnh đầu, rồi lấy cạnh bàn tay kia chặt đứt món tóc. Gã cầm nắm tóc trong tay run lên nói: - Hồ Anh này mà không báo thù cho thư thư thì thề chẳng làm người! Nếu ngươi có giỏi thì nói rõ tên hiệu ra để ta ghi vào tâm khảm.

Tha Hương Vô Danh Khách nhìn gã bằng con mắt lạnh lùng đáp: - Ta đã bảo mi rồi mà! Mi đi kiếm Huyết Diệm Lão Ma mà hỏi.

Thiếu niên áo trắng cầm mớ tóc của mình quăng xuống đất nói: - Ngươi không nói thì ta cũng biết rồi! Tên ngươi là Tiểu Hầu Nhi.

- Câm miệng ngay! Tiểu Hầu Nhi đâu phải là danh hiệu ta. Ta cho ngươi hay, Đông Hải Kim Ngao Tẩu chính thị là ta.

Thiếu niên áo trắng tựa hồ không tin ở tai mình. Gã trố hai mắt tròn xoe, ấp úng hỏi: - Ngươi là một người trong Thiên Hải Long Tiên?

Tha Hương Vô Danh Khách khẽ giơ tay lên làm như sắp phóng chưởng ra. Thiếu niên áo trắng lập tức kêu lên: - Hồ Anh này cảm tạ tiền bối đã tha chết!

Nói xong gã xá dài rồi lướt mình chạy đi.

Nhưng Phan Tịnh vội lớn tiếng kêu lên: - Hồ huynh! Đừng quên ta là Phan Tịnh nghe?

Ngoài điện có tiếng Hồ Anh đáp lại: - Ngươi đừng vội đắc ý, sớm muộn gì rồi bọn ngươi cũng không trốn thoát khỏi bàn tay của ta đâu! Sau này còn có ngày tái ngộ.

Tha Hương Vô Danh Khách nhìn Phan Tịnh hỏi: - Sao ngươi tự phóng lửa đốt mình làm chi?

Phan Tịnh tủm tỉm cười đáp: - Tiền bối! Tiền bối và vãn bối cùng chung kẻ thù, nên vãn bối nói tên mình cho hắn biết.

Giữa lúc ấy, từ chỗ hở bức vách phía sau khán thờ có giọng khàn khàn vọng ra hỏi: - Gã quả là thủ hạ Huyết Diệm Lão Ma ư?

Tha Hương Vô Danh Khách kính cẩn đáp: - Đúng thế! Bây giờ ân sư có cho đồ nhi vào bái kiến không?

- Hừ! Ai cần ngươi vào bái kiến!

- Tiểu Hầu Nhi mong nhớ ân sư mấy chục năm nay.

- Đừng rườm lời nữa! à! ngươi nói chuyện với ai đó?

- Gã này họ Phan tên Tịnh, con trai một nhà võ lừng tiếng giang hồ là Thiên Hiệp Phan Khôn đó!

- Ta bất chấp gã là con ai! Nhưng tư chất gã thế nào?

- Có thể nói là thiên hạ khó tìm được người thứ hai như gã.

- Thực thế chăng? Vậy nếu gã được công lực của ta liệu có đối địch lại được tên lão ma kia không?

Tha Hương Vô Danh Khách đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối, vừa khóc vừa đáp: - Sư phụ ơi! Đồ nhi không báo thù được cho sư phụ, cảm thấy mình không còn đất dung thân nữa. Ân sư nhất định là như vậy ư?

Phía dưới khán thờ có tiếng cười khô khan vọng lên nói: - Ta không làm như vậy, thì còn cách nào giết được lão ma kia? Hắn dùng kế hãm ta vào cảnh thân tàn ma dại. Mấy chục năm trời ta còn giữ nắm xương tàn này là vì lẽ gì? Ta ngồi đây, ngươi có thể tưởng tượng được khổ sở đến thế nào không? Ngươi không nỡ thấy ta chết. Nhưng thực ra sống thế này thà chết đi còn hơn.

Giữa lúc ấy, Tha Hương Vô Danh Khách đột nhiên khóc rống lên. Lão lăn phục xuống đất dập đầu "binh binh", máu tươi chảy ra không ngớt.

Tiếng nói từ dưới lòng đất phía sau khán thờ ra chiều khích động hỏi: - Bây giờ ngươi đã biết mình lầm lỗi chưa? Cứ ba năm ngươi lại lén về thăm ta một lần, ngươi tưởng ta không biết ư? Thế là ta uổng công dạy dỗ ngươi bấy lâu.

Tha Hương Vô Danh Khách vẫn khóc ròng. Tiếng khóc mỗi lúc một to. Sau lão vừa khóc vừa gào lên: - Ân sư ơi! Đồ nhi biết tội rồi! Xin ân sư cho đồ nhi được thấy mặt ân sư một lần nữa.

Cặp mắt lão đẫm lệ đăm đăm nhìn vào cánh cửa con. Hồi lâu vẫn không thấy tiếng nói từ phía trong vọng ra.

Tha Hương Vô Danh Khách trông đợi ân sư đã mòn con mắt. Phan Tịnh thấy vậy bất giác cũng ứa hai hàng lệ.

Giữa lúc ấy phía trong cửa nhỏ có tiếng gọi khẽ: - Tiểu Hầu Nhi! Ngươi vào đây! Ta cũng chờ ngươi từ lâu rồi. Ta mong ngươi mà không cho ngươi vào yết kiến, cũng cảm thấy tịch mịch.

Phan Tịnh nghe câu này, lệ trào ra như dòng suối chảy. Nhưng Vô Danh Khách thì khác nào như kẻ tôi hiền phụng chỉ nhà vua, lão hô lớn: - Ân sư!

Người lão vọt nhanh hơn tên bắn.

Phan Tịnh nước mắt đầm đìa, song trên môi thoáng lộ một nụ cười. Chàng lẳng lặng cầu chúc thầy trò Vô Danh Khách được trùng phùng, đầy hạnh phúc. Chàng cảm thấy lần này hai vị gặp nhau là lần vĩnh quyết, mà cũng có thể là từ đây mối ân tình sư đồ của họ vĩnh viễn không phai lạt.

Phan Tịnh vẫn ngồi yên lặng chờ đợi.

Không hiểu thời gian trôi quan đã bao lâu, bỗng thấy Vô Danh Khách trở ra hai mắt đỏ hoe, buồn rầu nhìn Phan Tịnh nói: - Sư đệ ơi! Ngươi vào bái kiến sư phụ đi!

Phan Tịnh sửng sốt hỏi: - Tiền bối bảo sao? Lão tiền bối muốn thu vãn bối làm đồ đệ ư?

Tha Hương Vô Danh Khách gật đầu, trầm giọng đáp: - Ân sư cần ngươi lắm! Phi ngươi thì người không đạt được nguyện vọng mà người đã hoài bão suốt đời.

- Bản lãnh tiền bối cao thâm đến thế còn chưa hoàn thành được tâm nguyện cho lão tiền bối...

- Không được! Số là ân sư có tư chất khác thường. Người thường không thể thừa kế công lực của người được. Ngươi vào đi! Huyết Diệm Lão Ma hãm hại một đời ân sư. Tâm nguyện của người là giết chết hắn. Mấy chục năm người trông đợi cũng phải có kết quả chứ!

Phan Tịnh ngần ngừ ấp úng hỏi: - Vãn bối liệu làm được chăng?

Tha Hương Vô Danh Khách hai mắt tròn xoe quát hỏi: - Phan Tịnh! Ngươi không muốn vậy sao? Huyết Diệm Lão Ma lại xuất hiện trên chốn giang hồ, tức là võ lâm sắp lâm vào cảnh lầm than. Chẳng lẽ ngươi không thấy hay sao.

Phan Tịnh lùi lại mấy bước nói: - Không, không! Vãn bối không có ý ấy.

Tha Hương Vô Danh Khách tiếp tục nói bằng một giọng rất nghiêm trang: - Vân Sơn Tứ Tử cũng sắp tìm phụ thân ngươi để báo cái thù cắt tai. Bọn chúng đã luyện thành Huyết Diệm Công của lão ma truyền cho. Vậy ngươi lấy gì để chống đối với chúng?

Phan Tịnh thấy cặp mắt lão rất nghiêm khắc, liền vâng dạ luôn mồm nói: - Tiền bối có điều chi dạy bảo?

Chàng chưa dứt lời thì Vô Danh Khách đã nói: - Được rồi! Ngươi phải tuyên thệ báo thù cho sư phụ, hạ sát cho bằng được Huyết Diệm Lão Ma.

Phan Tịnh lập tức quì trước khán thờ tuyên trọng thệ.

Giữa lúc ấy, dưới khán thờ có thanh âm khàn khàn vọng lên nói: - Tiểu Hầu Nhi! Đừng bức bách gã. Bảo gã vào đây cho ta coi.

Tha Hương Vô Danh Khách cắp Phan Tịnh dậy, cảm động nói: - Sư đệ ơi! Suốt đời ta cảm ơn ngươi.

Phan Tịnh nhìn Vô Danh Khách nói: - Vãn bối còn chưa biết danh hiệu sư phụ.

- Vô Danh lão nhân!

Phan Tịnh gật đầu rồi lún người chui qua cửa nhỏ xuống dưới hầm.

Trong này tối đen như mực, chàng lại bị thương nên chẳng thấy chi hết. Chàng đứng phía trong cửa, vận hết nhãn lực nhìn vào trong.

Một lúc sau chàng mới nhìn rõ dưới hầm có một gian thạch thất nhỏ vuông vắn hai trượng.

Trong nhà bỏ trống không. Trừ chỗ giữa có một lạch nước nhỏ, ngoài ra chẳng thấy chi hết.

Chàng nhìn thêm một lúc nữa, mới thấy một lão già râu dài, ngồi xếp bằng quay mặt xuống suối nước. Cặp mắt lão sáng như sao, không ngớt nhìn chàng từ đầu xuống chân.

Phan Tịnh phục lạy xuống đất, cung kính nói: - Đồ nhi là Phan Tịnh xin bái kiến sư phụ!

Chàng nghiêm trang lạy bốn lạy, rồi cảm thấy bị một luồng kình lực vô hình đỡ dậy, muốn lạy xuống cũng không được.

Vô Danh Lão Nhân vẫn im tiếng. Hai tia mắt kia vẫn tiếp tục nhìn đi, nhìn lại chàng.

Đột nhiên Vô Danh Lão cất tiếng hỏi: - Hài tử! Phải chăng trong người có Nhật Nguyệt Lệnh?

Phan Tịnh sửng sốt nghĩ thầm: “Cặp mắt lão này ghê thật, có thể nhìn qua mấy lần áo vào bên trong.” Chàng vội đáp: - Thưa sư phụ! Đúng thế! Đồ nhi hiện là Thiên Đình sứ giả phái Thiên Giáo. Gia phụ là Phan Khôn làm Thiên Giáo giáo chủ.

Vô Danh Lão Nhân đột nhiên nổi lên một tràng cười ha hả, nói: - Hay lắm! Quả nhiên phái Thiên Giáo vĩnh viễn vẫn "Trời cho trẻ mãi không già".

Phan Tịnh nghe lão nói đúng câu kệ trong Lạc Hiền, liền hỏi: - Sư phụ! Sao sư phụ cũng biết vụ này?

Vô Danh Lão Nhân lại càng cười to hơn đáp: - Hài tử! Tư chất ngươi hơn cả lão phu! Ngươi lại đây để ta sờ cốt cách ngươi xem.

Phan Tịnh nhảy qua khe suối, phục xuống đầu gối Vô Danh Lão Nhân.

Vô Danh Lão Nhân thò hai tay khô đét như que củi sờ từ đầu xuống đến chân Phan Tịnh, luôn miệng khen: - Hay lắm! Hay lắm! Quả nhiên một bậc kỳ trăm đời khó tìm được một.

Lão sung sướng lớn tiếng gọi: - Tiểu Hầu Nhi.

Tha Hương Vô Danh Khách đứng bên ngoài vội đáp: - Ân sư! Đệ tử đây.

- Ha ha! Mắt ngươi quả đã không lầm. Lão phu được gã này, dẫu chết cũng không hối hận.

Tha Hương Vô Danh Khách kích động nói: - Ân sư...

- Tiểu Hầu Nhi! Ngươi nghe ta dặn đây. Từ nay ngươi phải trông nom và hộ vệ cho sư đệ ngươi. Chính ngươi cũng qui đầu phái Thiên Giáo để làm rạng rỡ môn phái này.

- Dạ dạ! Ân sư!

Vô Danh Lão Nhân đột nhiên tay chạm vào huyệt Hôn thụy của Phan Tịnh, lão khẽ bảo chàng: - Hài tử! Ngươi vì lão phu mà hoàn thành cho lão phu một việc. Ráng làm cho xong nghe.

Lão ấn bàn tay vào huyệt đạo Phan Tịnh. Phan Tịnh không nói gì nữa ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.