Lời Thề Của Ánh Trăng!

Chương 13: Yêu nghiệt, là yêu nghiệt !



Khuôn mặt tuấn mĩ lạnh đi, lặng nhìn Khang khó chịu thoát ra:

- Vậy, người tình của Triệu thiếu đây có thể hơn người của tôi? 

Tay nâng ly rượu đỏ đục lắc lắc, đuôi phượng sắc bén lạnh nhạt nhìn bộ dáng của David, môi cong lên ảo nghiệt, nói:

- Không phải người tình, cô ấy là người phụ nữ của tôi... - Đưa li rượu lên nhấp nháp, môi bạc lạnh lùng nói tiếp.

- Cô ấy, đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào. 

- Lấy điều gì để khẳng định đây? - David ôm nữ nhân trong lòng, ngạo mạn nói.

- Ngài sẽ thấy ngay thôi, quý ngài Uyliam! - Nhếch môi cười, cái nhìn hờ hững nơi David làm hắn ta khó chịu không thôi.

Bụpppp!

Khán trường rối rém, đèn pha tắt rồi.

Nơi cửa chính biệt thự, ánh đèn dọi theo bước chân một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, vận một chiếc váy trắng cúp ngực xinh đẹp, eo có một chiếc đai nhấn đính một loài hoa tinh khiết như vạn trường, đôi chân thon dài theo đó mà lộ ra, khuôn mặt trắng sữa dưới ánh đèn lại càng ảo diệu, môi đỏ để hờ dụ người ta tham lam ngấu nghiến nhưng quyết không để bị vấy bẩn, nửa khuôn mặt che đi bởi chiếc mặt nạ màu tím thẫm, quyến rũ, đôi mắt nâu trong veo tinh khiết không lẫn một tia gợn sóng, mơ màng như tiên nữ hạ phàm, tà mị và chói lóa lại mỏng manh tựa muốn bức vỡ.

Bước đi nhẹ tênh, cao ngạo, cuốn hút, mơ màng như lướt trên sàn trắng, dịu dàng đầy huyền bí.

Khán trường như ngừng thở, từ nam đến nữ, già đến trẻ không bỏ lỡ một giây rời khỏi nữ nhân kia,yêu nghiệt, là yêu nghiệt, nếu để mộc toàn khuôn mặt, không biết mĩ miều đến mức nào?

Võng tử màu phách đổ đờ đờ, ngẩn ngơ nhìn theo Băng, Khang đã chiêm ngưỡng qua rất nhiều, nhưng lại không ngừng biết nó lại chói lóa đến mức mê muội, mỉm cười ôn nhu tiến gần Băng.

Bữa tiệc lắng đọng, như thế giới chỉ có 2 người họ, nhường chỗ cho cặp kẻ huynh quốc người yêu nghiệt kia, chói lóa, thật sự rất chói lóa.

Đảo đôi mắt nâu xinh đẹp tìm bóng hình quen thuộc, vô hồn và lạnh lùng, lại quyến rũ yêu mị, không biết một cái chớp mắt có thể câu nhân đến mức nào...?

Mắt David đờ đẫn nhìn nữ nhân kia, một giây cũng lưu luyến không rời, cứ như sợ một cái chớp mắt, thân ảnh kia sợ sẽ mỏng manh mà vỡ mất, lại gát gao muốn chiêm ngưỡng toàn bộ khuôn mặt yêu nghiệt kia, cực phẩm!

Hung dũng nắm lấy bàn tay trắng nõn của Băng, ôm nữ nhân vào trong lòng, lại ôn nhu mỉm cười, khí thế dịu dàng khác thường, đáy mắt si mê thoảng chút hối hận.

Mẹ kiếp! Nhẽ ra chọn bộ váy kín kia, lộ liễu, quá lộ liễu!

Dìu nữ nhân trong lòng tiến gần David, lại nhíu mày khi thấy kẻ đó cứ chăm chú vào cô, đáy mắt đều là si mê, không giữ hình tượng mà tay đã buông nữ nhân cường điệu nóng bỏng của mình từ lâu!

- Thiếu chủ Uyliam, chẳng hay nữ nhân của ta có so được với người tình của người? - Hơi liếc mắt nữ nhân bên cạnh David bị bỏ rơi, xem thường không thôi.

- Cực phẩm! Ngươi nói xem, đây là khuê các của gia chủ nào? - Nâng bàn tay trắng nõn kia lên, thần kinh tê lên liên hồi, si mê lại càng si mê.

- Thiếu chủ, xin giữ cách ngộ, người của tôi! - Khang nhíu mày, lạnh lùng nhìn bàn tay kia nắm tay cô, tay vô thức mà siết chặt, bực tức dâng cao.

Luyến tiếc buông bàn tay kia ra, ngước nhìn Khang, giương khóe môi đểu ý:

- Ngươi nói xem, trước một người đẹp, ngươi muốn gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.