Lời Thề Của Ánh Trăng!

Chương 15: Tốt nhất anh đừng yêu em !



Ý thức cô mơ hồ, tầm mắt mơ màng trông thấy một bóng dáng cao lớn bên cạnh mình, cặp mặt cafe đục chăm chú nhìn cô như thể đang nghiên cứu một sinh vật lạ, trong cái nhìn lạnh lùng của anh thể như còn có một chút cưng chiều khó thấy đột nhiên làm cô nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng rất nhanh lại bình thản như trước..

Phong nhìn Băng, đôi mắt như tia X - quang đảo một lượt trên người cô, thấy cô không bị thương mới hơi gật đầu dang vòng tay khẽ ôm cô vào lòng, thở hắt ra một hơi.

Không, anh không thể mất cô, không thể!

Băng cười cười, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lưng anh, nhẹ nhàng buông một câu:

- Là anh làm à?

- Ừ! 

Trog nháy mắt, tảng băng ngàn năm của anh dường như tan rã, ánh mắt ngập tràn gío xuân nhẹ nhàng nhìn cô, cưng chiều trả lời, bàn tay vẫn siết chặt vai cô, nhưng lại cẩn thận từng tí một, như sợ cô đau, sợ tổn thương cô.

Băng không nói gì nữa, cả hai bỗng rơi vào trầm mặc, nhưng căn phòng lạnh lẽo đã tràn một màu hồng ngọt ngào mà trước giờ chưa từng có.

Băng cứ ôn Phong như vậy, cho tới khi cô dần cảm thấy lực bàn tay siết vai mình dẫn bẫng đi, mà lực anh đè lên vai cô càng nặng thì bỗng nhiên cười nhẹ.

Nè, ngủ rồi à!

Cẩn thận cho anh nằm ngay ngắn ngắn trên dường, ánh mắt cô dần lạnh đi, phức tạp nhìn anh.

Phong! Tốt nhất anh đừng yêu em!

** 

- Triệu tổng, tra ra rồi...! - Đầu dây bên kia máy móc nói, giọng điệu không nghe ra là cái thể loại biểu cảm gì..

- Hửm....? - Triệu Dĩ Đông nhăn mày, điềm tĩnh lại đôi chút, mắt nhìn khung cảnh trăng thanh gió lộng ngoài kia, không rõ biểu tình.

- Về lai lịch của Khiết Băng tiểu thư, có chút phức tạp, thuộc hạ sẽ gửi cho ngài sau... 

-..tút tút....

Chớp mắt tư liệu mật thiết của Băng đã ở trước mắt ông ta, tay lạnh nhạt lướt trên điện thoại, phím thoại bỗng cứng đờ, mắt thất thần nhìn cái tên trên điện thoại: Hạ Liễu.

Đôi mắt ông bỗng xao động, nổi lên một tia trầm mặc, lặng lẽ nâng ly rượu mạnh bên cạnh, tu một hơi mạnh mẽ, tựa đầu vào chiếc sofa sang trọng, thở dài một hơi....

Hạ Liễu, tôi nợ em!

Thần trí ông vang lên một hơi đau buồn man mác, rũ mắt, mảnh ghép về quá khứ chập rãi hiện lên, mập mờ trong con mắt ảm đạm của người đàn ông... hình như vấn đề về Băng, chả còn quan trọng nữa 

Nhưng, có phải, ông đã bỏ lỡ gì hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.