Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ
lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy.
Màn đêm đã bao trùm không gian.
Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôi
mở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìm
trong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả.
Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp
Kì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặp
mặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc một
chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai tay
nhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụ
cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế.
Người đến đón chúng tôi là huyện
trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khác
gì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh
trăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ đang suy sụp, toàn thân nồng nặc mùi rượu,
khi cười để lộ ra chiếc răng vàng chóe.
Mẹ kế nói: -Sao lại tối thế này?
Chẳng có đèn đóm gì hết cả!
Huyện trưởng cười đáp: -Cơ sở phát
điện của huyện Thụ Thủy không ổn định, thường xuyên bị mất điện. Nhưng mà không
sao, thắp cái đèn này lên là được ngay, có tối đến đâu cũng mò được đường vào
huyện!
Bố nói: -Thôi được rồi, chúng ta đi
thôi! Huyện Thụ Thủy quanh năm đều như vậy mà- Mẹ kế nhíu mày nhìn tôi, tôi
cũng nhìn bà ấy, đôi mắt bà ấy sa sầm, nhìn tôi bằng ánh mắt như chất chứa đầy
sự oán hận. Bà ấy không ưa gì tôi, điều này tôi đã biết từ lâu rồi!
Tôi không nói chuyện với bà ấy, chưa
bao giờ nói chuyện với bà ấy. Hai năm trước, mẹ tôi qua đời, bà ấy trở thành mẹ
kế của tôi. Nhưng từ đó cho tới nay, tôi không bao giờ mở miệng nói với bà ấy
nửa lời.
Huyện trưởng kéo Kì Nặc đến trước mặt
bố, nói: -Đây là Lặc Kì Nặc, con trai của An Lâm, là học sinh có thành tích
đứng đầu trong cả huyện, năm nay vừa thi vào trường trung học Cảnh An.
Bố tôi trìu mến nhìn Kì Nặc, xoa xoa
đầu anh ấy rồi nói: -Cháu chính là Lặc Kì Nặc à? Năm năm trước ta về đây, cháu
vẫn còn nhỏ xíu, thế mà bây giờ đã cao thế này rồi. Hài, nếu bố của cháu còn
sống, nhìn thấy cháu thông minh như vậy thì vui phải biết!
Nghe thấy bố nói vậy, tôi đột nhiên
ngẩng đầu liếc Kì Nặc. Ánh mắt của anh ấy đang gợn lên chút bi thương. Tôi biết
là anh ấy không muốn người khác nhắc đến chuyện này.
Kì Nặc không đáp lời, chỉ khẽ chào bố
tôi: -Cháu chào chú ạ!- rồi bước đến trước mặt tôi, đưa chiếc đèn lồng anh đang
cầm trên tay cho tôi và nói: -Em cầm lấy cái đèn lồng này đi, nếu không tí nữa
lại không nhìn thấy đường đi đâu!
Tôi lắc đầu, chỉ biết lắc đầu mà
thôi.
Bố nói: -Kì Nặc, Tiểu Mạt đã nửa năm
nay rồi không chịu nói chuyện với ai rồi!
Kì Nặc kinh ngạc nhìn tôi.
Quả thực đã nửa năm nay rồi tôi chưa
mở miệng nói nửa câu. Kể từ tám tháng trước, sau khi bàn tay phải của tôi bị
máy móc ở công trường nghiến nát thành một khối thịt vô dụng, tôi đã không còn
có thể mở miệng nói chuyện như trước đây được nữa. Tôi ở nhà đến nửa năm nay,
ăn uống rất ít, chỉ suốt ngày đóng cửa trong phòng, nghe nhạc và ngủ. Bố đã mời
rất nhiều bác sĩ giỏi đến điều trị cho tôi nhưng không hiệu quả. Tôi biết rằng,
bệnh của tôi là tâm bệnh, cho dù có dùng thuốc gì cũng không thể chữa khỏi
được.
Cho đến một ngày, bố nói với tôi
rằng: -Tiểu Mạt, bố phải đến huyện Thụ Thủy một chuyến, con có muốn đi cùng bố
không?
Tôi biết nơi đó. Đó là nơi khi còn
sống mẹ luôn miệng nhắc đến, mẹ nói mẹ nhớ món bánh rán đường, nhớ khúc hát ru,
nhớ những con đom đóm, nhớ cả cây đa cổ thụ nơi đó. Mẹ nói mẹ từng đứng dưới
gốc đa để ước nguyện.
Mẹ nói, Tiểu Mạt à, khi đèn của cả
huyện Thụ Thủy tắt phụt, bóng tối bao trùm vạn vật, lúc ấy con mới là chính
con!
Tôi không biết cái tôi của chính tôi
rốt cuộc đang ở đâu. Tôi muốn biết, khi tất cả những ngọn đèn của huyện Thụ
Thủy tắt đi, tôi có thể tìm lại được một La Tiểu Mạt hay cười nữa hay không?
Con đường đi vào huyện khá gồ ghề. Bố
và huyện trưởng vừa đi vừa nói chuyện ở phía trước. Mục đích chuyến đi lần này
của ông là quyên tiền sửa đường xá. Cả bố và mẹ đều xuất thân từ huyện này,
nghe nói họ là bạn thanh mai trúc mã. Bố mở một công xưởng ở Cảnh An, kiếm được
rất nhiều tiền, sau đó đón mẹ qua đó sống những tháng ngày hạnh phúc. Khi mẹ
còn sống, mỗi lần mẹ muốn dẫn tôi đến huyện Thụ Thủy là tôi lại chê nơi này vừa
xa xôi vừa hoang vu, nhất quyết không chịu đi. Giờ nghĩ lại, hối hận thì cũng
đã muộn rồi.
Tôi lặng lẽ đi bên cạnh Kì Nặc. Trong
rừng cây, những con đom đóm đang bay lượn. Chúng bay qua người tôi, đến bên
cạnh chiếc đèn lồng của Kì Nặc. Kì Nặc thò tay ra tóm lấy một con, chìa ra
trước mặt tôi rồi nói: -Cho em!
Mặc dù anh ấy chỉ nói với tôi có hai
từ đó thôi nhưng tôi cảm thấy đó chính là hai âm tiết đẹp đẽ nhất mà tôi được
nghe trong thế giới này. Đom đóm soi sáng khuôn mặt anh, đó là một khuôn mặt
sáng sủa, khôi ngô với đôi mắt trong veo như làn nước.
Tôi đưa tay trái ra, định nhận lấy
con đom đóm từ trong tay anh.
Mẹ kế ở bên cạnh nói: -Tay của Tiểu Mạt tàn phế rồi, không lấy được con đom đóm
từ tay cháu đâu!
Tôi đột nhiên cảm thấy câu nói này
chẳng khác gì một cây kim nhọn xuyên vào màng nhĩ của tôi. Nếu đổi lại là trước
đây, tôi sẽ không để ý đến chuyện này làm gì. Nhưng hôm nay tôi lại sợ rằng Kì
Nặc sẽ biết, mặc dù đó chính là một sự thật không thể thay đổi được.
Kì Nặc mỉm cười nói: -Thế thì có sao
đâu, cháu cầm giúp em ấy cũng được!
Trong không gian tối om và tĩnh mịch,
nụ cười của anh như đang tỏa sáng. Cơn gió mạnh đột ngột thổi đến khiến cho đám
lá cây xào xạc, mẹ kế nói: -Sao gió to thế nhỉ? Chẳng biết có ma quỷ gì không
nữa?
Tự nhiên tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi
len lỏi trong lòng. Kì Nặc đã nhận ra sự sợ hãi trong ánh mắt của tôi. Anh
ngoảnh đầu lại, dịu dàng nói: -La Tiểu Mạt, đừng sợ! Những con quỷ thường xuất
hiện vào ban đêm ở đây chuyên đi ăn thịt những người đàn bà xấu xa mà thôi!
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ kế hình như
có chút mất tự nhiên, tôi bỗng bật cười. Bố quay đầu lại, nhìn thấy tôi cười
liền nói: -Anh xem, Tiểu Mạt cười rồi kìa! Hơn hai năm rồi tôi mới được nhìn
thấy nó cười như vậy đấy!
Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng
mình đang cười. Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc về điều này. Ánh
trăng nhảy nhót trên mặt đường. Hai tay tôi vẫn đút trong túi áo. Kì Nặc một
tay xách đèn một tay nắm chặt lấy con đom đóm anh dành tặng cho tôi. Ánh sáng
của con đom đóm lập lòe chiếu lên mặt anh, ánh sáng màu xanh khiến cho khuôn
mặt của anh nhìn như trong suốt. Tôi thầm nghĩ không biết anh ấy có phải là
người thay mẹ dắt tôi đi hay không? Cuộc đời đã gây ra cho tôi biết bao nhiêu
đau khổ, Kì Nặc liệu có phải là người mang lại một chút vui vẻ cho cuộc sống
của tôi không?
Đêm nay thật là
đẹp! Tôi bắt đầu tin vào những gì mà mẹ kể cho tôi về tất cả mọi thứ ở huyện
Thụ Thủy này.
Khi tất cả những
ngọn đèn ở đây đều tắt phụt, tôi mới là chính tôi!
Tôi tin là Kì
Nặc cũng giống như tôi. Tin rằng khi ánh đèn tắt phụt, chúng tôi mới thực sự là
bản thân mình.
Lúc mười hai
tuổi, vào một đêm ở huyện Thụ Thủy, tôi đã gặp Kì Nặc lần đầu tiên. Khi đi đến
lưng chừng con núi dẫn vào huyện Thụ Thủy, Kì Nặc quay lại nói với tôi: -La
Tiểu Mạt, Thụ Thủy là một huyện được bảo vệ bởi đom đóm. Chúng có thể giúp em
loại bỏ mọi buồn phiền!
Tôi tin rằng
trong cái thế giới này, có một số người đã được vận mệnh an bài sẽ ràng buộc
với nhau trọn đời ngay từ cái nhìn đầu tiên .