Chúng tôi chặn một chiếc taxi lại rồi
xin phép mẹ kế. Cũng may là hôm sau không phải đi học nên mẹ kế nhanh chóng gật
đầu đồng ý. Xe chạy mất mười lăm phút thì Kì Ngôn trầm tư suốt ngần ấy thời
gian. Hành vi “bất bình thường” của anh ấy khiến cho tôi đứng ngồi không yên.
Đôi mắt của Kì Ngôn cứ dán chặt bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt của anh lúc ẩn lúc
hiện dưới ánh đèn mờ mờ từ bên ngoài hắt vào.
Anh ấy đang lo lắng điều gì nhỉ? Rốt
cuộc có chuyện gì khiến cho Kì Ngôn lo lắng đến vậy?
Khi đến nơi tổ chức sinh nhật cho Hạ
Đóa Tuyết, cuối cùng tôi cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao anh ấy lại lo lắng
suốt những ngày gần đây.
Đó là một bữa tiệc lớn, được tổ chức
rất hoành tráng. Bố của Hạ Đóa Tuyết đã xây cho con gái một khu giải trí cỡ
nhỏ. Khu giải trí cỡ nhỏ này hôm nay rực rỡ ánh đèn, đẹp như trong những câu
chuyện cổ tích.
Hạ Đóa Tuyết điệu đà bước đến, trên
tay cầm một đĩa bánh gato đưa ra trước mặt Kì Ngôn: -Lặc Kì Ngôn, cuối cùng anh
cũng đến! Lúc buổi chiều em có đến xem anh thi đấu nhưng không thấy anh đâu
cả!- rồi đột nhiên nhìn thấy tôi đứng bên cạnh Kì Ngôn, Hạ Đóa Tuyết kinh ngạc
chỉ tay vào tôi rồi hỏi: -Sao hai người lại cùng đến thế này?
Tôi ngập ngừng định nói là chúng tôi
tình cờ gặp nhau ở trên đường.
Đột nhiên, một người mặc áo lông màu
vàng xuất hiện trước mặt tôi, ôm chầm lấy Kì Ngôn và reo lên vui mừng: -Kì
Ngôn! Em nhớ anh quá đi mất!
Hành động này sao mà quen thế nhỉ?
Hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi? Khuôn mặt Hạ Đóa Tuyết ánh lên vẻ kinh
ngạc, còn Kì Ngôn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tôi trợn tròn mắt để nhìn cho rõ
người vừa xuất hiện là ai.
Là Tô Linh San! Chính là Tô Linh San
mà lúc còn ở huyện Thụ Thủy đã ôm chầm lấy Kì Ngôn và lo lắng hỏi:-Anh không
sao chứ?
Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy màu
vàng, thứ màu mà cô ấy yêu thích. Lớp lông dày trên áo của Tô Linh San giống
như một hồi ức ấm áp nhất trong mùa đông băng giá, nó nhanh chóng lôi tôi về
cái mùa hè ấm áp của bốn tháng trước.
-Kì Ngôn, sao anh đi mà chẳng nói gì
với em? Làm cho em tìm anh muốn phát điên lên được!-đang làm nũng Kì Ngôn thì
Tô Linh San nhìn thấy tôi, cô ấy liền trợn mắt, chuyển hết cơn giận dữ lên đầu
tôi:-Còn cả cô nữa, La Tiểu Mạt! Cô dựa vào đâu mà mang Kì Ngôn của tôi đi mà
không thèm nói với tôi một lời?
Hạ Đóa Tuyết nhìn tôi bằng ánh mắt
nghi hoặc. Triển Khải Dương không nén nổi tò mò, liền hỏi: -Cái con điên này là
ai thế?
Đầu tôi bắt đầu rối tinh lên, miệng
lắp bắp: -Chuyện này…tôi cũng chỉ là một người bị hại, các người đừng oán trách
tôi!
Hạ Đóa Tuyết cũng bắt đầu nổi cáu. Cô
ấy chạy đến kéo Tô Linh San ra rồi quát: -Con điên này, tại sao lại dám tùy
tiện chạy đến bữa tiệc sinh nhật của tao rồi còn ôm chặt lấy Kì Nặc không chịu
buông ra thế hả?
-Kì Nặc?-Tô Linh San cười lớn: -La
Tiểu Mạt, bạn của cô cũng đần độn như cô vậy! Thường xuyên nhìn nhần Kì Ngôn
thành Kì Nặc!
Hạ Đóa Tuyết vừa nghe thấy người khác
nói mình đần độn liền cầm bánh gato đổ ụp lên đầu Tô Linh San. Mái tóc dài đẹp
đẽ của Tô Linh San phút chốc dính đầy bánh kem, trông thật thê thảm! Tô Linh
San hét lên thất thanh, rồi lao vào đánh nhau với Hạ Đóa Tuyết.
Tôi chạy đến lôi hai người họ ra
nhưng lại bị họ hất văng ra đất.
Kì Ngôn đỡ tôi dậy rồi quát bọn họ:
-Các người đừng có làm loạn lên nữa!
Kì Ngôn kéo tay tôi chạy sang bên
đường. Ngay cả một chút sức lực gạt tay anh ấy ra tôi cũng không có. Trên
đường, xe cộ qua lại nườm nượp, tôi như gào lên với Kì Ngôn: -Lặc Kì Ngôn, anh
điên rồi à?
Rồi đột nhiên, Kì Ngôn đứng yên bất
động giữa đường, miệng lẩm bẩm nói: -La Tiểu Mạt, tại sao anh ấy lại đột nhiên
quay lại thế?
Trên con phố nhỏ, trong dòng người
vội vã qua lại…
Lúc ấy, Kì Ngôn trở nên cực kì bất
an.
Tôi mỉm cười an ủi anh ấy: -Cái đồ
quỷ sứ như anh còn sợ cái gì nữa chứ? Mau đi thôi, đứng đây thêm chút nữa là bị
xe đâm chết lúc nào không hay đâu!
Tôi kéo tay của Kì Ngôn đi, nhưng anh
ấy vẫn đứng yên bất động như đã bị đóng băng. Tô Linh San và Hạ Đóa Tuyết đang
đánh nhau ầm ĩ ở cách đó không xa.
-Anh không đi là em tự đi đấy nhé!
Tôi quay người một góc 45 độ, đột
nhiên bắt gặp một khuôn mặt giống hệt như Kì Ngôn đang đứng ở trên góc phố.
Anh ấy đang đứng dưới gốc cây điệp
bên đường, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt trong veo và tĩnh lặng. Anh mặc trên người
chiếc áo sơ mi trắng tinh, một chiếc quần bò màu xanh đậm. Đêm tối… yên
tĩnh…xung quanh cũng không một tiếng động…tất cả như đang quay trở lại với mùa
hè ấy, tay anh xách đèn lồng, lặng lẽ đứng ở đó, dường như đang chờ đợi tôi
vậy.
Tôi vẫn còn nhớ đến câu nói đó: “Đời
người có nơi đâu là không thể gặp mặt”
Tôi không biết, tôi không ngờ rằng
chúng tôi lại gặp lại trong hoàn cảnh như thế này. Dường như gần ngay trước mắt
mà xa cách đến tận chân trời, có cố gắng thế nào cũng không thể xóa bỏ khoảng
cách ấy được.
Kì Ngôn nói: -La Tiểu Mạt, em vui
mừng đến nỗi trở thành kẻ ngốc rồi à?- hình như Kì Ngôn đã sớm biết tất cả.
Tôi thấy mắt mình ươn ướt. Tôi giật
lùi về phía sau vài bước rồi co cẳng bỏ chạy. Tôi đột nhiên cảm thấy không thể
đối mặt với Kì Nặc. Tôi sợ phải đối mặt với một người đã từng bỏ rơi tôi, càng
sợ phải bản thân mình không kiềm chế được mà chất vấn anh vì sao anh đã làm như
vậy?
Đêm Noel này còn hỗn loạn hơn cả tôi
tưởng. Tuyết đang rơi rất dày, giống như cơn mưa to ập đến trong buổi tối ở
huyện Thụ Thủy trước khi tôi ra đi. Tôi chưa bao giờ thử một mình chạy như điên
trong cơn mưa tuyết vào đêm Noel. Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Những
người trên đường đang vui vẻ chúc mừng nhau một đêm Noel an lành. Còn tôi, một
đứa con gái ngốc nghếch đang khóc vì gặp lại một người đã lỡ bỏ rơi mình.
Khi anh lại lần nữa đứng ở đó, xuất
hiện trước mắt em, em không thể không thầm nhủ với bản thân mình rằng: em đã
bắt đầu em quên anh rồi!
Phải mất bao lâu anh mới biết được,
anh chính là kí ức mùa hè của em….một cảm giác hạnh phúc và đau đớn dài
nhất….dài nhất trong cuộc đời….