​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ

Chương 12: Ngạt thở



Edited by Nát Viết 

Từ Dữu Dữu không hiểu cờ vây, chỉ đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát thì chạy đi giúp mẹ Quý tiếp khách. Từ khi mẹ Quý tiếp quản cửa tiệm gốm mỹ nghệ thì cũng cải tiến nhiều sản phẩm gốm trong tiệm, cố gắng thiết kế nhiều sản phẩm mỹ nghệ tinh xảo đẹp mắt với nhiều chi tiết cách tân, lại thêm lượng khách du lịch nườm nượp đến thăm cổ trấn, nên trong khoảng thời gian này tình hình kinh doanh của tiệm gốm cũng rất tốt.

"Kiều Mộc cậu bạn ngồi cùng bàn với con rất khác so với những gì con kể." Mẹ Quý vừa sắp xếp lại gian hàng, vừa nói chuyện cùng con gái.

"Điểm nào không giống?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Lần trước con bị mắc mưa, con kể cậu bé đặc biệt quan tâm nên đến đón con. Mẹ nghe vậy thì tưởng tượng đây là một cậu thiếu niên hoạt bát, nhiệt tình và ấm áp, nhưng hôm nay mẹ gặp thì thấy cậu ta có chút lạnh lùng." Mẹ Quý nói.

"Mẹ, mẹ đang trông mặt mà bắt hình dong đấy nhá." Từ Dữu Dữu nói.

"Mẹ con mà nông cạn như vậy sao? Ý mẹ nói là ánh mắt của cậu ta, trông thật lạnh lùng." Mẹ Quý nói, " Mà nếu nói về ngoại hình, Kiều Mộc lớn lên trông sẽ không tệ."

Từ Dữu Dữu kinh ngạc nhìn về phía mẹ Quý: "Sao mẹ nói vậy?"

"Mẹ học mỹ thuật, khả năng quan sát không hề nông cạn như những người khác, ngũ quan của Kiều Mộc vô cùng xuất sắc, nếu có thể giảm béo, chắc chắn sẽ trở thành một thiếu niên tuấn tú." Mẹ Quý quả quyết khẳng định.

Từ Dữu Dữu hé miệng cười cười, lại giúp đỡ mẹ chào hỏi hai người khách, mãi cho đến khi hai người kia đánh cờ xong, Từ Dữu Dữu mới chạy tới.

"Người nào thắng?" Từ Dữu Dữu hiếu kì hỏi.

"Mình thua." Kiều Mộc nói, đưa tay đeo cặp lên vai, liền muốn rời đi.

"Cậu đánh một ván nữa không?" Lý Tu Nhiên hỏi.

"Không được, chúc cậu... Thi đấu xét duyệt thuận lợi." Kiều Mộc dừng một chút, quay người rời đi, đi đến quầy bán hàng của tiệm gốm, còn đặc biệt thưa gửi cùng Quý Lạc Dao, cực kỳ lễ phép.

Từ Dữu Dữu nhìn chằm chằm bàn cờ nhìn trong chốc lát, cô xem không hiểu ván cờ như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy quân cờ trắng đen lít nha lít nhít lấp đầy bàn cờ: "Kiều Mộc thua nhiều không?"

"Không nhiều, chỉ một mục." Lý Tu Nhiên nói.

Lý Tu Nhiên là người đứng đầu trong đạo quán, lại là người chuẩn bị đi thi xét duyệt lên chuyên nghiệp, Kiều Mộc chỉ thua cậu ta một mục, nếu vậy trình độ của Kiều Mộc cũng chẳng thua kém kỳ thủ chuyên nghiệp là bao sao?

Từ Dữu Dữu yên lặng đánh giá khả năng đánh cờ của Kiều Mộc một chút, sau đó đặt mông ngồi tại vị trí của Kiều Mộc ban nãy, định dọn dẹp lại bàn cờ.

"Chờ một chút." Lý Tu Nhiên vội vàng ngăn Từ Dữu Dữu lại, "Thầy của tôi muốn đi qua xem ván cờ, chờ thầy ấy xem qua tôi sẽ thu dọn giùm cậu, cậu có thể giữ nguyên bàn cờ thế này một chút được không?"

"Thầy?" Từ Dữu Dữu nghi hoặc.

"Thầy của tôi ở đạo quán cách đây mấy con hẻm, tôi đã nhắn tin cho thầy ấy, thầy ấy lập tức tới ngay." Lý Tu Nhiên nói.

Ước chừng bốn năm phút sau, một người quen đi vào tiệm gốm mỹ nghệ, người thầy mà Lý Tu Nhiên vừa nhắc đến chính là Vương lão sư, người đã đặt một bộ ấm trà mấy tuần trước.

Vương lão sư vào cửa liền đi thẳng đến chỗ của Lý Tu Nhiên, sau khi nhìn chằm chằm bàn cờ chốc lát liền nói: "Kiều Mộc thua con một mục sao?"

"Lão sư, thầy cũng nhìn ra chỗ kỳ quái đúng chứ, con cảm thấy Kiều Mộc đang cố ý thua con." Lý Tu Nhiên nói.

Từ Dữu Dữu đưa nước trà cho Vương lão sư, vừa vặn nghe được câu này.

Vương lão sư cũng không uống trà, ra hiệu Lý Tu Nhiên nói tiếp.

"Khi Kiều Mộc cùng con đánh cờ, phong cách đi cờ không khác quá nhiều so với trước, thời gian đi mỗi một quân cờ cũng rất đều đều, tiết tấu vô cùng ổn định, cho đến quân này." Lý Tu Nhiên chỉ vào một quân cờ trắng trên bàn cờ, "Tại đây, Kiều Mộc ngừng lại chốc lát rồi mới hạ quân cờ này xuống, con cũng nhờ vào dấu hiệu này mà nắm rõ bố cục và hướng đi của cậu ta. Con vì ép Kiều Mộc cùng con đánh cờ, con còn nói nếu như con không thể thắng cậu ta, con cũng không nắm chắc sẽ thắng trong lần thi xét duyệt sắp tới hay không."

"Cho nên Kiều Mộc cố ý tạo cho con một sơ hở tại đây sao." Vương lão sư hiểu được.

"Không sai, không lý nào toàn bộ ván cờ đang đánh rất suôn sẻ thì bỗng nhiên phải suy nghĩ một nước đi lâu đến thế, vì nước đi sai lầm đó mà cậu ta thất bại." Lý Tu Nhiên khẳng định nói, "Mà thầy nhìn xem, ván cờ này không thể nào lại được chơi bởi một người đã bỏ chơi cờ 6 năm. Mặc dù từ nhỏ khả năng đánh cờ của con không sánh bằng Kiều Mộc, nhưng bây giờ cũng có khả năng thi lên chuyên nghiệp, so với Kiều Mộc sáu năm trước, con tự tin có thể thắng cậu ta. Cho nên, thầy, Kiều Mộc chắc chắn còn đang luyện cờ."

Nói câu cuối cùng, thần sắc của Lý Tu Nhiên rõ ràng kích động lên.

Vương lão sư trầm mặc một hồi, mới nói: "Con về đạo quán trước, thầy ở lại xem một chút."

Sau khi Lý Tu Nhiên rời đi, Vương lão sư vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ván cờ kia, ngồi nhìn một giờ không hề rời đi.

Qua đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, Từ Dữu Dữu cũng nghe ra, nguyên nhân Lý Tu Nhiên hôm nay cố ý tìm Kiều Mộc cũng không phải như cậu ta nói, nếu không thắng được Kiều Mộc thì không qua nổi cuộc thi tuyển chuyên nghiệp kia, mà là để xác minh xem Kiều Mộc có phải thật sự từ bỏ cờ vây hay không.

Thật ra đối với Từ Dữu Dữu, cô cũng không quan tâm chuyện Kiều Mộc chơi cờ vây hay không, ở kiếp trước nghề nghiệp của Kiều Mộc không phải kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp, nhưng cuộc sống của cậu ấy vẫn lạc quan vui vẻ. Vì vậy theo nhận thức của cô, cờ vây đối với Kiều Mộc cũng không quá quan trọng. Nhưng từ khoảnh khắc cô trông thấy Kiều Mộc không tự chủ được nhìn chăm chú vào bàn cờ, cùng với ánh mắt trong veo khi đặt quân cờ xuống bàn, Từ Dữu Dữu biết, Kiều Mộc rất thích chơi cờ vây.

Hoặc cũng có thể, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kiều thay đổi. Mặc dù cô biết về sau Kiều Mộc cũng có thể giải quyết khúc mắc này, nhưng nếu có thể giải quyết sớm hơn mấy năm, để cậu ấy có thể trở nên vui vẻ hoạt bát, không còn trầm mặc, u buồn thì sẽ tốt hơn.

"Mẹ, đi hỏi thăm một chút giùm con." Từ Dữu Dữu tiến đến bên người mẹ Quý, ánh mắt hung hăng nhìn qua bên cửa sổ.

"Sao con lại nhiều chuyện như vậy."

"Cái này đâu gọi là nhiều chuyện, đây là quan tâm bạn học. Con vừa đến đây, Kiều Mộc là người bạn đầu tiên của con, về sau con còn muốn qua nhà cậu ấy ăn chực nữa." Từ Dữu Dữu nói.

Quý Lạc Dao ngoài miệng mặc dù nói không muốn con gái mình tọc mạch chuyện người khác, nhưng vẫn bưng mâm trái cây đi qua. Trong khoảng thời gian Từ Dữu Dữu đi học, chứng hàn cũng thuyên giảm ít nhiều, và Kiều Mộc giữ vai trò quan trọng trong chuyện này.

Từ Dữu Dữu vội vàng đi theo, vừa giả vờ như đang thu xếp đồ đạc ở quầy hàng bên cạnh, vừa lắng tai nghe.

"Học trưởng, vừa rồi hai cậu thiếu niên kia là học sinh của anh sao?" Quý Lạc Dao là bạn học cùng trường với Vương lão sư.

"Cảm ơn." Vương lão sư nhận mâm trái cây, mới gật đầu nói, "Đúng vậy, hai đứa đều là học sinh của tôi."

"Trong đó có một cậu là bạn học của Dữu Dữu nhà tôi, tên là Kiều Mộc. Tôi nhớ trường trung học Hồng Loa Thất là chỉ nhận con của người dân địa phương tại Hồng Loa, cậu bé ấy là con cái nhà ai?" Kiều Mộc cùng tuổi với Từ Dữu Dữu, nên cha mẹ của cậu chắc cũng có quen biết với Quý Lạc Dao.

"Cậu bé là con trai của Oánh Hoa." Vương lão sư nói.

"Lư sư tỷ???" Quý Lạc Dao lấy làm kinh hãi, "Tôi nhớ chị ấy hình như đã đến B thị rồi mà, làm sao Kiều Mộc lại học tại Hồng Loa trấn?"

"Cô ấy ly hôn rồi, về sau tái hôn, nên phải để con trai lại cho Trần lão sư nuôi." Bà ngoại Kiều họ Trần, trước khi về hưu bà làm giáo viên dạy vẽ tại trường tiểu học.

"Kiều Mộc là cháu trai của Trần lão sư?" Quý Lạc Dao giật mình, lại nói, "Nhưng nếu hai đứa đều là học sinh của anh, tại sao không đi đạo quán cờ mà chơi, lại đến đây chơi làm gì?"

"Chắc bởi vì thằng bé không muốn để cho tôi biết nó còn đang luyện cờ." Vương lão sư thở dài.

"Đánh cờ có gì mà che giấu?" Quý Lạc Dao nghi hoặc.

"Chắc nó sợ tôi gọi nó về chơi cờ." Vương lão sư thở dài nói, "Kiều Mộc có thiên phú đánh cờ, thực lực vượt xa các bạn đồng trang lứa, từ năm mười tuổi đã có thể dự thi Định Đoạn. Sáu năm trước, tôi không nên để thằng bé đi thi cuộc thi đó."

Giọng của Vương lão sư tràn đầy hối hận.

"Vì do thất bại sao? Nếu cậu bé sợ thất bại thì nên quay lại, tôi nhớ không lầm trước kia anh cũng phải tham gia thi hai lần mới được lên chuyên nghiệp mà đúng không." Quý Lạc Dao hỏi.

"Kiều Mộc có năng khiếu đánh cờ vây, nhưng lúc đó dù sao cậu bé chỉ mới mười tuổi, tâm lý không đủ vững vàng, áp lực gánh vác lại lớn, cuối cùng... " Vương lão sư nhắm mắt lại thở dài một hơi, "Tóm lại đều tại tôi."

Quý Lạc Dao thấy Vương lão sư tự trách như vậy, cũng không dám hỏi lại, nhẹ lời an ủi vài câu.

"Nhưng có lẽ còn có hi vọng, trong lòng của cậu bé chắc chắn vẫn con thích chơi cờ vây." Vương lão sư nhìn bàn cờ trước mắt này, vui mừng nói, "Chỉ cần còn đam mê thì vẫn còn hy vọng."

Chỉ vì một lần thi đấu thất bại liền thất vọng rồi từ bỏ cờ vây sao? Từ Dữu Dữu không tin, với những gì cô hiểu về Kiều Mộc, cậu ấy không phải kiểu người yếu ớt như vậy.

Nhưng Từ Dữu Dữu cũng không lập tức đến hỏi Kiều Mộc, đối với mối quan hệ như hiện tại của bọn họ, nếu lại tò mò đi hỏi Kiều Mộc về chuyện này thì nhiều khi lại phản tác dụng. Vả lại, tôn trọng quyết định của người khác là một phép lịch sự cơ bản, dù hiện tại Kiều Mộc vẫn chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi. Tựa như Vương lão sư nói, chỉ cần đam mê, Kiều Mộc sẽ không từ bỏ.

Có lẽ chính bởi vì thái độ này của Từ Dữu Dữu nên khi ở cùng cô, Kiều Mộc cũng trở nên thoải mái hơn. Từ đó về sau, trong tiết tự học đôi khi Từ Dữu Dữu có thể thấy Kiều Mộc đang vùi đầu viết lại kỳ phổ.

Ngày hôm đó Từ Dữu Dữu mới từ nhà ăn trở về, mấy nữ sinh trong lớp bỗng nhiên vây quanh tìm Từ Dữu Dữu.

"Các cậu muốn mình chụp ảnh nhóm?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Ừm, chúng mình thấy cậu đăng ảnh chụp trong vòng bạn bè, cậu chụp ảnh đẹp không kém gì mấy tấm ảnh tuyên truyền cổ trấn ở trên mạng." Một bạn học tên là Thẩm Lỵ Lỵ đại diện nói chuyện.

Từ Dữu Dữu giật mình, cô đã chụp một bộ ảnh phong cảnh của cổ trấn vào ngày đầu tiên cô nhận được máy chụp hình, sau đó tiện tay đăng lên vòng bạn bè: "Nhưng từ trước đến giờ mình chưa từng chụp người bao giờ."

"Nhưng chắc chắn cậu chụp ảnh sẽ đẹp hơn chúng tớ."

"Các cậu muốn mình chụp như thế nào? Quá phiền phức thì mình không chụp đâu." Đây là lần đầu tiên có bạn học nhờ vả cô, nếu dứt khoát cự tuyệt quá lộ liễu cũng không dĩ hòa vi quý, nhưng cô cũng không muốn bản thân quá mệt mỏi.

"Không phiền phức. Hai ngày nữa chính là tết Trung thu, cổ trấn có mở lễ hội, chúng mình mới mua mấy bộ Hán phục, dự định sẽ mặc để đi chơi tại cổ trấn, đến lúc đó cậu lấy máy ảnh giúp chúng mình chụp mấy tấm hình là được, rất đơn giản."

"Đúng đúng, mà chúng mình sẽ đăng hình trên Weibo, Weibo của Lily có mười mấy vạn fan hâm mộ đó, chẳng phải nhà cậu mở tiệm gốm sứ mỹ nghệ tại cổ trấn sao? Đến lúc đó chúng mình đến cửa tiệm nhà cậu chụp mấy tấm hình, còn có thể giúp cửa tiệm nhà cậu quảng bá." Một nữ sinh khác nói.

"Cái này không thành vấn đề." Thẩm Lỵ Lỵ lập tức đồng ý phối hợp.

Thật không nhìn ra nha, học sinh cấp ba bây giờ rất có đầu óc kinh doanh, lại có mười mấy vạn fan hâm mộ, còn nhiều hơn số followers trên Facebook của cô ở kiếp trước.

"Được thôi, nhưng mình cùng lắm chỉ giúp các cậu chụp trong hai giờ thôi, các cậu tìm chỗ rồi báo mình." Khi mẹ Quý ly hôn, người cha cặn bã của cô cho không ít tiền, mặc dù mẹ cô bây giờ cũng không quá cần tiền, nhưng nếu chuyện kinh doanh của cửa tiệm tốt thì mẹ Quý sẽ vui hơn.

Chớp mắt đã đến tết Trung Thu, ngày này du khách đến chơi tại cổ trấn không ít, Từ Dữu Dữu ngủ đến mười giờ, buổi chiều đến tiệm giúp mẹ Quý chào hỏi khách khứa.

"Dữu Dữu, đem cái hộp bánh Trung Thu đưa đến nhà Kiều Mộc đi." Lúc bốn giờ hơn, mẹ Quý giao cho con gái một hộp bánh Trung thu, "Đưa qua rồi nhớ tranh thủ thời gian trở về, hôm nay khách đông, không cho ăn chực ở nhà Kiều Mộc."

"Dạ." Từ Dữu Dữu gật đầu, cầm bánh Trung Thu đi ra ngoài.

"Thuận tiện giúp mẹ hỏi Trần lão sư một chút, lần trước chuyện mẹ nói bà cân nhắc thế nào."

"Chuyện gì?"

"Bản thiết kế." Quý nữ sĩ nói, " Trước đó chẳng phải con cầm một bộ đĩa đưa qua cho Kiều Mộc sao, Trần lão sư hôm thứ hai tìm đến đây, còn hỏi mẹ có thể để bà giúp mẹ thiết kế mẫu trên sản phẩm được không. Mẹ thấy Trần lão sư mỗi khi vẽ tâm trạng vô cùng phấn khởi, đúng lúc bên này mẹ cũng bận túi bụi, nên cũng muốn mời bà đến giúp đỡ."

"Dạ." Từ Dữu Dữu cảm thấy ý định này của mẹ mình cũng không tệ, bà ngoại Kiều nếu như có việc làm, có lẽ bệnh tình cũng có thể cải thiện đôi chút.

Do thời gian này thường xuyên ra ngoài, Từ Dữu Dữu dần dần cũng thuộc những ngõ nhỏ tại Hồng Loa trấn, cầm theo hộp quà tặng đi được mười mấy phút, cô đã thuận lợi đến trước cửa nhà Kiều Mộc. Trước cửa sân lúc này có một chiếc xe ô tô màu đen đậu đằng trước, nhìn biển số thì có vẻ chiếc xe này từ vùng khác đến.

Khách tới sao?

Từ Dữu Dữu bước nhanh đi tới, phát hiện cổng không đóng, nhưng khi cô vừa bước vào đột nhiên nghe được bên trong có tiếng đồ vật bị ném ra ngoài.

"Cô cút đi cho tôi."

Là giọng của bà ngoại Kiều, ngoại trừ lần bị kích thích tại đạo quán, Từ Dữu Dữu chưa thấy lần nào bà ngoại Kiều tức giận như hôm nay.

"Mẹ, con làm như vậy cũng là vì Kiều Mộc." Giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi từ bên trong truyền tới.

"Kiều Mộc đã bị cô biến thành dạng này còn chưa đủ hả, cô còn muốn đến quấy rối thằng bé làm gì." Bà ngoại Kiều nổi giận nói.

"Con cũng không bắt Kiều Mộc không chơi cờ vây, chỉ là con muốn nó đi giành lại những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về nó thôi!"

"Thứ gì? Gia tài của Kiều Đông Viễn kia sao? Lư Oánh Hoa, cô ly hôn đã bao nhiêu năm rồi, thế mà cô còn nhớ thương gia tài của chồng trước, mình không lấy được liền bắt con trai đi lấy. Cô có biết bây giờ Kiều Mộc không thể đụng đến bất cứ thứ gì liên quan đến cờ vây không? Cô muốn hại chết Kiều Mộc thì cô mới hả dạ sao?"

"Mẹ, Kiều Mộc là con mang nặng đẻ đau, con làm sao lại hại nó được. Kiều Đông Viễn là bố ruột của nó, cái đạo quán của ông ta đáng lẽ phải thuộc về Kiều Mộc!" Lư Oánh Hoa nói, "Con cũng chỉ hi vọng nó không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền mà thôi."

"Cô cút đi cho tôi, về sau đừng trở lại nữa, cút cho tôi." Vừa dứt lời, lại có tiếng gốm sứ bị ném rơi vỡ truyền ra.

Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ ăn mặc nhã nhặn trông rất mỹ lệ đi ra, bà trông thấy Từ Dữu Dữu nhưng cũng không nói gì.

Từ Dữu Dữu thấy người phụ nữ không phản ứng với mình, cũng nhẹ nhàng thở phào, vừa đến đã thấy cảnh cãi nhau, cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Từ Dữu Dữu lúc đầu nghĩ mình nên lui ra ngoài một lúc rồi lại đi vào, nhưng Lư Oánh Hoa ra khỏi cửa cũng không cho tài xế lái xe rời đi, mà vẫn tiếp tục đứng tại cửa ra vào. Từ Dữu Dữu tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng quyết định ôm hộp bánh Trung thu tiến vào, nói thật, cô cũng có chút lo lắng cho bà ngoại Kiều.

Từ Dữu Dữu tiến vào nhà chính, bà ngoại Kiều đang che ngực ngồi trên ghế, quả nhiên không khí rất nặng nề, lúc Từ Dữu Dữu tiến vào bà còn tưởng rằng con gái của mình quay lại, cho đến khi thấy rõ là Từ Dữu Dữu, sắc mặt mới khá hơn một chút: "Là Dữu Dữu à, sao con lại tới đây. Cẩn thận, bà ngoại vừa rồi không cẩn thận làm rơi mấy cái chén, coi chừng đạp vào chân."

Từ Dữu Dữu làm bộ không nghe thấy vụ cãi nhau vừa rồi, cười nói: "Mẹ con dặn con cầm hộp bánh Trung thu biếu bà, thuận tiện cũng muốn con hỏi chuyện lần trước bà cân nhắc như thế nào ạ."

"Trở về nói với mẹ con, bà về hưu không có chuyện gì làm, nếu mẹ con đồng ý cho bà thiết kế gốm sứ, bà dĩ nhiên vui vẻ nhận lời." Bà ngoại Kiều cười tủm tỉm nhận hộp bánh Trung thu, "Bà ngoại cũng mới làm mấy món điểm tâm tết Trung thu, một hồi bà dặn Kiều Mộc đưa qua cho hai mẹ con."

"Dạ cảm ơn bà." Thừa dịp bà ngoại Kiều quay người vào trong cất hộp bánh Trung thu, Từ Dữu Dữu đi ra ngoài sân cầm cây chổi quét dọn mấy mảnh sứ vỡ vụn trên sàn nhà.

Bà ngoại Kiều thấy cũng không ngăn cản, cười híp mắt nói: "Dữu Dữu này, ban đêm cổ trấn có hội đèn lồng, con có đi xem không?"

"Dạ có."

"Vậy để bà nói Kiều Mộc dẫn con đi dạo một vòng." Bà ngoại Kiều lập tức nói.

Từ Dữu Dữu vừa nghe liền hiểu ý tứ của bà ngoại Kiều, điểm tâm cái gì, cô hoàn toàn có thể mang về, đây là bà ngoại cố ý giữ cô lại để Kiều Mộc đưa đồ qua nhà cô, sau đó cô cùng Kiều Mộc đi xem rước đèn.

"Con đang định gọi cậu ấy, con vừa từ nước ngoài trở về, còn chưa có đi qua hội đèn lồng, đang muốn tìm người đi chung với con." Từ Dữu Dữu nói.

"Để bà dặn nó cùng con đi xem rước đèn nhé." Bà ngoại Kiều mặt mày hớn hở.

Từ Dữu Dữu quét dọn hết mảnh sứ vỡ, lại bồi bà ngoại Kiều trò chuyện trong chốc lát, sau khi xác định cảm xúc của bà ngoại Kiều không vì chuyện vừa rồi kích thích mới đứng dậy rời đi. Lúc đi ra, xe ô tô ngoài cửa đã rời đi, Từ Dữu Dữu quẹo vào ngõ hẻm bên cạnh chuẩn bị trở về nhà.

Nhưng lúc cô mới vừa đi vào, liếc mắt liền thấy được một bóng dáng quen thuộc, Kiều Mộc dựa lưng vào vách tường, có chút khom người, bộ dạng có chút kỳ quái.

"Kiều Mộc, cậu làm sao thế này? Kiều Mộc?!" Từ Dữu Dữu vừa đến gần, Kiều Mộc đang dựa lưng vào vách tường bỗng nhiên ngã xuống đất, Từ Dữu Dữu giật nảy mình, vội vươn tay đỡ lấy. Nhưng Kiều Mộc ngược lại đột nhiên ngã xuống, Từ Dữu Dữu cũng không kịp chuẩn bị, thế nên cô cũng loạng choạng ngã xuống, khiến cho hai người đều nằm sõng soài trên mặt đất.

Từ Dữu Dữu không lo thân mình có bị thương hay không, liền lật người lên xem xét tình trạng của Kiều Mộc, lúc đó cô chỉ thấy Kiều Mộc một tay kẹp lấy cổ, đỏ mặt lên, hai mắt nhắm thật chặt, trông giống như bị ngạt thở.

"Kiều Mộc, Kiều Mộc?" Từ Dữu Dữu vội vàng đặt Kiều Mộc nằm thẳng trên mặt đất, bước đầu tiên chính là muốn nhìn xem Kiều Mộc có bị thứ gì làm ngẹt thở hay không, cô cố gắng mở miệng của Kiều Mộc ra, nhưng do Kiều Mộc ngậm chặt miệng lại, làm thế nào cũng không chịu mở miệng ra.

Nếu như bị bất tỉnh thì làm sao có thể ngậm chặt như thế?

Từ Dữu Dữu trong lòng hơi động, giơ tay hung hăng tát một bàn tay vào mặt Kiều Mộc. Sau khi tiếng "Bốp" vang lên, cái miệng đang ngậm chặt của Kiều Mộc bỗng nhiên cũng buông lỏng, sau đó liền khom người trên mặt đất thở dốc hổn hển và ho khan dữ dội, một hồi lâu, khuôn mặt đỏ bừng bởi vì ngạt thở dần dần khôi phục lại.

"Cậu lúc nãy bị sao vậy?" Từ Dữu Dữu chờ cậu bình phục một chút mới hỏi, "Vừa rồi nếu không có mình, xém chút nữa cậu bị ngạt thở rồi có biết không."

"Không chết được." Kiều Mộc dựa lưng vào tường ngồi xuống, giọng nhàn nhạt, "Sau khi ngất đi sẽ hít thở."

"Trông cậu có vẻ kinh nghiệm dồi dào mấy vụ này quá nhỉ, chuyện gì đã xảy ra?" Từ Dữu Dữu ngồi xổm ở bên cạnh hỏi.

Kiều Mộc cúi đầu không nói lời nào.

"Cậu không nói, mình đi hỏi bà ngoại."

"Đừng nói cho bà ngoại." Kiều Mộc kéo Từ Dữu Dữu lại, mặt mũi tràn đầy sợ sệt.

Từ Dữu Dữu đợi cậu ta một hồi, nhưng Kiều Mộc chỉ lôi kéo cô, cũng không giải thích, bờ môi ngoại trừ hít thở thì cái gì cũng không nói, ánh mắt vô cùng chống cự.

"Buông ra." Nửa ngày, Từ Dữu Dữu thở dài, giật giật cái tay đang bị Kiều Mộc nắm.

Kiều Mộc không những không buông tay, ngược lại còn nắm chắc hơn.

"Mình về nhà." Từ Dữu Dữu liếc mắt.

Ánh mắt Kiều Mộc sáng lên, lại nhìn chằm chằm Từ Dữu Dữu trong chốc lát, giống như đang xác định Từ Dữu Dữu có phải lừa cậu hay không, đại khái năm giây sau, mới buông lỏng tay ra.

"Mà mình nói này Kiều Mộc, cậu nên giảm béo đi, vừa rồi xém chút nữa đè chết mình." Từ Dữu Dữu trêu chọc.

"..." Kiều Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.