Kỳ nghỉ lễ kết thúc, học sinh lớp Mười Tám hưng phấn trao đổi những trải nghiệm trong kỳ nghỉ lễ này, thậm chí còn mang quà lưu niệm về tặng bạn cùng lớp, trong lớp học là một khung cảnh rất náo nhiệt, tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Khi Từ Dữu Dữu trong hoàn cảnh này, dường như tâm trí cô cũng đã hoàn toàn trở lại tuổi mười sáu, trong sáng thuần khiết như chưa từng nếm trải vị đắng cuộc đời.
"Dữu Dữu, cho cậu này." Thẩm Lỵ Lỵ đến chỗ của Từ Dữu Dữu, đưa cho cô một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp mắt.
"Của mình sao?" Từ Dữu Dữu hơi ngạc nhiên, không nghĩ mình cũng sẽ có quà tặng.
"Cảm ơn cậu lần trước giúp mình chụp ảnh, nhờ có cậu chụp ảnh nên lượng followers trên Weibo của mình cũng tăng đáng kể." Thẩm Lỵ Lỵ kích động nói, "Thậm chí Website du lịch chính thức của Hồng Loa Trấn còn chia sẻ hình trên Weibo của mình nữa đó."
"Mình cũng chỉ chụp tùy ý thôi, chủ yếu là vì cậu trông xinh xắn." Từ Dữu Dữu cũng không ngờ hình mình chụp lại nhận được sự hưởng ứng tốt như thế.
"Được người đẹp hơn mình khen mình xinh, khiến mình cũng cảm thấy hơi bối rối nhe." Thẩm Lỵ Lỵ nói.
"Chúng ta quả nhiên là "thương nghiệp hỗ xuy" (1) mà?!"
(1) Gốc 商业互吹. Nghĩa: là một từ thông dụng trên internet, dùng để nói về việc hai bên tự khen ngợi nhau, hay nịnh nọt người khác để làm vui lòng cả hai.
"Wow ngay cả câu "thương nghiệp hỗ xuy" mà cậu cũng biết à, tiếng Trung tiến bộ rất nhiều nhe."
"Mình thấy các cậu trong group chat của lớp hay dùng, nên mình cũng học theo thôi." Từ Dữu Dữu cười.
"Mau mở xem quà mình tặng cậu đi, xem có thích hay không."
Từ Dữu Dữu theo lời mở hộp quà ra, bên trong là một cây trâm kẹp tóc kiểu dáng đơn giản nhưng được chế tác khá tinh xảo, phần đuôi được đính mấy chuỗi châu nhỏ trông rất tinh tế.
"Thật đẹp." Hai mắt Từ Dữu Dữu không ngừng lóe sáng khi nhìn thấy cây trâm.
"Đây là cây trâm do một cửa hàng chuyên chế tác các loại trang sức cổ phong mà mình cực kỳ thích, nghe nói là họ phỏng theo những trang sức có một không hai của các phi tần thời Hán triều, trong mấy ngày nghỉ mình đặc biệt đi vào showroom của họ để chọn đấy." Thẩm Lỵ Lỵ đặc biệt giới thiệu.
"Cảm ơn, mặc dù chưa có dịp gì để dùng nó, nhưng mình chắc chắn sẽ cất nó thật cẫn thận." Từ Dữu Dữu cảm ơn.
"Làm sao lại chưa có dịp dùng được, cho dù cậu không thích mặc Hán phục giống tụi mình, nhưng vẫn có thể dùng nó hằng ngày được mà, giống mình nè." Thẩm Lỵ Lỵ nói xong, xoay người chỉ cho Từ Dữu Dữu thấy cây trâm trên tóc cô.
Thẩm Lỵ Lỵ là một fan trung thành của những sản phẩm cổ phong, ngoại trừ khi đi học phải mặc đồng phục, nhưng hằng ngày vẫn luôn mặc những trang phục mang hơi hướng cổ xưa. Ngay cả khi mặc đồng phục, trên người cô vẫn sẽ có một thứ gì đó toát ra nét hoài cổ, mà thường thấy nhất là cây trâm kẹp tóc.
"Vậy mình phải dùng nó thế nào?" Từ Dữu Dữu tò mò hỏi.
"Mình dạy cho cậu." Thẩm Lỵ Lỵ lấy cây trâm từ trong hộp ra, ngón tay linh hoạt giúp Từ Dữu Dữu búi tóc nửa đầu, thao tác chưa đến một phút.
Từ Dữu Dữu hiếu kì dùng tay sờ vào cây trâm trên đầu mình, sau đó lại thử lắc đầu, cây trâm trên đầu không nhúc nhích xíu nào, kiểu tóc cũng không hề bị lộn xộn: "Wow, không rơi nè."
"Mình đâu có lừa cậu đâu." Thẩm Lỵ Lỵ cười một tiếng.
"Cậu búi lại cho mình xem đi, vừa rồi mình không nhìn thấy cậu búi như thế nào." Từ Dữu Dữu hào hứng.
"Mình sẽ búi tóc mình để chỉ cậu búi tóc bằng trâm như thế nào nhé, thế này thì cậu sẽ nhìn thấy rõ hơn." Nói xong, Thẩm Lỵ Lỵ rút cây trâm trên tóc mình, một mái tóc dài suông mượt lập tức buông xuống, nhẹ nhàng xõa ra phía sau. Sau đó cô dùng cây trâm nhẹ nhàng chia tóc thành hai phần, ngón tay xoay một cái ở giữa, tuỳ tiện xoay thêm lần nữa tạo thành búi tóc.
"Đơn giản như vậy?" Từ Dữu Dữu còn tưởng rằng sẽ rất khó.
"Búi tóc dễ lắm."
Khi Từ Dữu Dữu vừa định tự mình thử búi tóc, chuông vào học liền vang lên, Từ Dữu Dữu đành phải thôi, an tĩnh bắt đầu lên lớp.
Cho dù trùng sinh một kiếp, Từ Dữu Dữu cũng không có ý định học hành chăm chỉ, rồi đậu vào đại học danh tiếng, nhưng bạn cùng bàn của cô lại muốn thi đậu vào đại học Thanh Bắc. Hai ngày trước cô mới biết được để thi đậu vào đại học Thanh Bắc lại khó như vậy. Mặc dù không biết người ngồi cùng bàn với Kiều Mộc ở kiếp trước là ai, nhưng kiếp này cô không muốn vì Kiều Mộc ngồi cùng bản với cô mà lại thi không đậu Thanh Bắc. Thế nên cho dù đối với Từ Dữu Dữu nghe giảng bài rất nhàm chán, nhưng cũng hết sức giữ yên lặng không quấy rầy Kiều Mộc.
Trong nháy mắt một ngày học cũng kết thúc, Kiều Mộc hỏi Từ Dữu Dữu trước khi về nhà: "Bà ngoại mua cho cậu quà lưu niệm để trong nhà mình, cậu muốn qua lấy hay muốn mình cầm qua cho cậu?"
Thật ra cậu có thể trực tiếp đem đến trường cho cô, nhưng bà ngoại muốn đích thân đưa cho Từ Dữu Dữu, cũng chính là tạo cho Từ Dữu Dữu một cơ hội ăn chực ở nhà cậu.
"Thật sao? Vậy mình có thể qua nhà cậu ăn một bữa được không." Từ Dữu Dữu mừng rỡ nói.
"Ừm." Kiều Mộc nói.
Cho dù không cần nói ra, nhưng không biết từ lúc nào hai người dần tự ngầm hiểu ý nhau ở một mức độ nào đó.
"Vậy còn chần chừ gì nữa, về nhanh thôi." Từ Dữu Dữu thu dọn sách vở thật lẹ, ba chân bốn cẳng túm lấy Kiều Mộc chạy ra khỏi lớp. Hai người ngồi trên xe buýt, tầm 10 phút sau thì xuống xe tại cổ trấn.
Từ trạm xe buýt, đi bộ qua ngõ nhỏ tầm 7-8 phút gì đó thì đến nhà Kiều Mộc. Hai người bước song song với nhau, bởi vì trời vừa đổ mưa, rêu xanh đã mọc ở khe nứt của phiến đá xanh, mặt đất có chút trơn trượt, Từ Dữu Dữu vừa đi vừa sờ sờ búi tóc hơi bị lệch một chút do vừa rồi bị chen lấn trên xe buýt, nên không may cô sơ sẩy trượt chân.
"Cậu không chịu đi đứng đàng hoàng đi, cậu lo ra cái gì đấy." Kiều Mộc hỏi.
"Vừa rồi trên xe buýt chen lấn, mình định chỉnh lại búi tóc một chút thôi." Từ Dữu Dữu nói, bỏ cặp sách đang đeo trên vai xuống, đưa cho Kiều Mộc, cái cặp này quá nặng, đeo trên vai thì không búi tóc được, "Cậu cầm giúp mình một chút, để mình búi lại tóc."
Từ Dữu Dữu còn đang rất thích kiểu tóc mới này, đặc biệt trên cây trâm còn có những chuỗi châu nhỏ rũ xuống, lúc cô bước đi chuỗi châu đó sẽ đung đưa qua lại trông rất là đặc biệt.
Kiều Mộc nhận lấy cặp sách đứng đó đợi cô bạn cùng bàn của mình búi tóc, nhưng Từ Dữu Dữu có vẻ vẫn chưa búi tóc thành thạo cho lắm, thử tới thử lui rất nhiều lần, lúc thì tóc cứ rối tinh rối mù, lúc thì không cố định được cây trâm trên tóc, cô cứ đứng đó chật vật nên trông hơi xấu hổ.
"Lạ thật, rõ ràng Thẩm Lỵ Lỵ lúc nãy làm y hết vậy mà, chẳng lẽ mình nhớ lầm." Từ Dữu Dữu rất khó chịu, đôi mắt biểu lộ sự mất kiên nhẫn nhưng tay thì không.
Sau khi Kiều Mộc kiên nhẫn đợi bảy tám phút, thấy Từ Dữu Dữu thử mười mấy lần còn chưa từ bỏ, mới nhịn không được khuyên nhủ: "Đợi ngày mai để Thẩm Lỵ Lỵ chỉ lại cho cậu."
"Mình không tin hôm nay mình không làm được." Từ Dữu Dữu bỗng nhiên tức giận, dường như cô sẽ đứng lì tại đây cho đến khi nào búi được tóc mới thôi.
Kiều Mộc kinh ngạc một chút, nhưng vẫn tiếp tục yên lặng chờ đợi, chỉ là thời gian chầm chậm trôi qua, cậu vẫn thấy cô đang loay hoay búi tóc, đoán chừng Từ Dữu Dữu sẽ phát điên lên vì cái búi tóc này, ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng không có. Rốt cục cậu cũng không nhìn được nữa, ném cặp sách của mình xuống bàn đá xanh, sau đó vác cặp của Từ Dữu Dữu lên một bên vai, bước tới cầm lấy cây trâm không nghe lời trên đầu cô gái.
"Chỗ này phải rút ra một chút, tóc phải được nắm như thế này, còn như vầy nữa, xoay hai vòng, lại cắm trâm vào." Kiều Mộc nắm lấy đôi tay của cô gái giúp cô búi tóc lên.
Làm xong, Từ Dữu Dữu thử lắc nhẹ đầu, thấy búi tóc quả nhiên không bị rơi, ngạc nhiên nhìn về phía Kiều Mộc: "Cậu sao lại biết búi tóc?"
"Lúc Thẩm Lỵ Lỵ dạy cậu mình có nhìn thoáng qua." Lúc Thẩm Lỵ Lỵ dạy Từ Dữu Dữu cậu cũng đang ngồi bên cạnh, muốn không nhìn thấy cũng thật là khó.
"Chỉ nhìn thoáng qua?"
Kiều Mộc bỗng nhiên có chút chột dạ, liền rời mắt đi nơi khác, ấp úng ừ một tiếng.
"Cậu thật là giỏi." Từ Dữu Dữu hưng phấn đập vào bả vai Kiều Mộc một cái, "Vậy tí nữa cậu chỉ mình búi tóc nhé?"
Kiều Mộc lúng túng ho một tiếng, không đáp ứng, chỉ cầm cặp đưa cho Từ Dữu Dữu: "Đi ăn cơm đã, bà ngoại hẳn là đang chờ chúng ta."
"Đúng rồi ha, bà ngoại còn làm đồ ăn ngon chờ chúng ta." Nghĩ đến thức ăn ngon, Từ Dữu Dữu liền cầm cặp, vô cùng lo lắng bước về phía trước.
Kiều Mộc nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới xách cặp của mình lên, phủi phủi phần rêu xanh dính dưới đáy cặp.
"Kiều Mộc đi nhanh lên, không phải cậu nói bà ngoại chờ chúng ta sao?" Từ Dữu Dữu chạy đến đầu ngõ, thấy Kiều Mộc còn đang ì ạch đằng sau, không nhịn được thúc giục.
"Đến đây." Kiều Mộc cười cười, bước nhanh theo sau.
Hai người họ vừa nói vừa cười đến cổng nhà Kiều Mộc, xa xa thấy được một bóng dáng quen thuộc, là Lý Tu Nhiên đang mặc đồng phục đạo quán được may rất tinh xảo. Lúc bọn họ trông thấy Lý Tu Nhiên, Lý Tu Nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, đồng thời đi thẳng đến chỗ họ.
"Cậu về trễ hơn dự kiến của tôi một chút." Lý Tu Nhiên canh giờ tan học để đến đây, nhưng đã đợi được vài phút.
"Sao cậu lại tới đây?" Kiều Mộc nhíu mày.
"Yên tâm, tôi chưa vào nhà cậu, bà ngoại không biết tôi tới tìm cậu." Lý Tu Nhiên hình như cũng hiểu Kiều Mộc đang lo lắng cái gì, vội vàng giải thích nói, "Vốn là tôi tính chờ cậu tan học rồi đến trường cậu, nhưng trong khoảng thời gian này tôi đang chuẩn bị thi đấu, không đến trường đi học."
"Ừ."
Lý Tu Nhiên cũng đã quen thuộc cái thái độ lãnh đạm này của Kiều Mộc, nên cậu không tức giận, chỉ chợt nhìn về phía Từ Dữu Dữu nói: "Tôi thấy cậu treo cái đèn lồng bát giác trên cây điều ước đúng chứ?"
"Sao cậu lại biết tôi treo đèn lồng trên cây điều ước?" Tuy nói treo đèn lồng trên cây điều ước là để người khác nhìn, nhưng có ai lại cố tình đi đọc mấy điều ước trên đèn lồng làm gì, đặc biệt Lý Tu Nhiên còn là người địa phương.
"Nói đúng hơn là tôi nhận ra cái đèn lồng đó, sau đó tôi tình cờ biết được người giành được cái đèn lồng đó là cậu." Lý Tu Nhiên cười cười, lại nhìn về phía Kiều Mộc, "Bài toán sinh tử là cậu giải đúng không?"
Kiều Mộc trầm mặc, không trả lời.
"Không nói tôi cũng biết là cậu." Lý Tu Nhiên một mặt chắc chắn.
"Cậu rốt cuộc đến đây làm gì? Cậu muốn thắng tôi thì cũng đã thắng rồi." Kiều Mộc nói.
"Chính là tới gặp cậu một chút, bây giờ gặp được rồi, tôi đi." Lý Tu Nhiên nói xong, thoải mái vẫy vẫy tay, đi ngang qua hai người quẹo vào trong ngõ nhỏ ra ngoài, như thể cậu ta chỉ đến đây một chút rồi đi.
"Người này sao lại vui buồn thất thường thế?" Từ Dữu Dữu có chút không hiểu, cũng đều là những đứa trẻ 16-17 tuổi như nhau, nhưng những bạn học trong lớp Mười Tám lại rất đơn thuần, còn cái tên Lý Tu Nhiên này tại sao lại kỳ kỳ quái quái như thế.
"Đừng để ý tới cậu ta." Hai người không còn thắc mắc chuyện Lý Tu Nhiên, cùng nhau tiến vào sân nhà.
Bà ngoại Kiều sợ đồ ăn nguội, một mực chờ hai người về nhà mới bắt đầu nấu cơm, Từ Dữu Dữu cũng theo vào trong bếp náo loạn một chút nên bị đuổi ra ngoài sân, sau đó cô ngồi yên tĩnh ngắm phong cảnh trong sân nhà Kiều Mộc.
Sau cơn mưa cổ trấn như có thêm một mị lực đặc biệt nào đó, trên những mái hiên cũ tí tách rơi từng giọt mưa, Từ Dữu Dữu vô tình nhìn thấy ở dưới đáy của chậu hoa góc tường có một con kiến, con kiến đó đang khiêng một hạt gạo mà nó mới trộm được, trông nó bò rất chật vật, đến khi leo đến dưới đáy chậu hoa thì nó bị một giọt nước nhỏ xuống từ trong cánh hoa đập ngay vào người. Một giọt nước nhỏ bé như thế, nhưng đối với con kiến tí hon kia thì như một đập nước tràn, có thể giết nó bất cứ lúc nào. Cho dù có như thế, nhưng con kiến vẫn không từ bỏ hạt gạo trên lưng mình, giãy dụa một hồi rồi tiếp tục bò về phía trước, cho đến khi nào nó thoát khỏi giọt nước mưa kia.
Từ Dữu Dữu tâm khẽ động, quay người lại lấy camera từ trong cặp ra, sau đó nhanh chóng chạy nhanh trở lại.
"Kiều Mộc." Từ Dữu Dữu ngẩng đầu về phía phòng bếp hô to một tiếng.
"Làm sao?" Kiều Mộc nhô đầu ra.
"Cho mình hai hạt cơm."
Làm trò quỷ gì vậy không biết?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Kiều Mộc vẫn cầm đũa gắp đúng hai hạt cơm đưa tới: "Cậu muốn làm gì?"
"Cậu thả hai hạt cơm trên mặt đất, để ở đây này." Từ Dữu Dữu chỉ một chỗ.
Kiều Mộc theo lời thả xuống, cho đến khi trông thấy một con kiến vây tới, mới hiểu được từ nãy giờ Từ Dữu Dữu đang làm gì.
Kiều Mộc có chút buồn cười, lớn tòng ngòng như thế còn chơi với kiến, mà cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, Kiều Mộc trở vào bếp tiếp tục phụ bà ngoại Kiều nấu cơm.
=
11 giờ đêm.
Kiều Mộc mới chuẩn bị đi ngủ, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng, cậu lại phải cầm điện thoại lên xem xét, là Lý Tu Nhiên gửi cho cậu một tin nhắn trên Wechat.
Từ khi quyết định từ bỏ cờ vây, Kiều Mộc không hề liên hệ gì với Lý Tu Nhiên nữa, nhưng cả hai vẫn add nhau trên Wechat, chỉ là không nói chuyện gì với nhau. Nghĩ đến mấy lời khó hiểu của Lý Tu Nhiên hồi chiều, Kiều Mộc ấn mở Wechat.
Trong tin nhắn Wechat là một hình quảng cáo, mà nói cho đúng hơn là phiếu báo danh, là phiếu đăng ký giải cờ vây nghiệp dư toàn quốc.
Ngoại trừ tấm hình này, Lý Tu Nhiên cũng không hề nhắn thêm câu nào thừa thãi, nhưng Kiều Mộc lại cảm giác như mình bị nhìn thấu vậy. Suốt sáu năm nay, Lý Tu Nhiên chưa bao giờ trao đổi bất kỳ thứ gì liên quan đến cờ vây với cậu nữa, cho dù là khoảnh khắc trên vòng bạn bè (giống như story trên Instagram hay Facebook vậy), Lý Tu Nhiên cũng không bao giờ chia sẻ bất kỳ thứ gì liên quan đến cờ vây, giống như là cậu ta đặc biệt che giấu nó vậy. Thế nhưng ngay lúc này, cậu ta vậy mà gửi đơn đăng ký dự thi cờ vậy cho Kiều Mộc.
Hàng năm hiệp hội cờ vây tổ chức giải thi đấu Định Đoạn lên chuyên nghiệp, có hai cách để báo danh, cách thứ nhất là đạo quán cả nước chọn ra những ứng viên có tố chất nhất gửi họ đi thi đấu, cách thứ cái là các thí sinh nghiệp dư phải thi đấu để giành một suất dự thi. Kỳ thi cờ vây nghiệp dư toàn quốc được xem như một vòng thi sơ khảo để tranh suất thi chuyên nghiệp, bình thường chỉ có những kỳ thủ thuộc top 20 trong giải nghiệp dư toàn quốc mới có đủ tư chất để tham gia kỳ thi Định Đoạn lên chuyên nghiệp. Giải nghiệp dư mỗi năm tổ chức một lần, chỉ những ai nằm trong Top 20 toàn quốc mới giành được cơ hội tham gia kỳ thi Định Đoạn trong năm tới.
Tới đi, hãy trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp.
Lý Tu Nhiên dường như đang muốn nói với cậu câu này.
Khi Kiều Mộc lấy lại tinh thần, nhận ra mình đã nhìn chằm chằm tấm hình này được 10 phút rồi, cậu kinh ngạc cùng vội vàng thoát ra khỏi khung chat, nhưng sau một hồi lâu cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Kiều Mộc mở Wechat lên vòng bạn bè xem ngẫu nhiên, bỗng nhiên vòng bạn bè của cậu hiện ra story của Từ Dữu Dữu đã cập nhật 1 tiếng trước.
Đó là một tấm hình, cùng một dòng chữ【 Nỗ lực của kiến 】.
Trong tấm hình, có một con kiến nhỏ vác một hạt gạo to bằng cơ thể của nó, nó đang ra sức thoát khỏi giọt nước, có lẽ do cấu hình camera của Từ Dữu Dữu cao nên tấm hình trông thật sắc nét, thậm chí Kiều Mộc tựa hồ còn nhìn thấy được sự kiên cường cứng cỏi từ những đặc điểm trên cái đầu bé xíu của con kiến.
Trong chốc lát, Kiều Mộc bỗng cảm thấy mình thậm chí còn thua con kiến này.