​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ

Chương 21



Kiều Mộc cầm quân trắng, Thân Tư Thông cầm quân đen, nên Thân Tư Thông được đi trước.

Cuộc đối đầu này có cái cảm giác tựa như trận đấu lúc trước Kiều Mộc ‌chơi cùng Lưu Văn Bân, mỗi nước đi của Kiều Mộc đều bám sát từng nước cờ của Thân Tư Thông. Mỗi quân cờ được hạ xuống đều mang một nét lôi cuốn, tỏa ra hàng vạn sát khí cùng duệ khí không thể đỡ nổi.

Thân Tư Thông cũng rất nóng nảy, khi bị Kiều Mộc chèn ép từng nước đi, cậu cũng nóng vội hạ cờ thật nhanh, hai người lần lượt hạ từng quân cờ thật nhanh chóng, dường như khoảng cách giữa hai nước đi là bằng không, khí thế của trận đấu cũng không hề giống như là đang đánh cờ, mà y như hai người đang so xem người nào có tốc độ hạ cờ nhanh hơn. Nhưng khi quân cờ trên bàn cờ ngày càng nhiều, trận đấu đã qua trung bàn‌, tốc độ hạ cờ của Thân Tư Thông cũng vô thức trở nên trì trệ, trên trán cậu ta lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt của Kiều Mộc thì vẫn kiên định như cũ.

"Cháu gái, khả năng chơi cờ của bạn cháu thật lợi hại nhe." Ông chủ Vương tán thưởng nói.

Từ Dữu Dữu mỉm cười: "Xem ra cháu sắp có ốp điện thoại mới rồi‌."

Từ Dữu Dữu không hiểu cờ vây, nhưng cô thấy được biểu hiện của Thân Tư Thông càng ngày càng hấp tấp, không khó để đoán ra ai đang chiếm thế thượng phong.

"Quả nhiên không nên nhìn mặt mà bắt hình dong." Ông chủ bỗng nhiên thốt lên, lại đánh giá nói, "Thật sự không thể nhận ra, nếu chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài của cậu bạn này, chẳng ai có thể đoán được kỳ phong của cậu bé lại lợi hại như thế. Trông người thì lù kha lù khù, cứ ngỡ là người chơi cờ theo kiểu từ tốn, thận trọng, thế mà khi chơi cờ, từng nước đi của cậu ta lại đằng đằng sát khí."

Từ Dữu Dữu cũng cảm thấy khi đánh cờ Kiều Mộc toát ra một cảm giác khác hoàn toàn so với bình thường.

Hai người bạn của Thân Tư Thông đứng bên cạnh bàn cờ quan sát ván cờ, bọn họ cũng là người chơi cờ vây, khả năng đánh cờ còn tốt hơn so với ông chủ, nhưng lúc này lông mày hai người cũng nhíu chặt, liên tục dùng ánh mắt trao đổi.

"Tôi xin thua‌." Nửa giờ sau‌, Thân Tư Thông rốt cuộc cũng không thể chống đỡ  nổi nữa, cúi đầu nhận thua.

"Thắng cậu xuýt xoát hai quân." Kiều Mộc lễ phép nói. (Nát: sẽ giải thích ở cuối chương cho mọi người hiểu.)

Hai quân? Từ Dữu Dữu nhíu mày lại, trong mắt hoài nghi có phải là do Kiều Mộc cố tình thắng cậu ta hai quân không.

Lúc này Thân Tư Thông chỉ cảm thấy như có người tát vào mặt cậu ta chan chát vậy, ban đầu chính mình còn dương oai chấp đối phương hai quân, kết cục thì sao, đối phương vừa vặn thắng cậu hai quân.

"Có chơi có chịu, ông chủ, cái ốp lưng điện thoại cháu trả tiền." Thân Tư Thông mặc dù cảm thấy rất mất mặt, nhưng cũng là người biết giữ chữ tín.

"Không cần không cần, rất lâu rồi chú chưa được xem một ván cờ hay như thế này‌, cái ốp lưng này, chú tặng cháu." Ông chủ Vương ha ha cười nói.

"Không cần, cháu đã nói mình mua thì phải chính cháu mua." Thân Tư Thông cứng đầu nói.

Ông chủ thấy cậu ta kiên quyết như thế, cũng không nói gì nữa, chỉ là quay ra nói cùng Từ Dữu Dữu: "Cháu gái, lại kia chọn một cái ốp điện thoại cháu thích đi."

Từ Dữu Dữu đáp “vâng” một tiếng, Kiều Mộc thấy thế cũng muốn đứng dậy đi qua.

Thân Tư Thông quét mắt lên bảng tên vẫn còn dán trên ngực của Kiều Mộc từ cuộc thi giải nghiệp dư, nhịn không được hỏi: "Với khả năng đánh cờ như vậy, cậu tham gia giải cờ vây nghiệp dư có phải là đang cố tình bắt nạt người khác không?"

Kiều Mộc nghi hoặc nhìn đối phương: "Muốn tham gia giải nghiệp dư, chỉ cần không phải kỳ thủ chuyên nghiệp thì‌ ai cũng có thể tham gia mà."

Thân Tư Thông: "Nhưng trình độ đánh cờ của cậu đã đủ để tham gia Định Đoạn rồi‌, không nên tham gia mấy cái giải nghiệp dư này. Nếu như nói như cậu, tôi là viện sinh của đạo quán cờ vây, cũng đi tham gia giải nghiệp dư rồi giành hết giải thưởng với người khác sao?”

‌Nói cho đúng hơn, giải thi đấu nghiệp dư, trừ những kỳ thủ chuyên nghiệp không được phép đăng ký giải đấu‌, còn lại, bất kỳ ai cũng đều có thể tham gia. Nhưng trong cờ vây quan trọng nhất là cốt cách và tư chất, cho nên những đạo quán sẽ hạn chế học sinh của mình tham gia những giải cờ vây nghiệp dư. Bởi vì những viện sinh trong đạo quán đã qua rèn luyện bài bản chuyên nghiệp, thế nên khả năng đánh cờ của họ cũng sẽ hơn dân chơi nghiệp dư một bậc. Nhưng tất cả những giải cờ vây đều sẽ có tiền thưởng, cho nên những viện sinh có chút tài đánh cờ cũng thường lén lút tham gia mấy giải nghiệp dư, kiếm về không ít tiền thưởng.

Thân Tư Thông thấy Kiều Mộc cũng trạc tuổi mình, khả năng đánh cờ thậm chí còn mạnh hơn cậu ta, nếu như cũng ở cái tuổi này và có lối đánh rất điêu luyện như vậy thì chỉ có khả năng từ nhỏ‌ đã là viện sinh trong đạo quán cờ vậy chuyên nghiệp. Nghĩ như vậy, Thân Tư Thông lần nữa lại biểu lộ sự‌ khinh bỉ với Kiều Mộc. Ngay cả bạn của cậu ta, ánh mắt nhìn Kiều Mộc cũng thay đổi‌.

Kiều Mộc cười cười, không thèm giải thích, trực tiếp đi qua chỗ Từ Dữu Dữu.

Thân Tư Thông thấy cậu không nói lời nào, liền cho rằng Kiều Mộc đang ngầm thừa nhận, liền bức xúc nói‌: "Tôi cũng sẽ tham gia cuộc thi Định Đoạn năm nay, nếu chúng ta lại gặp nhau tại cuộc thi Định Đoạn‌, tôi chắc chắn sẽ không hề giữ mồm giữ miệng chuyện này đâu."

Nói xong, Thân Tư Thông so với Kiều Mộc còn bước nhanh hơn ra quầy thanh toán, nhanh chóng quét mã QR trả 100 tệ, trả xong cũng thèm quay lại nhìn bạn mình có đi theo sau không, bước thật nhanh ra khỏi cửa tiệm.

Ông chủ thấy ba cậu thiếu niên kia đã đi khuất, lại nhìn nhìn Kiều Mộc, nhịn không được khuyên nhủ mấy câu: "Cháu trai, đúng là không nên giấu giếm đạo quán đi thi đấu nghiệp dư giành tiền thưởng đâu. Nếu đã như vậy, tại sao không giành thời gian đó đi thi đấu chuyên nghiệp. Tiểu Thông, haizz cái đứa nhỏ này kỳ thật không phải người xấu, nhưng nó rất ghét những người chơi bẩn lén la lén lút, nếu như cậu còn gặp thằng bé tại cuộc thi Định Đoạn‌, nó chắc chắn sẽ báo buộc cậu đấy. Việc này nếu như bị thầy và các viện sinh khác biết thì hậu quả khôn lường‌, thậm chí đánh mất cơ hội trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp nữa."

Kiều Mộc mỉm cười nói: "Nếu là hai chúng cháu gặp lại trong cuộc thi Định Đoạn‌, vậy quả thật là không may cho cậu ta."

Ông chủ không hiểu.

"Cháu buộc phải thông qua giải nghiệp dư mới có thể giành một suất thi Định Đoạn, muốn tham gia cũng phải giải Định Đoạn năm sau." Kiều Mộc nói.

Ông chủ hiểu ý của Kiều Mộc, Thân Tư Thông chính là muốn tham gia giải Định Đoạn năm nay, nếu như còn có cơ hội gặp được‌ Kiều Mộc, vậy chắc chắn là năm nay thi thất bại‌. Nếu như ngẫm lại, quả thật là không may cho thằng bé.

"Cháu lấy cái này." Từ Dữu Dữu so qua so lại hai cái ốp điện thoại, quyết định chọn một trong hai cái ốp đó.

“Được, cần phải chọn hình in trên ốp nữa, cháu có muốn in ván cờ có sẵn trong cuốn kỳ phổ của tiệm chú không? Cháu xem này, bố cục trong ván cờ này đẹp không, hay là cháu chọn ván này nhé." Ông chủ nhận lấy ốp lưng rồi gợi ý.

Từ Dữu Dữu nhìn cũng không hiểu bố cục ván cờ nào đẹp nào xấu, cũng tính chọn đại một hình để in‌, vừa định gật đầu đáp ứng, liền nghe Kiều Mộc trực tiếp can ngăn: "Đừng chọn cái này."

"Vậy cháu muốn chọn ván khác trong kỳ phổ không?" Ông chủ hỏi.

Kiều Mộc nhìn về phía Từ Dữu Dữu: "Cậu chọn đi."

"Vậy mình tùy tiện chọn một cái vậy‌." Từ Dữu Dữu cầm cuốn kỳ phổ lật qua lật lại, thấy trong kỳ phổ còn điền tên người chơi ở dưới mỗi ván cờ, liền có ý nghĩ, "Ông chủ, chú có thể khắc tên cháu dưới ván cờ trên ốp lưng được không?"

"Cái này không được, trừ phi đó là ván cờ do cháu tự chơi." Lão bản nói.

Từ Dữu Dữu đảo hai mắt rồi hỏi: "Vậy cờ ca rô được không?"

Ông chủ nghe xong liền bật cười‌: "Được."

Hai mắt Từ Dữu Dữu sáng lên, kéo Kiều Mộc – người đang không hiểu chuyện gì xảy ra – sang bàn cờ vừa nãy cô chơi với ông chủ, dọn dẹp bàn cờ một chút rồi nói: "Mình không biết chơi cờ vây, nhưng vừa mới ông chủ cửa tiệm có chỉ mình chơi cờ ca rô, nếu không mình với cậu chơi một ván cờ ca rô đi, rồi in lại kỳ phổ của ván cờ này trên ốp điện thoại, nếu vậy có thể khắc tên của hai tụi mình trên ốp‌."

“Cờ ca rô sao?" Kiều Mộc nhìn Từ Dữu Dữu, thần sắc nhìn tựa hồ có chút khó xử.

"Thế nào, không được à?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Không phải, chỉ có điều... cậu muốn mình chơi cấp độ nào?" Kiều Mộc hỏi.

"Cấp độ nào cũng được, phân định thắng bại là được ấy mà." Từ Dữu Dữu nói.

"Phụt." Ông chủ nhịn cười không được phụt ra một tiếng, nhưng ông cũng không hề nói gì, chỉ là ngầm biểu lộ ý tứ cùng Kiều Mộc.

Khi Kiều Mộc đang cười‌ cười, Từ Dữu Dữu đã cầm quân cờ trắng đặt ở Thiên Nguyên của bàn cờ: "Mình chơi trước."

“Ồ được." Kiều Mộc cũng không phản bác câu nào, theo lời của Từ Dữu Dữu cầm quân đen, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy quân cờ, nhẹ nhàng thả xuống mặt bàn. Động tác vừa ôn nhu vừa tao nhã, hoàn toàn không còn sát khí như ban nãy.

"Mình đã muốn hỏi từ lâu rồi‌." Từ Dữu Dữu bắt lấy tay Kiều Mộc rồi hỏi‌, "Làm sao để cầm quân cờ thế, cách cậu cầm quân cờ nhìn rất khí khái."

Kiều Mộc bối rối rút tay về, biểu cảm liền thay đổi, không dám nhìn mặt cô gái: "Cầm tùy tiện thôi."

“Cậu dạy mình cách hạ cờ đi, làm thế này phải không?" Từ Dữu Dữu cầm một quân cờ bằng tay trái, rồi đặt nó vào nữa‌ hai ngón tay phía bên phải, cố gắng kẹp lấy quân cờ.

"Ừ." Kiều Mộc nhìn một chút, rồi biểu lộ sự ưng thuận.

"Ha ha ha." Từ Dữu Dữu bỗng dưng lại bật cười thật lớn, khoa trương dựng thẳng hai ngón tay đang kẹp quân cờ, hỏi Kiều Mộc, "Thế nào, mình nhìn có giống kỳ thủ cờ vây không?"

Kiều Mộc cười gật đầu: "Cực kỳ giống luôn."

Từ Dữu Dữu còn đang háo hức khi cầm được cờ đúng cách nên kẹp liên tục quân cờ giữa ngón tay rồi hạ lên bàn cờ, nhưng kẹp được hai quân cờ thì bắt đầu thấy phiền phức, đúng là phương pháp cầm cờ truyền thống vẫn là tốt nhất. Hai người chơi được tầm bảy tám phút, mắt nhìn thấy bàn cờ đã đầy hơn một nửa‌, Từ Dữu Dữu bỗng nhiên hỏi một câu: "Ủa Kiều Mộc cậu không biết chơi ca rô hả, lúc nãy ông chủ chơi với mình có 2 phút là thắng‌."

Kiều Mộc đang chuẩn bị đi một nước nữa thì dừng lại.

Hai mắt Từ Dữu Dữu sắc bén, lập tức đè tay Kiều Mộc lại: "Không được động đậy, mình sắp thắng rồi."

Từ Dữu Dữu nhanh chóng hạ xuống một quân cờ nữa, trong bàn cờ lẫn lộn đen trắng liền xuất hiện một đường thẳng 5 quân màu trắng.

Kiều Mộc thấy cô vui vẻ, cũng vui vẻ theo.

Ông chủ chụp lại ván cờ để in, sau khi chụp xong, ông quay lại nói cùng Kiều Mộc với giọng đầy ẩn ý: "Vất vả cho cậu rồi‌."

Kiều Mộc tủm tỉm cười, không nói gì.

Từ Dữu Dữu thuận thế nói cùng ông chủ: "Ông chủ, tiện thể giúp chúng cháu chụp một tấm hình luôn được không."

"Được được." Ông chủ chụp cho hai người một tấm hình, rồi đưa cho Từ Dữu Dữu kiểm tra như thế nào, "Thế nào, trông được không?"

"Có đẹp hay không cũng do người trong ảnh, chủ yếu là tấm hình có chụp rõ người đánh cờ hay không." Từ Dữu Dữu cười rồi nói cùng Kiều Mộc, “Chờ đến khi cậu trở thành kiện tướng cờ vây, mình liền lấy tấm hình này ra ngoài khoe khoang cùng mọi người, cho họ biết mình đã từng thắng cờ ca rô với kiện tướng cờ vây‌, người đó cũng chính là bạn của mình, Kiều Mộc."

Kiều Mộc cười đáp: "Miễn sao cậu vui là được.”

Ông chủ chép ảnh chụp vào trong máy vi tính, khởi động máy móc, chưa đầy mấy phút, tấm hình đã được in trên ốp lưng điện thoại‌.

"Thôi chúng ta đi ăn trưa, mình đói rồi‌." Từ Dữu Dữu đổi cái ốp lưng điện thoại mới vừa ra lò rồi cùng‌ Kiều Mộc rời khỏi quảng trường dành cho người đi bộ. Hai người tìm‌ nhà hàng gần đó, ăn một bữa trưa đơn giản, rồi lại đi dạo mấy cửa hàng gần nhà hàng, Từ Dữu Dữu mua một chút đồ ăn vặt, cuối cùng hai người mới đến ga tàu điện ngầm, ngồi xe buýt thêm nửa tiếng để về lại Hồng Loa trấn.

Trong tháng kế tiếp, mỗi cuối tuần Kiều Mộc đều vào nội thành thi đấu, dựa vào khả năng chơi cờ của cậu, trong giải thành phố cậu căn bản không có đối thủ‌. Vì vậy, cậu liên tiếp giành chiến thắng và thuận lợi đoạt giải quán quân trong cuộc thi cấp thành phố, cùng năm ngàn tệ tiền thưởng.

Sau hai tuần kết thúc giải thành phố, giải thi đấu cấp tỉnh bắt đầu diễn ra, Kiều Mộc cũng vô cùng suôn sẻ đánh bại nhiều đối thủ để vào vòng chung kết, và một lần nữa giành giải quán quân trong cuộc thi cấp tỉnh, đồng thời cũng mang về ba vạn tệ tiền thưởng.

Trong trận chung kết kia‌, Từ Dữu Dữu cũng đi đến xem Kiều Mộc thi đấu, nhờ vậy mà cô chụp được‌ rất nhiều hình của Kiều Mộc lúc lên nhận giải.

"Đi thôi." Kiều Mộc từ bên trên khán đài bước xuống, kéo Từ Dữu Dữu muốn rời đi thật nhanh.

"Không phải còn có mấy bên truyền thông phỏng vấn sao?" Lúc vừa rồi ngồi phía dưới, Từ Dữu Dữu nghe được mấy‌ phóng viên đang bàn luận chuyện phỏng vấn ba người đạt giải cao nhất.

"Mình không muốn bị phỏng vấn."

Từ Dữu Dữu gật đầu hiểu ý, khoảnh khắc hai người vừa muốn rời đi, bỗng dưng có một thanh niên cũng đang đeo huy chương ‌chạy đến gọi‌ Kiều Mộc lại. Người này là một thanh niên nhã nhặn, chắc tầm 26-27 tuổi gì đó, lần này cũng giành được giải á quân cấp tỉnh.

"Lần trước gặp mặt‌, anh cảm thấy có chút quen mắt, trở về nghĩ lại thì mới nhận ra." Thanh niên hỏi Kiều Mộc, "Em có phải là con trai của Kỳ Thánh Kiều Đông Viễn không, là Kiều Mộc đúng chứ?"

Thân thể Kiều Mộc bỗng nhiên căng cứng.

“Trông em lớn lên thật khác hồi nhỏ‌, cho nên anh mới không nhận ra được." Người thanh niên đó hình như không phát hiện Kiều Mộc có gì thay đổi, còn tự mình nói, “Sáu năm trước trong kỳ thi Định Đoạn, chúng ta đã từng là đối đầu trong một trận đấu. Khi đó em mới chỉ có mười tuổi, nhưng anh hoàn toàn không phải đối thủ của em, sau khi thất bại anh định sẽ từ bỏ cờ vậy‌, nhưng lúc đó anh lại nghe nói em cũng bỏ thi đấu vì chứng rối loạn âu lo, thật sự vô cùng đáng tiếc. Chỉ là... vì sao bây giờ em lại tham gia thi đấu nghiệp dư vậy‌, trình độ của em nên thi lên chuyên nghiệp mới phải?"

Kiều Mộc mím môi thật chặt, không nói lời nào.

Từ Dữu Dữu thấy thế, thay mặt Kiều Mộc đáp: "Chuyện này có liên quan gì đến anh."

Người thanh niên ngạc nhiên một lát, đối diện với ánh mắt hung dữ của cô gái, lúc này anh ta mới phát hiện mình có chút thất lễ: "Thật xin lỗi."

Từ Dữu Dữu trừng trừng hai mắt vào người thanh niên đó, đang định kéo Kiều Mộc rời đi, thì Kiều Mộc chợt mở miệng đáp‌.

"Không sao, đúng là lúc đó em bị mắc chứng rối loạn lo âu, không phát huy tốt nên đành phải từ bỏ thi đấu‌. Về sau thì trở lại trường đi học lại, không tiếp tục đánh cờ nữa."

Người thanh niên thấy Kiều Mộc mở miệng đáp lại, anh ta‌ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Thì ra là vậy, đi học lại cũng rất tốt, học tập rất quan trọng, nếu vậy thì... chúc em may mắn trong giải toàn quốc sắp tới."

Mặc dù người thanh niên đó nói như vậy, nhưng lại nhìn Kiều Mộc với ánh mắt đầy thương hại cùng đáng tiếc.

Sau khi nói chuyện xong, anh thanh niên liền rời đi‌, Từ Dữu Dữu nhìn theo bóng lưng của người thanh niên đó, tức giận nói: "Cái ánh mắt kia của anh ta là có ý gì, trông thật bực mình."

"Đó là sự thương hại." Đối với loại ánh mắt này Kiều Mộc đã vô cùng quen thuộc, thời điểm khi cậu quyết định từ bỏ cờ vây cũng vậy, tất cả mọi người người đều nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại đó. Thiên tài thì làm sao, cuối cùng cũng chỉ là một thằng nhóc đáng thương.

"Tại sao anh ta lại phản ứng như vậy với cậu?" Người đó là ai, tại sao lại thương hại cậu ấy?

"Nơi này chỉ là giải thi đấu nghiệp dư, chờ đến khi mình vào giải Định Đoạn, chắc chắn tất cả những người ở đó sẽ biết đến bố mình, và mỗi khi nhìn mình, họ đều sẽ nhớ đến sự kiện xảy ra sáu năm trước." Kiều Mộc cười nói, "Có tránh cũng không thoát."

“Bố của cậu? Là Kỳ Thánh?"

"Ừm."

"Có phải rất lợi hại không?"

"Trong giới cờ vây, đó là một danh hiệu cao quý nhất trên thế giới." Kiều Mộc nói.

Từ Dữu Dữu tặc lưỡi: "Chẳng trách cậu lại hay căng thẳng lo lắng như vậy, chắc là vì cái bóng của bố cậu quá lớn?"

"Đúng vậy." Kiều Mộc gật đầu.

“Lúc trước khi cậu từ bỏ thi đấu, bố cậu chắc là cảm thấy mất mặt lắm đúng không."

Nào chỉ là mất mặt, lúc ấy ông ta hận không thể vứt bỏ đứa con trai này từ sớm ấy chứ.

"Vậy cậu có sùng bái ông ấy không?" Từ Dữu Dữu hỏi.

Kiều Mộc lắc đầu: "Khi còn bé mình đã từng như vậy, nhưng đối với mình của hiện tại mà nói, ông ấy không khác gì một người xa lạ."

"Vậy cậu còn lo lắng cái gì, cho dù ông ấy có bị mất mặt thì ông ấy cũng chỉ là một người xa lạ đối với cậu." Từ Dữu Dữu nói.

Kiều Mộc giật mình trong vòng năm giây, mới phản ứng được: "Cậu nói cũng đúng."

Kiều Mộc nhận ra Từ Dữu Dữu quả nhiên là người có tư duy logic phi thường, trong cùng một vấn đề, nhưng nếu áp dụng lối tư duy logic của cô ấy, một chuyện rõ ràng vừa nhục nhã vừa khó xử, nhưng đột nhiên lại trở nên thoải mái, dễ hiểu như vậy. Cô ấy nói đúng, Kiều Đông Viễn đối với mình bây giờ chẳng khác gì một người lạ trên đường‌, tại sao chỉ vì chuyện ông ta bị mất mặt‌, mà mình lại lo âu, tự làm bản thân mình khổ sở như thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.