Bình thường, sau bữa cơm chiều, nếu còn sớm, Từ Dữu Dữu sẽ tự một mình về nhà. Nhưng nếu đã muộn, bà ngoại Kiều nhất định sẽ kêu Kiều Mộc hoặc là Lư Thời đưa Từ Dữu Dữu trở về. Lư Thời biết em họ mình thích Từ Dữu Dữu, đương nhiên sẽ không tranh giành với Kiều Mộc, cho nên lần nào cũng để Kiều Mộc tiễn cô về. Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy trong trường hợp gặp phải ăn cướp, người được che chở chắc cũng không phải Từ Dữu Dữu.
Hôm nay bài tập về nhà tương đối nhiều, đều thuộc những phần Từ Dữu Dữu không am hiểu, cho nên lúc làm bài xong thì trời cũng đã tối. Thu dọn sách vở cho vào cặp xong, theo thường lệ Kiều Mộc tiễn Từ Dữu Dữu về nhà.
"Hôm nay mình muốn về thẳng nhà luôn." Thường ngày Từ Dữu Dữu đều đi dạo phố một vòng, chờ đến khi mẹ Quý đóng cửa tiệm sẽ cùng nhau về nhà.
"Được, vậy chúng ta đi sang phía bên này, đi thẳng từ trong ngõ băng qua sẽ mau hơn một chút." Kiều Mộc rất quen thuộc với đường xá tại Hồng Loa cổ trấn, muốn đi đâu cũng được, cậu đều có thể tìm những đường đi tắt nhanh nhất có thể.
"Ừm." Bây giờ đang là đầu xuân, ban đêm còn mang theo một chút hơi lạnh, Hồng Loa trấn lại là vùng sông nước, màn đêm vừa buông xuống là khí ẩm liền theo sau bốc lên, xen lẫn với ánh đèn đường rải rác, có thể nhìn thấy một làn sương mỏng màu trắng sữa ẩn hiện, Từ Dữu Dữu có chút lạnh, không thể không bó chặt hai tay vào trong áo khoác.
"Cậu lạnh không?" Kiều Mộc vừa hỏi xong, liền cởi chiếc áo khoác trên thân xuống, rồi lấy áo khoác bọc kín người Từ Dữu Dữu.
Áo khoác vừa phủ lên thì liền có một luồng hơi ấm áp bao quanh, khiến cho hơi lạnh không thể xâm nhập, Từ Dữu Dữu ngoái nhìn, ánh mắt vừa vặn nhìn vào xương quai xanh dưới cằm của Kiều Mộc. Mặc dù cô và Kiều Mộc cùng trải qua thời gian này cùng nhau, Từ Dữu Dữu cũng biết Kiều Mộc cao lên không ít, nhưng đến tận khoảnh khắc này, khi tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh dưới cằm cậu, lúc này cô mới thực sự cảm nhận được sự trưởng thành của Kiều Mộc.
"Chứng hàn của cậu lại phát tác à?" Kiều Mộc quan sát sắc mặt của Từ Dữu Dữu một chút, thấy thần sắc của cô gái vẫn bình thường, trong lòng yên tâm hơn, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi một câu.
"Không, là do lúc nãy có trận gió thổi qua, mình rùng mình một cái. Cậu biết mà, mình vốn là sợ lạnh hơn so với người bình thường." Từ Dữu Dữu nói xong liền muốn cởi áo khoác ra, "Cậu mặc lại áo khoác đi."
"Cậu cứ mặc đi." Kiều Mộc đè lại tay Từ Dữu Dữu, "Cậu vừa nói là cậu sợ lạnh hơn so với người bình thường mà."
"Bên trong cậu mặc áo ngắn tay, sẽ bị cảm mạo đấy."
"Không sao, đến nhà cậu cùng lắm là mười mấy phút, đến lúc đó cậu cởi ra đưa lại cho mình là được. Vả lại, bị cảm cũng không sao, mình bị cảm ngủ một giấc liền khỏe, còn cậu nếu như không cẩn thận lại khiến bệnh tình phát tác thì phiền toái lắm. Chẳng phải cậu cũng nói rồi sao, cho đến bây giờ bác sĩ vẫn chưa tìm được nguyên nhân căn bệnh này?" Từ nửa tháng nay, ở trường học Từ Dữu Dữu cũng không còn phát bệnh nhiều, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ tái phát một hai lần. Trong kỳ nghỉ đông, cậu cũng có hỏi qua dì Quý, hình như căn bệnh của Từ Dữu Dữu cũng đã tái phát nhiều lần trong thời gian đó.
Anh hai ơi, anh ráng mà lo cho cái thân anh trước giùm tôi một cái, như vậy thì chứng hàn của tôi mới không tái phát.
Từ Dữu Dữu đã sống ở kiếp này một khoảng thời gian nên có thể xác định, chỉ cần Kiều Mộc phát bệnh, cô nhất định cũng sẽ cùng phát bệnh. Cũng không biết là nó có áp dụng cho mọi loại bệnh hay không, nhưng chắc chắn chứng lo âu từ nỗi ám ảnh của Kiều Mộc sẽ khiến cô bị lạnh run, còn cảm mạo nóng sốt, hay một chút bệnh vặt có thể ảnh hưởng đến cô hay không thì vẫn chưa rõ. Lý do là bởi vì sau khi sống lại, cô cũng chưa từng thấy Kiều Mộc bị bệnh cảm mạo bao giờ, nếu có thì lần này coi như là một thí nghiệm tốt.
Lỡ như Kiều Mộc bị cảm rồi khiến chứng hàn của cô cũng tái phát, vậy thì cô... cũng không thể thoát khỏi nó vậy.
"Cậu có muốn nghe câu chuyện về thời kỳ nổi loạn của mình trong quá khứ không?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Bố mình là một hoa tâm đại la bặc (1), nhân gian tinh phẩm cặn bã nam."
(1) Hoa tâm đại la bặc: dịch nôm na là củ cải lớn đào hoa. Đại la bặc ý chỉ cái ấy của đàn ông, còn hoa tâm là chỉ sự đào hoa. Cụm từ này dùng để nói về những người đàn ông cặn bã, lăng nhăng, không chung thủy.
Kiều Mộc nghe xong liền lảo đảo, xém chút nữa là ngã quỵ, cậu đã làm xong công tác tư tưởng để chuẩn bị nghe chuyện quá khứ của Từ Dữu Dữu, nhưng không ngờ câu nói đầu tiên được thốt ra bởi Từ Dữu Dữu lại có thể táo bạo như vậy. Cha mẹ, đây là những người tuyệt đối không thể đem ra để đánh giá hay chê trách theo nền giáo dục quy củ mà Kiều Mộc được tiếp nhận từ khi còn nhỏ.
"Bố mình đã kết hôn với ba người vợ, người vợ đầu tiên là hôn nhân thương nghiệp, nên sau khi sinh anh hai mình thì về sau liền ly hôn, hai năm sau, ông ấy gặp mẹ mình lúc bà du học tại nước Y, sau đó kết hôn sinh ra mình. Rồi cũng lại 2 năm sau đó, ông ấy lén lút qua lại với một người phụ nữ khác, sinh ra một đứa con gái nữa, đến nay hình như cũng tầm 14 tuổi."
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Mộc dường như trợn muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Cậu đã biết chuyện bố của Từ Dữu Dữu có rất nhiều tiền, kết hôn thương nghiệp miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được đi, nhưng... không phải dì Quý mới ly hôn năm ngoái sao?
"Mẹ mình chắc có lẽ biết được chuyện này vào đầu năm ngoái, bà ấy lập tức ly hôn, nhưng bà không hề nói cho mình biết nguyên nhân vì sao lại ly hôn, chỉ nói là do tình cảm bất hòa, thậm chí vì vấn đề học hành của mình, bà chấp nhận nhường quyền nuôi dưỡng cho bố mình. Nhưng bà không hề tính tới chuyện nửa năm sau ngay khi đang hoàn tất thủ tục ly hôn, ông ta dửng dưng dẫn người phụ nữ đó vào nhà, thậm chí còn nhập hộ khẩu cho đứa con gái ngoài giá thú kia nữa."
Mặc dù là người ngoài cuộc, nhưng Kiều Mộc không thể bình tĩnh khi nghe được những thông tin này, thế mà lúc Từ Dữu Dữu lặp lại chuyện này, lại giống như đang kể một câu chuyện của người khác vậy, thái độ vô cùng thờ ơ. Mà khi cô càng bình tĩnh bao nhiêu thì câu chuyện càng đau lòng bấy nhiêu.
"Sau đó mình liền trở nên phản nghịch, mình hận bố mình, mình hận người đàn bà tiểu tam kia, mình hận đứa con gái ngoài giá thú kia, mình hận cả người anh trai từ nhỏ lớn lên cùng mình, khi đứa con gái kia vừa bước vào cửa liền nhận nó làm em gái rồi con xưng hắn là anh hai. Từ khoảnh khắc đó trở đi, trong ngôi nhà gọi là gia đình đó đã không còn người nào khiến mình yêu thương được nữa." Từ Dữu Dữu thở ra một hơi, chậm rãi bộc bạch, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh như cũ, "Mẹ mình cũng đã hỏi mình có muốn về Trung Quốc cùng mẹ hay không, nhưng mình không đồng ý. Mình lúc đó chỉ nghĩ, về cùng cái gì mà về, cái con mụ tiểu tam kia đã chen chân phá vỡ hạnh phúc của mẹ, chẳng lẽ mẹ còn muốn đứa con gái kia của mụ ta thay thế con hay sao? Mình dứt khoát không đi. Mình muốn mỗi ngày phải ở trong ngôi nhà đó, tìm mọi cơ hội quấy rối hai mẹ con kia, cho dù không tìm thấy cơ hội thì cũng tự tạo ra cơ hội phá bọn họ cho bằng được mới thôi. Đi học cũng không thèm đi, tối ngày chỉ ra bar club quẩy tưng bừng ngoài đó, rồi đánh nhau, đua xe, trộm tiền bố mình đi uống rượu..."
"Cậu..." Trong mắt của Kiều Mộc tràn ngập sự đau sót, muốn nói mấy lời an ủi, nhưng không thể tìm được từ ngữ nào phù hợp. Muốn ôm thật chặt cô gái trước mặt, thế nhưng lại sợ thất lễ.
Đây là lần đầu tiên Kiều Mộc cảm thấy trí thông minh của bản thân có chút không đủ dùng.
"Yên tâm đi, mình cũng còn chút lý trí sót lại, vẫn chưa làm chuyện gì phi pháp, về sau cũng trở về trường học." Từ Dữu Dữu cười nói.
Kiều Mộc liên tục gật đầu, trong thanh âm tràn đầy may mắn: "Đúng đấy, không thể vì sai lầm của người khác mà tự trừng phạt bản thân đúng không?"
"Không thể vì sai lầm của người khác mà tự trừng phạt bản thân sao?" Từ Dữu Dữu nhìn qua Kiều Mộc đầy ẩn ý, cố ý lặp lại một lần nữa.
Kiều Mộc còn đang tính gật đầu, nhưng liền nhận ra, bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong lòng trở nên tê dại.
"Không kể về quá trình nữa, dù sao về sau mình cũng chậm rãi suy nghĩ tường tận, không còn nổi loạn nữa, thành thành thật thật về trường học tập chăm chỉ. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa mình và những người trong cuộc dường như cũng mất hết, về sau mình và bố cũng chả thèm nói với nhau câu nào." Sau khi lên đại học, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cô cũng không về nhà, mãi cho đến khi cô dự định leo lên đỉnh Everest, từ lúc đó cô về nhà tổng cộng được ba lần.
"Nhưng hai người..."
"Cậu định hỏi mình tại sao bây giờ mình lại hay gọi điện nói chuyện với ông ấy đúng không?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Ừm." Nào chỉ là gọi, kia là thường xuyên gọi, trong suốt khoảng thời gian nghỉ đông hình như mỗi đêm đều gọi. Kiều Mộc thấy vậy cũng tưởng mối quan hệ giữa Từ Dữu Dữu và bố cô vô cùng hòa hợp.
"Bởi vì..." Từ Dữu Dữu ghé mắt nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, trong mắt là hình bóng giống với người đàn ông cô đã gặp vào mười năm sau.
Kiều Mộc nhìn về phía cô, không đè nén được sự hiếu kì biểu lộ trên khuôn mặt mình.
Ở kiếp trước, Từ Dữu Dữu có một niềm đam mê vô hạn với bộ môn leo núi, cô đã leo lên rất nhiều ngọn núi trên thế giới, trải qua rất nhiều hiểm trở trên những sườn núi dốc, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vì thế, những người leo núi thường sẽ viết di chúc cho người nhà, hoặc là trước khi đi sẽ gọi điện nói chuyện với người thân, họ thường sẽ nói ra hết những suy nghĩ còn cất dấu trong lòng, và cố gắng để sống sót trở về nhà. Chỉ có Từ Dữu Dữu, mỗi lần leo núi chỉ khinh trang thượng trận (2), một khi đã leo núi thì cũng không màng có leo xuống được nữa hay không.
(2) Khinh trang thượng trận: dịch là tư trang nhẹ nhàng, ý chỉ việc trút bỏ gánh nặng, tâm tư nhẹ nhõm.
Bởi vì lúc còn ở kiếp trước, cô và nhà họ Từ cũng không còn liên hệ, mẹ Quý sau khi về Trung Quốc được hai năm cũng tái hôn, nên họ ít nói chuyện cùng nhau. Cô cảm thấy mình tựa như một con sói lang thang đơn độc trên núi tuyết, chỉ có những môn thể thao mạo hiểm như leo núi mới có thể khiến cô cảm thấy một tia kính sợ với cái sinh mệnh mỏng manh này.
Trước khi leo lên đỉnh Everest, đó cũng là lần duy nhất cô lo lắng không biết mình có thể xuống núi hay không, bởi vì ai cũng biết rằng leo lên đỉnh Everest vô cùng chông gai, tỉ lệ tử vong cao đến dọa người, kinh hãi hơn nữa là tỉ lệ người leo núi bị mắc kẹt trên núi cũng rất cao. Trước khi xuất phát, những người bạn leo núi cùng cô cũng bắt đầu viết di chúc, lần đó Từ Dữu Dữu cũng hiếm hoi viết được hai tờ di chúc. Nhưng tổng cộng chỉ có sáu chữ, hai bản đều y hệt nhau:
【 Con đi đây. 】 Bố mẹ cô mỗi người một bản.
Từ Dữu Dữu cũng không biết họ sẽ phản ứng như thế nào khi nhận được bản di chúc này, nhưng cô nghĩ nếu viết ngắn gọn một chút, không để lại quá nhiều hồi ức lưu luyến cho bọn họ, nhờ vậy mà họ cũng sẽ bớt thương tâm hơn nếu cô có chết đi chăng nữa.
Về sau cô quả thật là chết ở trên núi, chết cùng một nơi với Kiều Mộc, trước khi chết Kiều Mộc còn tỏ tình với cô...
Ở kiếp trước, cô chưa kịp nghĩ kỹ, nên chỉ biết rơi vào khoảng lặng vô biên, nhưng sau khi tỉnh lại, trọng sinh làm lại một cuộc đời mới. Một khoảng lặng kia tuy tựa như một cái chớp mắt, nhưng lại dài như một giấc mộng đằng đẵng mười năm đối với cô. Khi mờ mịt tỉnh lại, một lần nữa cô gặp lại những người thân đã từng xa lạ của mình, nhưng lúc này cô không còn cảm thấy trống trải như trước.
Bởi vì cô biết, đã từng có một người, đến chết vẫn luôn yêu cô, thậm chí còn cầu nguyện để cô được sống một lần nữa.
Từ đầu đến cuối, Kiều Mộc cũng chưa bao giờ nói qua những lời âu yếm thâm tình, cậu chỉ nói duy nhất một câu tỏ tình vô cùng đơn giản mà thôi. Nhưng lời tỏ tình này đã thực sự khiến cô để tâm, nó ngày qua ngày cắm rễ nảy mầm bên trong mảnh đất hoang vu cằn cỗi, rồi mọc lên một chồi non xanh biếc dạt dào trong tâm hồn cô.
Thậm chí đến bây giờ, Từ Dữu Dữu cũng không hiểu mình có phải đã thích Kiều Mộc rồi hay không, nhưng cô thích cái cảm giác lúc này của mình, cô thích cái cảm giác mỗi ngày chồi non kia càng lớn lên một chút trong lòng cô.
"Mình nổi loạn, nói trắng ra chính là vì thiếu tình thương. Nhưng về sau mình nhận ra trên thế giới này vẫn còn có người thương yêu mình, cho nên mình cũng nghĩ thông suốt rồi." Từ Dữu Dữu nói.
"Có phải là do đã nghĩ thông suốt nên cậu mới về Trung Quốc với dì Quý đúng không?" Dì Quý là người mẹ ôn nhu hiền dịu nhất mà Kiều Mộc đã từng gặp.
"Không sai." Từ Dữu Dữu gật đầu, "Sau một khoảng thời gian phản nghịch, nó cũng giúp mình nhận ra nhiều điều, mình rốt cuộc cũng hiểu ra được không nên vì người không trân trọng mình mà lãng phí tình cảm của bản thân. Cho dù bạn làm bất cứ chuyện gì, khóc lóc cũng được, van xin nài nỉ cũng được, quậy phá cũng được, nhu thuận hiểu chuyện cũng được, bởi vì tất cả cuối cùng rồi cũng chỉ là những thứ vô dụng."
Kiều Mộc dừng lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của cô gái, rơi vào cánh cửa bằng gỗ lim cách đó không xa: "Đến rồi."
Từ Dữu Dữu vội vàng cởi chiếc áo khoác trên thân ra, trả lại cho Kiều Mộc.
Kiều Mộc tiếp nhận, tùy ý khoác lên người, hơi lạnh từ nhiệt độ trên cơ thể thuộc về Từ Dữu Dữu bị sự ấm áp của cậu tản ra, thế nhưng nhiệt độ kia còn không chịu buông tha, nó hống hách xuyên thấu vào lỗ chân lông rồi rót vào da thịt cậu, khiến hai má cậu như bị hun nóng đỏ ửng lên.
Kiều Mộc không kéo dây kéo lên, cố ý muốn phân tán nhiệt độ đó ra.
"Vì sao không kéo khoá lên?" Từ Dữu Dữu không hiểu tâm tư của Kiều Mộc, đưa tay liền giúp Kiều Mộc kéo dây kéo lên.
"Cảm ơn. Thế thôi, đến nhà cậu rồi, mình về đây." Vừa nói hết lời, bước chân cậu chậm lại một chút.
"Cái con người này, vừa rồi mình giải bày tâm sự cùng cậu nhiều như vậy, cậu cũng không thèm biểu lộ một chút gì với mình sao?" Từ Dữu Dữu tức giận nói.
Kiều Mộc một mặt mờ mịt, biểu lộ, biểu lộ cái gì? An ủi vài câu sao?
"Mình... Không biết cách an ủi người khác, mình không biết phải nói như thế nào?" Thật lâu sau, Kiều Mộc cúi đầu với vẻ mặt tràn đầy thất bại, quả nhiên là khả năng ăn nói của mình kém hơn so với Lư Thời, nếu là anh ấy thì nhất định sẽ nghĩ ra rất nhiều cách an ủi người khác.
"Nếu vậy thì đến đây ôm mình một cái an ủi đi, lúc nào cậu không biết phải an ủi người khác như thế sao, liền ôm người kia một cái."
Trên đường Kiều Mộc nhiều lần đều hận không thể nhào đến ôm Từ Dữu Dữu một cái, chỉ là sợ không thích hợp. Hiện tại Từ Dữu Dữu chủ động nói ra, Kiều Mộc cũng không còn né tránh nữa, tiến tới một bước ôm chầm lấy cô gái trước mặt.
Cái ôm này rất thuần khiết, trong đầu Kiều Mộc không có bất kỳ ý nghĩ dư thừa nào, nhịp tim bốn bề yên tĩnh, ngay cả khuôn mặt vừa ửng hồng do nhiệt độ từ trong áo khoác cũng khôi phục bình thường trở lại.
"Dì Quý rất yêu cậu."
Và mình cũng vậy.
"Mình biết." Từ Dữu Dữu gác đầu trên bả vai của Kiều Mộc, nhìn về phía xa xa, trước mắt cô là một màn đêm đen tuyền được điểm xuyết thêm mấy ngôi sao sáng, cô bỗng cất lời, "Cậu thi Định Đoạn phải cố gắng lên nhé."
=
Mười mấy phút sau, Từ Dữu Dữu tắm rửa xong, thay áo ngủ rồi ngồi xuống giường, điện thoại trong tay liền vang lên, là Kiều Mộc gửi tin nhắn Wechat cho cô, báo cáo là cậu đã về đến nhà.
Từ Dữu Dữu vừa định về nhà thì ngủ sớm một chút, nhưng bên kia lại theo sát gửi tới một tin nhắn nữa.
Kiều Mộc: 【 Lư Thời có phải đã kể cho cậu nghe chuyện bệnh tình của mình hay không? 】
Từ Dữu Dữu nắm lấy ngón tay, bối rối không biết nên trả lời như thế nào, Kiều Mộc ngay lập tức lại nhắn thêm một tin nữa.
Kiều Mộc: 【 Mình sẽ thật cố gắng cho kỳ thi Định Đoạn lần này. 】
Từ Dữu Dữu mỉm cười, Kiều Mộc quả nhiên hiểu ý cô. Kỳ thật thi đấu Định Đoạn có thắng hay bại cũng không quan trọng, nhưng nhờ lần thi đấu Định Đoạn này, cậu ấy mới có thể tìm ra cách để chiến thắng chính nỗi sợ của mình.
YOYO: 【 Cố lên. 】
Kiều Mộc: 【 Thật ra, cậu cũng đâu có biết cách an ủi người khác đâu. 】
"Nhìn ra thì cũng đừng có nói toạc móng heo như vậy chứ, một tí xíu EQ cũng không có, đúng là ngố mà." Sau khi lèm bèm chửi mấy câu, Từ Dữu Dữu chợt thấy hơi buồn mồm muốn ăn gì đó, chuyển tay liền gửi một tin nhắn thoại cho mẹ Quý.
"Con đói quá, muốn ăn cháo."
Mẹ Quý: "Hơn nửa đêm rồi, ăn vào mập cho chết con."