Từ Dữu Dữu thấy thời gian còn sớm, nên cô lấy tự thiếp (1) định luyện chữ một chút. Cô đã luyện chữ hơn một năm, mặc dù chưa viết chữ thuần thục hoa mỹ như tiếng Anh, nhưng ít ra chữ viết của cô bây giờ cũng nắn nót, vuông vức hơn trước. Từ Dữu Dữu luyện chữ được 10 phút, định sẽ viết thêm mười phút nữa rồi đi tắm đi ngủ, bỗng nhiên cơn ớn lạnh dâng lên khiến cô rùng mình nhíu mày. (1) Tự thiếp 字帖: là sách luyện chữ, giống như mấy quyển vở luyện chữ đẹp hồi học cấp một.
Chuyện gì xảy ra?
Từ Dữu Dữu theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ, tám giờ rưỡi tối, thời gian này là thời điểm đi ngủ, cũng đâu phải thời điểm thi đấu, Kiều Mộc làm sao bỗng nhiên lại phát bệnh rồi?
Chẳng lẽ lại gặp được mẹ cậu ấy rồi?
Cho đến thời điểm hiện tại, có ba thứ có thể kích thích khiến Kiều Mộc phát bệnh, thứ nhất là mỗi khi cậu ấy gặp mẹ, bị kích thích nên phát bệnh. Thứ hai là do không thể dùng thuốc điều trị tâm lý, ban đêm gặp phải ác mộng nên phát bệnh. Thứ ba là do chứng lo âu lúc thi đấu, cậu bị ám ảnh nên phát bệnh. Vào lúc này, hai nguyên nhân sau dường như không thể xảy ra, vậy chỉ có thể là do nguyên nhân thứ nhất.
Thật bó tay, Kiều Mộc cũng đã đến B thị, bà ta còn chạy lên đó đi tìm Kiều Mộc gây phiền phức. Chớ vậy không sớm không muộn, bà ta lại chọn ngay lúc giải đấu sắp kết thúc mà đi gặp cậu ấy?
Tuy nhiên, hình như Kiều Mộc lần này đã có chút phản kháng, mặc dù chứng hàn vẫn tái phát rất lợi hại, khiến cô cũng cảm thấy lạnh, nhưng cảm giác không giống mấy lần rét buốt vào tận cốt tủy trước đây. Từ Dữu Dữu đến tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác thật dày, rồi tăng nhiệt độ của máy điều hòa, cuối cùng mới mới cầm điện thoại di động gọi cho Kiều Mộc.
Từ Dữu Dữu không biết Kiều Mộc lúc này có nhận cuộc gọi của cô không, nhưng tốt nhất vẫn nên gọi điện đến hỏi thăm tình hình của cậu ấy. Từ Dữu Dữu vừa nghĩ, thì cuộc gọi liền được kết nối chỉ sau hai giây.
"Dữu Dữu." Giọng nói của Kiều Mộc cũng không có gì bất ổn.
"Cậu đang ở đâu vậy?" Từ Dữu Dữu hỏi.
"Trong phòng khách sạn." Kiều Mộc nói.
"Một mình cậu hả?"
"Đương nhiên rồi, còn có ai được nữa chứ?" Kiều Mộc nói.
"Cậu chờ một chút." Từ Dữu Dữu cúp điện thoại, đổi sang Wechat để gọi videocall, một lát sau, mặt của Kiều Mộc liền xuất hiện trong video.
Ánh đèn trong khách sạn có chút lờ mờ, Kiều Mộc đưa tay mở bóng đèn trên tủ đầu giường, lúc đó căn phòng mới sáng lên mấy phần. Kiều Mộc hình như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ươn ướt, trên mặt của cậu mang theo một nụ cười bình thản, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn vào video bên kia.
"Sao giờ này còn gọi cho mình? Có chuyện tìm mình à?" Vì bình thường sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu sau khi thi đấu, Từ Dữu Dữu hiếm khi nào sẽ gọi cho cậu sau tám giờ tối.
"Mình đang làm bài tập, mà có mấy bài mình không biết làm." Từ Dữu Dữu tùy tiện tìm một cái cớ, đồng thời nhân cơ hội quan sát thần sắc của Kiều Mộc.
"Môn nào?"
"Vật lý."
"Vật lý à? Là kiến thức giáo viên dạy gần đây sao? Một tháng nay mình không đi học, nhiều khi mình cũng không biết làm đâu." Trong nửa năm này, cậu đều dồn hết tâm sức vào cờ vây, nên cậu cũng không ôn luyện hay chuẩn bị cho việc học, nếu như giáo viên dạy những kiến thức mới, cậu cũng không chắc chắn mình có giải được không.
"À vậy hả... cậu xem đầu óc mình nè, vừa có bài không biết làm là liền gọi điện hỏi cậu, quên mất cậu đang thi đấu." Từ Dữu Dữu ra vẻ ảo não đáp.
Từ Dữu Dữu thấy Kiều Mộc vui vẻ, cũng phải bật cười, thế nên cơn ớn lạnh của cô cũng tiêu giảm một chút.
Từ Dữu Dữu không ngừng cố gắng trò chuyện cùng Kiều Mộc, cô kể cho cậu nghe những chuyện lý thú trong trường, chuyện bà ngoại Kiều gần đây như thế nào, Hồng Loa trấn đã được thay đổi trang trí ra sao, ở cuối phố lại mở thêm một cửa hàng mới, cô cứ thế luyên thuyên đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, dần dần cơn ớn lạnh cũng thối lui. Mỗi lần phát bệnh, Từ Dữu Dữu đều cảm thấy thật mệt mỏi, Kiều Mộc thấy Từ Dữu Dữu đang ngáp ngắn ngáp dài, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, chủ động cúp điện thoại.
Từ Dữu Dữu nói một tiếng ngủ ngon, liền tắm rửa đi ngủ, nhưng khi mới cầm quần áo đi đến cửa phòng tắm, cơn ớn lạnh vừa thối lui kia lại bắt đầu xông ra.
Đây rốt cuộc là sao vậy, vừa rồi chẳng phải cậu ấy còn rất ổn sao?
Từ Dữu Dữu theo bản năng lại muốn gọi videocall thêm lần nữa, tuy nhiên mấy phút trước cô mới kết thúc cuộc gọi, lúc này lại gọi tiếp thêm một cuộc nữa thì sẽ rất khả nghi. Từ Dữu Dữu nghĩ nghĩ, nhắn một tin trên Wechat cho Lư Thời: 【 Mình vừa gọi video call cho Kiều Mộc, cảm thấy cậu ấy có gì đó không ổn, cậu thử gọi hỏi thăm cậu ấy đi. 】
Lư Thời: 【 Sao vậy? 】
YOYO: 【 Mình cũng không rõ, chỉ là mình cảm thấy vậy thôi. 】
Lư Thời: 【 Ừ, vậy để mình gọi. 】
YOYO: 【Đừng hỏi trực tiếp, uyển chuyển một chút. 】
Lư Thời lèm bèm sao cô lại yêu cầu lắm thế, nhưng vẫn thành thật gọi cho Kiều Mộc. Mười phút sau, vừa cúp điện thoại, cậu đánh thêm một cú điện thoại cho Từ Dữu Dữu.
"Kiều Mộc bình thường mà, ván cờ hôm nay cũng thắng, còn cùng Lý Tu Nhiên đi ăn cơm, thấy tâm tình rất tốt có gì đâu." Lư Thời hàn huyên mười phút, không thấy tâm trạng của Kiều Mộc có gì không ổn.
"Cậu chả làm được cái tích sự gì." Từ Dữu Dữu Từ Dữu Dữu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (2). (2) Rèn sắt không thành thép: là một câu thành ngữ, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
"Vậy cậu nói thử coi, rốt cuộc em ấy có chỗ nào không ổn?"
Chỗ nào không ổn? Đương nhiên là bởi vì cơn ớn lạnh của mình chưa có bớt một xíu nào đây nè!
"Mình nói rồi, chỉ là trực giác vậy thôi." Từ Dữu Dữu nói.
"Giác quan thứ sáu của phụ nữ?" Lư Thời không phản đối, giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là chuyện tâm linh, mỗi lần chỉ cần cậu vừa làm chuyện gì xấu, mẹ của cậu chắc chắn sẽ phát hiện ra, đúng là chuyện tâm linh mà.
"Dù sao ngày mai chúng ta cũng đi thăm em ấy, mai rồi bàn tiếp." Trước khi Kiều Mộc đi tranh tài, hai người bọn họ đã bàn cùng nhau đi thăm cậu ấy, bởi vì một số nguyên nhân, lại thêm tinh thần cùng kết quả thi đấu của Kiều Mộc cực kì tốt, hai người cũng không vội đi. Đúng lúc chú của Kiều Mộc rốt cục cũng xin nghỉ phép được trong tuần này, định đến B thị thăm Kiều Mộc, Lư Thời liền la hét đu bám muốn đi theo, thuận tiện rủ thêm Từ Dữu Dữu.
"Cũng chỉ còn cách đó."
Nằm trên giường, Từ Dữu Dữu cố gắng làm cho bản thân tự chìm vào giấc ngủ, nhưng càng cố thì cô càng cảm thấy lạnh, sau một hồi lật qua lật lại, Từ Dữu Dữu bực mình ngồi bật dậy.
Nghiêng đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức đầu giường, một giờ rưỡi sáng.
Đã qua một giờ rưỡi sáng rồi, nhưng tình trạng vẫn chưa cải thiện xíu nào, chẳng lẽ cậu ấy lại gặp ác mộng sao? Nếu như cứ tiếp tục như vậy cả đêm, ngày mai làm sao cậu ấy đi thi đấu đây?
Để triệt để thoát khỏi bóng ma tâm lý, tất cả là dựa vào kì thi Định Đoạn này để quyết định, Kiều Mộc, cậu nhất quyết không được từ bỏ ngay lúc này.
Chẳng lẽ mình lại gọi videocall nữa? Nếu như cậu ấy hỏi vì sao giờ này còn gọi nữa thì sao, chẳng lẽ lại nói là do ấn nhầm, sau đó lại giả vờ hỏi cậu ấy sao giờ này còn chưa ngủ à?
Vậy lỡ như cho dù có nói chuyện điện thoại xong, vẫn không có hiệu quả thì biết làm sao bây giờ?
Nếu như cậu ấy thi đấu tại Hồng Loa trấn thì tốt biết mấy, mình có thể chạy đến nhà cậu ấy hỏi trực tiếp xem cậu ấy bị làm sao.
Đúng vậy, nếu như mình có thể đến đó hỏi trực tiếp thì tốt biết mấy.
Từ Dữu Dữu trong lòng khẽ động, liền đứng lên mặc quần áo.
=
6 giờ sáng tại B thị.
Kiều Mộc gắng gượng trong cơn đau đầu ngồi dậy từ trên giường, tối hôm qua cậu nghỉ ngơi không tốt chút nào, lúc này vẫn còn cảm thấy mê man, chỉ nhìn thấy lờ mờ trước mắt. Cậu đứng dậy ra phía bên cửa sổ, cố gắng hít thở không khí ban mai trong lành, để lấy lại tinh thần một chút.
Chỉ là một lời nói mà thôi, vì sao mình lại để ý nó nhiều như vậy?
Không phải đã nói rồi sao, Kiều Mộc, lần này mày chỉ đánh cờ vì bản thân mày, không phải vì mẹ, cũng chẳng phải vì bố, vậy thì mày quan tâm đến ý kiến của bọn họ làm gì.
Kỳ Thánh thì thế nào, kiện tướng cờ vây bậc nhất tại Trung Quốc thì sao, Kiều Mộc, mày không còn có bất kì liên hệ gì với ông ta nữa.
Mày phải nhớ kĩ những gì mày đã nói ngày hôm qua, nói được thì phải làm được.
"Bốp bốp." Kiều Mộc hung hăng tự tát vào mặt mình, giống như cậu đang muốn thu lượm lại thần chí đã mất của mình.
"Rửa mặt." Sau đó, Kiều Mộc vào phòng tắm rửa mặt, vừa đánh răng, vừa dự tính tí hồi cậu sẽ đi đâu đó xa một chút mua bữa sáng, đồng thời hóng gió cho tỉnh táo tinh thần.
Năm phút sau, Kiều Mộc ăn mặc chỉnh tề bước ra từ phòng khách sạn, băng qua hành lang nhỏ hẹp đi vào đại sảnh tiếp khách.
Kiều Mộc theo tiếng kêu nhìn lại, trong nháy mắt cậu thấy rõ ràng được bóng dáng người vừa kêu tên mình, cả người cậu bỗng sững sờ bất động.
Từ Dữu Dữu đã ngồi chờ ở đây được gần một tiếng đồng hồ, thấy Kiều Mộc cuối cùng cũng xuất hiện, hai bước hợp thành một bước nóng vội tiến đến: "Cậu sao giờ này mới ra ngoài, mình lạnh muốn chết rồi nè."
"Cậu sao lại ở đây?" Kiều Mộc hỏi.
"Đêm qua mình đi máy bay tới đó. Mà sao B thị lạnh quá trời quá đất, mau ủ ấm cho mình đi." Từng động tác quen thuộc, Từ Dữu Dữu đặt bàn tay lạnh buốt của mình vào lòng bàn tay ấm áp mềm mại của Kiều Mộc.
Cảm giác được trong tay lạnh buốt, biểu hiện của Kiều Mộc từ kinh ngạc biến thành lo lắng: "Chứng hàn của cậu lại tái phát sao?"
"Không, chỉ là mình không nghĩ tới B thị sẽ lạnh như vậy." Từng luồng nhiệt ấm nóng đang truyền từ lòng bàn tay của Kiều Mộc, Từ Dữu Dữu cảm thấy cả thân thể cũng được sưởi ấm ít nhiều.
"Thời tiết ở phía bắc lạnh hơn ở phía nam nhiều." Kiều Mộc cảm giác được lòng bàn tay của Từ Dữu Dữu tay đã ấm hơn một chút, lúc này mới nói, "Cậu đến đây lúc mấy giờ?"
"Tầm tầm 5h sáng gì đó." Từ Dữu Dữu nói.
"5 giờ?" Kiều Mộc nhìn đại sảnh trống rỗng, sảnh tiếp khách của khách sạn này cũng không được trang bị đầy đủ, thiết bị sưởi ấm duy nhất là cái máy sưởi. Trong phòng vì là không gian nhỏ, một cái máy sưởi cũng đủ ấm cả phòng, nhưng đại sảnh lại trống trải, nhiều người ra vô, nhiệt độ đúng là sẽ thấp hơn nhiều.
Từ Dữu Dữu từ một tỉnh phía nam tới, thêm phần bản thân cô rất nhạy cảm với không khí lạnh, còn phải ngồi đây đợi cậu cả tiếng đồng hồ, Kiều Mộc vừa nghĩ như thế thôi đã thấy thật đau lòng: "Sao cậu không gọi mình ra?"
"Mình sợ cậu còn đang ngủ."
"Cậu sợ đánh thức mình?"
"Ừm, hôm nay cậu còn phải thi đấu nữa, cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Từ Dữu Dữu nói.
Khóe môi Kiều Mộc liền nhếch lên, nắm bàn tay của Từ Dữu Dữu, dẫn cô lên phòng khách sạn của mình.
Vào phòng, Kiều Mộc cho Từ Dữu Dữu ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, sau đó cầm một ấm nước điện bắt đầu nấu nước, cậu một mực canh đến khi ấm nước sôi, chờ khói nước bốc lên, rồi dùng nước sôi rơ qua ly nước cho sạch sẽ, sau đó mới đổ một nửa ly nước đặt vào lòng bàn tay của Từ Dữu Dữu.
"Uống nước cho ấm."
"Mình hết lạnh rồi." Bởi vì Kiều Mộc chính là cái máy sưởi hình người, nên lúc này Từ Dữu Dữu đã triệt để khôi phục, có điều không khí ở B thị rất khô, khiến môi cô như muốn nứt ra, từ nãy đến giờ cô vẫn phải dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, nên giờ vừa thấy ly nước liền cúi đầu uống hai ngụm nước mới thấy tốt hơn một chút.
Kiều Mộc: "Vì sao cậu lên máy bay muộn như vậy?"
“Bởi vì vé máy bay ban đêm rẻ lắm luôn." Từ Dữu Dữu nói.
Kiều Mộc mặt lộ vẻ hoài nghi.
"Thật đó, không lừa cậu làm gì, vé máy bay ban ngày phải mua hết 1500 tệ, ban đêm bán có 600, chênh lệch 900 tệ lận đó." Từ Dữu Dữu nói như mới vừa phát hiện ra một thứ mới lạ cực kì, "Mình không ngờ là vé máy bay ban đêm và ban ngày lại chênh lệch nhiều như vậy đấy."
"Hôm nay thứ sáu, cậu không đi học à? Vì sao bỗng nhiên chạy tới đây?" Kiều Mộc hỏi.
"Cái đó... Mình đói, cậu mua cái gì cho mình ăn được không?" Từ Dữu Dữu còn chưa nghĩ ra cái cớ gì hay, chỉ muốn dời lực chú ý của Kiều Mộc.
Quả nhiên, Kiều Mộc vừa nghe thấy Từ Dữu Dữu đói bụng, cũng không còn chú ý đến mấy chuyện trước nữa, lập tức nói: "Vậy đợi mình một chút, mình đi mua đồ ăn cho cậu."
Kiều Mộc cũng không dám đi đâu xa, ra ngay cửa khách sạn mua mấy món điểm tâm, cùng với sữa đậu nành rồi chạy về.
Từ Dữu Dữu một đêm không ngủ, lúc này ăn uống no đủ, bắt đầu căng da bụng trùng da mắt, mí mắt tựa như có treo hai quả tạ ngàn cân, liên tục muốn nhíp lại. Từ Dữu Dữu cố gắng chống đỡ, cô còn chưa hiểu rõ nguyên nhân phát bệnh tối hôm qua của Kiều Mộc, nên cô chắc chắn phải tìm hiểu rõ ràng mới được, chứ không tí hồi cậu ấy phải đi thi đấu rồi.
"Cậu buồn ngủ thì ngủ đi." Kiều Mộc thật lòng có chuyện muốn hỏi Từ Dữu Dữu, nhưng thấy bộ dáng khốn đốn của cô, chịu đựng đến lúc này quả nhiên là cô đã rất nhẫn nại. Ngồi máy bay cả đêm, tất nhiên cả đêm cũng chưa ngủ.
Kiều Mộc vừa định để Từ Dữu Dữu ngủ trên giường của mình, nhưng lại nghĩ đến cái này chăn ga một tuần rồi chưa thay, chớ vậy mình vừa mới dậy, trên giường vẫn còn hơi ấm và mùi từ cơ thể cậu, lập tức liền thấy hơi chột dạ.
"Cậu chờ một chút, để mình gọi phục vụ tới đổi chăn ga." Kiều Mộc nói xong liền muốn đi ra ngoài gọi nhân viên.
“Không sao." Từ Dữu Dữu làm gì mà quan tâm mấy chuyện này, cô buồn ngủ đến nỗi ngay cả lý trí cũng sắp mất rồi đây. Nói xong, cô nằm lên giường, bọc tấm chăn quấn quanh mình, "Cậu qua đây, mình có lời muốn nói cùng cậu."
Kiều Mộc dĩ nhiên không nằm cạnh cô, chỉ tiến đến bên giường, ngồi tại mép giường.
"Hôm qua có phải cậu cảm thấy không ổn đúng không?" Từ Dữu Dữu hỏi.
Kiều Mộc trâm ngâm suy nghĩ, nhìn chằm chằm Từ Dữu Dữu hồi lâu, trong đầu chuyển qua thiên đầu vạn tự (3), nhưng trong lòng cậu lại chỉ có duy nhất một suy đoán. (3) Thiên đầu vạn tự: hàng vạn chủ đề, rất nhiều thứ trong đầu.
"Cậu cảm thấy tâm tình mình không tốt, nên liền bay đến đây hỏi sao?" Kiều Mộc nhẹ giọng hỏi.
Từ Dữu Dữu không trả lời Kiều Mộc, hô hấp của cô không biết từ khi nào liền trở nên nhẹ nhàng đều đều, cô đã ngủ thiếp đi.
Kiều Mộc ngẩn người, nhưng cậu không nhẫn tâm đánh thức Từ Dữu Dữu, đi đến bên ấm nước nóng, rót thêm một ly nước đặt tại cái tủ nhỏ cạnh giường, để lỡ như Từ Dữu Dữu có khát thì còn có nước để uống. Thời tiết mùa đông ở B thị rất khô, đặc biệt là khi bật máy sưởi trong không gian nhỏ hẹp, vào ngày đầu tiên cậu đến đây, ban đêm đã tỉnh dậy nhiều lần vì thời tiết rất khô.
Sau đó, Kiều Mộc lại lấy điện thoại di động nhắn cho Lư Thời một tin, để cậu ấy giúp Từ Dữu Dữu xin phép nghỉ một ngày, mặc dù biết Từ Dữu Dữu bay đến đây chắc cũng đã báo trước với người nhà, nhưng Kiều Mộc vẫn nhắn thêm một tin cho Quý Lạc Dao, báo tin Từ Dữu Dữu đang ở chỗ cậu.
Làm xong hết thảy, Kiều Mộc liền lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm không rời mắt chút nào vào Từ Dữu Dữu đang ngủ say, mãi cho đến 8 giờ, cậu bắt buộc phải đi ra ngoài tham gia thi đấu.
Kiều Mộc lấy giấy bút, viết một lời nhắn đặt dưới ly nước, để báo cho Từ Dữu Dữu biết cậu phải đi thi đấu, cô có thể ở trong phòng chờ cậu, sau khi sắp xếp xong xuôi cậu mới rời đi.
Lại một lần nữa bước ra khỏi phòng, lần này tâm trạng của cậu khác hoàn toàn lần trước, phiền muộn cùng tâm lý nặng nề cũng tiêu tán, thay vào đó là một sự dễ chịu cùng vui sướng. Mà loại vui sướng này bắt nguồn từ sự xuất hiện bất ngờ của Từ Dữu Dữu, cũng như từ cái suy đoán của cậu.
Không cần quan tâm Từ Dữu Dữu có phải quan tâm đến tâm tình của cậu nên mới ngồi máy bay cả đêm đến đây hay không. Dù thật hay giả, chỉ cần một suy đoán như vậy thôi, cũng đã đủ với cậu rồi.