​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ

Chương 45



Sau khi kì thi Định Đoạn kết thúc, Từ Dữu Dữu liền mua vé máy bay về J thị, Lư Thời bởi vì còn công tác, cần ở lại hai ngày, liền dứt khoát xin nghỉ thêm mấy ngày, định đợi Kiều Mộc sau khi nhận giấy chứng nhận sơ đoạn sẽ cùng nhau trở về.

Kiều Mộc nhất quyết tiễn Từ Dữu Dữu đến cổng an ninh, chờ khi nào cô vào máy bay mới trở về nội thành, trên đường kẹt xe, mất hơn hai tiếng, đến khi cậu trở lại khách sạn, dọn dẹp lại hành lý một chút, lúc đó Từ Dữu Dữu đã xuống máy bay.

Từ Dữu Dữu gọi xe taxi, xách lấy hành lý bao lớn bao nhỏ, về Hồng Loa cổ trấn. Cô không trực tiếp về nhà, mà là đi đến tiệm gốm mỹ nghệ của mẹ Quý.

"Sao con mua nhiều đồ vậy nè?" Mẹ Quý đếm mấy cái túi mà con gái mình mang về, quần áo phụ kiện, cộng thêm đặc sản, tổng cộng cũng phải tầm hai mươi mấy cái túi.

"Hình tỷ giới thiệu cho con mấy công việc, kiếm được mười vạn tệ. Vả lại, ở bên kia con cũng không có chuyện gì làm, mỗi ngày chỉ dạo phố đây đó, trông thấy cái này cái kia liền muốn mua, cứ mua lắt nhắt từng chút ai ngờ gôm lại thành nhiều thế này." Từ Dữu Dữu từ lấy ra một cái túi xách được gói khéo léo từ trong một cái túi giấy màu đen, "Cái này quý nhất, tặng cho mẹ."

"Cảm ơn con gái." Mẹ Quý cũng từng là phu nhân hào môn, có cái loại túi xách đắt tiền nào mà bà chưa thấy qua, nhưng cái túi xách này là từ tiền của con gái kiếm được mua cho bà, ý nghĩa của nó chắc chắn sẽ khác. Bà liền đeo ngay cái túi trên vai, liên tục khen cái túi sao mà đẹp mắt thế.

Từ Dữu Dữu cười cười, lại từ trong túi lấy ra mấy cái áo lông: "Còn đây là áo lông đặc biệt ấm, mặc đi Nam Cực cũng không có vấn đề gì, con tình cờ trông thấy ở một cửa hàng ở B thị, liền mua ngay hai cái về. Mẹ một cái, con một cái."

Mùa đông tại Hồng Loa trấn vừa lạnh vừa ẩm ướt, dựa vào giác quan trên cơ thể con người mà nói, Từ Dữu Dữu thậm chí cảm thấy ở đây còn lạnh hơn so với B thị.

"Hỏi con chuyện này nhe." Chờ Từ Dữu Dữu giới thiệu mấy món quà cô mang về xong, mẹ Quý ngồi ở nơi có dĩa Tràng phấn (1) rồi bỗng nhiên đặt câu hỏi. (1) Khúc này mình không hiểu lắm. Bản gốc là 在那里吃肠粉, ai hiểu thì nhắc mình. Còn google thì thấy hiện ra là tràng phấn – một loại món ăn của vùng Quảng Đông Trung Quốc, nhìn giống bánh cuốn bên mình. Hình minh họa:

"Mẹ hỏi chuyện gì?" Từ Dữu Dữu cũng không ngẩng đầu lên.

"Vì sao hôm đó nửa đêm con mua vé máy bay đi B thị?" Mẹ Quý trước đó không phải không hỏi, nhưng mà trong điện thoại, Từ Dữu Dữu chỉ nói chờ khi nào cô trở lại rồi giải thích sau, mẹ Quý cũng không muốn tiếp tục truy vấn.

"Chuyện này mà mẹ còn nhớ rõ vậy à." Từ Dữu Dữu sửng sốt.

"Lúc trước con nói chờ khi nào con về nhà rồi hẵng nói, thì ra không phải muốn giải thích trước mặt mẹ, mà là muốn mẹ vô tình quên chuyện này chứ gì?" Mẹ Quý im lặng.

Từ Dữu Dữu cười cười có chút lúng túng, đúng vậy, cô xác thực là có suy tính này.

"Đừng có mơ mà lừa mẹ nhé, mẹ còn không hiểu con nữa sao, mẹ cũng không phải không cho con đi tìm Kiều Mộc, nhưng làm gì đến mức vừa rạng sáng con lại vụng trộm chạy tới đó?" Mẹ Quý thực sự không hiểu vì sao Từ Dữu Dữu lén lút bay qua kia.

"Con nói với Kiều Mộc là, chuyến bay lúc nửa đêm rẻ hơn."

"Ha ha ha." Từ Dữu Dữu mua một lần một cái ống kính đã năm vạn tệ, chẳng lẽ lại đi tiết kiệm tiền vé máy bay?

"Con biết là mẹ không tin." Từ Dữu Dữu bất đắc dĩ thở dài, "Đêm hôm đó, Kiều Mộc phát bệnh."

"Kiều Mộc thằng bé... ủa mà khoan đã, vì sao Kiều Mộc phát bệnh lại đi tìm con?" Mẹ Quý phát hiện trọng điểm.

"Cậu ấy không tìm con, là con tự nhận ra, rồi tự mình bay qua." Từ Dữu Dữu nói.

Mẹ Quý bỗng ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm con gái mình mấy giây: "Tụi con đã vượt qua mối quan hệ bạn bè rồi đúng không."

Từ Dữu Dữu cười cười: "Mẹ, chuyện này mẹ chẳng phải đã nhìn ra từ sớm rồi sao?"

Mẹ Quý: "Mẹ biết, sau khi Kiều Mộc giảm béo con chắc chắn sẽ không buông tha cho thằng bé."

Từ Dữu Dữu từ nhỏ đã xinh đẹp, đời sống ở nước ngoài lại cởi mở, từ lúc nhỏ Từ Dữu Dữu đã có những bạn học nam theo đuổi, nhưng ai Từ Dữu Dữu cũng không để ý. Kết quả vừa về nước, gặp ngay Kiều Mộc tính cách thanh lãnh ngược lại còn không nhiệt tình, ba phen mấy bận, càng ngày tiếp xúc càng nhiều nên tình cảm cũng phát triển. Khi Kiều Mộc còn mũm mĩm, mẹ Quý không nghĩ nhiều, về sau Kiều Mộc giảm béo thành công, biến thành mỹ nam, khi đó bà liền ngờ ngợ nhận ra có chút mập mờ giữa hai đứa trẻ.

Từ Dữu Dữu không còn gì để nói: "Mẹ có phải mẹ ruột con không vậy?"

Mẹ Quý: "Nếu mẹ không phải mẹ ruột con, vừa biết chuyện con yêu sớm mẹ liền đánh gãy chân con rồi."

Từ Dữu Dữu: "Vậy mẹ cứ thong thả, còn chưa bắt đầu đâu."

Mẹ Quý sững sờ: "Con cũng nửa đêm mua vé máy bay gặp cậu ấy rồi, như vậy mà còn chưa thành công nữa à? Vậy thì không được nha."

Mẹ Quý cẩn thận nhìn kĩ cho con gái mình một chút, khuôn mặt này do mình sinh ra, lớn lên cũng không tệ mà nhỉ.

Từ Dữu Dữu nhịn không được trợn trừng hai mắt.

"Vẫn là do Kiều Mộc không thích con à? Không phải chứ, bình thường mẹ thấy ánh mắt của Kiều Mộc nhìn con rất ấm áp, chắc chắn còn có hi vọng đấy." Mẹ Quý có thể tự tin nói bà là người mẹ thoáng nhất trên cả cái Hồng Loa trấn này, chẳng những cổ vũ chuyện con gái yêu đương, còn giúp con mình phân tích tình hình.

"Con về nhà trước đây." Từ Dữu Dữu không thể nghe vô được nữa, đứng dậy cầm theo mấy túi đặc sản mang về nhà.

"Mấy ngày nay nhiệt độ đang hạ, sau khi về nhà con nhớ mở điều hoà không khí trong nhà lên nhé, mẹ sợ chứng hàn của con lại tái phát." Năm nay chứng hàn của Từ Dữu Dữu đã bớt hẳn, không còn tái phát nhiều, chỉ có điều nhiệt độ cơ thể vẫn còn thấp hơn so với người khỏe mạnh. Thế nhưng vào mùa đông năm ngoái chứng hàn của Từ Dữu Dữu lại liên tục tái phát hơn nửa tháng, mùa đông năm nay trông có vẻ còn lạnh hơn so với năm trước một chút, mẹ Quý nhịn không được lại lo lắng.

"Sẽ không sao, chứng cảm lạnh của con ổn hơn nhiều rồi, về sau chắc sẽ không tái phát nữa đâu." Từ Dữu Dữu nói.

"Cái bệnh này của con thật kỳ quái, cũng không biết trị làm sao, vẫn nên dự phòng." Mẹ Quý vừa nói, vừa giúp Từ Dữu Dữu kéo dây kéo áo lông, sau đó đội mũ cùng quấn khăn, che chắn thật tốt cho cô.

Trên đường về nhà, gió có chút lớn, tuy Từ Dữu Dữu đã dùng khăn quàng cổ che mặt, vẫn bị lạnh đến mức ửng hồng hai má. Nhưng loại lạnh này, là kiểu lạnh từ bên ngoài vào bên trong, chứ không phải từ bên trong lạnh đến bên ngoài. Mấy ngày đi chơi tại B thị, theo Kiều Mộc từng ngày tranh tài, Từ Dữu Dữu rõ ràng cảm giác được chứng hàn trong cơ thể mình đang bớt dần.

Trận thi đấu cuối cùng ngày hôm qua, trong khi cô chờ Kiều Mộc tại cửa hàng đồ ngọt, chứng hàn có tái phát hai lần lặp đi lặp lại, nhưng đều là vừa nổi lên liền bị đè xuống. Trước đó mỗi khi chứng hàn tái phát, cho dù rất nhanh liền bị đè xuống, nhưng cái rét buốt lại tỏa ra từ bên trong cơ thể cô rồi lưu luyến một hồi lâu mới triệt để thối lui, đến mức cho dù cô có dùng nước nóng hoặc những loại đồ nào để sưởi ấm cũng chẳng xi nhê gì.

Nhưng vào thời điểm chứng hàn tái phát hai lần ngày hôm qua, lúc đến thì cơn ớn lạnh vẫn giống thường ngày, nhưng đột nhiên lại gọn gàng nhanh chóng thối lui. Từ Dữu Dữu biết, đó là bởi vì Kiều Mộc đã tạm thời vượt qua được nỗi ám ảnh trong tuổi thơ của cậu.

Vì sao lại nói đã tạm thời vượt qua, mà không phải là đã hoàn toàn vượt qua, cũng bởi vì Từ Dữu Dữu có thể cảm giác được, chứng hàn trong cơ thể cô vẫn còn một chút dư âm nào đó. Nhưng chỉ là rất nhỏ, không nghiêm trọng lắm.

Hôm sau, Từ Dữu Dữu quay về trường học, hai ngày sau, Kiều Mộc cùng Lư Thời cũng trở về trường học.

Hai người vừa về đến lớp liền bị ban giám hiệu gọi đi, Lư Thời bởi vì vướng vào lịch làm việc, liên tiếp xin nghỉ phép nhiều ngày, bị hiệu trưởng phê bình, còn Kiều Mộc thì là bởi vì thông qua Định Đoạn, được ban giám hiệu gọi lên để cùng thảo luận về kế hoạch trong cuộc sống sau này.

Thời điểm Kiều Mộc xin phép nghỉ để tham gia kì thi Định Đoạn, ban giám hiệu còn đặc biệt tìm kiếm thông tin trên mạng, phát hiện ra cái kì thi Định Đoạn này không phải bất cứ ai biết chơi cờ cũng đậu nổi. Kiều Mộc mặc dù có cơ sở, nhưng đó cũng là lúc cậu còn nhỏ, bao nhiêu năm trôi qua, chẳng còn ai biết trình độ của cậu hiện tại như thế nào. Dù sao hiệu trưởng cảm thấy Kiều Mộc chắc hẳn sẽ không qua nổi kì thi đó, chỉ coi đây như cơ hội để Kiều Mộc điều trị căn bệnh tâm lý của cậu, đến lúc cậu quay lại, sức khỏe tinh thần và thể chất được cải thiện tốt hơn, để cậu còn tiếp tục tham gia kì thi tuyển sinh đại học năm sau.

Ai mà ngờ được, cơ thể khỏe mạnh thì đúng là có khỏe mạnh thật, nhưng người ta lại không tham gia kì thi tuyển sinh đại học nữa.

Trung học Hồng Loa Thất của bọn họ không phải trường chuyên trọng điểm của vùng, tìm ra một người kế nhiệm có đủ năng lực để đậu vào Hoa Thanh thật chẳng dễ dàng, chẳng những ban giám hiệu không nỡ, hiệu trưởng cũng không nỡ chút nào, nhưng vô luận bọn họ khuyên can thuyết phục nhiều thế nào, Kiều Mộc chỉ trả lời bọn họ một câu đơn giản, gạt bỏ đi tất cả những gì bọn họ đã nói.

"Cậu có được chọn vào đội tuyển quốc gia không?" Mặc dù trong lòng cảm thấy Kiều Mộc nhất định có thể được tuyển chọn, nhưng Từ Dữu Dữu vẫn đang rất hưng phấn chờ xác nhận từ chính chủ.

"Chỉ là đội viên dự bị thôi." Kiều Mộc trả lời.

"Vì sao lại làm dự bị?" Từ Dữu Dữu không hiểu, "Vậy còn cái cậu gì đó cùng cậu thi đấu để tuyển chọn..."

"Ngải Nhạc Sơn." Kiều Mộc nhắc nhở.

"Đúng, cậu ta cũng là dự bị sao?" Đội tuyển quốc gia vào kì thi Định Đoạn tuyển đội viên dự bị, nghe như vậy cũng hơi có lý.

"Cậu ta không phải." Kiều Mộc lắc đầu.

"Chẳng phải cậu thắng cậu ta sao?" Trên đời này sao lại có chuyện người thắng thì làm dự bị, người thua thì được vị trí chính thức.

"Vấn đề không phải là do khả năng đánh cờ, mà là do tâm lý." Kiều Mộc cười trấn an, "Mình cũng đã nói rồi đấy, mình có lịch sử bệnh tâm lý, đội tuyển quốc gia tuyển chọn kỳ thủ đều phải cân nhắc các mặt, yếu tố tâm lý giữ vai trò trọng yếu."

Một khi tâm lý không ổn định, cho dù năng lực có tốt cũng không phát huy ra được.

Chuyện lần này có thể được chọn, chính Kiều Mộc cũng có chút bất ngờ, trước đó tại bàn ăn cậu nói mình có khả năng sẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia, chỉ là muốn chuyển chủ đề, chứ trong lòng cậu cũng không hề kỳ vọng nhiều cho lắm. Cậu còn tính sẽ ký kết với một chiến đội nào đó, sau thời gian một năm giành lấy một số thành tích nhất định, đến năm thứ hai lại đi thi vào đội tuyển quốc gia. Có thời gian một năm cùng kinh nghiệm thi đấu, chắc cũng đủ chứng minh căn bệnh tâm lý của cậu đã khỏi hẳn.

"Dự bị thì dự bị, dựa vào năng lực của cậu, rất nhanh sẽ được lên chính thức thôi." Từ Dữu Dữu còn tự tin hơn so với Kiều Mộc.

"Ừm." Mình đồng ý với cậu, nhất định dùng tốc độ nhanh nhất giành một vị trí chính thức, sau đó đi tham gia giải đấu quốc tế, giành lấy vị trí quán quân.

"Ôi xem này, đến bây giờ mình mới được thả về." Lư Thời cầm một xấp bài thi từ bên ngoài đi vào lớp.

"Sao nhiều bài thi vậy?" Kiều Mộc kinh ngạc.

"Họ nói đây là bài thi ôn luyện trong lúc anh xin phép nghỉ, phát cho anh về nhà tự làm để bổ sung kiến thức." Lư Thời vừa nói vừa nhét bài thi vào trong cặp, "Ủa mà khoan đã, em không có sao?"

"Không có." Kiều Mộc lắc đầu.

"Đm cuộc đời, tại sao, chẳng phải em nói năm sau mới nghỉ mà đúng không?" Kiều Mộc được tuyển vào đội tuyển quốc gia, nhưng cũng là chuyện của năm sau.

"Em đã nghỉ phép được gần hai tháng rồi." Kiều Mộc chỉ học được nửa học kỳ này, phần lớn kiến thức của bài thi cuối kỳ cậu đều chưa học qua.

"Cũng thế, vậy em quay về tham gia cuối kỳ thi làm gì?" Lư Thời không hiểu, đặt trường hợp là cậu ấy, nếu sắp rời trường học, ai còn đi thi cuối kỳ làm chi cho phiền phức.

"Dù sao sang năm mới nghỉ học, kỳ thi cuối kỳ năm nay đương nhiên phải tham gia." Đây cùng là lần cuối cùng cậu được thi chung cùng một chỗ với Từ Dữu Dữu, về sau cậu phải đi thi đấu, còn Từ Dữu Dữu phải chuẩn bị thi tuyển sinh đại học, cơ hội gặp mặt của hai người khẳng định sẽ rất ít.

"Mà về thôi, hôm nay bà nội chuẩn bị tiệc ăn mừng ở nhà." Lư Thời cũng không kì kèo chuyện thi cử nữa, Kiều Mộc có thi hay không, thì cậu vẫn chắc chắn không tránh khỏi cái kì thi cuối kỳ lần này.

Ba người cùng nhau ra ngoài, trời đang chuyển sang mùa đông nên thời tiết bắt đầu lạnh, ba người cũng không còn chạy xe điện, chỉ ngồi xe buýt đến giao lộ, sau đó dừng tại ngõ hẻm cùng nhau đi bộ về nhà.

"Bà ngoại đã biết chuyện cậu có thể đánh cờ lần nữa chưa?” Từ Dữu Dữu hỏi Kiều Mộc.

"Rồi, hôm qua trở về mình đã nói với bà rồi." Kiều Mộc gật đầu.

"Bà ngoại phản ứng thế nào?"

"Bà ngoại nói, chỉ cần mình thích, mình muốn làm gì cũng được." Kiều Mộc cười.

"Bà nội mình chỉ sợ bệnh tình của Kiều Mộc lại tái phát thôi, nếu bây giờ em ấy đã khỏi bệnh, dĩ nhiên muốn làm gì chẳng được." Lư Thời nói tiếp, "Anh cảm thấy hồi đầu năm nay bà nội đã đoán ra rồi, em có thấy sau khi em giảm béo thành công, tâm trạng của bà nội cũng tốt hơn nhiều không?"

Ba người cười cười nói nói đi bộ về nhà, đèn đường hắt vào phía sau lưng họ, những cái bóng đan xen lẫn nhau.

Thời gian vội vã trôi, vừa ngoảnh đầu thì một năm mới nữa lại đến, mọi người còn chưa trải qua tết nguyên tiêu năm nay, Kiều Mộc đã rời khỏi Hồng Loa trấn trước một bước, đến B thị tham gia trận đánh cờ của các kỳ thủ sơ đoạn sau khi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp. (2) (2) Thường những kỳ thủ sau khi được lên chuyên nghiệp sẽ được hiệp hội cờ vây sắp xếp cho một trận cờ, đấu cùng những kỳ thủ lão làng, có danh hiệu trong giới, chủ yếu là để cổ vũ tinh thần cho các kỳ thủ mới vào nghề, đồng thời các kỳ thủ mới vào nghề cũng có cơ hội thể hiện chút khả năng với mọi người trong giới.

Đối thủ lần này của cậu —— Kiện tướng cờ vây hàng đầu tại Trung Quốc, Kiều Đông Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.