Tôi viết mười bức, cuối cùng tôi chỉ chọn một bức.
Bởi lẽ chín bức thư kia chính là lời tỏ tình tôi chép từ lời bài hát.
Trong lúc viết, tôi nhớ lại cảnh lần đầu mình gặp Nguyệt Nam Đình.
Tôi cũng lấy đó để viết thư tỏ tình.
Lúc ấy, tôi ngồi ở ghế đá công cộng chờ mẹ tôi đi du lịch từ nơi khác về để đón bà về, giúp bà mang hành lý về nhà.
Sau khi nhận được hành lý của mẹ tôi thì tôi lạc mất bà.
Tôi đi xung quanh một lúc, mãi mới tìm thấy mẹ tôi. Nhưng đáng buồn thay, tôi quên luôn mình ném hành lý của bà ở chỗ nào rồi.
Tôi đang định lên phòng phát thanh nhờ người ta báo loa tìm đồ thì thấy một chàng trai mặc áo cộc màu xám, mặc quần đùi màu đen cầm hành lý của mẹ tôi từ từ bước tới.
Trước khi gặp Nguyệt Nam Đình, tôi vốn không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu.
Nhưng sau khi gặp được Nguyệt Nam Đình, tôi lại cảm thấy bản thân mình đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
“Cái này của cậu đúng không?”
Giọng nói của Nguyệt Nam Đình dễ nghe đến mức làm tôi mềm nhũn cả chân.
Cậu đúng là một người anh hùng làm việc tốt không ghi danh. Sau khi cậu đưa đồ cho tôi xong thì vô cùng phóng khoáng hất tóc, xoay người rời đi không chút vương vấn.
Nếu là bình thường thì tôi sẽ nói: “Có mỗi cái tóc mà cũng phải làm màu.”
Nhưng lúc ấy tôi lại nghĩ: “Động tác gai mắt như vậy mà trông cậu ấy lại vô cùng quyến rũ.”
“Từ nay về sau, đây chính là nam thần của mình!!”
Sau đó tôi lại phát hiện nam thần chuyển tới trường của mình.
Tôi kể cho các bạn mình lý do mà tôi thích Nguyệt Nam Đình.
Các cậu ấy nói: “Đúng là cách cậu thích người ta cũng độc lạ thật. Nhưng không sao, muốn nhan sắc thì cậu cũng có nhan sắc, muốn thông minh thì cậu cũng có thông minh. Tuy rằng nếu yêu nhau thì nam thần của cậu hơi giống như hoa nhài cắm bãi phân trâu là cậu đây nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”