Lời Tỏ Tình Tuyết Rơi Lần đầu tôi gặp Cố Vũ Tiêu là vào đầu thu. Khi đó tôi mới 10 tuổi, đi cùng mẹ tới du lịch ở nơi khác. Kết quả tôi đi lạc. Trong lúc tôi bất lực, Cố Vũ Tiêu ngậm kẹo m út, chạy tới kéo tay tôi, nói: “Cậu khóc cái gì? Cứ đứng đây chờ là được.” “Hay là đứng một mình nên cậu thấy buồn?” “Thế tớ đứng đây chờ với cậu nha.” Cố Vũ Tiêu cũng tầm tuổi tôi. Cậu ấy ra ngoài mua đồ giúp mẹ mình, sau đó gặp được tôi. Tôi không biết nên diễn tả tâm trạng lúc ấy của mình như thế nào. Cứ như là được đưa nước giữa trời nắng nóng vậy. Cậu ấy đứng chờ mẹ tôi cùng tôi, vừa an ủi lại vừa chọc cười tôi. Từ đó về sau, trong đầu tôi lúc nào cũng vang lên tiếng cười của cậu ấy. Cố Vũ Tiêu nói: “Mẹ tớ nói rồi, nếu vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm tỏ tình thì hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Cậu ấy cười lên trông rất đáng yêu, tôi muốn mãi mãi ở bên cậu ấy. Lúc ấy tôi đã nghĩ vậy. Vì thế tôi nói thẳng: “Tớ rất thích cậu, ở bên tớ được không?” Tôi không cảm thấy lời này không ổn chỗ nào vì cậu ấy cười rộ lên không ngừng, vì thế tôi càng muốn được ở bên cậu ấy hơn. Tay cậu ấy rất ấm, tôi rất thích. Cố Vũ Tiêu nói: “Nhưng bây giờ tuyết còn chưa rơi.” “Cậu đáng yêu thật đó! Nếu lần sau cậu nói vậy vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì tớ sẽ nhất định kết hôn với cậu!” Thấy tôi không tin, cậu ấy còn ngoắc ngón tay với tôi: “Tớ không lừa cậu đâu, tớ nói thật đó! Nếu lần sau cậu nói vậy vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì tớ sẽ nhất định kết hôn với cậu!” “Bởi vì cậu chính là bạn nam đáng yêu nhất mà tớ từng gặp!”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.