Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 100



Buổi sáng, việc đầu tiên Uyển Khanh làm khi thức dậy đó là nhìn xung quanh, sau khi xác định cả đêm Hạ Dĩ Niên không hề về đây thì trong lòng không khỏi cảm thấy cô quạnh. Cô thay một bộ đồ đơn giản rồi ra khỏi phòng, Lâm Tư Phàm lúc này đang ngồi trên sô pha phía xa chơi game, thấy Uyển Khanh đi tới thì cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Thao Thao đứng bên cạnh thì khá hơn, cô bé cười hỏi: "Chị Uyển Khanh thức rồi à, chị muốn dùng gì buổi sáng ạ?"

Uyển Khanh thắc mắc: "Hôm nay còn có cả chuyên mục lựa chọn điểm tâm sao?"

Bình thường mấy việc này nhà bếp đều sẽ chuẩn bị bữa ăn theo chế độ dinh dưỡng tiêu chuẩn, ở đây một thời gian Uyển Khanh chưa từng nghe đầu bếp hỏi về việc ngày hôm nay muốn ăn cái gì bởi vì họ đều tự ý quyết định chuyện này.

Thao Thao nói: "À, sắp tới là sinh nhật của phu nhân nên các đầu bếp nước ngoài nổi tiếng đều tới đây để chuẩn bị, dù tháng tới mới là sinh Nhật của bà nhưng mà cậu cả nói muốn mọi việc chu toàn nên đã triệu tập đầu bếp sớm hơn một tháng, nhân tiện lo cho chế độ ăn uống sắp tới của mọi người luôn."

"À."- Uyển Khanh gật đầu, sau đó hơi cười: "Tự nhiên em hỏi chị cũng không biết ăn cái gì, thế có những món gì em nói đi."

Thao Thao gật đầu: "Lẩu dê, thế nào ạ?"

Uyển Khanh nhíu mày: "Sáng sớm ăn lẩu thì không hợp lắm, à mà nếu chị nhớ không lầm thì cách đây hai ngày cũng vừa ăn thịt Dê xong mà. Thịt dê có tính nóng và ngọt, nếu ăn quá nhiều thì sẽ có thể làm tăng nguy cơ viêm nhiễm trong cơ thể, đặc biệt là một số vùng nhiễm bệnh trong cơ thể sẽ càng phát triển trầm trọng thêm. Theo như chị biết thì bác trai bị viêm gan còn bác gái thì mắc chứng huyết áp cao, những người mắc bệnh này không nên ăn thịt dê nhiều. Còn nữa, buổi sáng nên ăn thanh đạm một chút sẽ tốt hơn."

Thao Thao nghe xong thì tiếp thu gật đầu: "À vâng, vậy em sẽ loại món này ra khỏi danh sách từ nay không làm nữa. Thành đạm một chút, để em nhớ xem, à bên ngoài vườn vừa thu hoạch một số khoai lang và cà rốt còn tươi, hay là em bảo họ làm món cháo kết hợp với cà rốt, có được không ạ?"

Uyển Khanh hơi buồn cười, hình như Thao Thao ngày càng có phong cách của quản gia rồi. Lại còn "em bảo họ" cái ngữ khí ra lệnh này chắc chắn là học được từ Lâm Tư Phàm, cô nói: "Trong khoai chứa nhiều chất xơ, kali, vitamin A những chất này sẽ khiến thận không thể làm việc tốt bên cạnh đó còn gây ra những tác hại nguy hiểm như rối loạn nhịp tim và yếu tim. Đặc biệt gần đây hệ tiêu hóa của chị không được tốt cho lắm ăn khoai lang sẽ làm tăng nhiều tiết dịch vị, gây nóng ruột, ợ chua, càng sinh hơi làm cho trướng bụng. Còn cà rốt, Cà rốt tuy là loại thực phẩm ngon và bổ thế nhưng theo thống kê thì người lớn không nên dùng quá 300g trong một tuần, Ăn quá nhiều cà rốt có thể khiến lượng beta carotene ứ đọng lại gây ra hiện tượng vàng da, chán ăn, sắc mặt và da tay chuyển thành màu cam, tăng lượng lipit trong máu, ảnh hưởng đến hệ thần kinh gây cảm giác bồn chồn, mất ngủ. Đặc biệt là gần đây Lâm Tư Phàm có vẻ tới tận hai ba giờ sáng mới ngủ, thuộc đối tượng không nên ăn món này."

Lâm Tư Phàm bĩu môi, hơi đảo trong mắt, khẽ nói: "Ăn một buổi sáng thôi mà, có cần uyên thâm tới vậy không?"

"Hiểu biết có thể giúp chúng ta sống lâu hơn mười năm đấy. Làm con người mà người khác đưa cái gì cũng ăn thôi thì bỏ đi cho rồi."- Uyển Khanh không nhanh không chậm đáp.

"Thật là bực bội mà!"- Lâm Tư Phàm bỏ ipad xuống, đột nhiên cao giọng, sắc mặt cũng không dễ coi chút nào.

Uyển Khanh nhướng mày, cô nghĩ chắc là anh vẫn còn để bụng chuyện cãi nhau hôm bữa, tính ra thì hôm đó do tâm trạng không tốt nên cô cũng có phần quá đáng, Uyển Khanh hít sâu một hơi, quay qua chỗ Thao Thao: "Thao Thao em qua đây."

Thao Thao đi tới: "Dạ?"

Uyển Khanh mỉm cười: "Hôm đó là do chị không tốt đã dọa em sợ, cho chị xin lỗi."

Thao Thao cười hì hì, có chút ngốc nghếch: "Không sao đâu ạ, em bị chửi riết cũng thành quen rồi."

Uyển Khanh nhướng mày khó hiểu: "Chửi? ai chửi em cơ?"

Thao Thao không trả lời, ánh mắt có chút kiêng dè nhìn sang Lâm Tư Phàm.

Uyển Khanh cũng hiểu đại khái là kẻ nào suốt ngày bắt con bé cắn hạt hướng dương cho mình ăn. Cô quay sang nhìn thấy sắc mặt Lâm Tư Phàm vẫn còn đen như lọ nồi thì bất mãn: "Này, tôi cũng đã làm hòa với con bé rồi, anh còn ở đó tỏ thái độ cái gì đấy? Tôi nói trước, tôi sai là sai với Thao Thao còn anh là người lo chuyện bao đồng tự dưng nhảy vào can thiệp, đừng có mong tôi nói xin lỗi với anh."

Lâm Tư Phàm nhíu mày, bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày bây giờ được thay thế bằng sự nghiêm túc: "Ai cần em xin lỗi? Xin lỗi cái khỉ khô, hai chị em các người tình sâu nghĩa nặng thì vào phòng đóng cửa mà thể hiện, ông đây đau đầu gần chết rồi đây này."

Sắc mặt Uyển Khanh có chút đần ra không hiểu chuyện gì: "Gì thế? Anh phát hiện mình phong lưu quá nên đã bị dính HIV à?"

Lâm Tư Phàm như ăn phải phân, nhìn Uyển Khanh: "Trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi."

Uyển Khanh quay sang Thao Thao: "Gì thế?"

Thao Thao nói: "À, là cậu cả đấy, cậu ấy giao cho Lâm thiếu phụ trách toàn bộ bữa tiệc sinh nhật này, yêu cầu đưa ra là phải làm trong bí mật tuyệt đối không được để phu nhân biết, thứ hai chính là danh sách khách mời và món ăn phải đạt tiêu chuẩn."- Thao Thao mím môi, lại gần Uyển Khanh nói nhỏ: "Vừa rồi mấy món mà chị loại ra đều nằm trong danh sách mà Lâm thiếu cả đêm thức trắng để viết nên anh ấy đang điên đầu lên đấy."

"À..."- Uyển Khanh gật đầu, sau đó quay qua Lâm Tư Phàm cười giễu: "Anh Dĩ Tường đúng là làm khó người khác rồi."

"Phải đó, em cũng thấy thế sao? Anh cả đúng là tàn nhẫn vô nhân đạo mà."

"Bảo một người IQ giới hạn như anh lo liệu mấy việc đòi hỏi sự cầu toàn này thì quả là quá đáng."- Uyển Khanh phán một câu khiến cho Lâm Tư Phàm suýt chút cắn phải lưỡi.

Anh không cam tâm: "Uyển Khanh, em nói như vậy thì chắc chắn chuyện này đối với em không thành vấn đề."

Uyển Khanh gật đầu: "Đúng vậy."

Hai mắt Lâm Tư Phàm sáng lên: "Vậy em thử làm xem."

"Tại sao tôi phải thử, đây là việc của anh mà."- Uyển Khanh cười.

"Nói vậy vừa rồi em chỉ là nói khoác thôi."

"Lâm Tư Phàm chiêu khích tướng này của anh xưa rồi."- Uyển Khanh đeo head phone bắt đầu nghe nhạc.

Lâm Tư Phàm nghiến răng: "Em bỏ ngay cái cách nói chuyện vừa cho người khác hi vọng phút đầu phút sau liên dập nát hi vọng của người ta đi. Một mình anh họ đã khiến anh nhiều phen tức chết rồi bây giờ tới em, nói này, cách nói chuyện cũng bị lây được à?"

Uyển Khanh nhướng mày: "Anh bất mãn lắm sao?"

"Đương nhiên rồi, anh họ của anh, hừ, em chưa thấy cách anh ấy nói chuyện khi muốn cắt thẻ của anh như thế nào đâu."- Lâm Tư Phàm hắng giọng, ngữ khí liền thay đổi giống hệt như Hạ Dĩ Niên: "Lâm Tư Phàm, không muốn tài khoản bị đóng băng thì ngay lập tức xuất hiện ở phòng làm việc của anh đem mớ tài liệu này fax qua cho chi nhánh bên Nam Mỹ ngay lập tức, hoặc là làm việc hoặc là không còn gì hết, ngay cả cơm cũng không có mà ăn"

Uyển Khanh buồn cười: "Hừ, giọng anh dở ẹc, không hay như anh ấy."

Lâm Tư Phàm chỉ tay: "Em thì nói cái gì, em là người không công tâm nhất, bây giờ cho dù Hạ Dĩ Niên có kêu tiếng heo thì em cũng khen hay mà."

"Hay thật, anh lại còn dám gọi cả tên họ của anh ấy đấy, lại còn dám bảo anh ấy là heo à?"

"Anh có gì lại không dám chứ?"

Uyển Khanh bật cười, lúc này điện thoại của cô reo lên, là Hạ Dĩ Niên gọi tới. Cô ranh ma nhìn sang Lâm Tư Phàm một cái khiến anh nuốt nước bọt cái ực: "Ai, ai gọi thế?"

Uyển Khanh không trả lời, nở một nụ cười mê hồn rồi lên máy: "Alo?"

"Thức sớm thế?"

Đầu dây bên kia không gian rất là yên tĩnh, thanh âm của Hạ Dĩ Niên vang lên bên tai tựa như một loại rượu vang được ủ lâu năm, nghe vừa có vẻ nhàn nhã lại vừa có mê hoặc tâm trí người khác.

"Anh tới rồi à?"- Uyển Khanh hỏi: "Bây giờ bên đó đã khuya rồi, anh vẫn còn thức sao?"

"Gần đây có vẻ anh khó ngủ à?"

"Ừ."- Hạ Dĩ Niên có chút mệt mỏi lên tiếng: "Tại vì không có em nằm bên cạnh."

"Dẻo miệng!"- Uyển Khanh bật cười, có chút ấm áp tràn qua đáy lòng.

Nghe cuộc nói chuyện này nào ai biết được mới ngày hôm qua hai người họ vừa cãi nhau xong? Thật ra cũng không tính là cãi nhau, nhưng cuộc nói chuyện ngày hôm qua của cô và Hạ Dĩ Niên diễn ra cũng quá mức căng thẳng đi. Ngày hôm qua sau khi nói chuyện đâu ra đấy, Hạ Dĩ Niên vốn dĩ muốn đưa cô đi ăn tối nhưng Uyển Khanh lại từ chối vì cô muốn tới bệnh viện xem tình hình của Dương Cẩm Vân, hắn nói để hắn đưa cô đi Uyển Khanh lại không đồng ý. Thật ra cô biết bây giờ ở bệnh viện chỉ toàn là cổ đông của Yunus, nếu Hạ Dĩ Niên xuất hiện chắc chắn lại sinh ra thêm nhiều chuyện, nên tốt nhất là một mình cô đi là được.

Nhưng một mình Uyển Khanh xuất hiện vẫn bị đám cổ đông kia làm khó làm dễ, cũng may cô ứng phó không tồi nên đánh lùi được đám cáo già đó.

Kể từ đêm qua cô và hắn không liên lạc, hắn cũng không về Hạ gia, ngay trong đêm đã bay tới Thụy Điển mà không gọi lấy cho cô một cuộc điện thoại.

Cô còn nghĩ chắc chắn hắn không muốn nói chuyện với cô.

Nhưng mà bây giờ nghe giọngnói và thái độ của Hạ Dĩ Niên, cô biết hắn đang cố tình phớt lờ đi vấn đề nặng nề kia, mà cô cũng không còn để tâm tới vì vậy cả hai không ai nói với ai tự động xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tình yêu có lẽ chính là như vậy, khi mà cả hai đều trải qua sự thất ý, trong trường hợp này khi tình cảm không đủ vững chắc thì phương pháp dẫn đến chia tay hữu hiệu đó chính là chiến tranh lạnh. Nhưng nếu cả hai thật sự yêu nhau, họ sẽ không hẹn mà cùng nhỏ tỏ ra như chưa có chuyện gì, khi đó dù không nói nhưng tận trong lòng của mỗi người đều sẽ vô cùng cảm động, cảm động vì đối phương đã bỏ qua cái gọi là lòng tự cao để bao dung cho mình. Trên đời này làm gì tồn tại thứ gọi là là "cặp đôi trời đất tạo thành" chứ? Chỉ có vì yêu mà một người sẽ vì đối phương mà thay đổi, cố gắng dung hòa cuộc sống cùng nguyên tắc của cả hai thành một thể. Một người biết thấu hiểu, người kia biết trân trọng mới có thể lâu dài.

Hạ Dĩ Niên dường như cũng cảm giác được cô đang như hắn, cũng cố tình phớt lờ những chuyện không vui đi, tâm trạng hắn cũng tốt hơn, khẽ cười: "Anh thấy có nhiều lúc như Lâm Tư Phàm cũng tốt, tuy rằng mấy câu nói có chút không đứng đắn nhưng mà có thể làm em vui thì anh cũng chịu hy sinh một chút vậy."

Vì loa điện thoại khá lớn nên Lâm Tư Phàm cũng nghe thấy được câu này, phút chốc bày ra dáng vẻ tự hào hất cằm với Uyển Khanh.

Uyển Khanh cười: "Bỏ cái kiểu hy sinh ấy đi, anh mà bắt chước Lâm Tư Phàm là em sẽ chán ghét anh luôn đấy."

"Em họ của anh sau này cũng là em họ của em, cố gắng bao dung một chút đi."

Tim Uyển Khanh đập loạn, tuy rằng câu này có ẻ Hạ Dĩ Niên nói ra một cách rất vô ý nhưng lại khiến cho cô liên tưởng tới những chuyện tốt đẹp, không khỏi cảm thấy hạnh phúc, cô nhướng mày nhìn sang Lâm Tư Phàm: Nghe chưa em họ, gọi tiếng chị đi."

Lâm Tư Phàm hừ một tiếng: "Con khỉ khô."

"What say?"- Uyển Khanh cao giọng uy hiếp.

Lâm Tư Phàm bĩu môi, không nói.

Hạ Dĩ Niên khẽ cười: "Nó cũng ở đấy à? Anh đoán không lầm thì vừa rồi khi nghe mấy lời anh nói chắc chắn nó rất muốn bay lên chín tầng mây nhỉ?"

"Sao anh biết thế? Anh ta muốn bay tới sao hỏa luôn rồi ấy."- Uyển Khanh cố tình khoa trương.

"Anh hiểu tính nó, vừa hay ảo tưởng vừa tự cao."- Hạ Dĩ Niên không nhanh không chậm nói.

Đến lúc này thì Lâm Tư Phàm nhịn không được phải xen vào: "Này này, hai người nói xấu người khác thì có thể bí mật một chút hay không?"

Uyển Khanh liếc anh một cái: "Dĩ Niên, anh bảo em bao dung anh ta nhưng lại không biết một chuyện động trời. Vừa rồi anh Lâm Tư Phàm, em họ mà anh bao dung, anh ấy á..."

Uyển Khanh chưa nói hết lời Lâm Tư Phàm đã nhào tới cô vội vàng phóng qua thành sô pha, làm mặt quỷ với anh một cái.

"Lôi Uyển Khanh, quân tử thì không nên đi mách lẻo."- Lâm Tư Phàm chạy tới có mưu đồ giật điện thoại của cô. Uyển Khanh chạy tới chỗ Thao Thao lấy cô bé làm lá chắn, Thao Thao ngơ ngơ ngác ngác bị Uyển Khanh xoay tới chóng mặt.

Uyển Khanh vừa né tránh vừa kêu lên: "Dĩ Niên cứu em với, em họ của anh định mưu sát em này."

Hạ Dĩ Niên ngồi trên giường, cũng không nhịn được cười, khỏi nhìn hắn cũng biết tình hình bên đó náo nhiệt như thế nào rồi:"Khanh nhi đừng có giỡn quá sức."

Thấy Lâm Tư Phàm chạy tới, Uyển Khanh buông Thao Thao ra, lúc này Trịnh Lan Anh và Hạ Triết từ trên lầu cũng vừa tỉnh giấc, vừa xuống nhà liền nhìn thấy một cảnh người chạy kẻ rượt thì nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.

Uyển Khanh dùng hết người hầu này đến người hầu nọ làm lá chắn, mọi người đàn lau chùi dọn dẹp xung quanh cũng bị cô xoay đến hồ đồ.

"Dĩ Niên, Dĩ Niên anh không biết đâu, vừa nãy, á..."- Uyển Khanh nhanh nhẹn phóng qua một bên, Lâm Tư Phàm lại bắt hụt, đứng một chỗ quát:

"Lôi Uyển Khanh em đứng đó cho anh, có ngon thì tay đôi này, mách lẻo kiểu đó thì thẻ của anh lại bị đóng băng mất."

"Giết người còn cần phải nhân từ sao? Tôi đã mách lẻo thì còn cần lo tới chuyện thẻ của anh bị đóng băng thế nào sao?"- Uyển Khanh cười cười, nhìn thấy Trịnh Lan Anh và Hạ Triết đi tới thì biết khôn chạy đến nấp sau lưng bà, Lâm Tư Phàm cũng chạy tới, Trịnh Lan Anh chắn anh lại.

"Này Tư Phàm, con làm cái trò gì thế? Mới sáng sớm đã ầm ĩ cả lên rồi."- Trịnh Lan Anh nhíu mày.

Lúc này Uyển Khanh nói vào điện thoại: "Dĩ Niên anh nghe cho rõ, vừa nãy Lâm Tư Phàm nói anh là heo, nguyên văn là: Cho dù Hạ Dĩ Niên có kêu tiếng heo nái thì em cũng khen hay."

Trong điện thoại, Hạ Dĩ Niên im lặng đến đáng sợ.

Hạ Triết đứng một, nghe xong thì hết cách lắc đầu tỏ vẻ chán nản.

Trịnh Lan Anh cũng cạn cả lời.

Lâm Tư Phàm lại tái mét mặt: "Không, không phải mà..."

Mà Uyển Khanh thì thật sự rất "tốt bụng" bật loa lớn lên.

Ngay sau đó là tiếng nói tức giận mang theo sự nguy hiểm của Hạ Dĩ Niên: "Lâm – Tư – Phàm!"

"Không phải..."- Lâm Tư Phàm cơ hồ khóc tới nơi: "Anh họ, Uyển Khanh vu oan cho em, rõ ràng em nói là: Cho dù Hạ Dĩ Niên có kêu tiếng heo thì em cũng khen hay, không có chữ nái mà..."

Xung quanh lại yên tĩnh đáng sợ, mà hình như ngay cả Hạ Dĩ Niên bên trong điện thoại cũng đang hận không thể thò cái tay qua màn hình xé xác Lâm Tư Phàm ra.

Uyển Khanh cười đến đau cả bụng.

Cuối cùng thì Lâm Tư Phàm cũng hiểu rõ cái gì gọi là càng hắc càng miêu rồi.

"Lâm Tư Phàm tháng này thẻ của em bị đóng băng."- Hạ Dĩ Niên nói.

"Đừng mà anh họ...em bị oan. Dì à, dì nói dùm con một tiếng đi, chú, chú làm ơn nói dùm con đi..."- Lâm Tư Phàm hết bấu Trịnh Lan Anh rồi vếu vào Hạ Triết nhưng cả hai cũng chỉ biết tỏ ra tuyệt tình lắc đầu.

Hạ Dĩ Niên không chút nương tình: "Lâm Tư Phàm em nghe cho rõ đây, em bị cáo buộc với ba tội danh. Thứ nhất, em dám nói Uyển Khanh không công tâm, anh ghép vụ này vào tội danh vu khống. Thứ hai, rõ ràng sau khi Uyển Khanh tố cáo em vẫn còn nói mình bị vu oan, đây là tội không trung thực và thứ ba, em dám đem những hình ảnh không phù hợp so sánh với trưởng bối, đây là tội bất kính."

Lâm Tư Phàm sau khi nghe xong phẫn hận nhìn đời lần cuối sau đó quay đầu bỏ chạy: "Tôi tự tử đây!"

Trịnh Lan Anh lên tiếng: "Này..."

Hạ Triết kéo bà lại: "kệ nó đi, chúng ta ăn sáng."

"Nhưng mà nó..."

"Bác gái bác yên tâm đi, chỉ còn trên đời này còn phụ nữ anh ta sẽ không nở lìa đời đâu."- Uyển Khanh chí lý nói.

Hạ Triết gật đầu tán thành: "Đúng vậy đó, thôi chúng ta đi ăn sáng."

Hai trưởng bối đi vào phòng ăn, Uyển Khanh lại đi tới sô pha ngồi xuống: "Này, chỗ anh khuya lắm rồi đấy, lại bị lệch múi giờ, anh mà không ngủ thì sáng sẽ mệt chết đấy."

"Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên gọi.

"Ạ?"

"Nhớ anh không?"- Ngữ khí hắn đã thay đổi, không con vẽ điềm tĩnh như khi nãy mà thay vào đó là một sự thản nhiên, trầm thấp đến say đắm lòng người.

Uyển Khanh gật đầu, thành thật nói: "Nhớ, nhớ anh chết được."

Cô nghe thấy tiếng cười của hắn phát ra.

Hạ Dĩ Niên lại hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa..."- Uyển Khanh nhìn qua nhìn lại xung quanh, sau khi xác định Trịnh Lan Anh không có ở đây thì mới thấp giọng nói: "Nghe nói tháng sau sinh nhật của bác gái, anh Dĩ Tường giao cho Lâm Tư Phàm phụ trách khâu chuẩn bị, nhờ anh ta mà sáng nay em nhìn thấy món nào cũng không dinh dưỡng, lựa mãi mà chả được món nào."

"Một chén cháo thịt bò mà em thích, kèm thêm một ly sữa bí đỏ, thế nào?"

Uyển Khanh nghiêng đầu suy nghĩ, đúng là cô thích ăn cháo thịt bò thật, Hạ Dĩ Niên chỉ mới làm món đó cho cô ăn có một lần mà lại nhớ tới bây giờ luôn sao? Uyển Khanh mỉm cười quay sang Thao Thao dặn cô bé đi nói với đầu bếp làm điểm tâm như lời Hạ Dĩ Niên nói, Thao Thao gật đầu vâng dạ vài tiếng rồi rời đi.

Uyển Khanh lại cười nhẹ nói vào điện thoại: "Đầu bếp khác làm không ngon, hay anh làm em ăn đi?"

"Được, em muốn gửi đường hàng không hay đường biển?"

Uyển Khanh cười ha ha thành tiếng, lại hỏi: "Dĩ Niên, khi nào anh về?"

Hạ Dĩ Niên khẽ nói: "Nhớ anh sao?"

"..."

"Nhớ anh nhiều vậy sao?"

"..."- Uyển Khanh mím môi, giả vờ bất mãn: "Em đã nói khi nãy rồi."

"Anh muốn nghe nữa."

"Không được, lời thật lòng chỉ nói một lần thôi."- Uyển Khanh nói, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, mọi chuyện khiến cô sầu não dường như đã biến mất một cách thần kỳ.

"Đã là thật lòng tại sao lại không nói hai lần?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.

"Vì nó giá trị mà."- Uyển Khanh mở to mắt, rót một ít nước trà vừa uống thấm giọng vừa nói: "Công việc có nhiều lắm không?"

"Không nhiều, chỉ một số vấn đề nhỏ cần giải quyết thôi. Khi giải quyết xong nhất định sẽ nhanh chóng về với em."- Hạ Dĩ Niên nhấn mạnh ba chữ về với em, đại khái hắn thấy ba chữ này rất dễ nghe, sau đó hình như bên chỗ hắn có người gọi, Uyển Khanh nghe thấy tiếng phụ nữ vang lên, Hạ Dĩ Niên nói vào điện thoại: "Anh bận việc rồi, em ăn sáng xong rồi muốn đi đâu thì cứ nói với Khải Ca, còn nữa, con bé Thao Thao kia nếu em thấy được việc thì cứ dẫn cô ấy tới bệnh viện chăm sóc bác gái."

Uyển Khanh đáp lại vài câu sau đó tắt máy, cô ngồi trên sô pha cười cười ngây ngốc cả buổi trời cho đến khi Thao Thao phía sau gọi cô cả chục lần Uyển Khanh mới có phản ứng.

Thật là mất mặt, không khác gì một con ngốc.

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên liên tiếp như là bom liên thanh khiến cho giấc ngủ quý báu của Vu An Di bị quấy rầy, cô vốn định cứ liều mạng úp cái gối lên mặt chắn đi tiếng ồn và tiếp tục ngủ, nhưng mà không biết người ngoài cửa là ai mà lì lợm đến mức cô cũng bó tay, đành phải đi chân không, ngay cả dép cũng không thèm mang vào lếch xuống giường.

Ngày hôm qua phải cùng phía cảnh sát cập nhật bằng chứng cho một vụ án mới đến tận mười hai giờ, về đến nhà cũng một giờ sáng có, vốn dĩ hôm nay là chủ nhật, Vu An Di còn định trừ hao thời gian dành cả ngày để ngủ, thật không ngờ bây giờ chỉ mới sáu giờ sáng đã bị làm phiền không chịu được.

Bộ dáng lúc ngủ dậy của Vu An Di đặt biệt ngốc nghếch, không còn vẻ tinh anh thường ngày mà thay vào đó là đôi mắt gấu trúc mơ mơ màng màng, trên đường từ phòng ngủ đi ra cô còn liên tiếp đụng đầu vào cửa, chân va vào cạnh bàn, Vu An Di nghĩ có thể mình sẽ bị chấn thương khi cứ trong trạng thái này ra mở cửa cho khách.

Lúc cửa mở ra, cô đứng dựa hẳn vào cửa mệt mỏi nhìn vị khách không mời mà tới đứng trước mặt.

Bàn tay Lạc Nhân giơ ra giữa không trung, chắc là anh định bấm chuông hối thúc chủ nhà mở cửa lại không ngờ cửa đột nhiên mở ra nên trong tư thế hơi ngạc nhiên mà bất động, động tác giơ tay này thật giống hệt như Lạc Nhân chuẩn bị ấn vào mặt Vu An Di vậy.

Vu An Di mở mắt không nổi, uể oải chỉ vào mặt mình: "Ấn vào mặt tôi này."

Lạc Nhân nhìn cô rồi bị bộ dáng lạ mắt này của cô làm cho bật cười.

Vu An Di mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn, dài tới đầu gối, trên đó còn in hình Hello Kitty. Lạc Nhân dở khóc dở cười, anh còn tưởng người như Vu An Di thì sẽ chọn những loại trang phục trưởng thành hơn, thật không ngờ...

Bây giờ cô đầu tóc rối bù xù, hai mắt còn dính gỉ đứng trước mặt anh, Lạc Nhân có chút không nói nên lời, vừa thấy đáng yêu vừa thấy mới lạ.

Còn Vu An Di không ngờ tới cô chỉ nói qua loa vậy thôi mà Lạc Nhân lại xem là thật, anh thật sự giơ tay nhéo mũi cô đẩy ra sau.

Vu An Di suýt té, lui ra sau vài bước ai oán ôm mũi của mình nghiến răng: "Lạc Nhân!"

Lạc Nhân bước vào đóng cửa lại, xem hai túi đồ trong tay để lên bàn sau đó nhìn xung quanh sau khi tìm được nhà bếp thì rất tự nhiên ôm hai túi đồ kia vào trong nhà bếp.

Vu An Di không hiểu gì liền đi theo sau anh: "Tôi nói cho anh biết, anh chưa nhìn thấy chuông cửa bao giờ à? Nó là cái chuông, ấn một lần là được rồi, anh làm pháp sư gọi hồn hay sao ấn nhiều lần như vậy, khiến tai tôi còn ù đây này."

Lạc Nhân quay lại nhìn cô, không màng tới chỉ trích của Vu An Di mà cất tiếng hỏi: "Gia vị, chén dĩa, thớt, dao để ở đâu?"

Vu An Di chớp chớp mắt, tỉnh bơ nói: "Đây là nhà tôi."

Lạc Nhân mỉm cười nhìn cô.

Vu An Di càng nhấn mạnh hơn: "À, tôi biết rồi, chắc là anh ở bên Anh lâu quá nên không rõ tiếng Việt nhỉ? Để tôi phiên dịch cho anh nghe, this is my house, my house! Do you understand?"

Lạc Nhân thấy Vu An Di như con nhím xù lông, biết là không hỏi được gì liền tự thân vận động mở tủ tìm kiếm.

Lại thấy dụng cụ làm bếp ở nhà Vu An Di toàn là đồ mới thì thắc mắc: "Em không bao giờ vào bếp hay sao?"

Vu An Di không hứng thú, cố gắng nhấn mạnh lần nữa: "This is my house!"

Lạc Nhân nhếch môi: "Thật không hiểu nổi hai mươi năm qua em sống thế nào nữa."

"Biết nấu ăn làm gì chứ? Bây giờ cửa hiệu thức ăn nhanh thiếu gì? Là phụ nữ thì phải biết nấu ăn hay sao? Đó là một việc thật nhàm chán và vô vị, tốn công phí sức."- Vu An Di thêm vào: "À quên nữa, anh gì ơi, this is my house!"

Lạc Nhân làm ngơ: "Không sao, chỉ cần một người biết nấu ăn là được."

Vu An Di suýt chút nữa là nổ tung con mắt, cô hạ giọng đè nén cảm xúc trong lòng: "Lạc Nhân, tôi thật không hiểu tôi vừa mắt anh ở chỗ nào, anh nói đi, anh nói ra tôi ngay lập tức đem chỗ đó làm cho xấu đi ngay lập tức. Anh nhìn đi, bây giờ đầu tóc tôi bù xù, ăn mặc dị hợm, không biết nấu ăn, hơn nữa tôi nói cho anh biết tôi còn có rất nhiều tật xấu, chẳng hạn như ăn thì phải bỏ mứa lại một chút ít trong dĩa, thường ngày tiếp xúc với toàn là tội phạm nên có lẽ tâm lý cũng có chút không bình thường, anh có thể nhờ Barbara kiểm chứng, cả người tôi đâu cũng là khuyết điểm đấy."

Lạc Nhân vừa thái thịt, tiện miệng nói: "Em vào ngủ thêm đi, làm xong anh sẽ gọi."

Vu An Di ôm trán: "Ôi trời ơi..."

Nhìn bộ dáng kiêu trời của cô, Lạc Nhân phì cười.

Anh phát hiện ra cách tốt nhất đối phó với sự phản kháng của cô chính là mặc kệ, mặt càng dày thì càng dễ thu phục cô gái này hơn.

Vu An Di cảm thấy hỏa khí trong bụng đang bắt đầu sôi sục, nếu như nhân cách cô thật sự có vấn đề như lời cô vừa nói thì giờ phút này cô đã giật lấy con dao trong tay Lạc Nhân chém cho anh vài phát bỏ ghét rồi. Vu An Di thở dài, phất tay, hết cách thì đành thỏa hiệp thôi: "Được rồi được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi."

Vu An Di trở lại phòng liền ngay lập tức sà lên cái giường yêu quý trùm kín chăn ngủ ngon lành, cho tới khi nghe thấy tiếng của Lạc Nhân đang gọi bên tai, cô vẫn cố chấp chỉ muốn ngủ, hai mắt dính chặt lại không chịu mở ra thậm chí bị gọi tới bực bội còn giơ chân đạp bừa vài cái.

Không ngờ trúng thật.

Cô nghe thấy Lạc Nhân kêu lên một tiếng sau đó cổ chân của cô bị anh giữ lại.

Sau đó mông truyền đến một trận tê tê khiến cho Vu An Di đột nhiên mở to mắt ngồi phắt dậy ôm mông nghiến răng nhìn anh: "Đồ d3 xồm, anh vừa làm gì thế hả?"

Hắn ta không phải là vừa tét mông cô chứ?

"Chịu dậy rồi sao? Ngủ kiểu như em thì cho dù có cháy nhà cũng sẽ không hay biết, cho dù hay biết thì cũng lười biếng không chịu chạy thoát."- Lạc Nhân kéo tay cô lôi xuống giường đẩy vào trong toilet.

Vu An Di uể oải, cô còn có một suy nghĩ là tiếp tục leo vào bồn tắm ngủ thêm một giấc.

Lạc Nhân nói: "Hoặc là tự mình đánh răng hoặc là anh giúp em."

Nào ngờ Vu An Di ngớ ngớ vừa há miệng, vừa nói: "Vậy anh giúp tôi đi, à..."

Lạc Nhân cười ra một tiếng rõ khó xử.

Vu An Di đắc chí: "Biết ngay là anh không dám mà."

Lạc Nhân mím môi, cô bé này hôm nay còn dám thách thức anh?

Lạc Nhân bước tới giật lấy bàn chải trong tay Vu An Di sau đó quẹt kem đánh răng vào, đang lúc cô còn đang ngơ ngác thì gáy đã bị giữ chặt bắt cô phải ngẩng đầu lên, bàn chải trong tay Lạc Nhân đưa vào miệng cô, mọi chuyện quá bất ngờ làm cho Vu An Di có chút hoảng hốt.

Cô còn sặc bọt kem.

Bọt kem trong miệng Vu An Di văng đầy mặt Lạc Nhân.

Lạc Nhân nhắm mắt, hơi buông lỏng tay, Vu An Di lui ra sau vài bước nào ngờ lại ngã nhào vào bồn tắm đầy nước phía sau khiến cô ho sặc sụa.

Lạc Nhân giơ tay lau bọt kem trên mặt sau đó mím môi bước tới, khẽ cười: "Em muốn phản kháng phải không?"

Vu An Di không trả lời hay nói đúng hơn là cô đang bị sặc nước nên không trả lời được, Lạc Nhân giơ tay vặn vòi nước lạnh ở chế độ cực lớn, nước từ trên đầu dội xuống làm cho Vu An Di luống cuống chật vật không nói hết được.

Mái tóc của cô bị ướt dính bệt vào mặt và vai, hai tay vừa vung vẫy vừa muốn đứng lên lại loạng choạng ngã xuống lại, chính vì cố sức vùng vẫy mà cái máy ngủ bị cuốn lên tận đùi, nước làm cho chất liệu vải mềm mịn kia dán chặt vào da thịt người con gái, những đường cong tuyệt mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt Lạc Nhân khiến anh vô thức nhíu chặt mày. Anh tự nhủ bản thân nếu cứ tiếp tục nhìn cô nữa thì sẽ không kiềm chế được nhưng mà ánh mắt lại không nghe theo sự tự nhủ đó, cứ dán chặt lên cảnh xuân trước mặt.

Lạc Nhân bước tới, "tốt bụng" ra tay cứu giúp kéo Vu An Di từ dưới nước lên, cô ho sặc sụa liều mạng bám lấy anh như cây cọc cứu mạng cuối cùng. Vu An Di thật không muốn ngày bao báo đưa tin đại luật sư Vu An Di chết đuối trong bồn tắm, thật lố bịch, thật ngu ngốc.

Cơ thể mềm mại yêu kiều dán chặt vào người đàn đàn ông không ai có thể yên vị một chỗ được huống hồ gì lại còn là người đàn ông yêu cô?

Lạc Nhân giữ chặt lấy Vu An Di, một là không để cô ngã xuống hai là muốn tiếp tục duy trì sự gần gũi này.

Vu An Di vẫn còn bận ho liên tục, muốn mắng muốn chửi nhưng lại không cách nào nói được, cô cũng không để ý tới ssự gần gũi quá mức này giữa hai người, khi bờ môi người đàn ông tiến đến bên tai mang theo hơi thở ái muội Vu An Di mới phát giác được sự nguy hiểm, sống lưng cứng đờ không biết nên làm thế nào.

Lạc Nhân khẽ cười bên tai cô: "Muốn không?"

Vu An Di mở to mắt đề cao cảnh giác đẩy Lạc Nhân ra, anh lui ra sau vài bước, cũng không tiến lên lại, chỉ đứng đó cười một tiếng, thích thú nhìn bộ dáng cảnh giác của Vu An Di.

Cả người sũng làm cho Vu An Di bị lạnh khẽ rùng mình một cái, giữ nguyên bộ dáng đề phòng đi lách qua người Lạc Nhân chạy về phòng đóng chặt cửa lại.

Lạc Nhân hết cách lật đầu bất đắc dĩ cười nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.