Buổi sáng, Uyển Khanh bị quản gia đánh thức, cô nghiến răng khó chịu mè nheo trên giường: "Tôi không ăn sáng, không muốn dậy, không ngồi dậy nổi nữa..."
Quản gia khó xử: "Nhưng mà, nhưng mà..."
"Nhưng cái gì mà nhưng..."- Uyển Khanh uể oải, hôm qua cô không khác gì tù nhân bị đày đi biên ải phục vụ con quỷ có d*c vọng sâu như cái hố không đáy, hết lần này tới lần khác khiến cho Uyển Khanh bây giờ ngay cả muốn động đậy cũng phải dùng hết sức lực.
"Nhưng mà cậu hai bảo tôi lên gọi cô."
"Cái gì?"- Uyển Khanh ngồi phắt dậy, nhìn đồng hồ, vẫn chưa có trễ hơn nữa giờ này còn là hơi sớm. Gọi cô làm gì?
Uyển Khanh ôm đầu mình, đúng rồi, cô vẫn chưa làm cho ra lẽ, mọi chuyện xích mích giữa hai người thời gian vừa qua chẳng phải lỗi là do hắn hay sao? Đúng vậy là do anh ta, tại sao mình phải sợ?
Không đúng, mày đâu có sợ, không sợ không sợ.
Uyển Khanh ưỡn cao đầu đi vào toilet.
Vừa đánh răng lại vừa nghĩ lại lời của quản gia nói, cậu hai bảo tôi lên gọi cô? Hừ, rõ ràng anh ta là người sai vậy mà vẫn không hạ được cái giọng cao cao tại thượng đó xuống.
Được rồi, Uyển Khanh thay một bộ đồ đẹp mắt rồi rời khỏi phòng. Quản gia nhìn thấy cô ra thì mừng tới cơ hồ muốn khóc, bà đang lo nếu Uyển Khanh không chịu dậy thì phải ăn nói với Hạ Dĩ Niên như thế nào đây?
Uyển Khanh cùng quản gia đi vào phòng ăn, ban đầu có chút bất ngờ vì buổi điểm tâm này khá là đông đủ.
Lúc trước buổi sáng Hạ Dĩ Tường thường sẽ dùng ở công ty, Lâm Tư Phàm thì khỏi nói sáng nào cũng ngủ tới mười giờ sáng mới chịu rời giường, Angelina thì càng ít đến vào buổi sáng, Hạ Dĩ Niên thường xuyên làm việc thâu đêm ở Hoàng Thịnh. Buổi sáng thường ngày thường chỉ có hai vị trưởng bối thui thủi cùng nhau ăn, nhiều khi Uyển Khanh ngồi ăn chung với họ, mấy ngày nay vì chiến tranh lạnh nên cô càng không quay về đây.
Vậy mà bây giờ, Hạ Dĩ Tường, Angelina ngồi một bên. Lâm Tư Phàm ngồi cạnh Hạ Dĩ Niên, Trịnh Lan Anh ngồi ở ghế chủ trì chính giữa.
Xem ra chỉ thiếu cô và Hạ Triết mà thôi?
Nhắc mới nói, bác trai bình thường không thường ra ngoài vào buổi sáng, sao hôm nay lại không thấy đâu?
Trịnh Lan Anh thấy Uyển Khanh đi vào, mỉm cười hiền hậu kéo ghế bên cạnh mình cho cô: "Uyển Khanh, con tới rồi à. Bác vốn định để con ngủ thêm một lúc nữa nhưng Dĩ Niên cứ nằng nặc đòi cho quản gia lên gọi cháu xuống, sao nào, có cảm thấy không khỏe không?"
Uyển Khanh mỉm cười lắc đầu, còn chưa kịp nói câu cảm ơn đối với sự quan tâm của bà thì...
"Đã nhập gia thì phải tùy tục, mọi người đều dậy lúc sáu giờ sáng, sao lại có người ngủ tới bảy giờ chứ?"- Hạ Dĩ Niên chậm rãi lên tiếng, cũng không nhìn tới Uyển Khanh.
Uyển Khanh nghiến răng, gượng cười: "Phải, cậu hai dạy dỗ rất phải."
"Biết thì tốt."
"Anh..."- Uyển Khanh tức đến mức mặt đỏ hết cả lên.
Trịnh Lan Anh mở to mắt đánh giá thái độ của hai người, sau một lúc thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà hô lên: "À, bên cạnh Dĩ Niên có ghế trống kìa, Uyển Khanh còn ngồi đi."
"Cảm ơn bác gái nhưng bên cạnh chị Angelina cũng có ghế trống."- Nói rồi Uyển Khanh dứt khoát đi tới ngồi xuống bên cạnh Angelina khiến nàng ngỡ ngàng chớp mắt một cái.
"Uyển Khanh, hay là em cứ qua chỗ Dĩ Niên ngồi đi, chỗ này gần cửa sổ, nắng gắt lắm."- Angelina li3m môi, không muốn bản thân tự nhiên lại thành cái cớ lãng xẹt như vậy.
Quan trọng là, nàng cảm nhận được ánh mắt Hạ Dĩ Niên như muốn giết người nhìn thẳng về phía mình.
Uyển Khanh thản nhiên với mọi việc, vô tư nhún vai: "Em cảm thấy vị trí này rất tốt, ít nhất cũng không ngồi gần người tiếp xúc với nhiều phụ nữ."
Uyển Khanh nói xong câu này, ở phía bên kia Lâm Tư Phàm đang chuyên chú ăn uống liền chột dạ ho sặc sụa.
"Cũng chỉ là một chỗ ngồi thôi, chẳng có gì quan trọng."- Nói rồi đem miếng bít tết trong đ ĩa chậm rãi cắt ra.
Bàn tay đặt dưới bàn của Uyển Khanh nắm chặt, trừng mắt nhìn hắn.
Kệ đi, không thèm để ý làm gì. Cô quay qua Trịnh Lan Anh hỏi: "Bác gái, bác trai đâu rồi ạ?"
"À, sáng nay ông ấy nói có việc đột xuất gì đó bác cũng không biết."- Trịnh Lan Anh nhanh chóng ứng biến đem cháo thịt bò trong tô múc ra một ít cho cô: "Uyển Khanh con ăn thử cái này đi, là sáng nay Dĩ Niên đặc biệt căn dặn đầu bếp làm đấy."
Uyển Khanh nhìn món cháo ngon miệng trước mắt, không động đũa ngay mà hắng giọng gọi: "Angelina!"
Angelina quay sang: "Hả?"
"Phiền chị nói lại với Hạ Dĩ Niên, nói anh ta đừng tưởng một ít cháo là có thể xí xóa mọi chuyện, em không dễ dàng bỏ qua vậy đâu."- Uyển Khanh nói.
"Nhưng mà em có thể..."
Em có thể tự nói mà...
"Phiền chị chuyển lời dùm."- Uyển Khanh nhấn mạnh.
Angelina nhìn sang Hạ Dĩ Niên, trong lòng thầm kêu không ổn nhưng lại không biết ứng phó thế nào, đành hắng giọng một cái nói: "Dĩ Niên, Uyển Khanh nói em đừng tưởng một ít cháo là có thể xí xóa mọi chuyện...con bé, con bé không dễ dàng bỏ qua vậy đâu."
Hạ Dĩ Niên hơi nâng mắt nhìn cô, không lâu sau lại cúi đầu chú tâm cắt thịt bò, nhàn nhạt lên tiếng: "Phiền chị nói lại với cô ấy, món cháo này đơn thuần là muốn cô ấy bồi bổ hoàn toàn không phải dùng để xin lỗi."
Uyển Khanh vừa nghe thấy càng nghiến răng kịch liệt, dường như muốn dùng mọi phẫn nộ dày vò hàm răng của mình.
Angelina nhíu mày: "Nhưng em..."
Em cũng có thể tự nói mà...
"Phiền chị!"-Hạ Dĩ Niên ngắt lời nàng.
Angelina thực sự là khóc không thành tiếng, hai đứa có thể tự nói với nhau mà.
Nàng quay sang Uyển Khanh: "Uyển Khanh, Dĩ Niên nói..."
"Phiền chị nói với anh ta, anh ta thực sự rất đàn ông đấy, vừa về tới việc đầu tiên là cùng với người phụ nữ khác hôn nhau, thực sự quá đàn ông."- Cô đặc biệt vỗ tay: "Đàn ông thiệt đấy."
Bàn tay cầm dao của hắn khẽ khựng lại, hôn nhau? Hôn ai cơ?
Angelina chịu hết nỗi ngồi xích ra xa: "Mặc kệ hai đứa, chị không biết gì đâu."
"Lâm Tư Phàm!"- Hạ Dĩ Niên lên tiếng: "Nói với Uyển Khanh, hỏi cô ấy xem là ai không nghe điện thoại trước, nếu đã tức giận như vậy rồi thì còn để tâm tới việc tôi cùng với người phụ nữ khác như thế nào làm gì?"
Lâm Tư Phàm như bị đóng băng sau đó thầm run lên một cái: "Uyển Khanh... anh họ anh ấy nói..."
"Hỏi anh ấy cho tôi, anh ấy và cô Kayla kia là loại quan hệ gì?"- Uyển Khanh hơi cao giọng.
Sắc mặt Lâm Tư Phàm còn khó coi hơn cả khóc, quay qua Hạ Dĩ Niên.
"À anh họ... Uyển Khanh hỏi anh..."
"Một người đàn ông cùng với một người phụ nữ vào vũ trường uống rượu hôn nhau, có thể là loại quan hệ gì chứ?"- Hạ Dĩ Niên không cao không thấp lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều như đang đâm thủng màng nhĩ của Uyển Khanh.
Cô trừng mắt nhìn hắn, đập mạnh đôi đũa lên bàn.
Mọi người, trừ Hạ Dĩ Niên ra tất cả đều ngồi thẳng lưng ngay cả cử động cũng không dám.
Không khí đầy mùi thuốc súng khiến cho ai cũng liên tưởng tới thế chiến thứ ba đã xảy ra rồi.
Uyển Khanh đứng lên, thấp giọng: "Bác gái, cháu xin lỗi, cháu ăn không vô nữa xin phép ra ngoài một lúc."
Nếu cô còn ở lại đây nữa, chỉ e rằng kiềm không được sẽ khóc lớn mất.
"Ngồi xuống."
Lúc Uyển Khanh chuẩn bị rời đi thì Hạ Dĩ Niên lại lên tiếng, lần này là mệnh lệnh.
Cô quay lại, bất mãn nhìn hắn.
Hạ Dĩ Niên nâng mắt, gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng: "Ăn cho xong bữa sáng rồi lên phòng tiếp tục ngủ, hôm nay không được đi ra ngoài."
Uyển Khanh vừa nhíu mày vừa trừng mắt.
"Anh Dĩ Tường!"
Hạ Dĩ Tường nghe mình bị điểm danh thì thầm kêu khổ trong lòng.
Quả nhiên Uyển Khanh lại nói tiếp: "Phiền anh hỏi anh ta xem anh ta lấy quyền gì mà quản mấy chuyện của em? Em thích đi đâu thì đi đấy, anh ta muốn quản thì đi quản người phụ nữ anh ta vừa cuồng nhiệt hôn tối qua đi."
"Ngồi xuống."- Hạ Dĩ Niên lại ngắt lời, dường như không có ý định đôi co với cô thêm nữa.
Trịnh Lan Anh thấy tình hình không ổn, theo kinh nghiệm xương máu đã vô số lần cãi nhau với chồng của bà, trong tình cảnh này nếu không có người can ngăn thì nói không chừng hậu quả sẽ vô cùng ghê gớm. Bà hắng giọng: "À Uyển Khanh, Dĩ Niên nó lo cho con thôi, bỏ buổi sáng không tốt đâu, nào mau ngồi xuống ăn đi rồi muốn đi đâu thì cứ việc đi."
Uyển Khanh chung quy vẫn là không cam tâm, nhưng nếu Trịnh Lan Anh đã lên tiếng không lý nào cô thất lễ mà ương bướng nữa. Cô ngồi lại vị trí trong khi ánh mắt vẫn ghim chằm chằm vào Hạ Dĩ Niên.
Hắn vẫn ung dung, đem mọi sự phẫn nộ của cô biến thành không khí hết. Sau khi cẩn thận cắt mỏng miếng thịt bò trong đ ĩa thì đẩy về phía cô: "Ăn đi."
Uyển Khanh khách sáo, cố tình nói: "Cảm ơn."
Nào ngờ Hạ Dĩ Niên cũng làm như không chấp nhặt con nít: "Không có gì."
"Anh..."- Cô tức tối cuối đầu ăn điểm tâm, có trời mới biết rằng cô đang xem hắn là miếng thịt bò trong miệng mà cấu xé.
Cũng chỉ có thể dùng cách này mà phát ti3t thôi, ai bảo hắn là Hạ Dĩ Niên có đánh cũng không ngã.
Lúc này Hạ Triết đi từ bên ngoài vào, Trịnh Lan Anh gọi ông: "Ông già, qua ăn chút gì đi."
Sắc mặt Hạ Triết có phần khó coi, nhìn qua từng người một sau đó lại dừng ánh mắt trên người Hạ Dĩ Niên, môi ông mím lại xem ra có vẻ đang giận dữ: "Bà ăn đi, tôi không ăn. Hạ Dĩ Niên, con vào đây nói chuyện với cha một chút."
Hạ Dĩ Niên lau miệng sau đó đứng lên đi theo Hạ Triết vào thư phòng.
Trịnh Lan Anh cũng ngơ ngác: "Dì cũng không biết, hai cha con nhà này lúc nào mà chả giữ không khí căng thẳng như vậy."
"Sao vậy ạ?"- Uyển Khanh hỏi, dù cô ở đây cũng đã lâu rồi nhưng toàn ngay thời điểm Hạ Dĩ Niên bận tối mặt ở Hoàng Thịnh, thời gian qua Uyển Khanh vẫn chưa cảm nhận được hắn và hai vị trưởng bối này có một chút không khí gia đình nào. Hạ Dĩ Tường cũng bận, Angelina cũng bận, Lâm Tư Phàm lại càng ham chơi nhưng theo cách quan sát của cô thì ba người họ đối với Trịnh Lan Anh và Hạ Triết cũng thân thiết hơn hẳn.
Thái độ của Hạ Dĩ Niên trước giờ vẫn luôn xa cách như vậy, ngoại trừ cô và bà ngoại hắn ra thì chẳng mấy khi thân thiết với ai. Điều này Uyển Khanh hiểu rõ, hơn nữa Hạ Dĩ Niên cũng từng nói rằng hắn xa cha mẹ từ nhỏ nên chuyện không gần gũi là có thể hiểu, nhưng mà câu nói vừa rồi của Trịnh Lan Anh khiến cô khó hiểu. Cứ cho là không thể gần gũi thì cần gì phải luôn giữ không khí nặng nề như vậy chứ?
Trịnh Lan Anh thở dài, xem ra cũng đã thích nghi với không khí trong gia đình này từ lâu rồi: "Từ nhỏ ông già này đã thiên vị Dĩ Tường hơn, điều này cũng khiến Dĩ Niên không hài lòng, thêm vào một số mâu thuẫn nhỏ khiến cho cả hai người không nói chuyện với nhau một thời gian dài."
Hạ Dĩ Tường vừa nhai thức ăn vừa nói: "Gì chứ sao lại có con trong đó nữa? con và Dĩ Niên là anh em tốt đấy."
"Cũng may hai anh em tụi bây không như mấy gia tộc khác tranh quyền đoạt vị, mẹ cũng lấy làm an ủi."- Trên mặt Trịnh Lan Anh có biểu hiện của sự ấm lòng, đối với bà hai đứa con trai của mình vẫn luôn là niềm kiêu hãnh.
Hạ Dĩ Tường cười: "Gì chứ, chạy còn không kịp ở đó mà tranh giành."
"Con nói cái gì?"- Trịnh Lan Anh đanh mặt: "Mẹ nói cho con biết, không tham vọng quyền lực là chuyện tốt nhưng phải có trách nhiệm một chút, làm người quan trọng là trách nhiệm, con dẹp mấy cái máy bay chi3n đấu của mình đi, suốt ngày cứ bay lượn trên bầu trời thì ra thể thống gì, trưởng thành một chút đi đừng có đẩy hết mọi việc lên đầu Dĩ Niên như vậy."
Hạ Dĩ Tường chớp mắt không cam tâm mếu máo: "Gì chứ, mẹ lại thiên vị thằng đó hơn con rồi, con nói cho mẹ biết, không có trách nhiệm sao? Con mà không có trách nhiệm thì bây giờ đã chả ngồi ở đây để cho mẹ mắng mà con đang thực nghiệm loại máy bay quân sự mới nhập trên trời rồi kìa."
"Mẹ là người công tâm, thấy sao thì nói vậy thôi."- Trịnh Lan Anh thản nhiên, cũng rất nhiệt tình đả kích con trai mình: "Nếu con bất mãn thì cứ học theo tính của Dĩ Niên mà chiến tranh lạnh với mẹ."
Lâm Tư Phàm nói nhỏ với Angelina: "Chị ơi, sao buổi sáng hôm nay toàn là thuốc súng với lựu đạn không vậy? Vừa mới xong một cặp uyên ương bây giờ lại đến một cặp mẫu tử, em thật là đau đầu."
Trịnh Lan Anh và Hạ Dĩ Tường đồng thanh: "Nói cái gì hả?"
Angelina gật đầu, "Yên tâm, họ cãi nhau nhưng không để tâm đâu."
"Ai nói không để tâm? Rất để tâm đấy!"- Cặp đôi mẫu tử lại bắt đầu.
Không khí bên này cũng đã lỏng lẻo hơn một chút, Uyển Khanh lại nhìn về phía cánh cửa thư phòng đằng xa, có vẻ như vừa rồi bác trai không được vui nếu nói nghiêm trọng hơn là bác ấy hình như đang tức giận. Uyển Khanh ở đây bao lâu nay, trong ấn tượng của cô thì Hạ Triết là một ông lão trầm tính ôn hòa hiền hậu, ông dường như chưa hề tức giận.
Hôm nay ông tức giận như vậy lại làm cho Uyển Khanh có linh cảm xấu.
Cô thừa lúc mọi người nói chuyện rôm rả liền đứng lên đi về phía thư phòng, tới nơi mới nhận ra rằng cửa không khóa trái và vẫn chưa đóng kín.
Uyển Khanh vừa đi tới liền thấy Hạ Triết và Hạ Dĩ Niên đứng đối diện nhau, cô còn chưa nghe họ nói chuyện gì thì đã nhìn thấy Hạ Triết giáng xuống mặt hắn một bạt tai.
Uyển Khanh sửng sốt, kinh hãi tới mức che miệng lại.
Bên trong phòng, Hạ Triết đầy ngập phẫn nộ.
"Con nhìn xem con đã làm ra chuyện tốt gì? Con cho rằng với gia thế của chúng ta thì có thể làm mọi chuyện hay sao? Con giết người, hơn nữa còn là nhiều người như vậy, có thế lực thì sao? Chẳng lẽ muốn làm gì thì làm hay sao? Con khiến ta tức chết mà, chúng ta là một gia tộc lớn, không phải côn đồ đầu đường xó chợ mà đụng ai cũng gây sự, chẳng lẽ con quên rằng chúng ta đã rút khỏi hắc đạo từ sớm rồi sao? Cho đến bây giờ mà con vẫn sử dụng mấy cái thế lực đen tối kia, chẳng lẽ con quên lời dạy của bà ngoại con rồi sao?"
Hạ Dĩ Niên lạnh mặt, từ góc độ của Uyển Khanh cô chỉ thấy một bên mặt của hắn đã đỏ lên nhưng không đáng kể, đáng kể là biểu cảm lạnh lẽo tựa hồ như muốn giết người của hắn khiến cô hoảng sợ.
"Cha nhắc đến bà ngoại con mới nhớ, chẳng phải đã mấy năm rồi vẫn chưa kịp về thăm bà sao? Nhớ gì chứ, trong đầu cha cũng chỉ có công việc mà thôi."- Hắn chậm rãi lên tiếng, ngữ khí không nghe ra có sự áy náy ngược lại còn lộ rõ vẻ trách móc.
"Con làm sai, cha giáo huấn con, đây là cái thái độ của một người con khi được nghe dạy bảo sao?"- Hạ Dĩ Niên đanh giọng.
"Thái độ của con vẫn rất lễ phép, ít ra con vẫn gọi một tiếng cha."
"Con..."- Hạ Triết lại vung tay lên, Uyển Khanh khẩn trương không nghĩ tới việc mình đang nghe lén, nhìn thấy ông định tát thêm một bạt tai nữa thì vội vàng chạy vào kéo Hạ Dĩ Niên lui ra sau vài bước.
"Bác trai, có chuyện gì thì từ từ nói."- Uyển Khanh ngăn cản, cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên nhất thời cũng không biết khuyên ngăn thế nào.
Nào ngờ...
"Khanh nhi, đi ra ngoài."
Uyển Khanh không ngờ tới Hạ Dĩ Niên lại đuổi cô ra ngoài, trong khi cô đang đứng về phía hắn.
Trong lúc cô sững sờ đứng đó thì Hạ Triết lên tiếng.
"Con sợ con bé biết được những chuyện thương thiên hại lý mà mình làm sao? Uyển Khanh, con không cần đi đâu hết."
Uyển Khanh nhíu mày, cô bắt đầu hồ đồ rồi, nhìn thái độ của Hạ Dĩ Niên sao cô cứ cảm thấy chuyện thương thiên hại lý mà Hạ Triết vừa nói có liên quan tới cô vậy?
"Bác trai, Dĩ Niên, rốt cuộc có chuyện gì?"
Không đợi Hạ Dĩ Niên trả lời, Hạ Triết đã lên tiếng: "Hạ Dĩ Niên không những thu mua Yunus với mục đích làm bàn đạp vững chắc cho kế hoạch lấn sân của Hoàng Thịnh mà bên cạnh đó nó đã làm ra việc tày trời, nó giết hết cổ đông của Yunus, gia đình vợ con của họ cũng không tha, thật đúng là không chấp nhận nổi."
"Cái gì?"- Lần này đến lượt Uyển Khanh cao giọng, cô sững sờ nhìn trân trân vào hắn.
Hạ Dĩ Niên lúc này đã nhíu chặt mày, không nói một lời kéo tay Uyển Khanh rời khỏi thư phòng.
"Con đứng lại cho cha, Hạ Dĩ Niên..."- Hạ Triết vẫn còn tức giận.
Uyển Khanh bị hắn kéo đi về phía phòng ngủ, nhưng lúc đến vườn hoa cô đã lạnh nhạt không kiên nhẫn đứng lại: "Hạ Dĩ Niên anh buông em ra."
Hạ Dĩ Niên vẫn không dừng bước.
Uyển Khanh cắn môi: "Anh có tôn trọng em hay không? Anh buông em ra."
Hắn dừng lại, buông tay.
"Mọi chuyện là như thế nào?"- Uyển Khanh nói, thấy hắn không trả lời thì cao giọng: "Em hỏi anh mọi chuyện là như thế nào?"
Hạ Dĩ Niên giống như đang cân nhắc điều gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Là thật!"
"Là thật?"- Uyển Khanh lặp lại bằng một giọng nói run rẩy, ngoài sức tưởng tượng nhìn hắn: "Tại sao...Hạ Dĩ Niên em đã nói là anh không được đụng tới bọn họ rồi mà..."
"Tại sao anh phải nghe lời em? Trong khi người bọn họ muốn làm hại là em, những kẻ muốn động tới em, anh không chỉ gi3t chết họ mà vợ họ, con họ đều không thể sống yên."- Hắn lạnh nhạt, từng chữ một phát ra với ngữ khí tựa như tu la dưới địa ngục khiến Uyển Khanh kinh hãi vô thức lui ra sau vài bước.
"Nhưng em đã nói với anh rồi, bọn họ đều là bị hại, người sai là em..."
"Cho dù là em sai anh cũng không để em gặp nguy hiểm."- Hắn ngắt lời cô.
Uyển Khanh im lặng vài giây: "Chẳng lẽ anh không thể đặt mình vào vị trí của họ sao? Nếu như anh đầu tư thua lỗ hơn nữa là bị sai lầm của người khác làm liên lụy thì anh sẽ như thế nào?"
"Thế thế gian này vốn dĩ không có nhiều cái đặt mình vào suy nghĩ của người khác như vậy đâu Khanh nhi."
Sau khi nói xong câu này, cả hai đều im lặng.
Thời gian như bị đóng băng...
Một lúc thật lâu sau đó, Uyển Khanh mới tìm lại được giọng nói của mình, có điều cô đã mệt rồi.
"Anh vốn không tôn trọng em, không hề tôn trọng những mong muốn của em. Chuyện thu mua Yunus, dù là xuất phát từ mục đích tốt với em nhưng mà anh vẫn không bàn bạc với em trước một tiếng...."- Uyển Khanh hít thở thật sâu, cố gắng đè nén tâm tình đang cuộn trào như sóng lớn trong lòng, đi lướt qua người hắn.
Hạ Dĩ Niên quay đầu: "Em đi đâu?"
Uyển Khanh đứng lại, một vài giây sau mới tức giận quay lại: "Hạ Dĩ Niên, bản năng khống chế của anh có thể giảm đi một chút hay không? Anh quản em làm gì? Chẳng phải những việc anh làm đều chẳng cần nói qua với em hay sao?"
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, đi tới trước mặt cô: "Khanh nhi hãy tin anh, trên đời này người anh không muốn tổn thương nhất chính là em."
Nghe câu này của hắn, tâm trạng Uyển Khanh càng thêm phức tạp.
Có lẽ tới bây giờ cô đã nhận ra mình và Hạ Dĩ Niên không phải là người cùng một thế giới chăng? Không phải, ngay từ đầu cô đã biết thế giới của hắn đáng sợ thế nào rồi, chỉ là lúc đó vẫn cố chấp bước vào, đối với sự cố chấp này cho tới bây giờ Uyển Khanh vẫn chưa từng hối hận. Chỉ có điều cô nhận ra dù mình đã liều lĩnh dung nạp thế giới đen tối của Hạ Dĩ Niên vào tâm trí mình nhưng lại chưa kịp thích nghi với nó.
Uyển Khanh cảm thấy mình cần thêm thời gian, nhất là lúc này cô muốn tránh đi một lúc để bản thân không phải nói ra những lời ngày càng đẩy hai người ra xa hơn.
Cô nén vị mặn trong cổ họng xuống, nói: "Em đi tới bệnh viện.... anh không cần lo."
Nói rồi cô quay người dứt khoát rời đi.
Mà Hạ Dĩ Niên cũng không đuổi theo, đứng yên tại chỗ bất động nhìn theo bóng Uyển Khanh khuất sau cổng chính.
Khanh nhi... nếu như em đừng quá có chủ kiến như vậy thì tốt quá.
Khải Ca nãy giờ âm thầm đứng canh gác phía xa cũng nghe được cuộc cãi nhau giữa hai người, lúc này mới chần chừ bước tới đứng phía sau Hạ Dĩ Niên: "Cậu hai, Uyển Khanh đã nói như vậy...vậy mọi chuyện có cần thay đổi không?"
Bóng lưng của hắn, mang theo một vẻ cô độc cùng uy quyền. Im lặng một lúc như đang suy nghĩ, thần thái vẫn lạnh nhạt không thay đổi: "Không cần."
Lúc Uyển Khanh tới bệnh viện, Dương Cẩm Vân đã tỉnh lại, dù sắc mặt vẫn còn tái mét nhưng có vẻ đã hồi phục đáng kể rồi.
Mấy ngày này Higo và Thao Thao luôn ở bên cạnh quan sát bà, theo lời của Higo thì tình trạng của Dương Cẩm Vân cũng đã khá hơn rất nhiều so với lúc trước, Uyển Khanh cũng nhẹ lòng hơn một chút.
"Mẹ cảm thấy trong người thế nào rồi ạ?"- Uyển Khanh vừa vào cửa, để túi xách lên bàn rồi ngồi cạnh giường.
Thao Thao đang ngồi gọt trái cây đối diện, thấy cô tới thì đứng lên, Uyển Khanh ra dấu cho con bé cứ ngồi ở đó.
Dương Cẩm Vân cười nhẹ: "Đã khỏe nhiều rồi."
"Tại sao mẹ bệnh mà không nói với con? Anh Thi....con cũng không nghe Anh Thi kể lại, tại sao mẹ không kể với cô ấy?"- Uyển Khanh truy hỏi, nắm lấy tay bà: "Mẹ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, con không thể mất đi mẹ đâu."
Bà vỗ mặt Uyển Khanh: "Con bé này sao thế? Nhìn con có vẻ như không được vui, sao thế? Có chuyện gì à?"
Uyển Khanh cụp mí mắt: "Thao Thao em ra ngoài một lúc đi."
"Dạ."- Thao Thao đứng lên, nhanh chóng rời khỏi.
"Sao thế, Uyển Khanh con có chuyện gì à?"- Dương Cẩm Vân càng thêm khẳng định, con bé này mỗi khi buồn thì giống hệt như Anh Thi nhà bà, đều ghi rõ lên mặt có muốn giấu cũng không giấu được.
"Mẹ ơi..."- Uyển Khanh nghẹn ngào gọi được hai chữ, ngay sau đó liền ôm chầm lấy Dương Cẩm Vân bật khóc lớn: "Con phải làm sao đây? Sao phải mệt mỏi như vậy..."
"Uyển Khanh, có chuyện gì vậy? Con kể mẹ nghe xem."- Bà vỗ lưng trấn tĩnh Uyển Khanh.
Sau một lúc khóc, Uyển Khanh mới dùng giọng nức nở đem mọi chuyện kể lại cho Dương Cẩm Vân. Sau khi kể xong, Dương Cẩm Vân cũng hiểu ra sự tình, bà gật đầu, để mặt cho cô tựa vào ngực mình như con gà con núp trong cánh gà mẹ chờ được an ủi.
"Có thể là lời nói của Dĩ Niên không sai, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân. Cũng có thể là phương thức giết người tàn nhẫn này của cậu ấy sai ở góc nhìn của con nhưng lại đúng ở khía cạnh mà cậu ấy đang nhìn nhận."
"Là sao ạ?"- Uyển Khanh khó hiểu hỏi.
Dương Cẩm Vân mỉm cười, lau nước mắt trên mặt cô: "Có câu nói khi hai người yêu nhau họ sẽ không nhìn về một phía mà sẽ nhìn về đối phương, cái gì con cũng phải học cách chấp nhận mới được. Nếu như con yêu một anh chàng phóng túng, con phải biết chấp nhận sự tồn tại của tình nhân bên cạnh anh ta, nếu con yêu một người nghiêm túc, con phải chấp nhận sự hà khắc của anh ta. Nếu con yêu một người đàn ông cao cao tại thượng lúc nào cũng quen cách đứng trên cao nhìn xuống thì tình nhân, hà khắc, sự quản chế và bá đạo con đều phải chấp nhận tất cả. Đối với Hạ Dĩ Niên cũng vậy, Uyển Khanh, mẹ có thể nhìn ra con không phải kiểu người liều lĩnh làm một việc gì đó khi mà mình chưa suy nghĩ kỹ càng. Mẹ nghĩ ngay từ đầu con quyết định cùng cậu ấy yêu nhau thì con đã chuẩn bị sẵn sàng mọi sự chấp nhận cần thiết rồi chứ."
"Vậy mẹ nói anh ấy đúng sao?"- Uyển Khanh hỏi.
"Trong chuyện này mẹ không suy xét xem ai đúng ai sai, Uyển Khanh con có biết trong đời của một người ai cũng phải đeo qua ba cái nhẫn. Đầu tiên là nhẫn đính hôn, thứ hai là nhẫn cưới và thứ ba, là nhẫn nhịn. Chủ động làm hòa trước không lúc nào cũng là do bản thân mình sai mà là mình đang xem trọng mối quan hệ đó. Nghiêm túc suy nghĩ mà nói, con xông vào cuộc sống của Hạ Dĩ Niên là đã làm quỹ đạo của cậu ấy chệch khỏi đường ray rồi, trừ khi cậu ấy muốn còn nếu không con không nên yêu cầu cậu ấy thay đổi thêm nguyên tắc sống của mình. Thật ra mỗi người có một cách sống riêng trong tình yêu không thể gọi là không hợp, anh sống theo cách của anh tôi sống theo cách của tôi kì thật cũng không phải là chuyện xấu gì, chỉ có điều chúng ta đừng bài xích cách sống của đối phương là được."
Cô quay về biệt thự Hạ gia, vệ sĩ gác cổng cũng đã quen mặt với cô, họ đều xem cô là mợ hai để hầu hạ từ lâu rồi nên không ai ngăn cản, nơi này bây giờ không khác gì nhà của cô, mặc sức cô ra vào thoải mái.
Lúc Uyển Khanh đi vào phòng khách, Hạ Triết đang ngồi xem văn kiện, Trịnh Lan Anh ngồi cạnh ông đan len, Lâm Tư Phàm xem ca nhạc trên ti vi, Hạ Dĩ Tường và Angelina ngồi một bên đánh cờ tướng.
Thấy Uyển Khanh vào, Trịnh Lan Anh cười: "Con về rồi à?"
"Dạ."- Uyển Khanh nhìn quanh một vòng lại hỏi: "Bác gái, Dĩ Niên đâu?"
"Nó hả? nãy giờ bác cũng không thấy, thoắt ẩn thoắt hiện như là ma vậy."
"Khi nãy con thấy xe của anh ấy chạy khỏi cổng rồi, chẳng là đến Hoàng Thịnh đấy."- Lâm Tư Phàm nói.
Hạ Triết lại nhíu mày, bỏ tập văn kiện trong tay xuống: "Uyển Khanh, con tìm nó làm gì?"
Uyển Khanh cười: "Khi nãy con và anh ấy lại cãi nhau, bây giờ con đi làm hòa."
Vừa nghe cô nói xong, Trịnh Lan Anh và Angelina đồng thanh đồng điệu: "Hả?"
Hạ Triết lại càng khó hiểu: "Con, sao lại như vậy..."
Kì thật ông cũng không biết mình nên hỏi cái gì, khi nãy rõ ràng ông còn thấy Uyển Khanh giận dữ lắm cơ mà, sao bây giờ...
Hạ Triết rùng mình, không phải là hội chứng đa nhân cách của con bé vẫn chưa khỏi chứ?
"Bác trai à, xin phép cho con xen vào chuyện này một chút, con muốn nói có thể phương thức giết người tàn nhẫn này của Dĩ Niên sai ở góc nhìn của bác nhưng lại đúng ở khía cạnh mà anh ấy đang nhìn nhận."- Uyển Khanh lặp lại câu nói vừa rồi của Dương Cẩm Vân, sau đó lại thêm vào: "Mỗi cách nhìn đều có điểm tích cực và tiêu cực khác nhau, chúng ta vẫn là nên thấu hiểu thì hơn."
Nói rồi cô cúi đầu: "Cháu xin phép đi trước."
Uyển Khanh chạy khỏi cửa, Trịnh Lan Anh lại ngờ nghệch quay sang nhìn chồng mình: "nè ông già, ông lại làm gì Dĩ Niên rồi?"
"Tôi, tôi có làm gì đâu? Còn không phải là tại cách thức nó dùng không được sạch sẽ hay sao, tôi chỉ răn dạy vài câu thôi."
Trịnh Lan Anh nghiến răng nhéo mạnh vào tay ông: "Cái ông già chết bằm này. Dĩ Niên là ai, thằng bé có quyết định gì chắc chắn đã được suy tính kỹ càng, ông cần gì răn dạy nó, về đầu óc thì nó hơn hẳn tôi và ông đấy."
"Bà cứ nuông chiều bênh vực nó miết thôi, riết rồi thái độ của nó chẳng ra gì cả, đúng là con hư thì tại..."
"Tại cái gì?"- Trịnh Lan Anh trừng to mắt.
Hạ Triết nuốt một ngụm nước bọt: "Tại cha."- Ông đứng lên định rời đi thì quay lại vỗ ngực mình tức tối: "Tại cha nó được chưa?"
Uyển Khanh chạy xe tới Hoàng Thịnh, đi thẳng lên phòng làm việc của Hạ Dĩ Niên mà không có bất kì sự ngăn cản của bảo vệ hay tiếp tân nào như lần trước. Kì lạ là tại sao trước cửa phòng lại không có thư ký cùng trợ lý, bình thường họ sẽ làm việc ở đây, ngay cả Khải Ca cũng không có mặt.
Uyển Khanh mỉm cười, không sao, như vậy thì càng tốt.
Cô mở cửa phòng làm việc, càng cao hứng khi phát hiện Hạ Dĩ Niên không có bên trong.
Đi đến bàn làm việc của hắn ngồi xuống chiếc ghế xoay, trong đầu nghĩ xem lát nữa nên nghĩ cách làm hòa như thế nào.
Uyển Khanh hắng giọng.
"Dĩ Niên, em đã suy nghĩ kĩ rồi, kì thật tuy rằng là anh sai nhưng mà không sao, trong tình yêu thì không nên quá phân biệt ai đúng ai sai mà phải không? À...cái gì ấy nhỉ, khi nãy mẹ nói... Chủ động làm hòa trước không lúc nào cũng là do bản thân mình sai mà là mình đang xem trọng mối quan hệ đó. Đúng rồi chính là như vậy, em đang xem trọng anh, vì vậy, haha, anh không cần xin lỗi, em bỏ qua, bỏ qua hết, chúng ta làm hòa ok?"
Cut!
Uyển Khanh thở dài, không được chút nào, làm gì có kiểu làm hòa nào mà giọng cha giọng mẹ người ta như thế chứ?
Uyển Khanh hắng giọng, ưỡn ngực: "Dĩ Niên, em sai rồi, em không nên cãi lại anh, là em sai, em đáng đánh, đừng có giận nữa được không, chúng ta làm hòa...nha?"
Cut cut cut!
Lại hỏng, làm như thế thì cứ y như rằng người sai là cô, nhục chết đi được.
Uyển Khanh than lớn: "Trời ơi, ông trời ơi, con phải làm sao đây????"
Cô nằm bò lên bàn làm việc, vô tình lại đụng phải nút công tắc mở khóa ngăn kéo, hộc tủ tự động mở ra, cô chán nản, đúng là đang bí bách thì ngay cả cái hộc tủ cũng muốn chống đối cô. Uyển Khanh giơ tay định đóng tủ lại nhưng ánh mắt lại lướt qua một xấp tài liệu trong tủ.
Nếu như trên đó không có hai chữ Yunus thì Uyển Khanh cũng không chú ý tới làm gì.
Cô mở ra xem, lập tức đầu mày nhíu chặt như thể bị ai nhào nặn.
Thông văn hủy bỏ thương hiệu của Yunus trên thị trường đá quý, chính thức sáp nhập vào Hoàng Thịnh như một tài sản cá nhân hợp pháp của Hạ Dĩ Niên.
Bên ngoài có tiếng động, Uyển Khanh không biết tại sao bản thân lại chột dạ, cô bỏ tài liệu vào tủ rồi đóng lại sau đó nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ nấp.
Tâm trạng vừa mới được làm rõ bây giờ đột nhiên trở nên phức tạp.
Là Hạ Dĩ Niên, hắn đã quay lại...
Đi theo sau hắn còn có một người đàn ông trung niên, cả hai người ngồi xuống sô pha.
"Cậu hai, về việc hủy thành lập chi nhánh thứ hai trăm ba mươi sáu ở Mỹ, hôm trước cậu nói với tôi là cậu định phá bỏ?"- Người đàn ông trung niên nói.
"Không sai."- Hạ Dĩ Niên ngồi quay lưng lại với Uyển Khanh, cô không nhìn thấy được biểu cảm của hắn, chỉ nghe giọng nói của hắn rất lãnh đạm: "Chi nhánh đó được tạo ra chỉ để làm cái cớ cho Hoàng Thịnh can thiệp vào thị trường đá quý của Mỹ, bây giờ tôi nghĩ cũng không cần tới nữa."
"Chúng ta vừa thu mua Yunus, bây giờ cậu lại hủy đi thương hiệu của Yunus trên thị trường, chúng ta cũng đã loại đi được một mối lo ngại đáng kể rồi."- Người đàn ông trung niên nói đến đây liền có chút lưỡng lự.
Hạ Dĩ Niên nhìn ra được sự chần chừ của ông ta, ra lệnh: "Muốn nói gì thì nói đi."
Người đàn ông trung niên khẽ giọng: "Cậu hai, tổ chức hắc đạo của chúng ta vẫn luôn bí mật hoạt động dưới trướng của Hạ gia, lần này cậu giết hết đám cổ đông của Yunus... tôi thấy hình như, hình như cha cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi."
Dù giọng nói ông ta rất khẽ nhưng Uyển Khanh vẫn có thể nghe rõ từng chữ một, qua khe cửa nhỏ, cô che miệng kinh hãi.
"Yên tâm đi, mọi chuyện vẫn chưa đến mức bị lộ. Cho dù nghi ngờ thì sao, bại lộ thì sao? Mấy năm nay không có những thế lực phía sau đó âm thầm giúp đỡ, ông ta nghĩ cái công ty ở Bắc Mỹ của ông ta có thể dễ dàng được thành lập và đứng vững cho tới bây giờ sao?"- giọng nói của Hạ Dĩ Niên vẫn như dòng nước chảy dưới lớp băng, không chứa bất kì cảm xúc nào trong đó khiến người khác cảnh giác.
Mà Uyển Khanh cũng bị cuộc trò chuyện này làm cho bàng hoàng, cô lui ra sau vài bước, vô tình tiếng giày cao gót va xuống nền gạch, dù tiếng động rất khẽ nhưng lại khiến hai người đang ngồi bên ngoài chú ý tới.
Người đàn ông trung niên đứng lên: "Là ai?"
Ông ta đi về phía phòng nghỉ đạp tung cửa ra nhìn thấy Uyển Khanh thì liền rút khẩu súng trong áo ra, dễ dàng khống chế cô, họng súng cũng kề bên cổ của Uyển Khanh khiến cô kinh hoảng.
Ông ta túm chặt tay đi ra phòng làm việc nói với hắn: "Cậu hai, trong phòng của cậu sao lại có người?"
Hạ Dĩ Niên chậm rãi uống trà, cũng không thèm quay đầu: "Giết đi."
Hai chữ nhẹ nhàng ấy thế mà khiến cho Uyển Khanh không thể tin nổi vào tai mình, người đang ngồi phía xa là người đàn ông mà cô yêu.
Uyển Khanh thấp giọng: "Hạ Dĩ Niên..."
Rất rõ ràng, bóng lưng lạnh lùng kia của Hạ Dĩ Niên ngay tức khắc cứng đờ, bàn tay cầm tách trà cũng khựng lại. Sau vài giây hắn quay lại: "Bỏ súng xuống."
Người đàn ông trung niên khó hiểu với thái độ này của hắn: "Cậu hai, cô ta nghe được bí mật của chúng ta, không giết e là sẽ để lại hậu quả lớn đấy."
Cô vốn không sợ khẩu súng trên cổ mình, thế nhưng lại hồi hộp, không lẽ hắn thực sự muốn giết cô diệt khẩu?
Uyển Khanh chợt phát hiện cho đến lúc này cô chưa một lần nắm bắt được tâm tư của người đàn ông trước mặt.
Hắn... rốt cuộc là người như thế nào?
"Bỏ súng xuống, cô ấy là người của tôi, không đáng ngại."- Hạ Dĩ Niên nói.
Người đàn ông trung niên tuy rằng không tán thành nhưng vẫn không dám làm trái mệnh lệnh của hắn. Dạo gần đây ông ta nghe nói bên cạnh Hạ Dĩ Niên xuất hiện một người phụ nữ được hắn ưu ái rất đặc biệt, xem ra chính là cô gái này rồi.
Thái độ của Hạ Dĩ Niên càng lạnh lùng hơn: "Cút ra ngoài."
Người đàn ông trung niên khẽ cúi đầu: "Dạ!"
Ông ta nhìn qua Uyển Khanh bằng ánh mắt dò xét rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại, hai người bên trong vẫn chưa ai lên tiếng.
Hắn đứng lại nhíu chặt hàng mày, vẻ mặt tràn ngập sự không vui nhưng vẫn cố gắng thấp giọng: "Khanh nhi nghe anh nói..."
"Anh muốn nói gì đây? Nói rằng anh làm mọi chuyện là vì muốn tốt cho em như lời giải thích trước đây của anh? Nói rằng anh không phải vì Hoàng Thịnh muốn lấn sân sang ngành đá quý mà tìm cách triệt tiêu mọi đối thủ có tiềm năng trên thị trường? Hay là nói rằng anh không bỉ ổi như vậy, không tán tận lương tâm như vậy?"- Trái tim Uyển Khanh đau nhói, cô cố gắng không để nước mắt rơi xuống nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác cay cay sóng mũi.
"Khanh nhi... tin anh, anh...anh thật sự không biết nên giải thích thế nào, nhưng em phải tin anh..."- Hạ Dĩ Niên nhìn ra được sự đau lòng của cô, cũng nhìn ra được ánh mắt tuyệt vọng của cô. Hắn sợ nhất chính là khi Uyển Khanh dùng ánh mắt này nhìn hắn, nó tương tự như là cô đang phủ nhận chính hắn vậy. Chính vì như thế mà một Hạ Dĩ Niên trước giờ chưa từng nói lắp lại không biết nên nói gì trong lúc này.
Hạ Dĩ Niên trước giờ không thường hay giải thích với người khác về chuyện mình làm. Đặc biệt là Uyển Khanh, hắn không muốn cô biết quá nhiều chuyện không được quang minh chính đại mà hắn làm, hắn biết cô lớn lên trong một thế giới tươi sáng nên đã cố gắng, rất nhiều lần lảng tránh mọi chủ đề liên quan đến những thủ đoạn trên thương trường kia.
Nhưng cuối cùng thì vẫn phải đối mặt với loại tình huống này.
Uyển Khanh nhìn hắn, đầy tuyệt vọng: "Hạ Dĩ Niên, bây giờ lời anh nói ngay cả một dấu chấm câu em cũng không tin."
"Khanh nhi..."- Hắn bước tới.
Uyển Khanh khẩn trương lui về phía sau, Hạ Dĩ Niên lại không dung túng cho hành vi trốn tránh này của cô, cánh tay hắn giơ lên giống như đại bàng bắt lấy con chim nhỏ đang hoảng sợ tìm đường chạy trốn rất dễ dàng đã kéo Uyển Khanh lại.
Cô vùng vẫy kháng cự: "Anh buông ra, không đường tới gần em, buông ra..."
Hạ Dĩ Niên giữ chặt hai cánh tay đang tung nắm đấm loạn xạ của cô: "Khanh nhi, có trời mới biết, anh không muốn cho em sợ anh..."
"Hạ Dĩ Niên, em nhìn lầm anh rồi, con người của anh sao lại tàn nhẫn như vậy? em hoàn toàn bị mệt rồi, trò chơi này em không đúng là chơi không nổi nữa, anh buông em ra, buông ra..."- đúng là cô chơi không nổi, cho tới bây giờ Uyển Khanh nhận ra sao cô và hắn lại khác xa nhau như thế, Dương Cẩm Vân nói rằng chỉ cần không bài xích cách sống của đối phương thì có thể dung hòa hai thế giới lại với nhau. Nhưng mà Uyển Khanh không thể, cô rất bài xích thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Bài xích luôn cả cái cách mà hắn giấu diếm cô.
Hạ Dĩ Niên đột nhiên buông cô ra, Uyển Khanh được trả tự do liền nhanh chóng cách xa hắn.
Hắn đứng yên một chỗ, ánh mắt tối đi vài phần: "Em thật sự nghĩ như vậy?"
Trong lúc này Uyển Khanh không thể nhìn ra được sự không vui và tức giận của hắn, cô nói: "Phải, em nghĩ như vậy đấy."
Hạ Dĩ Niên đột nhiên cười lạnh, nụ cười khiến cho Uyển Khanh nâng cao cảnh giác.
"Tốt, tốt lắm..."- Hắn dừng lại một lúc, như đang điều chỉnh tâm trạng, một lúc sau, hạ giọng: "Khanh nhi, cho em một cơ hội, rút lại những lời em vừa nói."
Uyển Khanh im lặng, không muốn tiếp tục cãi nhau nữa. Vốn dĩ đến để làm hòa, bây giờ xem ra tình hình này đã không thể cứu vãn nữa, trừ khi phép màu xuất hiện.
Cô quay người muốn nhanh chóng đi khỏi nơi này.
Nhưng rất nhanh một lúc lớn từ phía sau túm lấy cánh tay cô, cả người Uyển Khanh chao đảo, trong nháy mắt cô được Hạ Dĩ Niên vác lên vai.
Uyển Khanh kinh hãi quơ chân quơ tay loạn xạ.
"Hạ Dĩ Niên, anh buông em xuống, buông xuống mau..."
"Đây là do em tự chuốc lấy!"- Hạ Dĩ Niên lạnh lùng, nói xong câu đó thì ra khỏi cửa.
Nhân viên của tập đoàn thấy bộ dáng như muốn giết người của hắn thì cũng hoảng hồn tránh qua một bên.
Mà Uyển Khanh cho dù cố gắng kháng cự thế nào thì cũng không thể thoát khỏi cánh tay hắn.
Ra tới xe, cô gần như là bị ném vào ghế sau. Cửa xe đóng mạnh lại, Khải Ca nhanh chóng đi tới, cũng ngạc nhiên nhìn một cảnh trước mắt: "Cậu hai..."
"Lái xe."- Hạ Dĩ Niên trực tiếp ra lệnh sau đó cũng mở cửa ngồi vào ghế sau.
Khải Ca không dám chậm trễ, nhanh chóng lên xe: "Chúng ta đi đâu ạ?"
"Về Hạ gia."
Xe lăn bánh, trên đường đi không ai nói với ai câu nào.
Sự im lặng này của Uyển Khanh càng khiến hắn bất mãn.
Khải Ca ngồi phía trước cũng không biết làm sao.
Xe chạy vào cổng lớn của Hạ gia, Hạ Dĩ Niên không nói lời nào, gần như là lôi Uyển Khanh vào trong nhà.
Mọi người vẫn có mặt đông đủ ở phòng khách, vừa thấy hắn mang một mặt lạnh lùng cùng tức giận lôi Uyển Khanh đi phía sau thì ai cũng khó hiểu.
Uyển Khanh lúc này mới cảm nhận được nguy hiểm, cô vùng vẫy hết sức: "Anh buông tôi ra, Hạ Dĩ Niên, anh muốn làm cái gì?"
Hạ Dĩ Niên không nhìn tới mọi người càng dùng sức túm chặt Uyển Khanh hơn, đi về phía thang máy.
Angelina linh cảm mọi chuyện không tốt, theo như sự hiểu biết của nàng về Hạ Dĩ Niên thì dáng vẻ của hắn lúc này chính là điềm báo của một cơn thịnh nộ.
Nàng vội chạy lên: "Dĩ Niên, em làm sao thế? Uyển Khanh, em chọc giận nó à?"
Uyển Khanh đứng phía sau hắn, trừng mắt: "Em không chọc giận ai hết, chẳng qua là bị em bóc trần hành vi bỉ ổi của mình, bị giẫm phải đuôi nên đau quá biến thành vũ lực thôi."
Nói xong câu này, sắc mặt của Hạ Dĩ Niên càng thêm phần đáng sợ.
Angelina hít một hơi lạnh: "Dĩ Niên, có chuyện gì thì từ từ nói..."
Angelina cũng bị dọa cho sợ, nhưng vẫn đứng yên một chỗ, chắn trước thang máy.
Trịnh Lan Anh thấy tình thế không ổn, đứng lên khuyên ngăn: "Hai đứa có chuyện gì thì cũng từ từ giải quyết, chỉ đơn giản là đấu khẩu vài câu thôi mà, Dĩ Niên con đừng hung dữ như vậy sẽ dọa con bé đó."
Thật là, hồi sáng không phải con trai và Uyển Khanh chỉ tiện miệng móc xỉa nhau vài câu thôi sao? Bây giờ thế nào mà lại thành ra nghiêm trọng như vậy rồi.
Nghe Trịnh Lan Anh nói, rõ ràng sắc mặt Hạ Dĩ Niên có phần hòa hoãn hơn. Nắm được sự nhẫn nhịn này của hắn, Hạ Dĩ Tường xen vào: "Uyển Khanh, em mau làm hòa với Dĩ Niên đi, hai đứa đừng có suốt ngày chiến tranh lạnh như thế, không tốt đâu."
"Phải đó Uyển Khanh, em đừng chọc giận anh họ, anh ấy cũng không muốn tổn thương em đâu."
Uyển Khanh cắn môi, nghe những lời này thì không phục, quật cường nói: "Làm hòa? Nực cười, em chẳng thèm ở cùng một chỗ với hạng người bỉ ổi như anh ta."
Cô cảm thấy sức lực của bàn tay Hạ Dĩ Niên tăng lên rất nhiều, suýt chút nữa thôi là sẽ làm xuơng cổ tay cô vỡ nát. Mà gương mặt góc cạnh nam tính của hắn vừa mới hòa hoãn xuống bây giờ lại càng thêm phần u tối đi, Hạ Dĩ Niên đẩy Angelina sang một bên sau đó vào thang máy.
Lâm Tư Phàm nhào đến chặn cửa thang máy lại, nhìn ra được sự tức giận khó mà dịu xuống trong đôi mắt Hạ Dĩ Niên, anh càng không thể để Uyển Khanh cùng với anh họ lên tầng trên, chưa biết chừng cô sẽ khó mà toàn mạng: "Anh họ nghe em nói đi."
"Tránh ra!"- Hạ Dĩ Niên quát lớn.
Lâm Tư Phàm vẫn cố gắng thuyết phục: "Anh họ Uyển Khanh không hiểu chuyện lại cứng miệng hồi đó tới giờ chẳng lẽ anh không biết sao?"
"Anh bảo em tránh ra!"- Hạ Dĩ Niên lộ rõ sự không kiên nhẫn.
"Anh họ..."- Lâm Tư Phàm vốn dĩ còn định ngăn cản nhưng thật không ngờ tới Hạ Dĩ Niên lại tức tới bước lên túm lấy cổ áo anh giáng xuống một nấm đấm.
Lâm Tư Phàm ôm mặt lui ra sau vài bước rồi ngã trên đất.
Cú đấm này của anh họ đúng là không nhẹ.
Uyển Khanh đứng bên cạnh cũng bị khí thế như lửa lớn của Hạ Dĩ Niên dọa cho sợ hãi.
Hạ Triết đứng lên cao giọng bất bình: "Hạ Dĩ Niên con làm gì vậy hả?"
Trịnh Lan Anh đi tới đỡ Lâm Tư Phàm lên, cũng không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Nếu không tức giận tới mức khủng bố thì con trai bà sẽ không động thủ hơn nữa còn nặng tay như vậy: "Dĩ Niên, con..."
"Tôi nói lại lần nữa."- Hạ Dĩ Niên lạnh lùng lên tiếng, không màng tới mọi người: "Bất kì ai cũng không được lên tầng ba, bằng không, giết không cần hỏi."
Nói rồi hắn giơ tay ấn nút thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, mọi người vẫn chưa hết sửng sốt nhìn nhau.