Uyển Khanh đương nhiên là tinh ý bắt được cảm xúc hiện giờ của hắn, thấy thái độ của hắn cũng hòa hoãn hơn khi nãy, cô cười một tiếng sau đó đi vòng qua chủ động ngồi lên chân hắn, nụ cười càng lúc càng:
"Em đã nói như vậy rồi mà anh còn giận sao?"
Hạ Dĩ Niên không trả lời.
Uyển Khanh vòng tay qua cổ hắn, giả bộ quở trách: "Anh đúng là đồ vô lương tâm."
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: "Cởi cái áo này ra."
Uyển Khanh nhìn hắn, sau đó lại cười: "Ghen à?"
Hắn lại im lặng.
"A, thật không nghĩ tới, anh nói anh sẽ không ghen mà, sao giờ lại nói lời mà không giữ lời rồi?"- Thấy hắn đanh mặt, Uyển Khanh cũng không dám trêu thêm cô, cười hì hì: "Tiếc là lần này anh ghen vô ích rồi, em thực sự bị oan, em bị mắc mưa thôi mà, tuyệt đối không có chuyện gì khác đâu."
Hắn quay đi chỗ khác.
Uyển Khanh lại thích thú nhìn hắn như thế này, không khác gì trẻ con đang dỗi, hơn nữa cô không thấy sợ một chút nào mà thay vào đó là cảm giác ngọt ngào như được ấm áp lấp đầy.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: "Em trêu anh thì vui lắm hả?"
Uyển Khanh mím môi, một lúc sau đột nhiên giơ tay xoa đầu hắn, thương tiếc ra mặt: "Haizz, thật tội nghiệp, đứa nhỏ đáng thương."
"Cái gì?"- Hạ Dĩ Niên không tin vào tai mình, cô nhóc này vừa rồi đã nói cái gì đấy?
"Còn không thừa nhận là anh ghen đi, cuối cùng thì anh đã biết mùi vị ăn dấm chua khó chịu thế nào rồi chứ?"
Hạ Dĩ Niên đột nhiên đứng lên, nhấc bổng Uyển Khanh đặt lên bàn làm việc trước mặt, để cô ngồi còn hắn đứng đối diện, lạnh giọng: "Phải, ghen đấy, cái áo sơ mi chết tiệt này, em còn không cởi ra anh sẽ phát điên mất."
Vừa nói hắn vừa cởi cúc áo của cô.
Uyển Khanh chắn tay hắn lại: "Đợi đã, anh lột đồ người ta thì cũng phải chuẩn bị sẵn đồ để em mặc vào chứ? Anh muốn em lõa th ể à?"
Hạ Dĩ Niên mím môi, trong ánh mắt hiện rõ một tia thâm tường: "Để sau đi."
Uyển Khanh nhướng mày: "Hả? Để sau?"
Hạ Dĩ Niên nhếch miệng: "Em định tạ lỗi thế nào đây?"
Uyển Khanh đảo tròng mắt, lại nhìn trúng ánh mắt nóng như lửa của hắn thì trái tim khẽ run lên, cô bắt chước nụ cười hiện giờ của Hạ Dĩ Niên, đẩy hắn lui ra sau ngồi lên ghế sau đó ngay lập tức nhào lên người hắn, không nhanh không chậm đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nàn.
Hắn có chút ngạc nhiên ở phút đầu, ngay tại giây sau đó liền hóa bị động thành chủ động nâng tay giữ lấy gáy cô, đầu lưỡi càng thâm nhập sâu hơn.
Thời gian nửa tháng đối với hai người đang yêu nhau mà nói chính là dài bằng hai năm, điều này không hề khoa trương. Ít ra Uyển Khanh cảm nhận được trong nửa tháng qua cô sắp bị tâm bệnh rồi.
Nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa k1ch thích qua đi, hơi thở của Uyển Khanh có chút gấp gáp mà hơi thở của Hạ Dĩ Niên cũng không khá hơn là bao.
"Bé con, em thật là to gan."
Hắn lần nữa đứng lên đem cơ thể nhỏ bé của Uyển Khanh áp lên bàn làm việc, không nói lời nào giật phăng cái áo trên người cô, chiếc áo sơ mi ngay lập tức rách toạc bị Hạ Dĩ Niên ném ra xa.
Uyển Khanh vừa tức lại vừa buồn cười nhìn hắn.
Thấy cô nhìn mình, hắn cho rằng vừa rồi đã quá bạo lực làm cho cô sợ, có chút lúng túng lên tiếng: "Xin lỗi nhưng thật sự là nó quá chướng mắt."
Nói rồi, nụ hôn lại lần nữa rơi xuống cổ cô, Uyển Khanh vô thức ngửa đầu ra sau để mặc cho hắn làm xằng làm bậy.
"Khanh nhi..."
"Dạ?"
"Đừng giận nữa có được không?"
Uyển Khanh cười tươi rói ôm lấy hắn: "Em không giận nữa, anh cũng không giận nữa vậy là chúng ta làm hòa."
Nụ cười của Uyển Khanh lấp lánh phản chiếu trong mắt hắn, hắn cúi đầu trân trọng hôn lên môi cô. Thời gian qua biết bao sóng gió, nào là hiểu lầm, nào là tâm lý, nào là bắt cóc, tất cả đều có thể cùng nhau vượt qua. Hạ Dĩ Niên chưa từng nghĩ rằng Uyển Khanh chỉ vì một chuyện nhỏ lần này mà muốn cắt đứt với hắn.
Nụ hôn chuyển từ triền miên thành cuồng nhiệt, càng lúc tính đòi hỏi càng cao. Bàn tay hắn lướt lên cái bụng nhỏ sau đó phủ lên bộ ng ực mềm mại, Uyển Khanh mở mắt kêu lên một tiếng. Cô chống tay lên ngực hắn đề phòng cho tình trạng bị hôn đến mức nghẹn thở mà chết oan, có điều khi chạm vào lồ ng ngực rắn chặt của người đàn ông, Uyển Khanh lại bị dọa cho hết hồn bởi nhịp tim mạnh mẽ từ ngực trái của hắn.
Nhịp tim đó, mạnh mẽ, kiên định, mà trầm ổn y như con người hắn vậy.
Đúng vậy, trên đời này cô không có gì hết, trừ trái tim của Hạ Dĩ Niên. Người đàn ông này, cô yêu sâu đậm đến mức liều lĩnh tự dung hòa bản thân vào thế giới của hắn, cho dù không thể Uyển Khanh cũng sẽ chấp nhận. Mẹ cô nói đúng, cô phải chấp nhận, bởi vì yêu hắn, Uyển Khanh chỉ có thể chấp nhận.
Uyển Khanh bắt đầu đáp trả nụ hôn của hắn, Hạ Dĩ Niên khẽ cười, bàn tay đỡ lấy lưng cô nhẹ nhàng vỗ về như đang an ủi, một tay khác giơ ra phía sau gạt phăng đống tài liệu trên bàn xuống đất. Hắn để Uyển Khanh nằm ngửa xuống bàn sau đó cởi những cúc áo sơ mi trên cổ mình, động tác vẫn chậm rãi điềm nhiên không có chút gì gấp gáp.
Môi của hắn trượt men theo cổ đi một đường xuống bộ ng ực mềm mại tham lam cắn m*t.
"A...Dĩ Niên..."
"Bé con, thả lỏng nào..."- Hạ Dĩ Niên khẽ cười, âm thanh đã khản đặc như bị sỏi cát lăn qua nhưng chính vì vậy lại thêm phần quyến rũ và nguy hiểm.
"Em, em nghĩ lại rồi, chúng ta, ở đây là phòng làm việc, cửa anh vẫn chưa có khóa lại đấy..."- Uyển Khanh không thể tưởng tượng nổi cảnh nếu như có ai đó như Khải Ca hay Hạ Dĩ Tường đột nhiên xông vào thì chắc chắn cả đời này cô sẽ đội cái quần lên đầu để sống.
"Thì sao?"- Hắn vừa nói vừa tà mị ngậm lấy một bên ng ực.
Uyển Khanh khó chịu muốn né tránh lại bị sức nặng nửa thân trên của hắn chân lên người, cô hoàn toàn không thể cử động, đành nức nở: "Anh đừng như vậy, chúng ta có thể về nhà..."
Hạ Dĩ Niên khẽ cười, nụ cười vô cùng quyến rũ: "Khanh nhi, em đã thiếu nợ anh nửa tháng rồi, bây giờ còn tự cho mình cái quyền lựa chọn địa điểm hay sao? Nói cho em biết, đừng có mơ, chỉ cần anh muốn, ở đâu cũng có thể đem em ăn tươi nuốt sống."- Vừa nói răng hắn vừa dùng sức cắn nhẹ lên ngực cô, sau đó lại di chuyển sang bên còn lại.
"A...Dĩ Niên, anh...xấu xa."- Bàn tay Uyển Khanh luồn vào mái tóc đen nhánh, cơ thể như có một công tắc, chỉ cần Hạ Dĩ Niên chạm vào liền như đã khởi động ngọn lửa kì dị trong người cô.
Bàn tay Hạ Dĩ Niên thăm dò từng tất da tất thịt của cô, cơ thể người con gái đã sớm khiến hắn điên cuồng.
Lúc này điện thoại cục bộ đặt trên bàn reo lên.
Cả cơ thể Uyển Khanh ngay lập tức cứng ngắt, Hạ Dĩ Niên phát hiện sự khẩn trương của cô, xấu xa trưng lên mặt một nụ cười nguy hiểm. Hắn mặc kệ điện thoại đang reo, tiếp tục khám phá cơ thể cô, ngậm lấy cánh môi đã sớm sưng lên vì nhiều lần bị hắn hôn qua.
Uyển Khanh kháng nghị đánh vào vai hắn, khẽ giọng: "Có điện thoại kìa."
"Kệ nó đi."- Cô nhóc này thật vô tâm vô phế, không biết rằng bây giờ hắn lấy đâu ra bình tĩnh để nhận điện thoại cơ chứ?
Uyển Khanh làm cách nào cũng không thoát khỏi, trong đầu cứ lo sợ cấp dưới trong điện thoại gọi mãi không được thì sẽ mở cửa xông vào đây, cô nghiêm giọng nói với hắn: "Hạ Dĩ Niên, anh không thể như vậy, em cũng có quyền từ chối đấy."
Quả nhiên sau khi nghe xong câu này, Hạ Dĩ Niên hoàn toàn dừng lại, chỉ là hình như hắn không có ý định tha cho cô. Khóe môi câu lên một nụ cười, một tay giơ ra ấn nút nhận cuộc gọi.
"Cậu hai, thật xin lỗi vì đã làm phiền lúc này, phòng tài vụ vừa có một báo cáo mới về doanh thu tháng này của tập đoàn, tôi có thể lên đó đưa cho cậu không ạ?"
Uyển Khanh trừng lớn mắt, liều mạng lắc đầu.
Hạ Dĩ Niên mỉm cười: "Không cần, báo cáo qua điện thoại đi."
"Hả...dạ..."- Nhân viên tài vụ kia hình như cũng bị dọa, cô ta không nghe lầm chứ? Vừa rồi cậu hai đang cười sao?
Hạ Dĩ Niên cúi đầu lần nữa hôn lên mặt cô, Uyển Khanh bị hắn hôn tới mức môi cũng sinh đau, ngay lúc cô mê loạn thì cảm giác dưới chân lạnh lạnh, lúc hắn buông cô ra Uyển Khanh mới hoàn hồn nhận ra qu@n lót của mình đã bị lột bỏ từ sớm.
Cô kinh hãi lại càng thêm kinh hãi. Không phải chứ, điện thoại vẫn đang kết nối...
Hắn thì thầm bên tai cô, bằng một giọng nói tựa như ma quỷ câu hồn người: "Như thế này có k1ch thích không?"
Đầu lưỡi khẽ vươn ra li3m lên vành tai mẫn cảm.
Uyển Khanh cắn răng, hóa ra là muốn đùa với cô, đừng có quên cô chính là kiểu người không thích chịu thiệt thòi. Uyển Khanh đẩy Hạ Dĩ Niên lên ghế sau đó leo lên người hắn ngồi, không không tin mình không đảo được cái thế cờ chết tiệt này, chỉ cần một chút can đảm...
Không, là nhiều chút can đảm mới đúng.
Uyển Khanh hôn lên cổ hắn, từng nụ hôn nhỏ vụn, bắt chước cái cách mà hắn làm, cô đích thực chính là một yêu tinh ham học hỏi.
Hạ Dĩ Niên không ngờ tới cô sẽ có hành động này, hắn có chút thích thú, ngồi yên để cho Uyển Khanh thể hiện. chỉ cảm thấy cổ mình có một loại k1ch thích tác động, trước nay hắn luôn chủ động, chưa bao giờ cảm nhận được loại k1ch thích này.
Hạ Dĩ Niên nhịn không được đỡ gáy cô đẩy xuống dưới, Uyển Khanh thuận theo hắn, hôn lên lồ ng ngực rắn chắc.
Nhân viên bên trong điện thoại không dám chậm trễ, nhanh chóng đem hết bản báo cáo đọc ra như là trả bài cho thầy giáo, chỉ có hình như thầy giáo chỉ dồn hết tâm trí lên con yêu tinh đang lộng hành trên người mình, một chút cũng không nghe lọt mấy chữ của cô ta vào tai.
Cô nhân viên thấy hắn im lặng thì khó hiểu: "Cậu hai?"
Uyển Khanh bên này rất "chăm chỉ" thể hiện. Há miệng ngậm lấy chấm màu đỏ trên ngực hắn, Hạ Dĩ Niên hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường hết mức có thể: "Nói tiếp đi."
Uyển Khanh phát hiện nhịp tim của hắn ngày càng nhanh hơn, cùng với đó là biểu cảm nhẫn nhịn cực khổ của Hạ Dĩ Niên, cô thích thú khẽ cười.
Uyển Khanh cũng không biết nụ cười này của cô rất giống với nụ cười xấu xa của Hạ Dĩ Niên.
Vô cùng tà mị.
Cô thích Hạ Dĩ Niên như vậy, vì cô mà không thể nhẫn nhịn, vì cô mà gấp gáp, hoàn toàn trái ngược với cái đầu lý trí và bộ dáng điềm nhiên thường ngày.
Môi Uyển Khanh lướt xuống hôn lên từng cơ bụng rắn chắc đầy vẻ nam tính.
Chần chừ một lúc rồi lại hôn lên cự long đã sớm ngẩng cao đầu.
Ánh mắt của Hạ Dĩ Niên tối sầm lại, bụng dưới vốn dĩ đã c ăng trướng đến phát đau giờ lại được cô dịu dàng hôn lên như thế càng làm thứ không chịu lý trí không chế kia càng "tỉnh táo" hơn.
Ánh mắt của Hạ Dĩ Niên tối sầm lại, vừa có vẻ như thỏa mãn lại có vẻ như mê đắm cũng nguy hiểm không kém gì một con dã thú bị thức giấc chuẩn bị vồ bắt con mồi.
Uyển Khanh càng cười càng mị hoặc, lần này cô cúi đầu chân chính dùng miệng ngậm lấy vật n@m tính nóng hổi kia. (Hốt xác Trân về đê =.="")
Hạ Dĩ Niên kêu lên một tiếng sảng khoái.
Nữ nhân viên kia dừng lại phần báo cáo của mình, có chút thản thốt không hiểu xảy ra chuyện gì: "Cậu hai, anh không sao chứ?"
Hạ Dĩ Niên làm gì còn tinh thần trả lời cô ta nữa, ánh mắt hắn tối sầm, âm u như bầu trời đêm không sao nhìn chằm chằm vào Uyển Khanh đang nửa quỳ trên mặt đất.
Hắn vỗ đầu cô, giống như là đang khích lệ trẻ em.
Thứ trong miệng quá lớn, Uyển Khanh có cố cấp mấy cũng không thể ngậm hết nó vào trong, hơn nữa ngày càng cảm thấy nó c ăng trướng đến cơ hồ muốn nổ tung. Uyển Khanh cảm thấy miệng của cô tê rần lên, chỉ có điều cô không dễ dàng chịu thua, bắt chước theo mấy đoạn phim xem trên mạng, nhưng mà chính cô cũng nhận ra động tác của cô so với mấy người trong phim rõ ràng là chỉ đáng xách dép.
Chỉ là Uyển Khanh không biết, sự vụng về này của cô hoàn toàn là điểm chí mạng khiến d*c vọng của Hạ Dĩ Niên bùng nổ.
Khoảnh khắc này hắn thật sự rất muốn quát vào điện thoại bảo cô nhân viên không biết thời thế kia câm miệng rồi cúp máy ngay giùm hắn.
Hạ Dĩ Niên chỉ hận không thể một ngụm nuốt cô vào bụng.
"Được rồi, ngày mai đem bản báo cáo lên đây cho tôi."- Hắn tận lực làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh, nhưng nếu nghe kỹ thì vẫn cảm nhận ra được điều bất thường phía sau sự bình tĩnh ấy.
Cô nhân viên vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy.
Lúc này Hạ Dĩ Niên giơ tay túm lấy tay của Uyển Khanh kéo cô đứng dậy, nhanh chóng chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô.
"Ưm..."- Uyển Khanh mê đắm trong nụ hôn như lửa nóng này.
Nếu Hạ Dĩ Niên là lửa thì cô sẽ là thiêu thân, còn nếu hắn là ác quỷ, cô chính là một phần trong huyết mạch của ác quỷ.
Nụ hôn k1ch tình, Hạ Dĩ Niên không chỉ muốn hôn cô cho tới khi thời trời đất nhập thành một mà còn muốn ôm cô đến không còn một kẽ hở, dùng cơ thể yêu kiều của cô phô diễn từng đường nét cơ bắp nam tính của hắn.
"Khanh nhi, trước khi đòi quyền lợi em nên thực hiện nghĩa vụ trước."
Cả người Uyển Khanh mềm nhũn tựa như không còn sức lực, Hạ Dĩ Niên xoay người cô lại để Uyển Khanh chống tay lên mặt bàn, từ phía sau, sức mạnh to lớn lần nữa xuyên vào cơ thể cô.
Khoảnh khắc đó cả hai người cùng phát tiếng thở thỏa mãn.
Sự luận động bắt đầu mang theo cả hai trái tim đang cuồng nhiệt đập trong lồ ng ngực. Ban đầu là chậm rãi, càng về sau va chạm càng kịch liệt. Một tay đỡ lấy eo cô, một tay khác vòng ra trước ngực say mê x0a nắn nơi đ ẫy đà mềm mềm mại, mang theo tất cả sự lu luyến và dịu dàng. Từ phía sau, hắn mở miệng ngậm lấy vành tai nhỏ nhạy cảm của cô.
"A..."- Uyển Khanh nhịn không được bật ra một tiếng kêu kiều mị từ trong cổ họng, âm thanh này dường như càng cổ vũ hắn hơn, động tác mỗi lúc mỗi mạnh mẽ.
Nếu như ban đầu hắn còn lo cô sẽ không thích ứng kịp thì bây giờ Hạ Dĩ Niên đã hoàn toàn bỏ đi sự lo lắng đó qua một bên, hắn chỉ biết thuận theo bản thân điên cuồng luận động.
Mà Uyển Khanh bị k1ch thích đến mức mất hết sức lực, tựa như một con thú nhỏ yếu ớt nằm hẳn lên bàn làm việc, mặt kính thủy tinh trên bàn phản chiếu đôi mắt đã sớm mê loạn của cô, thậm chí khi nhìn thấy Uyển Khanh còn không nhận ra chính bản thân mình.
Cảm giác lúc chôn sâu trong cơ thể ấm áp của người con gái khiến hắn càng thêm phần thống khổ cùng kh0ái cảm, đỡ lấy Uyển Khanh đứng lên, hạ th@n vẫn không ngừng chuyển động, từ phía sau hôn lên cái gáy trắng nõn, ngay cả hơi thở cũng đã lạc nhịp: "Khanh nhi, nói yêu anh..."
Uyển Khanh mơ hồ, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng, như bị thôi miên, âm thanh của Hạ Dĩ Niên đã quá mức khản đặc, tựa như ma chú dẫn dụ cô lạc lối, Uyển Khanh run rẩy mấp máy khóe môi: "Dĩ Niên, em...yêu anh..."
Hạ Dĩ Niên hài lòng mỉm cười: "Khanh nhi, em là của anh, là của anh."
Trong không khí tràn ngập mùi h0an ái, phía sau là khung cửa kính, bên ngoài chính là thành Bách Nhật về đêm xa hoa lộng lẫy, mặt thủy tinh phản chiếu một đôi nam nữ đang tận lực lấp đầy đối phương.
Những thanh âm mê loạn kiều mị của người con gái.
Tiếng thở đục ngầu và sự mạnh mẽ của người đàn ông.
Hoàn toàn khiến màn đêm cùng những ánh đèn lấp lánh bên dưới thành phố cũng như vì họ mà tỏa sáng.
Một đêm bên cạnh Hạ Dĩ Niên vô cùng dài, mới chỉ được 1/3 chặn đường Uyển Khanh đã thiếp đi. Trong lúc mơ màng lại cảm nhận được cả người cô bị lật lại, trên lưng truyền đến cảm giác ngứa ngứa, có một bàn tay xấu xa lại bắt đầu giở trò.
Bên tai là hơi thở ấm nóng của hắn: "Khanh nhi, dậy đi."
Uyển Khanh vùi mặt vào gối: "Em mệt lắm rồi..."
Hạ Dĩ Niên khẽ cười, cũng không định bỏ qua cho cô.
"Không sao, em cứ nằm hưởng thụ là được."
Hạ Dĩ Niên hôn theo sống lưng của cô, một đường lướt xuống bên dưới, tham lam hôn lên cặp mồn mềm mại sau đó vùi mặt vào khe hở ở giữa, đầu lưỡi khẽ vươn ra k1ch thích nơi mẫn c ảm nhất của người còn gái. (Hự...làm ơn dừng lại đi....~~)
Uyển Khanh kinh ngạc trừng lớn mắt, một luồng điện từ đâu truyền tới khiến miệng cô phát ra những tiếng r3n rỉ.
"Dĩ Niên đừng..."- Cô chịu không nổi cái loại k1ch thích này, hắn sao có thể hôn lên...
Vừa nghĩ tới mặt và tai đều đỏ rần lên, theo bản năng cô muốn lật người né tránh, nhưng lại không ngờ Hạ Dĩ Niên đọc được suy nghĩ của của cô, hắn giơ tay kiềm hãm cô lại, để Uyển Khanh nằm yên ở tư thế úp mặt xuống nệm, còn hắn vẫn rất say sưa "thưởng thức" nơi tư m@t đang dần ẩm ướt của người con gái.
"A... Dĩ Niên..."- Uyển Khanh mang theo sự bất lực cùng k1ch thích gọi tên hắn một cách không tự chủ. Cả người Uyển Khanh run rẩy, ý thức đã sớm phiêu diêu theo từng động tác của Hạ Dĩ Niên, cô chỉ cảm thấy cả người mình nóng bừng, không ngừng gào thét muốn lắp đầy.
Hạ Dĩ Niên rời khỏi mông của cô, đôi môi mỏng lướt một đường xuống tận gót chân, trên đường di chuyển hắn giống như là giặc ngoại xâm đi đến đâu đánh dấu chủ quyền tới đó khiến cho đôi chân vốn trắng nõn bây giờ đã chằng chịt vết tím tím đỏ đỏ.
Dường như bất cứ nơi nào trên người cô, chỉ cần có da thịt hắn đều muốn để lại ấn ký thuộc về mình.
Một hành động mang đầy tính chiếm hữu.
Nửa tháng nay, hắn cố gắng không gọi điện thoại, không gặp mặt cô. Có những đêm sau khi hoàn thành công việc, Hạ Dĩ Niên lại chạy xe về Hạ gia, có điều là hắn không vào nhà, dù đó là nhà của hắn, hắn chỉ sợ khi gặp phải cô gái nhỏ này, với tính khí thù dai của cô nếu như hắn kiềm chế không tốt thì nhất định sẽ cùng cô xảy ra một trận cãi vả.
Hạ Dĩ Niên chỉ sợ hắn sẽ làm cô tổn thương.
Vậy nên xa cách nửa tháng đối với hắn mà nói chính là loại dày vò tồi tệ nhất.
Nhưng hắn muốn cho Uyển Khanh một không gian riêng, cũng như lời trước đây hắn nói, hắn tôn trọng cô cho nên sẽ không ép buộc cô. Hắn cũng là đang tự đánh cược với bản thân mình xem xem Uyển Khanh có nhẫn tâm tới mức đoạn tuyệt với hắn hay không.
Kết quả cho thấy, Uyển Khanh không nỡ.
Cho dù cô có nhẫn tâm muốn cắt bỏ thì Hạ Dĩ Niên hắn cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nửa tháng qua, hắn nhớ cô, nhớ tới phát điên rồi.
Thử hỏi cấp dưới của hắn mà xem có bao giờ hắn mất đi bình tĩnh như vậy đâu?
Ngay cả Khải Ca và Hạ Dĩ Tường cũng nhận ra là hắn không tập trung.
Đời này đã định, cô chính là người phụ nữ của hắn.
Hạ Dĩ Niên lật người cô lại, hung hăng hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương chưa kịp phòng bị kia. Hơi thở hai người rối loạn, phả lên mặt đối phương càng thêm phần k1ch thích.
Cơ thể hắn bắt đầu mất kiểm soát trở nên lạc nhịp, kêu gào muốn phóng thích tất cả.
Cho tới khi lần nữa chôn vùi sâu vào cơ thể co thắt mạnh mẽ của người con gái.
Tường thành bên trong người cô bao phủ toàn bộ hắn, Hạ Dĩ Niên thở ra một tiếng thỏa mãn.
Lần này hắn đổi góc độ liên tục, giống như muốn xâm chiếm toàn bộ không gian bên trong, chạm tới từng tế bào một trong người Uyển Khanh.
Uyển Khanh vô thức ưỡn người đón nhận sức mạnh to lớn của Hạ Dĩ Niên.
"Khanh nhi...Khanh nhi..."
Hắn mê loạn gọi tên cô, lắp đầy không gian ấm áp trong người Uyển Khanh.
Từng mạch máu của hắn như căng chặt lại, càng ngày càng cảm thấy không đủ. Tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, giữ cơ thể Uyển Khanh thật vững để hắn tiến sâu hơn.
Một đêm này, vừa thống khổ, vừa khoái lạc, vừa tuyệt vời...
...
Thành Bách Nhật, đại lộ X, bảy giờ tối...
Vu An Di đi bộ trên vỉa hè, trong đầu toàn là mấy lời khi nãy mà nạn nhân khi trên tòa.
Càng nghĩ trong lòng càng phiền não, phiên tòa này xem ra chính là một thử thách đối với cô.
Vu An Di rối tới mức không có tinh thần lái xe, cô đi dạo xung quanh một lúc để tâm trí được thư thái hơn.
Lề đường cũng không vắng vẻ, vẫn có người qua lại. Đường phố bên ngoài vô cùng đông đúc, tiếng kèn xe cứ vang lên bên tai...
Vu An Di tản bộ chậm rãi, đột nhiên có một lon cà phê đưa ra trước mặt cô. Men theo cánh tay của người cầm nó, cô nhìn thấy Lạc Nhân, anh mỉm cười ra dấu cho cô cầm lấy.
Vu An Di cũng không khách sáo, nhận lấy rồi bật nắp uống một hơi.
"Sao thế? Có chuyện khiến em buồn à?"- Lạc Nhân sánh vai đi bên cạnh cô.
Vu An Di nhìn sang: "Sao anh biết tôi ở đây?"
"Anh canh giờ, thấy giờ này phiên tòa cũng phải kết thúc rồi nhưng mà em vẫn chưa ra nên đã gọi cho Peter, cậu ấy nói em đã rời khỏi từ sớm rồi."- Lạc Nhân nhìn xung quanh: "Thể lực của em tốt thật đấy, chỗ này cách tòa án hẳn ba con đường, em đi bộ mà không thấy mệt sao?"
"Xa vậy rồi sao?"- Vu An Di ngỡ ngàng.
Nhìn bộ dáng như thiên sứ lạc đường của cô, Lạc Nhân nhịn không được lại yêu chiều búng lên trán cô một cái: "Anh phải cảm thấy may mắn vì em qua mấy cái ngã tư kia mà vẫn không bị xe đụng đấy, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Vu đại luật sư sầu não như vậy?"
Vu An Di thở dài: "Vu đại luật sư cái gì, sắp tới chức danh đó cũng không giữ được nữa."
"Sao thế?"
Vu An Di mím môi, thở dài tiếp tục: "Vụ lần này tôi nhận là một vụ cưỡng hi3p, đáng nói là sau ba buổi cãi nhau trên tòa xong tôi mới phát hiện mình đang biện hộ cho người phạm tội, đang đứng về phía gã đàn ông kia mà phản bác lại lời tố cáo của nạn nhân bị hắn ta cưỡng hi3p. Bây giờ thật sự rất rối, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới phải. Nếu như tiếp tục cãi, tôi có thể nắm hơn chín mươi phần thắng trong tay nhưng cũng đồng thời đang tiếp tay cho gã đàn ông kia, còn nếu như rút lui..."
Vu An Di ngập ngừng, ánh mắt toát lên vẻ suy tư.
Lạc Nhân tiếp lời cô: "Nếu như rút lui thì danh tiếng chiến thần bách thắng trong giới luật của em sẽ mất hết, kỷ lục bị phá bỏ."
Vu An Di sầu não gật đầu.
Lạc Nhân lại hỏi: "Vậy em đã có quyết định chưa?"
Vu An Di lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng tôi thật sự không muốn mất đi danh tiếng..."
Lạc Nhân nghe cô nói vậy thì ngạc nhiên, anh thật không ngờ Vu An Di đối với danh tiếng lại để tâm như vậy, nhận thấy tình hình không tốt, Lạc Nhân lên tiếng: "An Di, em phải cân nhắc kỹ lưỡng giữa danh tiếng và chính nghĩa, em làm luật sư, anh biết em luôn có nguyên tắc tôn trọng cái đúng và đưa cái sai ra công lý, đảo lộn trắng đen trước nay không phải là tác phong làm việc của em, vậy tại sao lần này em lại xem trọng danh tiếng hơn cả nguyên tắc của mình?"
"Tôn trọng lẽ thật đó là một chuyện nhưng bây giờ tôi đã rơi vào thế phải lựa chọn, giữa tiếng tăm và chính nghĩa, tôi sẽ chọn tiếng tăm."
Lạc Nhân nhíu mày, định lên tiếng khuyên thì Vu An Di tiếp tục nói: "Lạc Nhân anh không hiểu được, người từ lúc sinh ra đã được ngậm muỗng vàng trong miệng như anh thì làm gì hiểu được cái cảm giác một thân một mình nỗ lực là như thế nào. Khó khăn lắm tôi mới có được thành tựu như ngày hôm nay, tôi không nghĩ có ngày mình lại để mất đi điều đó."
Lạc Nhân im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Em cho rằng anh là Lạc đại thiếu gia ngồi mát ăn bát vàng, đi ra ngoài theo ngành trinh thám chỉ là đơn giản muốn chơi đùa sao?"
Cô nhìn anh: "Không phải sao?"
Lạc Nhân thở dài, tiếng thở rất khẽ: "An Di, thật ra anh chỉ là con ngoài giá thú... hay nói đúng hơn, là con của tình nhân."
Vu An Di kinh ngạc, đứng bất động nhìn anh.
Lạc Nhân nói tiếp: "Em có từng nhớ anh nói anh không thích về nhà nên đã đi du học hay không? Thật ra cái nhà đó đối với anh mà nói rất lạnh lẽo, thà rằng anh được tự do tự tại như em, thà rằng anh không có người thân nào, như vậy thì chẳng phải đối mặt với hiện thực bị chính người thân của mình ghét bỏ."
Vu An Di nghe xong mà lòng dạ xót xa...
Cô bước lên ôm lấy anh.
Cái ôm này vốn chỉ là an ủi, là thương cảm...
Nhưng lại khiến cho người đàn ông như Lạc Nhân bắt đầu có suy nghĩ xa xôi.
Anh đẩy cô ra, điều chỉnh lại cảm xúc quen thuộc đang không ngừng dâng trào trong lòng, khẽ cười khổ một tiếng rồi kéo tay cô đi về phía xe: "Đi thôi, anh đưa em về."