Xe chạy vào cổng lớn của Hạ gia, Uyển Khanh ngồi ở ghế lái phụ mà tim đập thình thịch. Cô không nghĩ tới ngày mà hắn bước chân vào ngôi nhà này lần nữa lại nhanh đến thế này. Uyển Khanh đưa mắt len lén quan sát hắn, gương mặt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng hoàn toàn không có nửa điểm khác lạ nào lại khiến ánh mắt vô vụt qua một tia hụt hẫng. Cho tới khi quản gia chạy ra mở cửa, thấy chiếc xe lạ nên ông hơi chân chừ hỏi xem là ai.
Hạ Dĩ Niên nhìn qua Uyển Khanh, Uyển Khanh hạ cửa kính xe xuống đưa đầu ra: "Là tôi."
Quản gia ngạc nhiên: "Thiếu phu nhân...cô..."
"Phiền ông mở cửa dùm."- Uyển Khanh cười có chút khó xử: "À...khi nãy xe tôi bị hư cho nên đi nhờ xe của một người bạn."
Quản gia gật đầu, cũng không thắc mắc gì thêm mà mở cửa.
Uyển Khanh cũng có chút an tâm hơn, bây giờ Trịnh Lan Anh và Hạ Triết dẫn theo Hạ Dĩ Tường, Khải Ca, và Ô Mã Bạch Ân đi qua Nam Mỹ rồi, người làm trong nhà thì suốt mười năm nay đều nhiều lần thay đổi, quản gia này cũng chỉ mới vào làm thay thế vị trí của quản gia cũ ba năm nay cho nên cô không lo việc sẽ có ai nhìn thấy Hạ Dĩ Niên về mà chết đứng một chỗ.
Suy cho cùng trong nhà chỉ còn có một mình Thao Thao là người cũ mà thôi.
Xe chạy vào trong sân chính rồi ngừng lại, quản gia đưa chiếc ô qua cửa sổ cho Uyển Khanh: "Thiếu phu nhân, chiếc ô này cho người bạn của cô."
"À, cảm ơn."- Uyển Khanh nhận lấy rồi đưa qua cho Hạ Dĩ Niên sau đó quay lại mở cửa xuống xe, quản gia đứng bên ngoài cầm ô che cho cô.
Hạ Dĩ Niên cũng bước xuống, cùng Uyển Khanh đi vào bên trong, lúc bước chân lên bậc thềm cao thì tiếng sấm rền trời vang lên. Hạ Dĩ Niên kéo tay cô lại rồi căng thẳng nhìn lên trời.
Uyển Khanh bị hắn kéo tay, có chút khó hiểu nhìn qua: "Có chuyện gì thế?"
Thật ra cô đã không còn sợ sấm sét từ lâu rồi, giờ nghĩ lại Uyển Khanh cảm thấy có một câu rất đúng: Một đứa trẻ nếu đối mặt với nỗi sợ hãi mà được người khác đứng ra che chở thì nỗi sợ hãi đó sẽ vĩnh viễn không loại bỏ được. Mười năm này, đâu chỉ có một trận mưa này, cũng đâu chỉ một lần sấm sét này. Mỗi đêm sấm lớn tới mức khiến con người ù tai, ba đứa nhỏ sợ tới mức khóc thét, nếu Uyển Khanh cũng khóc theo bọn chúng thì lấy cái gì để bảo vệ con đây? Và cả...lấy ai để bảo vệ cô đây? Vì vậy Uyển Khanh hiểu rằng mình tuyệt đối phải khắc phục nỗi sợ hãi này, không vì mình thì cũng phải vì ba đứa con mình.
Nghe tiếng Uyển Khanh về, Thao Thao từ trong bếp chạy ra: "Chị Uyển Khanh..."
Lời vừa mới nói được một chút thì cô bé nhìn trúng Hạ Dĩ Niên liền đờ người, đứng ở đó lắp bắp cả buổi trời, đúng như dự đoán của Uyển Khanh, cô vội lên tiếng: "À, Thao Thao, hôm nay ăn gì thế? Chúng ta vào bếp xem cái đi..."
Uyển Khanh bước lên kéo Thao Thao vào trong nhà bếp.
San San đang học phía xa lên tiếng gọi: "Chú ơi, chú qua đây giúp hai đứa cháu ôn bài đi."
Hạ Dĩ Niên thu hồi tầm mắt lại, đi qua bên phía ghế sô pha ngồi xuống: "Giờ này hai đứa con học sao?"
Thông Thông gật đầu: "Vâng, mai có tiết kiểm tra cho nên phải ôn lại một chút."
Hạ Dĩ Niên gật đầu rồi nhìn qua Ngôn Ngôn đang nằm dài trên ghế sô pha chơi game trên điện thoại: "Ngôn Ngôn không không học à?"
"Học gì chứ...người như cháu nhá, thông minh bẩm sinh, ngày mai vẫn có thể dành điểm cao về."- Ngôn Ngôn chơi rất nhập tâm, ngay cả người cũng chuyển động theo game.
Thông Thông không chừa chút cơ hội nào, nhiệt tình công kích: "Phải rồi, điểm cao nhất của em trai cháu là một điểm đấy, bình thường nó toàn được không điểm thôi."
"Anh có im đi không hả?"- Ngôn Ngôn gằng giọng làm ra vẻ giận dữ.
Quả nhiên, Thông Thông im lặng ngay.
"Ngôn Ngôn, ngồi dậy học bài."- Hạ Dĩ Niên nhìn vào mấy câu trong vở bài tập, lên tiếng ra lệnh.
Ngôn Ngôn chật lưỡi: "Học gì..."
"Ngồi dậy!"
"Azzz."- Ngôn Ngôn cũng chịu ngồi dậy, uể oải vô cùng dựa vào ghế, giơ tay lấy một nhúm hạt hướng dương lên ăn.
San San hỏi: "Chú ơi, always nghĩa là gì ạ?"
"Là mãi mãi."
"Thế còn Love là gì ạ?"- Thông Thông hỏi.
"Là yêu thương."
Ngôn Ngôn ngồi trên ghế, nghe thế thì bắt đầu động não: "Ừm... vậy mãi mãi yêu mẹ là always love mom."
Hạ Dĩ Niên nhìn qua: "Cháu đúng là thông minh đấy."
Ngôn Ngôn phất tay, học theo cách của chú nhỏ nói: "Thường thôi, thường thôi."
Thông Thông khó hiểu: "Sao mẹ cháu lại phải sợ sấm sét chứ?"
"Thì chẳng phải người phụ nữ nào cũng sợ mấy thứ này sao?"- Khi nãy lúc tiếng sấm vang lên, không biết vì lý do gì Hạ Dĩ Niên theo phản xạ liền kéo Uyển Khanh lại, hắn không biết tại sao lúc đó hắn cứ nghĩ rằng Uyển Khanh rất sợ sấm sét vì vậy hắn giống như một phản ứng vô cùng tự nhiên mà kéo cô lại.
Cảm giác lúc đó của hắn là...lo lắng.
Là lo lắng sao?
Thông Thông cười, vô cùng tự hào nói: "Vậy chắc chắn mẹ cháu là một nữ anh hùng, cháu chưa từng thấy mẹ sợ cái gì cả."
San San gật đầu: "Mẹ là người lợi hại nhất, mẹ không sợ tối, không sợ sấm, không sợ ma, cái gì cũng không sợ. Lại còn biết làm rất nhiều, món nào con nói ra mẹ đều có thể làm được hơn nữa còn làm rất là ngon luôn."
Ngôn Ngôn ôm cái gối trước ngực: "Thật ra mẹ sợ sấm sét ấy."
Hạ Dĩ Niên nhìn qua: "Vậy sao?"
Ngôn Ngôn gật đầu: "Nhưng lâu lắm rồi, lúc đó con mới có...mấy tuổi nhỉ, để xem, một hai ba bốn năm tuổi, khi ấy con chỉ mới năm tuổi thôi. Hôm đó trời mưa lớn lắm, con đi vào phòng thì thấy mẹ đang ngồi trên giường co ro, mỗi lần sấm vang lên là mẹ lại giật mình, nhìn đáng thương lắm, con muốn đến an ủi nhưng khổ nổi con còn sợ sấm sét hơn cả mẹ nên chỉ biết đứng khóc thôi."
Hạ Dĩ Niên gật đầu, ra là vậy.
...
Trong nhà bếp...
"Thao Thao em hiểu những lời chị vừa nói chứ?"
Thao Thao gật đầu: "Nhưng mà... đó thật sự là cậu hai, nhưng chúng ta lại không được khiến anh ấy nghi ngờ, cũng không được gọi cậu hai mà phải gọi là Jonathan, vậy chẳng phải là đóng kịch sao? Cần gì vất vả như vậy chứ, chị cứ nói cho anh ấy nhớ lại thì không phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao?"
"Không đơn giản vậy đâu Thao Thao à."- Uyển Khanh nhất thời không biết phải giải thích thế nào, cô vẫn còn nhớ những lời Lâm Tư Phàm trước đó đã căn dặn nên đương nhiên hiểu rõ vấn đề: "Tóm lại em cứ nghe chị, người ngoài kia là Jonathan không phải cậu hai, có được không?"
Thao Thao tỏ thái độ do dự, dù gì trước giờ cô nàng vẫn không giỏi trong khoản nói dối cho nên...
Uyển Khanh sốt ruột: "Có được không?"
Thao Thao gật đầu.
"Cảm ơn em."
Lúc Uyển Khanh từ phòng bếp bước ra thì đã nghe tiếng hô của Thông Thông.
"Xong rồi, mệt quá đi..."
Cô đi tới: "Học xong rồi sao?"
Thông Thông gật đầu: "Mẹ ơi, khi nãy chú hứa là đợi kiểm xong sẽ dẫn ba đứa con đi ăn Pizza đấy."
"Như vậy sao được, còn chưa biết chú có rảnh không..."
"Tôi lúc nào cũng rảnh"- Hạ Dĩ Niên ngắt lời Uyển Khanh, không nhanh không chậm: "Nếu bữa đó cô rảnh thì có thể đi cùng luôn."
Ba đứa nhóc kia dùng đôi mắt đầy hy vọng nhìn cô.
Uyển Khanh thở dài: "Bữa đó tôi có một buổi hội thảo tới tận khuya nên chắc không tham gia được rồi."
"Lại nữa rồi."- Ba đứa nhóc cùng than lên.
Uyển Khanh liếc cảnh cáo tụi nhỏ một cái rồi lên tiếng: "Nào, mọi người đi ăn tối thôi."
Tiếng mưa bên ngoài đã dần dần nhỏ đi, cho tới khi buổi tối kết thúc thì mưa cũng ngớt hẳn, chỉ còn đọng lại trong không khí tiếng gió và hơi ẩm của mà thôi. Sau khi Hạ Dĩ Niên rời khỏi, Uyển Khanh kéo ba đứa nhóc vào phòng tắm.
"Con không tắm đâu, trời lạnh như thế này mà..."- Ngôn Ngôn chui xuống bàn ẩn trú.
Uyển Khanh thở không ra hơi chống nạnh: "Con đã ba ngày không tắm rồi đấy, trời lạnh thì đã có nước nóng rồi, hôm nay ba đứa mà trốn tắm thì chết với mẹ."
San San bị cô kéo tay nên chạy không được, đành biện minh cho tập thể: "Mẹ ơi, trong kinh phật nói thái tử Tất-đạt-đa ngồi dưới cây bồ đề cho tới khi thành chánh quả nên ngài có tắm đâu ạ... nói không chân tụi con mai một cũng thành chánh quả rồi sao..."
"Nói nhăng nói cuội cái gì? Ba đứa hôm nay mà không tắm thì đừng có hòng đi ăn pizza gì gì đó, có rõ không hả?"
Cả ba đứa nhóc nghe thì sợ chết khiếp, đành phải ngoan ngoãn mà ủ rũ đi vào nhà tắm.
Sau khi tắm xong cho ba đứa nhỏ, cả người Uyển Khanh cũng bị chúng nó tạt nước làm ướt sũng, cô để cho tụi nó ngủ trên giường rồi đi vào phòng tắm ngâm nước nóng. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nước nóng có tác dụng làm thả lỏng mạch máu, chính vì vậy tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều. Có cảm giác như bao nhiêu suy nghĩ nặng cả tấn trong đầu đều tuông ra theo nguồn nước này vậy.
Bầu trời bên ngoài thành phố vừa tạnh mưa được một chút thì lại bắt đầu mưa lại, có vẻ như cơn mưa này không những kéo dài mà còn âm ỉ không chịu dứt.
Đêm nay, bầu trời tối tăm không một vì sao.
Hạ Dĩ Niên ngồi trước máy vi tính, trên màn hình đang hiển thị thông tin về tập đoàn Hoàng Thịnh, xem một lúc lại chuyển sang tìm kiếm thông tin của "Hạ Dĩ Niên".
Hình ảnh về người này trên google hầu như là không có, hầu như chỉ là các tin tức từ mười năm trước để lại, nói vậy là người này đã mất tích mười năm rồi...
Hạ Dĩ Niên gõ tay xuống mặt bàn, đầu mày càng nhíu chặt lại để lộ một đường cong nghiêm nghị.
Cửa phòng mở ra, Phương Tĩnh bước vào, dáng vẻ khá là không được tự nhiên: "Anh vẫn chưa ngủ sao?"
Hạ Dĩ Niên nhìn qua, nhất thời đầu mày càng nhíu chặt hơn khi nhìn thấy cách ăn mặc của cô ta. Phương Tĩnh mặc một chiếc váy ngủ ngắn, chất liệu vải mềm mỏng thậm chí còn không mặc đồ lót, trơ trọi đứng ở ngay cửa ra vào.
"Em ăn mặc kiểu gì vậy?"
Phương Tĩnh cười toe toét: "Bộ váy ngủ này đẹp mà phải không?"
Hạ Dĩ Niên không trả lời, tiếp tục xem thông tin trên máy vi tính.
Phương Tĩnh bước tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Jonathan, anh đang giận sao?"
"Tại sao anh phải giận?"
"Thì...là chuyện khi sáng em nổi nóng với anh đó, thật ra em biết thái độ của mình không tốt..."
"Biết thì tốt rồi, về phòng ngủ đi."
Phương Tĩnh cắn môi, sau một lúc liền bạo dạn ngồi lên chân hắn. Cuối cùng Hạ Dĩ Niên cũng không thể không quan tâm cô ta nữa, đầu mày nhíu lại lộ rõ vẻ không vui: "Phương Tĩnh!"
"Jonathan, thật ra em không thích Lôi Uyển Khanh kia."
"Anh biết."
"Chính là vì cô ta dòm ngó anh..."
"Anh biết."
"Vậy anh phải biết..."
"Phương Tĩnh!"- Hạ Dĩ Niên ngắt lời của cô ta, ánh mắt của hắn lướt qua một vẻ tuyệt tình pha thêm chút chán ghét nhưng cuối cùng vẫn cố gắng bình tĩnh lên tiếng: "Mười năm trước là em cứu anh, anh không nhớ gì cả, cũng chỉ có một mình em là người thân, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Anh cũng không nghĩ rằng em lại có loại suy nghĩ đó."
Phương Tĩnh có vẻ chết lặng vài giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn: "Vậy bây giờ anh biết rồi, anh vẫn muốn xem em là em gái sao?"
"Đúng vậy."
"Jonathan, em đặt cho anh cái tên này chính là muốn để anh biết anh chính là món quà của chúa ban cho em, anh phải biết một cô gái từ chối tất cả đàn ông chỉ vì anh đã phải hy sinh biết bao nhiêu rồi... Em không tin, tuyệt đối không tin anh không có một chút cảm giác nào với em."
Lời vừa dứt, Phương Tĩnh đã hôn loạn xạ lên môi hắn. Thân hình cô ta đung đưa trên người, Phương Tĩnh không tin, cho dù hắn không có ý gì với cô ta đi nữa thì cũng phải có một d*c vọng của người đàn ông.
Người đàn ông này, mười năm nay chưa từng dừng ánh mắt trên bất kì phụ nữ quá năm giây nào kể cả cô ta, vậy mà mấy ngày vừa qua, mỗi lần Phương Tĩnh quay qua là sẽ thấy ánh mắt thâm tình kia của hắn nhìn về Lôi Uyển Khanh, hết lần này tới lần khác làm cho cô ta vô cùng khó chịu. Vốn dĩ từng nghĩ là con gái thì phải để đàn ông chủ động, nhưng những việc xảy ra vừa rồi khiến cho Phương Tĩnh vứt bỏ hết suy nghĩ của mình, cô muốn người đàn ông này, cho dù chỉ là thân thể cũng được.
Mà Hạ Dĩ Niên cũng không vội đẩy cô ta ra, để mặc cho Phương Tĩnh thể hiện bản thân mình.
Phương Tĩnh phát hiện người đàn ông mình đang hồn không hề hồi đáp cũng không thể từ chối, vừa vội lại vừa thất vọng rời khỏi gương mặt hắn: "Anh..."
Hạ Dĩ Niên nâng tầm mắt, thản nhiên nhìn cô ta: "Sao không tiếp tục?"
Phương Tĩnh vừa sợ vừa thẹn, không biết nói gì.
Hạ Dĩ Niên kéo Phương Tĩnh ra, để cho cô ta đứng dưới đất còn mình thì đứng lên, tao nhã chỉnh trang y phục trên người: "Phương Tĩnh, cho dù em có cởi hết quần áo đứng trước mặt anh thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, phải biết anh không thích bị người khác làm phiền cho nên nếu em còn như vậy một lần nữa thì đừng mong gặp lại anh."
Nói rồi hắn đi ra cửa, Phương Tĩnh ở phía sau vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao như vậy chứ? Lôi Uyển Khanh kia có gì đặc biệt chứ? Em ở bên anh mười năm, là mười năm rồi..."
Hạ Dĩ Niên dừng chân: "Cô ấy khác, em khác."
Sau đó hắn rời khỏi phòng, để lại Phương Tĩnh mất đi sức lực dựa vào bức tường phía sau.
...
Đêm, Thông Thông cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cuối cùng ngồi dậy, gọi Ngôn Ngôn đang ngủ khò khò bên cạnh, Ngôn Ngôn bị làm phiền, bực bội kêu một tiếng rồi trở mình quay sang chỗ khác.
Thông Thông vội vàng bụm miệng cậu lại: "Suỵt, khẽ thôi, làm gì lớn tiếng thế? Em làm mẹ thức bây giờ."
Ngôn Ngôn khổ sở: "Trời còn chưa sáng, anh kêu em làm gì chứ?"
"Anh không ngủ được."
"Không ngủ được thì đập đầu vô tường đi, gọi tôi làm gì?"
Thông Thông không để tâm tới mấy lời này, gọi khẽ một tiếng: "Này, em có cảm thấy chú Jonathan đó rất quen không?"
"Quen..."
"Em cũng thấy vậy à?"
"Ừ...thì chú ấy là người quen của mình mà...không quen chẳng lẽ lạ..."- Ngôn Ngôn vừa nhắm mắt vừa nói.
Thông Thông nhíu mày véo vào mặt cậu: "Em tỉnh ngủ đi."
"Azz, làm ơn tha cho em đi, anh không ngủ được thì lấy kinh thánh ra đọc."
Thông Thông im lặng một lúc, ngay khi Ngôn Ngôn lần nữa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bị gọi thêm một lần, cậu nhóc quay lại cau có: "Cái thằng này, anh ám em mãi thế hả?"
"Anh muốn mượn điện thoại của em..."
"Được được được, bây giờ anh mượn cái gì cũng được hết, này này cầm lấy rồi ngậm miệng lại để cho em ngủ, ok?"
Ngôn Ngôn nhét điện thoại vào tay Thông Thông rồi nằm quay lưng về phía cậu tiếp tục ngủ.
Thông Thông nhận lấy điện thoại sau đó với tay lấy luôn điện thoại của Uyển Khanh đang để trên bàn, cậu mở mục hình ảnh rồi gửi tấm ảnh mẹ thường cho cậu xe vào máy của Ngôn Ngôn. Tiếp đến là lên google tải thêm phần mềm nhận diện khuôn mặt về máy rồi đặc đó để hai cái điện thoại về chỗ cũ.