Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 14: Bà đây sẽ ngủ giường của Hạ Dĩ Niên



Dương Cẩm Vân trước giờ luôn từ chối dự tiệc là vì bà vốn dĩ không cần tạo dựng thêm mối quan hệ nữa, thế nhưng bây giờ cả Yunus đang yếu thế trên thị trường, mọi người vừa nghe tên bà thì đã từ chối không muốn gặp. Chắc khó có ai có thể nghĩ tới ngày hôm nay bà lại phải lặn lội hầu rượu người khác như vậy.

Dương Cẩm Vân luôn giữ nụ cười dù rất là miễn cưỡng trên miệng, bà đợi đến lúc không ai để ý mới đi qua một bên, đúng lúc bước chân còn lảo đảo thì được một người đỡ lấy.

“Cảm ơn.”

Dương Cẩm Vân lịch sự nói, đồng thời quan sát xem người vừa đỡ bà là ai. Cô gái đó có dung mạo xinh đẹp như thần nữ, lớp trang điểm không làm mất đi vẻ thuần khiết mà càng khiến cô trở nên yêu kiều hơn. Vẻ mặt của cô gái đó rất lo lắng nhìn bà, giống như là đau lòng lại giống như áy náy.

Ánh mắt cô gái chứa đầy u buồn cùng sự lo lắng tạo cho bà cái loại cảm giác rất quen thuộc…

“Sức khỏe… không tốt, đừng nên uống rượu.”- Giọng nói Trân Trân nghẹn ngào: “Nếu như… con gái bà còn sống, sẽ rất đau lòng.”

Ánh mắt Dương Cẩm Vân chững lại trong giây lát rồi sau đó bà mỉm cười, gương mặt vẫn hiền hậu như ngày nào. Bà không nói gì càng khiến cô thêm đau lòng, không lẽ bà vẫn còn rất giận cô, tới mức khi nghe thấy con gái mình cũng chỉ bất lực mỉm cười như vậy.

Dương Cẩm Vân nói vài ba câu khách sáo với cô rồi đi sang chỗ khác, Trân Trân không dám đi theo, cô chỉ sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà quỳ xuống giữa đám đông để xin lỗi bà.

Xin lỗi sao? Đó là điều không cần thiết, sự việc ngày hôm nay là do một mình cô gây ra, đợi thời cơ thích hợp chính cô sẽ quay trở lại phục hưng Yunus. Những kẻ đã hãm hại mẹ con cô, đã xem thường cô ngày hôm nay đều sẽ phải đau khổ nhận ra rằng họ đã sai lầm.



Trên hành lang dài kéo ra cổng lớn của biệt thự, Trân Trân vừa đi vừa khổ sở làm sao để cắt đuôi Lâm Tư Phàm nãy giờ cứ lẽo đẽo theo cô.

“Trân Trân tôi đưa em về….đừng có giận có được không?”- Thấy Trân Trân quay lại nhìn mình với vẻ mặt đằng đằng sát khí, Lâm Tư Phàm cười hì hì bày ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn cô.

“Lâm thiếu rất rảnh rỗi sao?”- Trân Trân nghiến răng nghiến lợi, trên đời sao lại có nam nhân phiền phức như vậy chứ.

Ngược lại khả năng nhẫn nhịn của Lâm Tư Phàm lại vô cùng cao, dường như hắn là người không biết tức giận là gì mà vẫn cười hề hề: “Phải, tôi rất rảnh, có thể đưa em về. Phải rồi, nhà em ở đâu?”

Nhà cô? Trân Trân lúc này mới nhận ra, phải rồi, nhà cô ở đâu? =.= Cô mới tới thành phố Bách Nhật ngày hôm nay, cả ngày trời đi theo Hạ Dĩ Niên chạy tới chạy lui, vẫn chưa kịp tìm chỗ ngủ. Bây giờ gần khuya rồi, đặt phòng khách sạn cũng rất khó, không khéo người ta còn cho là cô bán dâm thì toi. Triệu Trường Bách thì đã quay trở về thành phố Cát An từ trưa rồi, ở cái đất Bách Nhật này có chỗ nào cho cô dung thân đây?

“Tôi cảnh cáo anh, Lâm thiếu gia, anh mà còn đi theo tôi nữa thì tôi sẽ phát điên đó.”- Trân Trân vô cùng mất kiên nhẫn, cô quay ngược trở lại đi vào phía bên trong biệt thự Hạ gia, mấy vệ sĩ canh cửa vốn dĩ thấy cô đã đi ra mà lại vào lại thì định tiến lên ngăn cản, thế nhưng đi theo phía sau Trân Trân lại là Lâm Tư Phàm nên họ cũng xem như không thấy gì.

“Này, em đi đâu vậy?”- Lâm Tư Phàm thấy cô quay lại cũng vô cùng khó hiểu.

“Đi tìm cậu hai của các anh.”

“Anh ấy không gặp em đâu, em tìm anh ấy làm gì?”

Trân Trân không dừng chân, giọng lạnh lùng đáp: “Nếu hôm nay tôi không có chỗ ngủ thì bà đây sẽ ngủ giường của Hạ Dĩ Niên.”

Nhà tư bản có khác, đều độc ác như nhau. Cả ngày trời bóc lột sức lao động của cô, đến khi xong việc thì phủi tay quay lưng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lại còn bỏ mặt cô không thèm đặt phòng khách sạn cho cô nghỉ ngơi, thật quá đáng.

Lâm Tư Phàm khựng lại, mở to mắt y như là nhìn quỷ để quan sát cô, rõ ràng là bị câu nói vừa rồi của Trân Trân dọa cho sợ.

Bốp!!

“Tiện nhân, có biết đây là bộ đồ đắt tiền cỡ nào không hả?”- Lý Gia Hân cau có, bộ y phục trên người cô ta vô cùng sang trọng, giờ lại bị dính đầy bánh kem, cô ta quay qua kẻ không có mắt vừa rồi, không cần nhìn tới là ai liền giáng xuống một cái tát vào mặt người đó.

Người đó ngã nhào ra đất, một tay ôm mặt. Không dám nói gì, sau vài giây liền lẳng lặng đứng lên. Lý Gia Hân thuộc dạng mẫu người được nước sẽ lấn tới, nếu nhưng càng nhẫn nhịn thì cô ta càng hung hăng hơn. Chỉ thấy cô ta cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn rồi hất mạnh về phía người kia…

Xoạt- Rượu đỏ văng tung tóe, nhưng không hề văng trúng người đó, mà trúng vào một cái mâm đang giơ ra trước mặt nàng ta. Âu Giãn Tình quay sang nhìn người đứng bên cạnh, ngạc nhiên một lúc sau đó bật cười.

Không sai, người không may đắc tội với Lý Gia Hân chính là Âu Giãn Tình. Mà đúng lúc Lý Gia Hân hất ly rượu kia về phía Âu Giãn Tình thì cũng đồng thời Trân Trân chạy tới dùng cái mâm chắn giúp nàng. Cuối cùng, rượu đã hất đi bị phản phệ, văn đầy trên mặt Lý Gia Hân khiến cô ta hết lớn chói tai.

Phía bên này, Trân Trân chậm rãi bỏ cái mâm xuống đất. Gương mặt xinh đẹp hơi chau mày, giọng nói lạnh lùng không chút hơi ấm vang lên: “Cô là chó hoang sao? Gặp ai cũng cắn bừa.”

“Thì ra lại là mày, đồ tiện nhân. Người có ăn học thì đừng mở miệng ra là bảo người khác là chó mãi như thế.”- Lý Gia Hân vừa nhìn thấy Trân Trân thì bất giác run lên một cái, lần trước cô ta đã được ném trải một lần nên lần này vừa thấy cô thì bỗng nhiên hơi dè chừng.

“Ồ, vậy sao. Là người có ăn học cũng không nên vừa mở miệng đã gọi người ta là tiện nhân.”- Trân Trân cười khẩy, nhìn sang Âu Giãn Tình đang rụt rè đứng cạnh mình rồi lại lạnh lùng nói với Lý Gia Hân: “Có biết người vừa bị cô tát là ai không?”

Lý Gia Hân khinh thường: “Cả cái thành Bách Nhật này ai mà chẳng biết, một con kỹ nữ của hộp đêm.”

“Cô gái này là tình nhân của Hạ Dĩ Niên. Cô đụng tới người của cậu hai chẳng lẽ không sợ ngày mai bản thân sẽ gặp đại họa sao?”- Trân Trân hiểu rõ, đối với con người như Lý Gia Hân muốn khắc chế cô ta tuyệt đối phải khiến cô ta sợ hãi trước. Với lại cô cũng không nói sai sự thật, là do Âu Giãn Tình quá hiền nên mới dễ bị bắt nạt như vậy.

Trên tầng hai, Hạ Dĩ Niên đứng tựa vào thanh chắn quan sát tình hình bên dưới. Lúc này hắn chau mày quay qua Khải Ca đang đứng phía sau mình, trầm giọng nói: “Xuống dẹp loạn đi.”

Lý Gia Hân vẫn còn muốn tranh cãi gì đó, lúc này Khải Ca đi tới lớn tiếng nói: “Làm loạn gì ở đây?’

Vừa nhìn thấy người của Hạ Dĩ Niên, Lý Gia Hân tức khắc tin rằng lời Trân Trân vừa nói là sự thật, cô ta nghiến răng nghiến lợi rời đi, trước khi đi còn đặc biệt nói vào tai cô một câu: “Tao nhớ bản mặt mày rồi đó.”

Trân Trân hít sâu một hơi, cô thật sự rất muốn giáng xuống mặt Lý Gia Hân một cái tát, à không đủ, phải bỏ cô ta xuống biển hoặc là xào chín làm điểm tâm cho Mặt Trắng.

“Trân Trân, cảm ơn em.”- Âu Giãn Tình quay sang kéo tay Trân Trân, giọng nói vô cùng cảm kích, trong mắt cũng lộ rõ vẻ xúc động. Đã rất lâu rồi, nàng ở cạnh Hạ Dĩ Niên rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người thừa nhận thân phận của mình, nàng là tình nhân của hắn, chỉ như vậy thôi nàng đã mãn nguyện lắm rồi.

Lúc này Trân Trân mới nhìn thấy Hạ Dĩ Niên vẫn đang đứng trên tầng hai nhìn xuống bên dưới này, cô quay sang bất mãn thay cho Âu Giãn Tình: “Rõ ràng hắn ta đứng đó nãy giờ rất lâu, sao lại không nói một lời chứ.”

Âu Giãn Tình cúi đầu, dường như nàng cũng biết từ nãy giờ Hạ Dĩ Niên đều chỉ đứng một bên xem kịch. Giọng nói nàng có chút khổ sở: “Trước giờ… anh ấy chưa từng ra mặt giùm chị.”

Lúc này Khải Ca bước lên, nói với Trân Trân: “Cậu hai đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô rồi, tối nay cô cứ tạm thời đến nhà của Âu tiểu thư ngủ.”

Âu Giãn Tình vừa nghe vậy thì nở nụ cười: “Vậy thì tốt quá, tối nay cứ qua chỗ chị.”

Trân Trân cũng không từ chối, dù sao giờ này cũng đã muộn rồi, nếu cô không đồng ý thì không lẽ phải thật sự ngủ giường của Hạ Dĩ Niên sao? Làm ơn đi, có cho cô cũng không thèm.

Nhà của Âu Giãn Tình nằm trong một tiểu khu khá nổi tiếng, đây là nơi có giá cả nhà rất đắc đỏ, vừa nhìn qua là biết ngay chắc chắn là Hạ Dĩ Niên đã mua cho nàng. Tuy rằng vừa nãy Trân Trân còn ca cẩm trong bụng rằng Hạ Dĩ Niên đối xử tệ bạc với tình nhân, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra Âu Giãn Tình vốn chỉ là tiếp viên trong quán bar, dựa vào tiềm năng kinh tế có tậu cả đời cũng chưa chắc mua nổi nhà trong tiểu khu này. Với lại quần áo giày dép, và chiếc xe hơi thuộc loại cao cấp mà nàng đi cũng đều là hàng nổi tiếng nhất nhì thế giới. Chắc chắn đều do Hạ Dĩ Niên mua cho.

Trân Trân theo Âu Giãn Tình lên nhà, cô ngồi ở ghế sofa phòng khách uống trà nóng. Căn hộ này không rộng cũng không chật, vừa bước vào liền cảm thấy ấm cúng, quả nhiên là phong cách của Âu Giãn Tình. Trên cái kệ phía xa còn có mấy bức hình của nàng từ lúc còn đi học, Âu Giãn Tình bây giờ so với lúc đó càng xinh đẹp mặn mà hơn rất nhiều. Trân Trân đứng lên đi về phía cái tủ trưng bày kia, có vẻ như Âu Giãn Tình rất thích sưu tập tem dán, cũng khá có nhã hứng đấy chứ. Trên một ngăn kéo trưng bày một cái bình hoa rất đẹp mắt, vừa nhìn qua là biết hàng hiếm, Trân Trân giơ tay định chạm thử vào nó.

“Đừng đụng vào nó.”- Âu Giãn Tình từ phía sau chạy lên, gấp rút kéo tay cô lại.

Trân Trân khó hiểu: “Sao vậy?”

Âu Giãn Tình thở dốc, ậm ừ một chút rõ ràng là đang suy nghĩ cách giải thích, sau một lúc mới nói: “Đó là bẫy bắt trộm, động vào thì không hay.”

Âu Giãn Tình đang nói dối. Đây chính là nhận định đầu tiên của Trân Trân, thế nhưng dù gì đây cũng là nhà người ta, nếu người ta đã không muốn mình động vào thì tốt nhất mình nên lịch sự một chút vậy. Trân Trân gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, Âu Giãn Tình mới nhẹ nhõm thở ra nắm tay cô đi tới sofa ngồi xuống.

Âu Giãn Tình đưa cho cô một cái chìa khóa nhà, và giới thiệu đường đi trong nhà rất tận tình. Nói được một lúc có lẽ nàng cũng hơi mệt nên cởi bỏ áo khoác ngoài ra, lúc này Trân Trân mới để ý thấy vết thương trên cổ nàng.

“Chị bị thương sao?”

Vết thương đã được mảnh băng trắng che đi, nhưng vẫn còn ứa máu. Âu Giãn Tình vô thức sờ lên cổ mình, sau đó cười gượng gạo: “Là chị vô ý làm bị thương…”

“Phải không?”- Ánh mắt Trân Trân dần trở nên sắc bén như thể đã nhìn thấu được lời nói dối của Âu Giãn Tình khiến nàng chột dạ liếm liếm cánh môi, không lẽ con bé này đã biết được chuyện Hạ Dĩ Niên là ma cà rồng, vì vậy mới không tin lời nàng nói.

Đang lúc Âu Giãn Tình suy nghĩ lung tung thì bàn tay nhỏ được Trân Trân nắm lấy, cô có chút quở trách nhìn nàng: “Chị không được nghĩ quẩn như vậy, sinh mạng là do cha mẹ ban tặng, sao có thể nói kết liễu là kết liễu.”

“Gì cơ?”

Trân Trân càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, bị thương ở vùng cổ thì làm gì có việc sơ ý? Chỉ có tình huống là mình tự cầm dao cắt cổ mình thôi. Cô an ủi Âu Giãn Tình thêm mấy câu sau đó cảm thấy buồn ngủ thì về phòng ngủ thẳng giấc tới sáng, để lại Âu Giãn Tình ngồi lại trong phòng khách cười khổ không thôi.

Nàng bây giờ lại trở thành quả phụ u uất muốn cắt cổ tự tử trong mắt cô rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.