Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 84



Nơi này không biết thuộc khu vực vùng sâu vùng xa nào mà lại có quá nhiều muỗi, cả đêm Uyển Khanh không thể ngủ được, nằm mơ màng cho đến nửa đêm thì bị tiếng rên khẽ làm cho tỉnh giấc. Cô nhìn sang Đậu Đậu đang nằm phía xa, thấy sắc mặt con bé tái nhợt thì vội đi tới.

Đậu Đậu sốt rất cao, vừa chạm vào trán con bé Uyển Khanh đã bị độ nóng trên đó làm cho giật mình.

"Đậu Đậu, Đậu Đậu?"- Uyển Khanh khẽ gọi, vỗ nhẹ vào mặt con bé...

Đậu Đậu mê man không thể mở mắt ra được, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Chị ơi, em khó chịu..."

"Sốt cao như thế này không khó chịu mới là lạ, em ở đây, chị đi lấy ít nước đến giúp em lau mình."- Uyển Khanh đứng lên mở cửa phòng, giờ đã khuya nên bên ngoài không có người nên Uyển Khanh không cần phải lén lúc.

Uyển Khanh rời khỏi, Đậu Đậu ở lại thì thầm trong miệng: "Chị...đừng đi..."

Uyển Khanh rời khỏi khoảng năm phút, cửa phòng lại mở ra, sim la đực cả người đầy mùi rượu loạng choạng đi vào. Vừa đi lão ta còn hát nghêu ngao...

"Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân...anh tới đây..."

Hai mắt gã bị rượu làm cho mờ đi, thấy phía xa có dáng người đang nằm thì cười khì khì bước tới...

Bàn tay gã ta lướt trên da thịt của một đứa bé...

Đậu Đậu đang mê man liền cảm thấy khó chịu cựa quậy người.

Sim la đực lúc này đã nổi lên d*c vọng, lại thêm tác dụng của rượu, bây giờ chỉ cần trước mặt có người, bất bể là nam hay nữ lão ta đều có thể chén sạch.

Uyển Khanh dùng tạm nhà bếp của người giúp việc, lấy một ít nước đun sôi, tiện thể trong lúc chờ đợi nước sôi cô sắc một ít gừng mỏng bỏ vào chén. Lúc cô quay trở lại, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy sim la đực đang cởi nốt cái quần cuối cùng trên người Đậu Đậu ra, cô kinh hãi một vài giây rồi nhào tới đẩy ông ta ra hét lớn.

"Ông làm cái gì thế hả?"- Uyển Khanh che người của Đậu Đậu lại: "Nó chỉ là một đứa bé, ông có phải người hay không? Đồ cầm thú!"

Uyển Khanh vừa cảm thấy phẫn nộ vừa cảm thấy kinh tởm, thấy lão ta định bước tới thì đem chén nước gừng còn nóng hổi trong tay hất thẳng lên mặt lão ta.

Nước nóng làm cho sim la đực bị bỏng, lão ta kêu lên một tiếng rồi ôm lấy mặt mình: "Con đ* chết tiệt, mày dám tạt nước ông à?"

Lão ta giận dữ, hai mắt cơ hồ có thể giết được người.

Uyển Khanh cảm thấy tình hình không ổn, cô quay sang ôm lấy Đậu Đậu định chạy khỏi nào ngờ sim la đực từ phía sau túm lấy tóc cô kéo mạnh lại, da đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, Đậu Đậu trong tay cô cũng ngã xuống đất.

"Con ranh con nhà mày, hôm nay ông cho mày thấy thế nào mới là cầm thú."- Sim la đực Ném Uyển Khanh ngã xuống đất, ngay sau đó cả cơ thể mập mạp của gã đè lên người cô.

"Buông tôi ra, đồ khốn, khốn khiếp..."- Uyển Khanh kinh hãi lên lớn, tay chân vung lên loạn xạ liền bị sim la đực giữ lại.

"Buông cô? Hừ, để lát nữa tôi xem cô cầu xin tôi như thế nào."- Gã thô lỗ cúi xuống hôn vào cổ cô, Uyển Khanh liền cảm thấy buồn nôn, vùng vẫy càng lợi hại hơn.

"Buông ra, cứu tôi với... cứu tôi với, có ai không?"- Uyển Khanh không thể chống cự nữa, òa lên tuyệt vọng.

"Mơ tưởng đây, ở đây là địa bàn của ông, kẻ nào có gan tới cản ông chứ?"-Nhìn bộ dáng khóc lóc tuyệt vọng của Uyển Khanh, sim la đực phải mắng một câu con mẹ nó, đúng là tiểu mỹ nhân ngay cả khóc cũng khiến đàn ông muốn chà đạp dưới thân.

Uyển Khanh có cố gắng thế nào cũng không đấu lại sức của đàn ông, cô càng khóc càng lớn, lúc này ngay cả ý định muốn tự tử cũng lướt qua trong đầu.

"Dĩ Niên...cứu em với, Dĩ Niên..."- Uyển Khanh tuyệt vọng kêu lớn...nước mắt men theo gò má chảy xuống.

Sim la đực hừ lạnh: "Người tình của cô à? Hắn ta là ai? Có bản lĩnh bằng ông đây không? Khỏi cần phải hỏi cũng biết, nếu hắn có bản lĩnh thì cô đâu có nằm dưới thân ông mà khóc. Hừ, tiểu mỹ nhân, chung quy cô vẫn nên đi theo ông đây thì hơn, ông đây sẽ khiến cô sung sướng..."

"Anh ấy sẽ giết ông, đồ khốn!"

Tiếng hét tuyệt vọng của Uyển Khanh cùng với giọng nói thô ráp của sim la đực vang lên khiến cho Đậu Đậu đang mê man phía xa cũng tìm lại chút ý thức, con bé mở mắt, nhìn thấy Uyển Khanh bị ông già kia đè dưới thân thì cố gắng dùng sức đứng lên chạy đến từ phía sau kéo lấy áo của sim la đực: "Buông chị ra, buông chị ra!"

"Phiền phức, cút đi!"- Sim la đực nhíu mày, quay lại vung tay tát cho Đậu Đậu một cái làm con bé ngã nhào ra đất.

"Đậu Đậu..."- Uyển Khanh thấy con bé đang bị sốt, giờ lại bị đánh mạnh như vậy, cô lo rằng nó sẽ chịu không nổi: "Đậu Đậu, đừng qua đây, em chạy đi."

Cô lại quay qua mắng nhiếc: "Đồ khốn khiếp, hèn hạ, đê tiện nhà ông, đồ không có liêm sỉ..."

"Câm miệng."- Sim la đực giáng xuống mặt cô một cái tát mạnh tới mức làm cho Uyển Khanh ngất đi.

Đậu Đậu vẫn chạy sang kéo lấy áo của lão ta, dùng hết sức lực của mình: "Mau buông chị ra, buông chị ra đi..."

Quả nhiên, như ý muốn, sim la đực buông Uyển Khanh ra, lão ta từ dưới đất đứng lên đồng thời dùng tay bóp chặt cổ của Đậu Đậu, hai mắt hằn lên những tia máu kinh người: "Mày phiền phức quá, con nhóc này, tao giết mày xem mày còn lo chuyện bao đồng được không?"

...

Mọi người cùng ngồi quanh bàn ăn, im lặng dùng bữa cơm nhưng lại không thể không để ý tới người nãy giờ vẫn không động đũa.

Rốt cuộc Hạ Dĩ Tường cũng lên tiếng: "Dĩ Niên, chú không ăn thì lấy sức đâu tìm Uyển Khanh? Cả ngày nay chạy khắp nơi rồi, nếu còn như vậy thì chú sẽ ngủm trước khi tìm được cô ấy đấy."

"Phải rồi đó, con ăn ăn chút gì cả ngày nay rồi, dù có nuốt không trôi cũng cố mà đưa một chút thức ăn vào người đi."- Trịnh Lan Anh ngồi cạnh, gấp một ít thức ăn bỏ vào đ ĩa của Hạ Dĩ Niên.

Sắc mặt của hắn đã có chút mệt mỏi, nhìn vào món ăn trên bàn sau đó thở dài cầm đũa. Lúc này Khải Ca bên ngoài chạy vào: "Cậu hai, đã tra camera khu vực quảng trường hôm đó, Lôi tiểu thư đã đi vào một con hẻm nhỏ, đi theo cô ấy là một người đàn ông. Thuộc hạ đã tra ra thân phận của hắn ta, người này tên là Báo hay còn gọi là Báo ca, là một tên buôn người, có vẻ như hắn ta là người cuối cùng tiếp xúc với Uyển Khanh."

Cạch... Hạ Dĩ Niên đặt đũa xuống bàn, đứng lên: "Lôi tên đó tới đây ngay lập tức."

Đại sảnh phòng khách của Hạ gia có rất đông người, thuộc hạ là những vệ sĩ đắc lực đều hàng ngũ chỉnh tề đứng xung quanh, sắc mặt người nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng. Nhật Anh và Lạc Nhân ngồi một bên, Vu An Di và Angelina cùng Hạ Dĩ Tường ngồi một bên, Hạ Dĩ Niên và Trịnh Lan Anh ngồi ở giữa, mọi người đều im lặng nhìn nhau.

Lúc này Triệu Trường Bách và Khải Ca từ ngoài đi vào, theo sau họ là một số thuộc hạ đang áp chế Báo ca, vừa vào tới liền đẩy một cái, Báo ca ngã nhào ra đất, hoang mang đưa mắt nhìn từng người một.

Khải Ca bước lên: "Cậu hai, lúc thuộc hạ vừa tới nơi thì người của cậu Triệu đã bắt được Báo ca, vì vậy thuộc hạ cùng cậu Triệu áp giải báo ca về đây."

Hạ Dĩ Niên nhướng mày nhìn Triệu Trường Bách, vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm: "Hiệu suất làm việc của cậu Triệu nhanh thật đấy."

"Người của tôi hỏi qua một số người đi đường ở khu vực quảng trường hôm đó, họ đã nhìn thấy một cô gái bị người của Báo ca bịt miệng rồi khiêng đi. Tôi đoán ra cô gái đó là Uyển Khanh nên đã cho người tới tìm Báo ca trước, nào ngờ tới nơi gặp phải Khải Ca tôi mới biết suy đoán của mình không sai."- Triệu Trường Bách nói.

"Nói, cô ấy đâu?"- Lần này Hạ Dĩ Niên không hỏi Triệu Trường Bách, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng về phía Báo ca.

Ánh mắt đó lạnh như bầu trời đêm không sao mang theo một tia rét buốt khiến người đối diện phải khiếp sợ.

Báo ca rùng mình, ngồi dưới đất muốn chạy trốn cũng không được, miệng lắp lắp nói: "Cô, cô gái nào cơ?"

Hạ Dĩ Niên nhìn chằm chằm hắn ta, không trả lời.

Nhật Anh lên tiếng: "Chính là cô gái bị mày bắt đêm giao thừa tại quảng trường lớn đấy."

"Đêm, đêm giao thừa tôi đều ở nhà đón tết cùng vợ con, làm gì, làm gì có bắt ai?"- Gã ta lắp lắp nói.

Hạ Dĩ Tường nhíu mày: "Mày đừng có giả ngu nữa, còn không mau thành thật nói ra thì cái mạng chó của mày cũng không giữ được nữa đâu."

"Tôi nói thật, các vị đại gia à, tôi chỉ là một tên côn đồ nhỏ, làm sao dám đụng vào người của các vị...trong chuyện này chắc là có hiểu lầm rồi."- Giờ phút này Báo ca cũng nhớ ra cô gái xinh đẹp hôm đó bị hắn ta bắt được, một tiểu mỹ nhân như vậy muốn quên đi cũng khó, có điều hắn ta không ngờ cô gái đó có liên quan tới đám người có vẻ rất có địa vị này. Nếu đã là vậy hắn ta có ngu mới thừa nhận, nếu nói ra sự thật thì ai đảm bảo đám người trước mặt này sẽ tha chết cho hắn ta?

"Khải Ca!"- Lúc này Hạ Dĩ Niên lên tiếng.

"Dạ!"- Khải Ca bước lên vài bước, từ trong túi áo lấy ra một xấp giấy ném xuống đất.

Báo ca, khó hiểu cầm bản giấy có lên, xem được dòng thì hai mắt trừng lớn: "Ngài..."

Hạ Dĩ Niên cười lạnh: "Hoặc là nói ra thì chỉ một mình mày chết, hoặc là tiếp tục giả ngu với tao, năm sau cả nhà mày sẽ thật sự được cùng nhau đón giao thừa."

"Tôi, tôi nói, tôi nói...hôm đó tôi đúng là có bắt được một cô gái, tôi, tôi đã bán cô ấy cho hai vợ chồng của một quán cà phê trên đường Xa Chuỗi, là, là địa đàng cà phê..."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hạ Dĩ Niên đứng lên, không nói lời nào liền lướt qua người Báo ca rời khỏi, trước khi đi để lại một mệnh lệnh: "Không được giết hắn, giữ lại cái mạng hắn cho tôi."

Khải Ca nhìn theo gật đầu: "Dạ, cậu hai."

Lúc này Báo ca đang quỳ dưới đất liền bàng hoàng không chút sức lực ngã xuống, hắn ta vừa nghe thấy cái gì... cậu hai?

Angelina lập tức điều động cảnh sát tới, ba chiếc xe hú coi trực tiếp dừng lại trước cửa chính của địa đàng cà phê khiến cho người đi đường xung quanh hiếu kỳ đưa mắt nhìn tới, Ngoài xe cách sát còn có một đội quân xe hơi màu đen khoảng hơn chục chiếc cũng dừng lại trên đường, sau đó có rất nhiều người bao vây địa đàng cà phê lại...

Người canh cửa của địa đàng cà phê bước lên muốn ngăn cản thì liền bị Lạc Nhân đạp cho một phát ngã qua một bên.

Nghe thấy tiếng động lớn, sim la cái từ trong nhà đi ra, nhìn thấy đông cảnh sát tới đây thì kinh hãi bước lên: "Sếp à, dẫn theo nhiều người như vậy tới chỗ tôi làm gì?"

Angelina giơ tấm ảnh trong tay lên: "Có nhìn thấy cô gái này không?"

Bà chủ nhìn tấm hình, hai mắt trừng lớn lắc đầu: "không, không thấy..."

Hạ Dĩ Niên nhìn xung quanh một vòng, sau đó ra lệnh: "Lục soát."

"Dạ!"

"Nè, mấy người... mấy người làm vậy là có ý gì?"- Vệ sĩ của Hạ Dĩ Niên không chút khách khí tản ra tứ phía chạy đi tìm kiếm khắp nơi, sim la cái hoảng sợ, không thể ngăn được họ thì quay sang định phàn nàn với hắn nhưng khi nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của Hạ Dĩ Niên thì tự động nuốt lại những lời muốn nói vào bụng, quay sang Angelina: "Ma đam à, cô dẫn theo xã hội đen đến chỗ tôi làm gì thế? Bọn họ như vậy là có ý gì? Tôi là người làm ăn lương thiện, các người tự tiện lục soát chỗ tôi là sao chứ?"

"Làm ăn lương thiện? Hừ, lương thiện tới mức độ nào?"- Angelina nói.

"Các người tưởng là cảnh sát thì tùy tiện muốn làm gì thì làm sao?"

"Vậy dân thường là bà bắt nhốt người phi pháp hơn nữa còn vi phạm luật lao động, cảnh sát chúng tôi có quyền bắt không?"

"Cô nói cái gì..."

"Báo cáo cậu hai, đã tìm thấy Lôi tiểu thư rồi."

Tất cả mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh. Mụ sim la lại để ý tới người đàn ông nãy giờ vẫn luôn im lặng, lại thấy bây giờ cả người hắn tỏa ra sát khí dày đặt thì kinh hoảng không thôi.

Vừa rồi tên vệ sĩ kia gọi hắn là...cậu hai?

Hạ Dĩ Niên không có thời gian quan tâm tới mụ ta, hắn đi theo thuộc hạ tới một gian phòng cũ nát. Vừa bước vào trong, Hạ Dĩ Niên đã nhạy cảm phát hiện trong không khí có mùi máu tươi, hắn nhíu mày, nhìn thấy Uyển Khanh đang ngồi dưới đất không động đậy, nghĩ rằng cô bị thương nên chạy nhanh tới ngồi xuống cạnh cô: "Khanh nhi, em có sao không, có bị thương không?"

Hắn nhíu mày, nhìn những vết thương do bị roi quất đầy rẫy trên hai cánh tay nhỏ bé của Uyển Khanh, ánh mắt chuyển lạnh tới mức có thể đóng băng người khác: "Khanh nhi?"

Uyển Khanh vẫn ngồi dưới đất, hai mắt thẫn thờ...

Hạ Dĩ Niên lại nhìn sang đứa trẻ đang nằm bên cạnh, hắn duỗi tay ra kiểm tra.

Đứa trẻ đã tắt thở rồi.

Hạ Dĩ Niên quay sang Uyển Khanh, kéo cô lại gần, cơ thể Uyển Khanh hoàn toàn không chút sức lực, lúc này Hạ Dĩ Niên mới phát hiện ra trên cổ của Uyển Khanh có dấu vết như vừa vị hôn qua. Bàn tay hắn siết chặt lại, chất giọng hoàn toàn lạnh bạc: "Nói anh biết, là ai làm?"

Hạ Dĩ Niên nhìn chăm chăm vào vết đỏ trên cổ cô, chỉ hận không thể dùng dao thẽo đi lớp da đó...

Uyển Khanh không chớp mắt, cũng không nói chuyện...

Hạ Dĩ Niên nghĩ rằng cô còn đang hoảng sợ, hắn thở dài duỗi tay ôm trọn cô vào ngực, nhẹ giọng trấn an: "Khanh nhi không cần sợ, không sao rồi."

Cô vẫn không trả lời.

"Chúng ta về nhà, được không?"- Hạ Dĩ Niên vuốt tóc cô, đau lòng hỏi.

Uyển Khanh vẫn im lặng.

Hắn thở dài hôn lên trán cô một cái rồi bế cô đứng lên rời khỏi gian phòng cũ nát.

Lúc Hạ Dĩ Niên ôm Uyển Khanh đi tới trước mặt mọi người, Vu An Di vội vàng chạy lên hỏi thăm: "Uyển Khanh cô không sao chứ? Bị thương thành ra thế này rồi..."

Angelina thêm vào: "Uyển Khanh, là ai đánh em ra nông nỗi này thế?"

Uyển Khanh rụt mặt vào ngực Hạ Dĩ Niên...

"Còn phải hỏi sao, nhất định là con mụ sim la này đánh rồi."

Lạc Nhân bước lên đạp cho sim la cái một phát làm bà ta ngã nhào ra đất.

Lúc này một vệ sĩ khác giải sim la đực còn đang say be bét đi vào: "Cậu hai, còn một tên này nữa."

Hạ Dĩ Niên nhìn lão ta, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt rét lạnh khiến sim la đực đang say rượu cũng tỉnh táo lại phần nào...

Uyển Khanh nằm yên trong lòng Hạ Dĩ Niên, vùi mặt vào ngực hắn, hoàn toàn không nhìn tới bất kỳ ai...

Hạ Dĩ Niên cảm nhận được cơ thể cô run rẩy, hắn đau lòng vuốt nhẹ lưng cô sau đó quay người rời khỏi.

Hai vợ chồng nhà kia cứ tưởng bản thân mình thoát được rồi.

Nào ngờ...

Mệnh lệnh lạnh như băng của Hạ Dĩ Niên truyền tới...

"Đem hai cái mạng chó này đến trại giam trước."

Hai vợ chồng nhà kia nhất thời bàng hoàng ngã sụp xuống đất, họ biết mình đã chọc phải tử thần rồi.

Hạ Dĩ Niên không đưa Uyển Khanh về Hạ gia mà là tới thẳng bệnh viện lớn của thành phố. Các bác sĩ lớn cùng nhau hội chuẩn chữa trị cho cô, bọn họ ai cũng lấy làm lạ, cô gái này ngoài bị thương ngoài da ra thì cũng không có gì nghiêm trọng, tại sao phải gọi các bác sĩ giỏi nhất cùng nhau tới đây?

Cho tới khi ra khỏi phòng cấp cứu nhìn thấy Hạ Dĩ Niên thì bọn họ ai cũng hiểu ra lý do.

...

Trong phòng Hạ Dĩ Niên ngồi cạnh giường đút cháo cho Uyển Khanh, chậm rãi tường thìa một, bác sĩ phụ trách việc điều trị lần này của cô đang đứng phía sau hắn báo cáo.

"Cậu hai, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ, từ kết quả chụp CT và x-quang cho thấy ngoại trừ những vết thương ngoài da ra thì cô Lôi vẫn vô cùng bình thường, không có chấn thương vật lý và nội thương."- Vị bác sĩ nói rồi lại cẩn thận đưa mắt đánh giá Hạ Dĩ Niên, chắc chắn rằng ông chính là một trong số ít người nhìn thấy cảnh tượng cậu hai Hạ gia đích thân bón cháo cho một cô gái như thế này...

Không thấy Hạ Dĩ Niên trả lời, vị bác sĩ lại cho chút lúng túng: "Cậu hai..."

"Được rồi."- Hạ Dĩ Niên bón xong chén cháo cho Uyển Khanh, lại dùng khăn giấy lau miệng cho cô, lạnh nhạt nói: "Tôi nghe rồi, ông ra ngoài đi."

"À, dạ..."

"Khoan đã, tôi muốn ông kê cho Khanh nhi một số thuốc bổ sung vitamin, nhớ là hạn chế chọn loại có tác dụng phụ."- Hắn nói.

"Dạ, tôi biết rồi."- Vị bác sĩ cúi đầu rồi rời khỏi, ra khỏi phòng bệnh ông lập tức thở phào nhẹ nhõm một phen.

Có trời mới biết loại không khí trong phòng bên quái dị tới mức nào.

Nghe đồn rằng cậu hai hạ gia lạnh lùng vô tình, quyết đoán ngoan tuyệt, là người đàn ông ăn trên ngồi trước ai cũng phải kính nhi viễn chi với hắn. Hôm nay xem như ông cũng được tận mắt chứng kiến, chỉ có điều ông lại không thấy cậu hai lạnh lùng như trong tưởng tượng... Hay nói cách khác, cậu ấy đối với cô gái kia rất tỉ mỹ, rất dịu dàng...

Nhưng mà...

Có gái này cũng thật quái lạ, từ đầu tới cuối ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào tắm chắn trên giường, thậm chí còn chưa nhìn ông và cậu hai một cái.

Bởi vậy mới khiến không khí trong phòng bệnh trở nên quái dị...

Hạ Dĩ Niên vuốt tóc cô: "Khanh nhi, muốn ăn trái cây không?"

"..."

"Hay là muốn nghỉ ngơi?"

"..."

"Sao không nói chuyện?"- Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày, bàn tay lớn khẽ xoay gương mặt Uyển Khanh lại, bắt cô phải nhìn hắn, trong giây phút lúc mắt hắn nhìn vào mắt cô, Hạ Dĩ Niên có chút kinh ngạc phát hiện ra đáy mắt Uyển Khanh không có chút sinh khí nào, tim hắn khẽ thắt lại: "Khanh nhi, mọi chuyện qua rồi, em không cần sợ nữa."

"Đợi khi em bình phục hẳn rồi anh sẽ dẫn em đi du lịch, thế nào, chẳng phải em thích tới đảo thiên đường sao?"- Hạ Dĩ Niên nhẹ nhàng nói.

Uyển Khanh vẫn không trả lời.

Hắn ngồi lên giường ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận được hơi ấm khiến hắn lưu luyến, trái tim thấp thỏm mấy ngày nay của hắn cũng dịu lại đôi chút: "Khanh nhi, em nói gì đi chứ."

Cô cứ im lặng như vậy, lại khiến Hạ Dĩ Niên bất an.

Lúc này Vu An Di đẩy cửa đi vào đem giỏ trái cây đặt lên bàn rồi quay sang: "Nhật Anh và mọi người tìm anh đấy."

"Bảo họ tới đây."

"Họ tìm anh để xử lý Báo ca và hai vợ chồng kia."- Vu An Di đi tới: "Uyển Khanh chắc còn sợ hãi, để tôi ở đây với cô ấy, anh cứ đi đi."

Hạ Dĩ Niên nắm lấy tay Uyển Khanh: "Anh đi một chút rồi quay lại."

Hắn phải đi giải quyết ba kẻ không biết trời cao đất dày là gì kia, vừa rời khỏi phòng bệnh Hạ Dĩ Niên đã gọi điện thoại cho Khải Ca: "Đem ba kẻ đó tới trường đua ngựa."

Trường đua ngựa rộng lớn lộng gió tất cả đều bị giăng kín bởi hàng chục vệ sĩ của Hạ Dĩ Niên. Người ngoài không thể vào được, cảnh sát càng không dám tự tiện xông vào.

Ba kẻ kia quỳ dưới đất, run lẫy bẫy, bộ dáng chúng hèn mọn như đang là tử tù đợi phán tội. Khải Ca ra lệnh cho mười hai vệ sĩ dắt theo mười hai con chiến mã hung hăng nhất trường đua lên. Tay chân của mỗi người bọn họ đều sẽ bị buộc chặt, đầu còn lại của dây cột vào chân ngựa.

"Xin mấy người tha cho tôi, cứ bắn tôi một phát là xong chuyện mà, tôi không muốn chết như thế này đâu..."- Báo ca nằm dưới đất gào khóc.

Hạ Dĩ Niên từ trên bục đi xuống bật thang, chậm rãi tới bên cạnh họ nhìn qua từng người một, bàn tay to khẽ giơ ra, Khải Ca hiểu ý liền nhanh chóng từ phía sau bước lên đem roi dây trong tay đưa cho hắn.

Ba người kia đồng thời run rẩy, lẽ nào hắn định đánh họ?

Đầu tiên Hạ Dĩ Niên nhìn thẳng vào Báo ca, khóe môi khẽ mấp mấy mấy chữ cực kì lạnh lẽo: "Tay nào của mày đã bắt cóc Khanh nhi?"

Báo ca lắc đầu lia lịa...

Hắn ta không dám nói ra.

Bên ngoài ai lại không biết đại danh của cậu hai Hạ gia, trước giờ người đàn ông ác ma này có một sở thích rất man rợn.

Đối với những kẻ phản lại hắn, hắn sẽ không giết chúng ngay, thay vào đó sẽ chọn cách dày vò khác khiến người đó sống không bằng chết.

Hạ Dĩ Niên rất thích phế đi bất kì bộ phận này trên người kẻ thù của mình.

Vậy nên bây giờ hắn hỏi câu này, với trí thông minh của mình, Báo ca đã nghe ra thấy mùi nguy hiểm.

Hắn ta không nói, nhưng Hạ Dĩ Niên cũng không cố gắng hỏi, chậm rãi đi vòng qua phía sau, dùng roi quất nhanh lên mông của hai con ngựa khiến chúng hí lên một tiếng rõ ta sau đó liên tục phóng về phía trước. Chân của hai con ngựa này được buộc chắc với hai cánh tay của Báo ca...

Hắn ta la hét thất thanh, bỗng chốc người ta ngửi thấy máu tươi tanh hôi trong không khí, hai cánh tay của Báo ca đã theo chân hai con ngựa chạy về hai phía khác nhau, còn hắn ta...đã chết.

Khải Ca phia xa phất tay ra lệnh, một vài thuộc hạ khác tiến lên kéo xác Báo ca ra ngoài.

Hai vợ chồng sim la giờ phút này cũng thực sự bị dọa cho khiếp sợ, lúc Hạ Dĩ Niên đi về phía họ, họ như là nhìn thấy quỷ satan bước ra từ địa ngục....

Đôi mắt của hắn hiện lên một tầng hàm ý khiến người khác kinh hãi: "Là cái tay của ai dùng roi đánh Khanh nhi?"

"Là bà ta, bà ta đánh, là bà ta...không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi..."- Sim la đực lắc đầu lia lịa, nhanh miệng đổ lỗi cho sim la cái.

Bị chồng mình đổ tội trắng trợn như vậy, sim la cái vừa hoảng sợ Hạ Dĩ Niên vừa tức tối lão già chết dẫm bên cạnh, còn chưa kịp nói gì thì Hạ Dĩ Niên đã đánh thêm một roi lên con ngựa, một con hí lên chạy đi, lập tức ba con còn lại cũng bị kích động phóng nhanh về phía trước...

Chỉ phút chốc, chính là màn tứ mã phanh thây kinh điển.

Xác của sim la cái bấy nhầy ra, không toàn thây mà chết đi.

Một cảnh này quá mức rùng rợn, ngay đến cả những vệ sĩ được đặc huấn để trải qua gió tanh mưa máu như Khải Ca và mọi người phía xa cũng hít một hơi lạnh, không dám nhìn tiếp nữa.

Sim la đực giờ phút này chỉ lo giữ mạng của mình, ai chết thì mặc ai, lão ta hãi hùng lên tiếng: "Cậu hai, chuyện này đều do hai người họ làm, không liên quan tới tôi...không liên quan...á..."

Lời còn chưa nói hết hắn đã nhắc chân đạp mạnh lên ngực của lão, hắn đứng từ trên cao, hơi cuối người xuống, câu hỏi thứ ba vang lên: "Là kẻ chết tiệt nào có tư tưởng chạm vào Khanh nhi?"

"Tôi...tôi..."

"Là ông sao?"- Ngữ khí của Hạ Dĩ Niên không cao không thấp, lộ rõ sự nguy hiểm và phẫn nộ.

"Không, không phải tôi..."

Lời còn chưa nói hết, lão ta cảm nhận được sức lực từ chân Hạ Dĩ Niên gia tăng lên, chỉ cần hắn đạp mạnh thêm chút nữa, lồ ng ngực của lão chắc chắn sẽ xuất huyết...

"Xin nhẹ chân một chút, tôi biết tội rồi, biết tội rồi..."

Ánh mắt Hạ Dĩ Niên lướt qua một tia rét lạnh, bàn tay cầm roi vung lên.

Tiếng hét lớn của lão ta giống như búa rìu đập vào đá, vô cùng chói tai, sau đó không còn nữa, tiếng hét đó đã theo những bộ phận trên cơ thể và bầy ngựa biến mất.

Hạ Dĩ Niên ném cây roi trong tay, quay người rời khỏi trường đua.

Khải Ca đi theo phía sau, khẽ hỏi: "Cậu hai, về chuyện của cô Lôi..."

"Cử người đi thông báo một tiếng với ba nhà kia, nói rằng Khanh nhi đã an toàn. Còn nữa, dập sập địa đàng cà phê cho tôi."

"Dạ!"

Lúc Hạ Dĩ Niên quay trở lại bệnh viện, hắn nhấn nút thang máy bước vào bên trong, lúc này bên trong thang máy cũng có hai nam y tá cùng đi đến cùng tầng với hắn.

"Này, nghe nói ở tầng tám có một người phụ nữ điên đấy, bây giờ chúng ta lên đó, tôi có chút sợ."- Một nam y tá nói với đồng nghiệp của mình.

Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày, tầng tám có người điên? Sao có thể, đây đâu phải là bệnh viện tâm thần, sao lại chứa chấp người điên? Khanh nhi cũng nằm phòng bệnh ở tầng này, liệu có an toàn không?

Suốt dọc đường đi, tin tức "tầng tám có người điên" được truyền miệng với tốc độ chóng mặt, các bệnh nhân của tầng khác cũng hiếu kỳ xuống xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho tới khi Hạ Dĩ Niên đi tới phòng bệnh của Uyển Khanh, nhìn thấy ánh mắt các bệnh nhân dò xét nhìn vào trong phòng, mà bên ngoài của các bác sĩ đã tụ tập đông đủ, ai cũng hoang mang lo sợ.

Đầu mày Hạ Dĩ Niên càng nhíu lại chặt hơn, suy nghĩ đầu tiên của hắn là kẻ điên kia đã xông vào phòng bệnh làm hại Khanh nhi.

Hắn đi nhanh tới, các bác sĩ vừa nhìn thấy Hạ Dĩ Niên thì liền né sang một bên. Hắn mở cửa phòng bệnh, tức thời bị khung cảnh xung quanh làm cho sửng sốt.

Bình hoa, dao gọt trái cây, màn hình điện não đồ, kim tiêm, thuốc men, tất cả đều vương vãi trên mặt đất.

Mà Uyển Khanh ở phía xa đang co ro ngồi rút vào góc tường, ánh mắt của cô chứa đựng nỗi sợ hãi tột độ, giống như một con thú nhỏ đang bị vây hãm...

Hạ Dĩ Niên nhìn tới mà đáy lòng thắt lại, hắn bước lên vài bước lại chỗ cô ngồi xuống: "Khanh nhi, em sao rồi? Kẻ nào làm hại em sao? Vu An Di đâu?"

Hơi thở của Uyển Khanh đứt quãng, không trả lời hắn.

Lúc này Vu An Di từ ngoài cửa chạy vào, cánh tay của nàng vừa được băng bó xong, vết cắn trên tay cũng không còn rỉ máu nữa, nhìn thấy Hạ Dĩ Niên thì vội vàng lên tiếng: "Cậu hai, đừng lại gần cô ấy!"

Hạ Dĩ Niên quay lại, còn chưa kịp nhìn tới Vu An Di thì cánh tay hắn truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, Hạ Dĩ Niên bất ngờ nhìn Uyển Khanh đang dùng hết sức cắn tay hắn.

Uyển Khanh đã dùng hết sức lực, nhưng chút đau đớn này đối với Hạ Dĩ Niên không là gì cả. Hắn không rút tay lại vì sợ sẽ làm cô ngã xuống, cũng không đẩy cô ra vì sợ cô sẽ bị thương, đầu mày của hắn hơi nhíu lại, để yên cho cô phát tiết lên tay mình.

"Cậu hai..."- Các bác sĩ thấy vậy liền kinh hồn bạc vía, nếu mà để cậu hai bị thương thì bọn họ sẽ không sống yên được, vừa định bước lên khống chế Uyển Khanh lại thì Hạ Dĩ Niên đã lạnh giọng.

"Không được qua đây!"

"Chuyện này..."- Các bác sĩ nhìn nhau rồi lại nhìn sang hỏi ý Vu An Di.

Mà nàng cũng đang hoang mang vô cùng.

Lúc nãy sau khi Hạ Dĩ Niên rời khỏi, Vu An Di gọt trái cây cho Uyển Khanh, cô không ăn. Nàng hỏi chuyện gì cũng không thèm trả lời, mắt thì cứ thỉnh thoảng nhìn tới nhìn lui trong phòng rồi lại cụp xuống, đột nhiên lúc nàng nhắc tới đứa trẻ bị chết tên Đậu Đậu kia thì Uyển Khanh kích động vô cùng...

Uyển Khanh buông cánh tay của hắn ra, nhìn thấy máu trên đó thì sợ hãi lui về phía sau dựa sát vào bức tường.

"Đóng cửa sổ lại....bọn chúng tới rồi, đóng cửa sổ lại..."

Hạ Dĩ Niên đỡ lấy bả vai cô: "Khanh nhi, em nói gì?"

Hắn nhìn một lượt, phòng bệnh làm gì có cửa sổ?

Uyển Khanh nhìn xung quanh, giống như một đứa trẻ đi lạc không tìm được đường về: "Đóng cửa sổ lại...mau lên, mau lên..."

"Khanh nhi, trong đây không có cửa sổ."- Hạ Dĩ Niên nhẹ nhàng nói, hắn cũng khó hiểu với tình trạng này của cô.

Uyển Khanh như bị kích động, hai tay ôm lấy đầu mình: "Im đi, im đi... mau im hết đi..."

"Khanh nhi..."

Vu An Di bước lên: "Tôi thấy tình trạng của cô ấy không bình thường chút nào, bệnh viện đông người e là sẽ càng khiến tâm lý Uyển Khanh thêm xấu đi, cứ đưa cô ấy về Hạ gia trước rồi tính vậy."

"Tình trạng này của Khanh nhi là thế nào? Rõ ràng trước đó vẫn còn bình thường..."

"Tôi cũng không biết, có lẽ cô ấy bị kích động... chúng ta cứ đưa cô ấy về trước rồi tính."

Hạ Dĩ Niên bế lấy Uyển Khanh lên đi khỏi bệnh viện, lúc để cô vào xe, hắn lấy điện thoại ra gọi đi.

"Barbara, tôi là Hạ Dĩ Niên đây, phải, tôi có chuyện cần cô giúp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.