"Khanh nhi, em không được bỏ ăn."- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, tay đem một ít canh múc vào chén của cô.
Uyển Khanh ngồi yên vị trên ghế, hai chân xếp bằng, ánh mắt liên tục nhìn tới nhìn lui xung quanh giống như một đứa trẻ đang hiếu kỳ làm Hạ Dĩ Niên buồn cười, hắn kéo cô lại, Uyển Khanh có chút muốn né tránh lại bị hắn bá đạo giữ lấy.
Hạ Dĩ Niên thở dài, đem thìa canh đưa đến trước miệng cô, Uyển Khanh theo bản năng há miệng ngoan ngoãn uống anh.
Hạ Dĩ Niên thở dài: "Em nói chuyện đi, đừng im lặng mãi như thế."
Uyển Khanh hơi đảo trong mắt, muốn nói rồi lại thôi.
Hắn nhíu mày, sắc mặt có chút thất vọng: "Em hiểu anh nói gì mà, phải không? Khanh nhi, nói với anh rằng em hiểu những gì anh nói đi, có được không?"
Hắn không muốn, một chút cũng không muốn nhìn thấy Khanh nhi im lặng như vậy. Thà rằng cô ầm ĩ lên một chút để hắn biết được thật ra đô đang nghĩ gì trong đầu, để hắn biết cô định làm gì và muốn gì. Nhưng mà Uyển Khanh, từ sau khi tỉnh lại từ lúc thôi miên kia liền vô cùng yên tĩnh, như một con thú nhỏ bất lực chỉ biết đưa mắt dò xét tình hình xung quanh.
Hạ Dĩ Niên trước giờ giỏi nhìn thấu tâm tư người khác biết bao, nhưng mà bây giờ hắn bất lực trước cô rồi.
Uyển Khanh cúi đầu, một mực im lặng... hai bàn tay nhỏ đan vào nhau, tùy ý nghịch ngợm tay của mình.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, dứt khoát nâng cằm cô lên: "Khanh nhi, nói chuyện cho anh."
Uyển Khanh nhìn hắn, đáy mắt chất chứa sự sợ hãi muốn trốn tránh.
Nhìn ra y đồ của cô, Hạ Dĩ Niên càng giữ chặt lấy cơ thể nhỏ bé: "Không cho phép em trốn anh, Khanh nhi nhìn anh."
Uyển Khanh nhìn hắn, cơ thể hơi run rẩy.
Hạ Dĩ Niên đau lòng thở dài, ôm trọn cô vào lòng, hơi thở ấm nóng phả trên trán cô: "Em phải biết anh yêu em như thế nào."
Giọng nói này, ngữ khí này như là tự nói cho bản thân nghe, cũng như là đang muốn nói cho cô nghe. Phải, hắn yêu cô, vì vậy bây giờ nhìn Khanh nhi thành ra thế này, Hạ Dĩ Niên thật sự đã trải nghiệm được một loại cảm giác bất an đến mức khiến hắn không thể bình tĩnh nữa.
Uyển Khanh không nói chuyện, hỏi gì cũng chỉ đưa mắt nhìn, không có phản ứng dù chỉ là một cái gật đầu khiến Hạ Dĩ Niên không biết rằng cô có nghe thấy và hiểu những lời hắn nói hay không. Hắn cũng hỏi qua Barbara, tình trạng này của Uyển Khanh khá đặc thù so với những người khác cũng mắc chứng đa nhân cách, xét theo tổng thể Barbara kết luận thần trí Uyển Khanh vẫn tỉnh táo, có điều lại cố tình không muốn tiếp xúc với người khác.
Mấy ngày trôi qua, Hạ Dĩ Niên theo dõi cô rất kỹ, Uyển Khanh bài xích mọi sự tiếp cận của người xung quanh kể cả hắn.
Nếu như có người cố gắng tiếp cận Uyển Khanh sẽ bị kích động mà gào hét lên, vì vậy ngay cả Hạ Dĩ Niên cũng hạn chế không làm cô kích động.
Hắn cứ nghĩ Uyển Khanh sẽ không nói chuyện cho tới khi cô khỏi bệnh, nhưng hắn càng không nghĩ tới câu đầu tiên mà cô nói sẽ là...
Hôm đó là một buổi tối vào mùng ba tết, Hạ Dĩ Niên cẩn thận dỗ cô ngủ rồi mới rời khỏi tới thư phòng làm việc, hắn chỉ mới chăm chú vào công việc được một lúc thì cửa phòng mở ra, Hạ Dĩ Niên nhìn sang thì thấy Uyển Khanh đứng bên ngoài, cái đầu nhỏ ló vào, hai mắt chớp chớp nhìn hắn.
Trong lòng Hạ Dĩ Niên tự hỏi, cô đi tìm hắn sao?
Suy nghĩ này khiến tâm tư nặng nề mấy ngày nay của Hạ Dĩ Niên tốt hơn không ít, hắn cười nhẹ: "Sao chưa đi ngủ?"
Uyển Khanh nhìn hắn như là đang dò xét cái gì đó, sau đó nắm chặt tay nắm cửa, cúi đầu một lúc...
"Đi tắm..."- Dường như đã hội tụ đủ can đảm, Uyển Khanh mới nói ra được hai chữ lí nhí như tiếng kêu của muỗi.
"Hả?"- Hạ Dĩ Niên khó hiểu, không ngờ câu đầu tiên mà cô mở miệng nói với hắn lại chỉ có hai chữ đơn giản như vậy.
Uyển Khanh nhìn hắn: "Muốn đi tắm..."
Hạ Dĩ Niên có chút buồn cười nhìn cô rồi lại nhìn sang đồng hồ: "Giờ này khuya rồi, không thích hợp đi tắm."
Uyển Khanh lại càng bối rối, hai tay bấu chặt vạt áo của mình: "Nhưng...ngứa...không ngủ được..."
"Em qua đây."- Tâm trạng Hạ Dĩ Niên tốt hẳn lên, ra hiệu cho cô tới gần.
Uyển Khanh lại lắc đầu: "Đi tắm."
Hắn có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn không muốn ép cô: "Được rồi, em đi tắm đi, nhớ bật nước nóng lên coi chừng cảm lạnh."
Uyển Khanh vẫn chôn chân tại chỗ.
"Sao thế?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.
Cô cắn môi: "Đi tắm..."
"Hả?"
Cô lại nói: "Không tự tắm được..."
"Hả?"- Hạ Dĩ Niên không ngờ có ngày hắn lại hả nhiều tới như vậy. Suýt chút nữa hắn đã quên cô bây giờ chỉ như đứa con nít bảy tuổi, nói cách khác Uyển Khanh chính là Dương Anh Thi bảy tuổi, một đứa trẻ từ nhỏ được nuông chiều thì cho dù đã bảy tuổi cũng không biết tự tắm cho mình.
Hạ Dĩ Niên thở dài, xem ra hắn thật sự thể yên ổn sống qua ngày với một đứa trẻ bảy tuổi rồi.
Hắn dẫn cô trở lại phòng ngủ đi vào phòng tắm, bật chế độ nước nóng sau đó xả nước vào bồn tắm. Nhiệt độ nước luôn được hắn trừ hao ra, ví dụ như mức độ nóng da hắn chịu được nhưng khi lên làn da non mềm của Uyển Khanh lại khiến cô bị bỏng, vì vậy Hạ Dĩ Niên rất chú trọng việc này. Một bên xã nước, một bên kéo cô lại, giúp Uyển Khanh cởi chiếc váy ngủ mỏng trên người. Khi bộ váy được cởi xuống, hai bầu ngực đ ẫy đà cùng với làn da trắng nõn mê người khiến cho Hạ Dĩ Niên nhíu mày hít sâu...
Một đứa trẻ bảy tuổi, khi ngủ ngay cả qu@n lót cũng không thèm mặc vào. Giờ phút này Uyển Khanh hoàn toàn không chút che đậy đứng trước mặt hắn như thế này, bảo một người đàn ông làm sao có thể yên phận?
Hạ Dĩ Niên thở dài, ôm cô để vào bồn tắm.
Uyển Khanh được ngâm nước, sắc mặt có vẻ rất thích thú, hai cánh tay trong nước liên tục vẫy vẫy,.
Hạ Dĩ Niên ngồi trên thành bồn tắm, kéo cô xoay ngược lại về phía mình rồi dùng xà phòng giúp cô gội đầu. Bàn to lớn đầy sức mạnh cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, Uyển Khanh bị sự dịu dàng này làm cho dễ chịu, cô tựa lưng ra sau, mắt khẽ nhắm lại, thở dài một tiếng thỏa mãn.
Biểu cảm này của cô được Hạ Dĩ Niên thu hết vào mắt, ánh mắt hắn mỗi lúc một u tối, thâm trầm lộ dần bản tính của một dã thú săn mồi.
Uyển Khanh bị nước nóng vây quanh, làn da trắng nõn nay lại phủ lên một lớp hồng nhạt mê người, gương mặt xinh đẹp nhu hòa như đóa hoa đào nở rộ giữa trời xuân, khóe môi khẽ mỉm cười, hàng mi khép lại, rũ xuống che đi đôi mắt long lanh. Chiếc cổ thiên nga mềm mại, xương quai xanh mê người, giữa làn hơi nước mờ ảo trong nhà tắm, sự xuất hiện của cô giống như một tuyệt phẩm hoàn mỹ, đường đường chính bị hắn tham lam ngắm nhìn tất thảy.
Hạ Dĩ Niên xã nước nhẹ nhàng lên mái tóc dài, chất tóc Uyển Khanh rất mềm mại, được ngâm trong nước liền bung nở trong lòng bàn tay hắn khiến hắn nhớ tới cơ thể cô cũng từng nở rộ như thế dưới thân hắn.
Uyển Khanh như con thú nhỏ, chỉ cảm thấy được tắm thật thoải mái, hoàn toàn không biết những ý đồ đen tối của người đàn ông phía sau.
Bàn tay Hạ Dĩ Niên từ mái tóc đen tuyền của cô lướt xuống vùng cổ xinh đẹp sau đó phủ lên ngực cô. Uyển Khanh vẫn không phát giác được, hay nói đúng hơn cô còn cho là đó chỉ là động tác kì cọ thông thường.
Hạ Dĩ Niên nhếch môi, một nụ cười tà mị xuất hiện.
Hắn đỡ cô từ bồn tắm ra ngoài, dùng khăn trắng giúp cô lau người, lau khô mái tóc dài, trong lúc lau tóc chiếc khăn phủ xuống che đi đôi mắt xinh đẹp của Uyển Khanh, Hạ Dĩ Niên lại bị đôi môi của cô làm chú ý, sau một giây liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng.
"Ưm..."- Uyển Khanh nức nở kêu lên.
Mùi hương dịu nhẹ của cô hòa quyện vào hơi thở nam tính của hắn.
Nụ hôn của Hạ Dĩ Niên nhẹ nhàng, men theo khóe môi xinh xinh của cô từ từ tìm hiểu, cho tới khi lưỡi hắn tiến vào bên trong, Uyển Khanh có chút kháng nghị muốn đẩy hắn ra lại bị Hạ Dĩ Niên siết chặt lại hoàn toàn rơi vào vòng tay hắn. Môi lưỡi dây dưa, nụ hôn từ dịu dàng trở nên mãnh liệt đầy tính đòi hỏi, ngay cả tiếng răng va vào nhau cũng phát ra không ngừng. Hai chân Uyển Khanh mềm nhũn, Hạ Dĩ Niên lại như biết trước điều này, hắn giơ tay đỡ lấy lưng cô, đem cô áp sát vào bức tường phía sau.
Môi mỏng chậm rãi di chuyển men theo cổ bên dưới ngậm lấy một bên ng ực Uyển Khanh, thuần thục m*t nhẹ.
Hạ Dĩ Niên sợ nhất là bộ dáng này của cô, giống như là đang tố cáo hắn vừa phạm phải tội ác tày trời vậy, Hạ Dĩ Niên hít sâu một hơi, có chút lúng túng ôm lấy cô: "Được rồi, em muốn gọi gì thì gọi, Khanh nhi, em ngủ đi, khuya rồi."
Hạ Dĩ Niên tách cô ra, vừa định đứng lên nào ngờ Uyển Khanh như con bạch tuột dính chặt vào cánh tay hắn.
"Khanh nhi..."
"Đi ngủ..."- Uyển Khanh nhìn hắn.
"Anh ngủ chỗ khác, ngoan, em ngủ đi."
"Không chịu, muốn cùng ngủ, chú, cùng ngủ."
Hạ Dĩ Niên có chút bất đắc dĩ có chút buồn cười nhưng cũng có chút hụt hẫng vì tiếng chú của cô. Hắn tách cánh tay Uyển Khanh ra, nhẹ giọng nói: "Khanh nhi, anh ngủ cùng em sẽ rất nguy hiểm đấy."
Có trời mới biết hắn đang nhẫn nhịn khổ sở cỡ nào, từ phòng tắm ra tới đây nãy giờ cũng đã hơn nữa tiếng, vậy mà cơn co rút ở bụng dưới vẫn chưa hề tan biến, ngược lại nếu ở gần cô thêm một chút nói không chừng d*c vọng sẽ càng kịch liệt hơn.
Nhưng mà cô đang bị bệnh, hắn không thể lỗ m ãng làm tinh thần cô kích động.
Nhưng mà... cô lại bắt đầu khóc.
Đứa trẻ bảy tuổi thích khóc như vậy sao?
Hạ Dĩ Niên đưa tay lau đi nước mắt của cô: "Được rồi, được rồi, anh ngủ cùng em, ngoan, nín đi."
Uyển Khanh đang khóc nghe thấy liền trở mặt một trăm tám mươi độ cười hì hì: "Chú, ngủ thôi!"
Cô chui tọt vào trong chăn, Hạ Dĩ Niên thở dài, xem ra đêm này đã định sẵn hắn phải thức nhìn cô ngủ rồi.
Hắn nằm xuống bên cạnh, Uyển Khanh liền chui tọt vào ngực hắn cười ngọt ngào: "Chú, kể chuyện đi."
"Ngủ thì ngủ đi kể chuyện cái gì?"- Hạ Dĩ Niên khẽ nói.
Hạ Dĩ Niên nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên kể cho cô nghe chuyện gì, hắn không tự nhiên vỗ lưng cô: "Khanh nhi ngoan, anh không biết kể chuyện, em ngủ đi."
Uyển Khanh lại bắt đầu đáng thương khóc meo meo.
"Được rồi được rồi, để anh nghĩ xem."- Hạ Dĩ Niên cảm thấy bây giờ hình như mình không giống bạn trai của cô nữa, mà là như cách gọi của cô, hắn giống bậc cha chú đang giữ con nít hơn, hắn mím môi: "Ngày xửa ngày xưa có một con ma..."
"Đừng kể chuyện ma."- Uyển Khanh lên tiếng.
Hạ Dĩ Niên dừng lại một chút, chần chừ nghĩ ngợi rồi tiếp tục: "Ngày xửa ngày xưa có một con quỷ..."
"Chú đừng kể về quỷ."- Uyển Khanh lại chặn lại.
"Ngày xửa ngày xưa có mụ phù thủy..."
"Huhu!"- Cuối cùng Uyển Khanh khóc lên.
Hạ Dĩ Niên khổ sở: "Sao thế Khanh nhi? Anh đã kể chuyện rồi mà?"
Uyển Khanh vừa khóc vừa nói: "Không thích ma quỷ với phù thủy đâu."
Hạ Dĩ Niên hết cách, thật không ngờ lúc cô còn nhỏ xíu như thế này mà tính tình đã khó hầu hạ như vậy rồi.
Chả trách khi trưởng thành cô lại không khác gì con cáo nhỏ.
"Khanh nhi ngoan ngoãn ngủ có được không?"
Uyển Khanh lại im lặng một lúc rồi ngẩng đầu: "Chú có thương cháu không?"
"Chú rất thương cháu."- Hạ Dĩ Niên vỗ đầu cô, cái cách xưng hô này... nói ra có nghe thế nào cũng không thuận tai thuận miệng.
Uyển Khanh cười tươi sau đó dụi dụi mắt rồi từ từ thiếp đi.
Hạ Dĩ Niên nhìn cô một lúc lâu rồi cũng từ từ yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Kim đồng hồ quay vòng, lúc trời vừa hừng sáng, một cơn mưa lớn đổ xuống thành Bách Nhật. Sấm chớp rền vang, nhánh cây đập vào cửa sổ phát ra âm thanh rầm rầm đáng sợ.
Cứ mỗi lần sét chớp lên, căn phòng lại sáng lên vài giây.
Rầm... ánh sáng bên ngoài rọi vào, ánh lên con dao sắc, tia sáng lạnh lẽo từ dao bắn ra khiến mắt người đau nhói.
Con dao vung lên, hướng người nằm trên giường đâm thẳng xuống...
Người nằm trên giường đột nhiên mở mắt, ngay lúc con dao đâm xuống liền lăn một cái từ trên giường phóng xuống đất. Lưỡi dao sắc bén đâm không trúng vào hắn nhưng lại lướt qua vai hắn một đường.
Hạ Dĩ Niên kinh hãi: "Khanh nhi?"
Trên người Uyển Khanh vẫn mặc áo choàng tắm, con dao trong tay đâm hút liên chuyển hướng, cô quay lại, gương mặt đầy vẻ lạnh lẽo muốn lấy mạng người: "Anh đi chết đi!"
Nói rồi cô nhào tới, con dao trong tay vung loạn xạ.
Hạ Dĩ Niên vất vả né tránh lưỡi dao của cô lại cố gắng không phản công làm cô bị thương, có trời mới biết người đã từng trải qua mưa tanh gió máu như hắn bây giờ vì để tránh mấy đường dao mèo cào của Uyển Khanh đã khổ sở tới mức nào.
Uyển Khanh như biến thành một người khác, không còn vẻ nhu thuận trước lúc ngủ, bây giờ đôi mắt đen của cô chứa đầy sự phẫn nộ và hận thù.
Từng dao vung xuống, không chút nương tình đều là muốn lấy mạng người. Uyển Khanh nhào tới, Hạ Dĩ Niên lại né tránh, cô ngã xuống sàn bất động một lúc thật lâu.
Sự phẫn nộ cùng thù hận trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhìn xung quanh, rồi lại nhìn tới con dao dính máu trong tay mình, một lúc sau hoảng sợ hét lớn, cả người lui về phía sau, bịt chặt hai tay lại.
"Im đi, các người im hết đi, không được cười...không đuợc cười..."
"Đừng, đừng chôn nó, đừng..."
"Mau lên đóng cửa sổ lại, mau lên...bọn chúng tới rồi, á..."
"Khanh nhi, Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên thấy tình hình của Uyển Khanh bắt đầu không ổn, mặc kệ cô còn đang cầm con dao trên tay lao tới ôm lấy cơ thể đang run rẩy kịch liệt kia: "Khanh nhi... không sao, sẽ không sao, em không cần sợ..."
"Cậu hai...."
Lúc này quản gia và Khải Ca cùng với một số vệ sĩ nghe thấy tiếng gào thét vừa rồi của Uyển Khanh thì chạy vào. Hạ Dĩ Niên vội vàng xoay người lại, che đi cánh tay bị thương nhìn bọn họ: "Ai cho các người vào đây? Cút ra ngoài!"
"Dạ!"- Đám người làm hoảng sợ vội vàng chạy ra, chỉ có Khải Ca trước khi quay đi còn tinh ý phát hiện dưới đất có vết máu, nhưng cũng không nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi mọi người rời khỏi, sắc mặt Hạ Dĩ Niên cũng hòa hoãn hơn. Nếu để họ biết Uyển Khanh làm hắn bị thương, chuyện này truyền tới tai mẹ hắn sẽ gây ra nhiều thị phi không đáng có, không khéo lại ảnh hưởng đến cô thì không hay.
Hạ Dĩ Niên nhìn Uyển Khanh vẫn còn đang thẫn thờ ngồi dưới đất, cô không còn kích động như khi nãy, thay vào đó là vẻ an tĩnh giống hết lúc ở địa đàng cà phê.
Máu từ tay hắn túa ra, Hạ Dĩ Niên là ma cà rồng, dù có cố khắc chế thế nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong người.
Hắn vội vàng đi lấy hộp thuốc xử lý vết thương, cầm máu trước tiên. Hạ Dĩ Niên đứng trước gương, cởi bỏ áo sơ mi bên ngoài, bả vai hắn đã có một đường dài màu đỏ tươi trên đó...
Hạ Dĩ Niên thở dài, vết thương không đau nhưng cứ nghĩ đến nó là do Uyển Khanh tạo ra, tim hắn lại đau nhói.