Trong mấy ngày này tình trạng của Uyển Khanh hoàn toàn tiến triển theo chiều hướng tích cực, ít nhất cũng không còn mê ngủ như lúc trước, tinh thần ngày càng tỉnh táo hơn.
Nhưng mà theo lời của Barbara thì vẫn chưa biết chắc là tình trạng của Uyển Khanh đã khỏi hẳn hay chưa, vì cô mang một lúc ba chứng bệnh nên có thể để lại những thứ ẩn dật trong tâm lý mà nhất thời không thể nhìn ra được. Vì vậy Hạ Dĩ Niên lo lắng, ngay cả lúc đến Hoàng Thịnh làm việc hắn cũng dẫn cô đi theo, cả buổi Uyển Khanh cũng không lo nhàm chán, hắn vùi đầu vào làm việc còn cô mượn điện thoại của hắn nghịch chức năng chụp ảnh.
Uyển Khanh đặc biệt thích tính năng này, máy điện thoại này chắc chắn rất đắt tiền chính vì thế mới chụp ra hình đẹp như vậy. Cô tự chụp bản thân mình cả chục kiểu sau đó ngồi xem rồi xóa bớt mấy tấm không đẹp rồi lại tiếp tục chụp rồi lại xóa...
Hạ Dĩ Niên chăm chú phê duyệt đống hợp đồng chất chồng lên của tập đoàn nhưng cũng không quên để ý tới Uyển Khanh, lúc này hắn nhạy cảm phát hiện cô đang chụp hình mình thì đưa mắt nhìn sang.
Thấy hắn nhìn cô tươi cười ra dấu: "Cười lên một cái đi."
Hạ Dĩ Niên đặt cây bút trong tay xuống, giơ tay về phía cô: "Qua đây!"
Uyển Khanh cầm điện thoại chạy tới, hắn kéo cô ngồi lên đùi hắn, cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ bé: "Anh không thích chụp hình, xóa đi."
Uyển Khanh nhướng mày: "Không thích chụp hình? Tại sao? Người đẹp trai như anh lại không thích chụp hình, thật là uổng phí."
"Trở mặt nhanh thật đấy."- Hạ Dĩ Niên véo má cô, sau đó hạ giọng hỏi: "Em khỏe không?"
Uyển Khanh gật đầu: "Em rất khỏe, cảm thấy tinh thần rất tốt, tràn trề sinh lực."
Hạ Dĩ Niên khẽ cười: "Tràn trề sinh lực sao?"
Uyển Khanh lại gật đầu: "Bây giờ em có thể chạy bộ quanh thành Bách Nhật này mà không mệt đấy chứ?"
Uyển Khanh lại thích thú ngồi trong lòng Hạ Dĩ Niên nghịch camera, cô giơ điện thoại lên chụp cho cô và hắn một tấm hình, sau đó lại bất mãn lên tiếng: "Hạ Dĩ Niên, em đâu có ăn hết của nhà anh đâu, anh không nở được một nụ cười à?"
"Khi không sao lại chụp hình làm gì?"- Hạ Dĩ Niên từ nhỏ rất ghét chụp hình, nói cách khác là bài xích việc này, chính vì vậy mọi hoạt động họp báo của Hoàng Thịnh hắn đều đẩy sang cho Hạ Dĩ Tường.
Uyển Khanh cũng nhìn ra được hắn thật sự không thích, cô cũng không cố gắng chụp nữa, cúi đầu bấm điện thoại sau đó lựa ra một tấm hình của hai người được chụp ở góc đẹp nhất làm ảnh đại diện màn hình chính. Sau đó thích thú mỉm cười: "Đẹp trai như anh thật tốt, dù là ở bộ dáng nào cũng ăn ảnh như vậy."
"Cảm ơn đã khen."- Hạ Dĩ Niên nhàn nhạt đáp
Uyển Khanh lườm anh: "Hèn gì mà phụ nữ bên ngoài vừa nhìn thấy anh thì chỉ hận không thể một ngụm ăn sạch."
Hạ Dĩ Niên cười khẽ: "Anh tốt như vậy sao?"
Uyển Khanh lại nhìn hắn: "Anh chính là tốt như vậy đấy."
"Mỗi khi cái miệng nhỏ ngọt ngào này của em phát tác thì chắc chắn sẽ không có gì tốt lành."
Uyển Khanh cười hì hì, ghé sát vào ngực hắn nịnh nọt: "Chỉ anh hiểu em nhất đấy, hôm nay là mùng bảy, dù gì thì cũng còn trong mùng, anh đưa em đi một số nơi để vui chơi đi, chẳng hạn như là nhà của một vài người để kiếm tiền lì xì cũng được."
"Em bao nhiêu tuổi rồi còn muốn lì xì?"
"Em mười tám tuổi, còn rất trẻ con."- Uyển Khanh lại cười, từ trong lòng Hạ Dĩ Niên phóng xuống đất chạy vòng ra phía sau đấm vai cho hắn: "Cậu hai, chúc anh năm mới vui vẻ, ngày càng đẹp trai, sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già, thọ bằng đất trời, rồi cái gì mà...bách, cái gì mà lão..."
Hạ Dĩ Niên cười lớn, tốt bụng nhắc: "Ý em là... bách niên giai lão à? Trình độ chúc tết kiểu này của em mà muốn moi tiền của anh sao?"
Uyển Khanh lại gia tăng sức mạnh đấm lên vai hắn một cái: "Tuy rằng câu từ có chút lủng củng, nhưng điều là thật lòng đấy."
Hạ Dĩ Niên nắm lấy tay Uyển Khanh, kéo cô lần nữa ngồi lên chân hắn, cắn nhẹ vào mặt cô một cái, thấp giọng nói: "Thật lòng nói câu khác khiến anh nghe lọt tai xem."
Cổ bị hắn cắn sinh ra ngưa ngứa, Uyển Khanh rụt cổ cười hì hì: "Chúc anh sống lâu trăm tuổi rồi còn gì?"
Hạ Dĩ Niên nhếch môi: "Anh không cần sống lâu."
"Vậy em chúc anh ngày càng giàu có."
"Anh giàu sẵn rồi."- Hạ Dĩ Niên mất kiên nhẫn thu tay lại: "Khanh nhi, khỏi chúc cũng được, em nói anh nghe xem, em yêu anh nhiều bao nhiêu?"
Câu hỏi của Hạ Dĩ Niên khiến Uyển Khanh bất ngờ.
Sao hắn tự nhiên lại hỏi những câu như thế này?
Cô hỏi lại: "Vậy nếu em không yêu anh, anh sẽ để em đi sao?"
"Không bao giờ."- Hạ Dĩ Niên vùi mặt vào cổ cô, tham lam hít lấy hương thơm của cô, giọng nói hắn kiên định mang theo cả sự khản đặc: "Em là của anh, trừ khi anh chết... không phải, cho dù là có phải chết anh cũng không để em rời khỏi anh."
Bàn tay hắn lại bắt đầu không an phận lướt trên bụng cô.
"Vậy anh sẽ làm gì?"- Uyển Khanh hỏi.
"Giết em trước, sau đó chết cùng em."- Hạ Dĩ Niên như đùa như thật, ngữ khí trầm thấp khuấy đảo lòng người, môi hắn cũng men dần từ cổ cô xuống tới bờ vai mảnh khảnh, in lên đó một loạt ấn ký.
Uyển Khanh bị ý đồ làm loạn này của hắn làm cho căng thẳng, vừa định đứng lên né tránh thì hai tay của Hạ Dĩ Niên đặt ở eo cô lại dùng sức ép cô ngồi yên vị trên chân hắn.
"Đừng mà, đây là phòng làm việc đó."
"Thì sao?"- Hạ Dĩ Niên khẽ cười, xoay mặt cô lại hôn lên đôi môi mềm mại.
"Hạ Dĩ Niên, anh, anh không thể quá đáng như vậy, ức hiếp người như vậy chứ?"- Uyển Khanh kháng nghị đập vào ngực hắn, ở đây là văn phòng, hơn nữa phía sau lưng nhìn xuống chính là thành phố Bách Nhật còn đang sáng trưng trưng như thế mà hắn lại mang cái tâm tư dâm dục này ngay tại đây?
Uyển Khanh có cảm giác như cô sắp phải trình diễn một màn xuân cảnh này cho toàn thành phố xem vậy.
"Không thích sao?"- Hạ Dĩ Niên khẽ cười, ngữ khí khàn khàn mang theo một tia kiềm chế.
"Ai thích chứ?"- Uyển Khanh bĩu môi, cô ghét cái kiểu nói chuyện trêu ngươi không nghiêm túc này của Hạ Dĩ Niên, nó làm cho tim cô không tự chủ được đập loạn xạ cả lên: "Em không thích ở đây."
Khóe môi hắn cong lên, nhưng thật sự đã theo ý cô mà dừng lại: "Tiết mục này dành cho buổi tối sẽ thích hợp hơn."
Uyển Khanh lườm hắn: "Anh đừng có tham ăn như vậy, bậc đế vương ngày xưa cũng không như anh đâu."
"Nếu anh không tham ăn trên người em mà chạy ra ngoài tìm người phụ nữ khác tham lam thì sao nhỉ?"
"Anh dám? Em chặt anh ra làm đôi!"- Uyển Khanh không chút chần chừ buông lời.
Hạ Dĩ Niên nín bặt, tự nhiên hắn có cảm giác sau lưng có dao kề sát...
Vốn dĩ chỉ định thuận miệng thì hỏi thử xem phản ứng của cô thế nào, nhưng khi Uyển Khanh dứt khoát y hệt như kiểu "tôi nói thì tôi sẽ làm" lại khiến hắn cảm thấy bị đe dọa.
Hạ Dĩ Niên cười khổ: "Anh đã từng có suy nghĩ, nếu như không phải là anh, người đàn ông khác mà lấy phải em thì chắc chắn sẽ vây vào bể khổ."
"Tại sao?"
"Em vừa nhỏ mọn, vừa thù dai, cái gì cũng ghi lại mười năm sau cũng còn có thể trả thù, tính khí lại bướng bỉnh khó hầu hạ. Nếu em gặp phải một gã vũ phu thì anh khẳng định em sẽ bị đánh cho bờm đầu từ sớm rồi."- Hạ Dĩ Niên không lạnh không nhạt, thản nhiên nói.
Uyển Khanh nhe miệng nở nụ cười kiểu "dằn mặt" nhìn anh: "Em đây người gặp người thích, hoa gặp thì hoa nở, người nào được em nhìn trúng thì nên cảm thấy vinh hạnh đi, anh ta có phúc đức ba đời để lại mới có thể lọt vào mắt em đấy."
Hạ Dĩ Niên nhịn không được phì cười, hắn yêu chết sự hoang tưởng này của cô rồi.
Uyển Khanh thấy hắn bật cười liền nhíu mày không vui bất mãn: "Hạ Dĩ Niên, anh giễu em đó hả?"
"Khanh nhi, là ai cho em cái tự tin đó thế?"- Hạ Dĩ Niên vừa cười vừa nhìn sang cô.
Uyển Khanh mím môi, hừ một tiếng: "Anh đừng cho rằng chỉ một mình anh có phụ nữ đeo bám, đàn ông đeo theo em cũng nhiều vô số kể đấy, nói đúng hơn nếu như em dùng một chút mị lực thì đừng nói là đàn ông ngay cả phụ nữ ở khắp thành Bách Nhật này cũng sẽ từ bỏ giới tính của mình mà theo đuổi em đấy."
"Mị lực? Em cũng có mị lực sao?"- Hạ Dĩ Niên giả vờ nghi hoặc hỏi.
Uyển Khanh nghiến răng, sau đó đôi mắt xinh đẹp lướt qua một tia ranh mãnh áp sát vào mặt hắn, dán môi cô lên môi hắn, nhẹ giọng nói: "Dám thử không?"
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch: "Em dám cho anh dám thử."
Ở khoảng cách gần như vậy, Uyển Khanh bị hơi thở của hắn làm cho bối rối,có một khoảnh khắc cô thực sự muốn bỏ chạy, nhưng mà lòng sĩ diện của phụ nữ vẫn được đặt lên trên, với lại nếu như cẩn thận phân tích. Hạ Dĩ Niên là bạn trai cô, cô chủ động quyến rũ hắn là hợp tình hợp lý, thứ hai, dù gì thì cô cũng bị ăn sạch nhiều lần rồi, còn kỹ lưỡng cái quái gì nữa.
Thế là Uyển Khanh chủ động hôn hắn, dùng những loại kỹ thuật mà hắn thường dùng với cô đả kích lại hắn, tất nhiên, nụ hôn của cô không hề thuần thục, hoàn toàn có thể bị đánh rớt từ vòng gửi xe. Nhưng Hạ Dĩ Niên lại yêu chết loại trúc trắc này của cô, so với mấy kỹ thuật của đám phụ nữ ngoài kia thì sự đơn thuần này của Uyển Khanh càng thêm mê hoặc hắn.
Uyển Khanh vòng tay qua cổ hắn, đầu lưỡi mềm mại ướt ác chậm rãi miêu tả cánh môi mỏng mang đầy hơi thở nam tính của hắn sau đó liền mang theo sự dè dặt tiến vào bên trong cùng với lưỡi hắn dây dưa.
Khoảnh khắc môi lưỡi quấn lấy nhau, một tia thâm thúy lướt qua đáy mắt Hạ Dĩ Niên, ánh mắt hắn tối sầm lại u ám như bầu trời đêm không sao.
Bàn tay Uyển Khanh cũng học theo Hạ Dĩ Niên, không hề yên phận lướt vào vòm ng ực rắn chắc nhẹ nhàng vuốt v e, cô bị nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn làm cho kinh ngạc, khi mà tim người đàn ông đập nhanh như vậy chính là đang tố cáo anh ta đang muốn cái gì. Nghĩ vậy khóe miệng Uyển Khanh cong lên nụ cười đắc chí, động tác càng thêm bạo dạn.
Hạ Dĩ Niên làm sao an phận để cho cô khi dễ như vậy? Hắn bắt đầu giành quyền chủ động, bàn tay to lớn tìm tới bộ ng ực mềm mại véo nhẹ một cái thành công khiến Uyển Khanh kêu lên.
"Anh thật xấu, không ngắt nhéo như vậy có được không?" Uyển Khanh ôm lấy ngực mình.
Nụ cười của Hạ Dĩ Niên lại thêm phần tà mị: "Không xấu một chút, em vĩnh viễn sẽ không nhớ mình vừa chọc vào cái gì."
"Em chọc vào cái gì cơ?"- Uyển Khanh khó hiểu, cô đang chứng minh mị lực của mình, sao hắn nói cứ như là cô đang vô cớ gây sự thế?
Hạ Dĩ Niên chậm rãi nắm lấy bàn tay của Uyển Khanh dời xuống vị trí bụng dưới của hắn, phủ lên người anh em đã thức tỉnh đầy khí thế kia: "Em chọc vào nó."
Mặt Uyển Khanh đỏ bừng, nhưng vẫn không muốn mất mặt chịu lép vế, cô cười nhẹ, còn tốt bụng mà cố tình x0a nắn nơi đó vài cái.
Lần này tới phiên Hạ Dĩ Niên hít thở sâu một hơi.
Uyển Khanh nhe răng cười, áp sát cắn vào môi hắn: "Của anh to thật đấy."
Hạ Dĩ Niên xoay gương mặt của cô lại, hơi nhướng mày: "Từ lúc nào em trở nên to gan như vậy, hm?"
"Nhờ anh dạy cả đấy, dạy hư em rồi."- Uyển Khanh trừng mắt tố cáo.
Hắn vươn tay ra, vỗ nhẹ lưng cô như là vỗ về: "Không sao, anh hư cùng em là được."
"Hả...á!"
Uyển Khanh còn chưa kịp định thần thì cả người đã bị Hạ Dĩ Niên bế lên, hắn ôm cô đi thẳng vào phòng nghỉ, không nói một lời để cô lên giường.
Đây là lần đầu tiên Uyển Khanh vào phòng nghỉ này của Hạ Dĩ Niên, nói cách khác thì nơi này cũng vừa được xây xong, lúc trước không có, nhưng từ lúc Uyển Khanh bị bệnh, Hạ Dĩ Niên liền có ý muốn đem cô đến Hoàng Thịnh, lại sợ cô chỉ ngồi ở sô pha sẽ mỏi lưng nên cho người xây một gian phòng để cô có thể nghỉ ngơi, cũng để sau này hắn và cô cùng... nghỉ ngơi.
Phòng nghỉ này khá rộng lớn, có lối thông với văn phòng làm việc, bên trong này cũng có rất nhiều cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ thành Bách Nhật ngoài kia. Bất quá cũng không cho Uyển Khanh cơ hội ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, Hạ Dĩ Niên đã dùng điều khiển hạ tất cả rèm cửa xuống, ngay cả chốt cửa chính ở phía xa cũng vang lên một tiếng cạch...
Hạ Dĩ Niên cúi xuống, hôn cô ngấu nghiến. Nụ hôn lướt khắp da thịt của Uyển Khanh, từng chút từng chút một khiến cô mê loạn. Uyển Khanh thừa nhận cô thích hắn như vậy, Hạ Dĩ Niên bình thường luôn là người bất khả xâm phạm, dáng vẻ lạnh lùng ngạo mạn cứ như tất cả đều nằm trong dự tính kia của hắn hoàn toàn khác với dáng vẻ bây giờ. Lúc này Hạ Dĩ Niên hoàn toàn đơn giản chỉ là một người đàn ông cô yêu và yêu cô, một người không thể kiềm chế được chính mình, buông thả phóng túng, tùy tiện trên người cô.
Uyển Khanh thích sự say đắm này của hắn, thích sự mất kiểm soát này của hắn.
Nhưng cho dù ở bất kì mặt nào, dù là lạnh lùng cao cao tại thượng hay là say mê điên cuồng không thể kiểm soát thì cô phải thừa nhận rằng, chỉ cần là Hạ Dĩ Niên, mọi phụ nữ đều sẽ tình nguyện điên cuồng vì hắn.
Người đàn ông này trước giờ luôn là người ăn trên ngồi trước, hắn lại tình nguyện vì cô làm nhiều như vậy. Cô nghe Barbara kể về những chuyện đã xảy ra lúc cô bệnh, chuyện khiến cô khó tin nhất đó chính là Hạ Dĩ Niên đã hạ mình cầu xin Barbara chữa khỏi cho cô.
Người đàn ông trước giờ ngạo mạn quen được người khác van xin bây giờ lại thỉnh cầu người khác, chỉ vì cô?
Lúc những nhân cách khác lên nắm quyền, cô vẫn có thể cảm nhận được phần nào sự chu đáo của hắn, từng tiếng gọi Khanh nhi của hắn khiến cho trái tim cô ấm lại, chính vì vậy cô mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hạ Dĩ Niên, người đàn ông này vì cô làm nhiều như vậy, hắn nói hắn sẽ không vì cô mà phá đi nguyên tắc của mình nhưng lại âm thầm hết lần này đến lần khác dung túng cho cô, bao che cô, thậm chí còn vứt bỏ luôn cả sự ngạo mạn của mình.
Người đàn ông như vậy, Uyển Khanh đốt đuốc đi tìm cả đời, tìm ở đâu mới có thể gặp đây?
Không, không thể gặp. Cho dù là có gặp được thì cũng không có khả năng yêu, chỉ đơn giản là trên đời này chỉ có một mình Hạ Dĩ Niên, một Hạ Dĩ Niên chân thật đang hôn cô, ngoài người này ra sẽ không có thêm bất kì Hạ Dĩ Niên nào nữa.
Đời này, không phải là hắn, cô sẽ không yêu người nào khác.
Cô đối với hắn, ngoại trừ rung động cũng chỉ có rung động.
Đột nhiên Hạ Dĩ Niên cắn lên đỉnh ngực cô một cái.
"Á...Dĩ Niên?"- Uyển Khanh bị dọa, nhịn không được kêu lên.
"Trong tình huống này mà em còn tâm trí nghĩ về chuyện khác, cô gái vô tâm này, phải trừng trị em thật tốt mới được."- Hạ Dĩ Niên nói.
Uyển Khanh đáng thương ủ rũ: "Người ta còn không phải đang nghĩ về anh sao?"
"Ồ, vậy sao? Nghĩ về anh, nghĩ về anh thế nào?"- Hạ Dĩ Niên nhướng mày, hứng thú truy hỏi.
Uyển Khanh mỉm cười: "Em nghĩ anh nhiệt tình như vậy, có phải lúc ở trên người phụ nữ khác cũng giữ đúng ngọn lửa này không?"
"Em xem anh là loại đàn ông gì?"- Hạ Dĩ Niên nhếch môi, ngữ khí trầm thấp du dương.
Uyển Khanh suy nghĩ một lúc, cười lên một tiếng: "Hạng đàn ông lẳng lơ."
Hạ Dĩ Niên im lặng một lúc rồi cũng bật cười, giơ tay véo má cô: "Cô gái to gan!"
Hắn cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt của cô, Uyển Khanh nhột nhột cười khanh khách đánh đánh vào lưng hắn: "Đồ lẳng lơ, đồ lẳng lơ."
Hạ Dĩ Niên khẽ cười bên tai cô: "Anh không lẳng lơ thì em đâu có nằm dưới thân anh r3n rỉ dễ nghe thế này. Với lại..."- Nụ cười của Hạ Dĩ Niên càng đậm nét: "Chỉ có em mới có khả năng châm lửa thôi."
"D*c vọng của anh thật đáng sợ, từ nay về sau em sẽ không đùa với lửa nữa."- Uyển Khanh không chịu thua ở cái miệng, để mắt cho Hạ Dĩ Niên ở trên người mình tìm tòi khám phá.
Về mặt cơ thể cô đã thua hắn rồi, nhưng xét về khí thế thì cho dù là không thể thắng cũng không để mình bị lép vế được.
"Vậy thì lửa đùa với em."- Hạ Dĩ Niên cười khẽ.
"Hạ Dĩ Niên anh chuyên môn xuyên tạc câu nói của em."
"Anh có sao?"- Bàn tay hắn lướt xuống trước ngực cô, tham lam x0a nắn: "Còn chưa trả lời anh, em yêu anh nhiều bao nhiêu?"
Uyển Khanh bị hắn xoa x0a nắn nắn cho tới mức khó chịu, cả người cô nóng lên, dấy lên ngọn lửa quỷ dị nhen nhóm vào từng mạch máu một. Cô uống éo người muốn tránh thoát lại bị thứ cực đại đặt ở giữa hai chân đã sớm thức tỉnh của Hạ Dĩ Niên cọ xát sinh đau, cô mở to mắt kinh ngạc, có chút sợ hãi.
Hạ Dĩ Niên thu hết biểu cảm của cô vào mắt, càng xấu xa áp chặt xuống khiến cho vật n@m tính kia càng kề sát vào cô hơn, khóe môi cong lên một đường vô cùng quyến rũ: "Nói, em yêu anh nhiều bao nhiêu?"
"A...nhiều..."- Uyển Khanh nghiến răng, trong lòng thầm mắng cái tên đàn ông bại hoại xấu xa...
"Nhiều bao nhiêu?"- Hạ Dĩ Niên lại hỏi.
"Nhiều...rất nhiều..."
Hạ Dĩ Niên hôn cô, triền miên thật lâu, cho tới khi bụng dưới kêu gào được giải thoát kịch liệt hắn mới giải thoát d*c vọng, chôn vùi thật sâu trong cơ thể chặt chẽ của Uyển Khanh.
"A...Dĩ Niên..."
Từng đợt từng đợt xâm nhập mang theo sự mãnh liệt cùng với bao nhu tình, đưa cô đi từ châu lục này đến châu lục khác, k1ch thích cực điểm.
Hạ Dĩ Niên gọi tên cô, gọi rất nhiều lần, mỗi tiếng phát ra đều mang theo tình cảm sâu đậm.
Chẳng biết bao lâu, người đàn ông mới thỏa mãn chôn sâu vào cơ thể cô, ôm chặt lấy Uyển Khanh cả người mềm nhũn nằm xuống bên cạnh.
Uyển Khanh chuẩn bị mơ màng thiếp đi lại nghe thấy hắn gọi tên cô, cô chỉ dùng âm mũi đáp lại.
Nhung Hạ Dĩ Niên lại không nói gì thêm, Uyển Khanh cũng mệt đến mức không còn sức để thắc mắc, lúc cô chuẩn bị ngủ lại nghe thấy lời của hắn.
"Khanh nhi, em không được rời khỏi anh, vì bất kì lý do gì."
Một lúc sau, Hạ Dĩ Niên lại nói, lần này là chậm rãi từng chữ một: "Nếu em rời khỏi anh, anh nhất định khiến em sống không bằng chết."