"Cậu hai, tình trạng của cô Lôi không khả quan chút nào, cô ấy vừa mang bệnh tâm lý khẳng định là sẽ di truyền cho thai nhi nếu như cố gắng mang thai vào thời điểm này. Nhưng nếu phá thai..."- Bác sĩ cẩn thận quan sát đánh giá sắc mặt ngày càng đen hơn mây mù của Hạ Dĩ Niên, một lúc lâu mới lấy dũng khí nói tiếp: "Nhưng với cơ địa này của cô Lôi, khả năng cô ấy mang thai lần nữa sẽ rất thấp."
Thời gian như chậm lại, một sự nặng đều ám bao trùm lên gương mặt của mỗi một con người trong phòng.
Hạ Dĩ Niên ngồi cạnh giường, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt gương mặt nhợt nhạt của Uyển Khanh đang hôn mê. Hắn nắm lấy tay cô, từ đầu tới cuối cũng không buông ra, giọng nói khàn khàn mang theo tư vị của mệt mỏi: "Khả năng là bao nhiêu?"
"Khả, khả năng?"- Bác sĩ sợ tới toát mồ hôi, đầu óc chưa kịp hiểu câu hỏi này.
Barbara bên cạnh nhanh chóng giải đáp: "Khả năng mang thai lần sau của Uyển Khanh là bao nhiêu?"
"À... rất thấp, hầu như, hầu như là không có."
Barbara thấy hàng mày của Hạ Dĩ Niên chau lại thì lên tiếng: "Cậu hai, hay là chúng ta đánh cược, cứ thử để cô ấy sinh đứa bé, biết đâu kì tích sẽ xuất hiện thì sao?"
Tuy rằng tỷ lệ đứa bé bình thường sau khi chào đời là rất thấp, nhưng mà nếu như sau này không thể mang thai nữa, điều này sẽ là đả kích đối với một người phụ nữ.
Hạ Dĩ Niên cảm thấy tay cô dần dần nắm chặt tay hắn, hắn nhìn cô, Uyển Khanh vẫn nhắm chặt mắt, hắn biết đó là do tác dụng của thuốc mê, thực tế Uyển Khanh vẫn có thể loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện này chỉ là không thể tỉnh táo mở mắt mà thôi.
Thật lâu, bầu không khí lại trở về sự trầm mặc đáng sợ.
Cho đến khi...
"Bỏ đứa bé đi."- Hạ Dĩ Niên không nhanh không chậm ra lệnh.
Đáy mắt Hạ Dĩ Niên lướt qua vô số tia dày vò đè nén nhưng cuối cùng vẫn dùng ngữ khí lạnh lùng nhạt nhẽo để xác định câu nói vừa rồi của mình: "Nhân lúc cô ấy còn chưa tỉnh lại, hủy đứa bé đi."
Nói rồi hắn buông tay cô ra đứng lên rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ và Barbara nhìn nhau sau đó lại do dự nhìn sang Uyển Khanh vẫn đang nửa tỉnh nửa mê trên giường.
Uyển Khanh không biết mình hôn mê bao lâu, cho đến lúc mở mắt tỉnh lại đã là quá trưa. Cảm giác đau đớn từ da thịt phía dưới truyền đến giống như dao cắt dày vò thân thể cô, Uyển Khanh cắn răng, muốn cử động nhưng liền bị cơn đau từ bụng làm cho nước mắt tuôn ra. Hơi thở cô hỗn loạn ôm lấy bụng mình, sau đó cuối đầu nhìn lên vùng da trên đó...
Là vết dao mổ.
Uyển Khanh mở to mắt trân trân không còn tiêu cự, sau đó vài giây liền rơi xuống từng giọt từng giọt nước nóng hổi.
"Mất con rồi..."- Uyển Khanh thều thào nói không ra tiếng, khóe môi run rẩy khẽ mấp máy.
Cô ôm lấy bụng của mình, ngồi sững sờ trên giường một lúc rất lâu...
Cô có nghe thấy những lời bác sĩ nói, cũng nghe thấy quyết định cuối cùng của Hạ Dĩ Niên.
Uyển Khanh biết hắn muốn tốt cho cô, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng cùng với chút chút phẫn nộ.
Bây giờ hay rồi, cô không còn cơ hội mang thai nữa, điều đó thật nực cười làm sao, chế giễu một người phụ nữ biết bao nhiêu?
Một cảm giác nghẹt thở từ trong lồ ng ngực khiến cho hô hấp của Uyển Khanh hỗn loạn, cô hít sâu cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Cô không được kích động, tuy rằng cô đau lòng nhưng không được oán trách, trong việc này tất cả đều do số phận, là số phận đã đem sinh mạng nhỏ bé ấy đến không đúng lúc. Là số phận, tất cả đều là ông trời đã an bài.
Không phải vì quyết định của Hạ Dĩ Niên.
Hắn cũng đau như cô, dày vò như cô, vì vậy cô không muốn trở thành nỗi bận tâm cho hắn.
Vào thời điểm then chốt, có biết bao nhiêu người đàn ông lựa chọn giữ lại đứa bé mặc kệ an nguy của người phụ nữ sẽ bị đe dọa? Uyển Khanh phải cảm thấy vui vẻ vì Hạ Dĩ Niên đã đặt lựa chọn của mình lên người cô.
Uyển Khanh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt.
Lúc này cửa phòng mở ra, Uyển Khanh gượng gạo cười nhạt: "Anh tới rồi à?"
Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày khi nhìn thấy nụ cười của cô, hắn bước tới bên cạnh ngồi xuống: "Còn đau không?"
Hạ Dĩ Niên im lặng nhìn cô một lúc thật lâu cũng không lên tiếng.
Dưới ánh nhìn của hắn, lớp vỏ "không sao đâu" của Uyển Khanh như muốn bị phá vỡ, cô thực sự muốn bật khóc nói rằng cô đau lắm, cô tuyệt vọng lắm.
Uyển Khanh cúi đầu: "Dĩ Niên, anh đừng nhìn em như vậy..."
Gương mặt của hắn như phủ một màng sương mù lạnh lẽo: "Khanh nhi, em có biết suy nghĩ của em chưa từng qua được mắt anh."
Hơi thở của cô cũng run lên.
Hắn giơ tay, chạm nhẹ vào gò má cô, nhiệt độ lạnh trên da thịt của Uyển Khanh khiến tim hắn nhói đau: "Khanh nhi, muốn khóc thì khóc đi, trước mặt anh em không cần ngụy tạo."
Một câu này của hắn như là ngòi lửa, tất cả thành trì kiên cố mà Uyển Khanh cố gắng xây dựng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt cũng tuôn ra, một khi đã khóc thì không thể ngừng lại.
Hạ Dĩ Niên ôm lấy cô, mặc kệ nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi của hắn. Dường như hắn muốn vĩnh viễn giam cô trong vòng tay của mình, dù cho đau khổ hay là vạn kiếp bất phục cũng không buông ra.
"Đồ ngốc, sao lại xin lỗi anh?" – Hạ Dĩ Niên vuốt nhẹ tấm lưng của cô.
"Chắc chắn anh rất thất vọng về em..."- Uyển Khanh còn nhớ hắn từng nói muốn cô sinh con cho hắn, yêu cầu đó được hắn nói ra một cách đầy ấp sự chờ mong, Uyển Khanh không thể nào quên được ánh mắt lúc đó của hắn, bây giờ đây ánh mắt đó lại trở thành nỗi ám ảnh khiến mỗi lần nhớ tới tim cô đều thắt chặt như bi bàn tay tàn ác của vận mệnh hung hăng bóp chặt.
Đau, đau đến không thở nổi...
Bây giờ cô rất hoang mang, rất hoảng loạn, Uyển Khanh sợ rằng Hạ Dĩ Niên sẽ vì chuyện này mà rời xa cô...
"Trên đời này anh chưa từng đặt hi vọng của mình lên bất cứ thứ gì hay bất kì ai, ngoại trừ em. Khanh nhi, hi vọng của anh đặt trên người em chứ không phải đứa trẻ."- Hạ Dĩ Niên yêu thương nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc của cô: "Em không có lỗi, không cần phải xin lỗi. Anh cũng không vì chuyện này mà thất vọng, Khanh nhi em nhớ kĩ cho anh, trừ khi em cũng giống như lần này có ý định rời khỏi anh, còn bằng không anh vĩnh viễn sẽ yêu thương em thật tốt."
Uyển Khanh không khóc nữa, ngây ngốc nhìn hắn.
Hạ Dĩ Niên lau khô nước mắt trên mặt cô: "Không cần đau lòng nữa, mọi chuyện đã qua rồi, em cứ xem như là một cơn ác mộng đi. Chỉ cần hồi phục tinh thần, cuộc đời sẽ không bao giờ hết hi vọng."
Uyển Khanh gật đầu, trái tim nhỏ bé cuối cùng cũng được trấn an.
Mấy ngày này Uyển Khanh nghỉ ngơi theo lịch trình nghiêm khắc, Barbara cũng dọn hẳn đến biệt thự Hạ gia để túc trực trị liệu tâm lý cho cô. Tâm lý của Uyển Khanh có những bước cải thiện rõ rệch, ví dụ như lúc thôi miên khi cô nhìn thấy đoạn quá khứ kinh hoàng kia cũng không còn cảm giác hoảng sợ nữa. Những cơn ác mộng cũng không xuất hiện, ngược lại Uyển Khanh ngủ rất an giấc, mỗi khi cô ngủ đều tối thiểu là mười ba tiếng mới có thể tỉnh tại.
Sức khỏe của Uyển Khanh phát triển theo chiều hướng tích cực, cô không còn cảm giác hưng phấn như mọi khi nữa mà thay vào đó là một cảm giác lười biếng uể oải, chỉ mong có thể giành cả ngày ra để ngủ.
Đối với tình trạng này Trịnh Lan Anh và Hạ Dĩ Niên cũng vô cùng thắc mắc, Barbara giải thích với hai người rằng đây là hiện tượng tốt. Khi cơ thể hoàn toàn hồi phục sau một khoảng thời gian bị suy kiệt thì theo một cơ chế nhất định trong người bệnh nhân sẽ tiết ra một hoóc môn nhằm giúp cân bằng tình trạng sức khỏe của cơ thể. Trong thời gian này nếu như càng muốn nghỉ ngơi nhiều thì chứng tỏ cơ thể đã dần hồi phục đáng kể.
Nhưng mà lười tới ngay cả nói chuyện cũng lười thì có phải quá khác thường rồi không?
Ngoài lúc ngủ, sở thích của Uyển Khanh chính là bắt một cái ghế gỗ ra vườn hoa vừa uống trà vừa ăn bánh rán.
Mấy ngày nay Hoàng Thịnh họp hành liên miên, dù Hạ Dĩ Tường cũng lo lắng cho Uyển Khanh nhưng một mình anh lại không thể đảm nổi toàn bộ số công việc khổng lồ ở tập đoàn, vì vậy ngày hôm qua anh đã ăn vạ trước mặt Trịnh Lan Anh và Hạ Dĩ Niên để kéo hắn rời khỏi Uyển Khanh vài ngày để giúp anh lo liệu mớ việc chất chồng kia. Hạ Dĩ Niên ban đầu vốn không muốn nhưng Trịnh Lan Anh cũng nói thêm vào, hắn không còn cách nào khác lại lo rằng Uyển Khanh ở lại biệt thự sẽ sinh ra buồn chán không tốt cho tâm trạng vì vậy đã bảo năm người Vu An Di, Karen, Barbara, Thao Thao và Angelina tới cùng cô trò chuyện. Có hội chị em bạn thân bên cạnh Uyển Khanh, Hạ Dĩ Niên cũng an tâm hơn.
Barbara nói thời kì này tâm lý của Uyển Khanh thay đổi thất thường là chuyện không quá khó hiểu, tâm lý của cô hiện giờ giống như một sợi chỉ mỏng, chỉ cần một chút kích động là sẽ đứt dây ngay.
Trong vườn hoa, Vu An Di và Karen bàn luận về cuộc đua ngựa diễn ra ở nội mông, Angelina ngồi bên cạnh vừa lắng nghe vừa gọt trái cây để vào đ ĩa, nàng gọt ra bao nhiêu đều nhanh chóng được Uyển Khanh bỏ vào miệng.
"Này, nghe nói cuộc đua ngựa đó diễn ra sau lúc chúng ta về đấy, thật tiếc quá, giá mà có thể ở lại thêm một ngày để chứng kiến."- Vu An Di tiếc nuối.
Karen cũng lắc đầu: "Tiếc thật, nghe nói người Tân Cương lúc ngồi trên ngựa rất khí thế, cuộc đua ngựa hằng năm của họ cũng diễn ra vô cùng hoành tráng. Nghe nói quán quân năm nay lại là Ô Mã Đạt Giao đó."
Angelina quay sang: "Lại là?"
Karen gật đầu: "Ô Mã Đạt Giao đã là quán quân ba năm liền rồi, nói về đua ngựa chả có ai qua nổi anh ta."
"Ô Mã Đạt Giao này đúng là khá xuất chúng đấy chứ."- Vu An Di nói.
Thao Thao từ xa đem trà đi tới thì lên tiếng: "Em thấy là cậu ấy gặp may thôi, nếu như chúng ta không về sớm thì vị trí quán quân sớm đã thuộc về các vị đại gia của chúng ta rồi, nhất là cậu hai ấy, nghe nói từ nhỏ cậu ấy đã học qua hết mấy môn đó rồi."- Nói rồi cô nàng quay sang Uyển Khanh cười: "Em nói có đúng không chị Uyển Khanh?"
Uyển Khanh chăm chú bấm ipad, không ngẩng đầu, chỉ "ừm" một tiếng.
Vu An Di quay sang: "Uyển Khanh, sao cô không nói gì đi?"
Ánh mắt Uyển Khanh vẫn chỉ dừng trên nội dung trong ipad: "Nói gì bây giờ?"
Vu An Di khẽ cười: "Chẳng phải cô rất hứng thú với cuộc đua này sao? Hay là vì không được tham gia nên tiếc tới mức không muốn nói chuyện?"
Lúc này Lâm Tư Phàm cũng vừa tới, nghe nói mọi người góp mặt đông đủ ở vườn hoa thì cao hứng chạy tới chỗ Uyển Khanh không nói không rằng giật lấy ipad trong tay cô sau đó phóng qua cái bàn nhỏ ngồi xuống cạnh Angelina, cao hứng nói: "Để xem có game gì hay không nào..."
Angelina nhíu mày: "Tư Phàm em bao nhiêu tuổi rồi, lóc chóc cứ như con nít ấy."
"Cái này gọi là trẻ trung, tràn trề năng lượng đấy, ai lại như chị, ngoài cảnh phục ra cũng chỉ có đồ vest, hệt như quả phụ."
"Em, em nói cái gì hả?"- Angelina đập Lâm Tư Phàm một cái.
Anh đau đớn ai oán: "Chị có phải phụ nữ không thế, ra tay mạnh như vậy muốn giết người à?"
Angelina trừng mắt: "Chị còng em bây giờ."
Lâm Tư Phàm cười:
"Chị..."
"Trả đây!"
Một giọng nói vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai chị em kia, Lâm Tư Phàm quay sang Uyển Khanh cười lấy lòng: "Trả cái gì?"
Uyển Khanh trả lời: "Ipad."
"Bà xã nhỏ, cho anh mượn chút, anh tải cho em mấy game hay lắm."- Lâm Tư Phàm mè nheo: "Anh biết lách bản quyền đấy, em quen biết anh là may mắn cho em, đảm bảo em không cần bỏ tiền ra mà vẫn chơi được bản chính thức.. Gần đây mới ra hai game hay lắm, đang hot đấy, em..."
"Trả ipad đây."- Uyển Khanh không nhanh không chậm, ngữ khí lạnh lùng còn chứa cả sự không vui.
Lâm Tư Phàm im lặng, có chút ngạc nhiên bất động.
Karen thấy vậy thì lên tiếng: "Uyển Khanh sao vậy? Tư Phàm chỉ là mượn của cô một chút thôi, cậu ấy tải game về cho cô chơi."
"Phải đó Uyển Khanh, bỏ qua đi, ăn chút trái cây đi."- Angelina vừa nói vừa đẩy dĩa trái cây về phía Uyển Khanh.
Cô vẫn không lên tiếng đáp lời bọn họ, ánh mắt không chớp nhìn thẳng về phía Lâm Tư Phàm nói từng chữ một: "Tôi nói lại lần thứ ba, trả ipad đây."
Ánh mắt sắc lạnh của cô làm cho Lâm Tư Phàm có cảm giác dường như mình đã nhìn thấy một người hoàn toàn khác, bất giác trong lòng có chút dự cảm không lành...
Lâm Tư Phàm đưa ipad trong tay về phía cô, Uyển Khanh nhận lấy, để lại một câu: "Đồ của người khác chưa được cho phép thì không nên tự tiện động vào, đã hiểu chưa?"
Lâm Tư Phàm nhìn sang Angelina và Vu An Di như là muốn hỏi hai người nãy giờ ở đây có chuyện gì vậy? Tại sao anh cứ thấy Uyển Khanh không được vui, lạ thường hơn mọi ngày.
"Tôi hỏi anh đã hiểu chưa?"- Uyển Khanh hơi cao giọng.
Lâm Tư Phàm gật đầu.
Thấy anh gật đầu cô mới quay sang tiếp tục bấm ipad.
Lúc này Barbara đi tới, mọi người liền âm thầm kéo Barbara tới một chỗ khác để tra hỏi.
Vu An Di nói: "Barbara, tôi thấy Uyển Khanh cứ sao sao ấy, cô ấy có chuyện gì thế?"
Barbara khó hiểu: "Sao sao? Sao sao là thế nào?"
Thao Thao ngẫm nghĩ: "Em cảm thấy chị ấy rất lạ, lúc ở Tân Cương rõ ràng còn vui vẻ lắm cơ mà, bây giờ... cứ như là một người khác vậy."
"Đúng vậy, cứ như là một người khác."- Lâm Tư Phàm lên tiếng: "Xa cách, rất xa cách."
Barbara nhìn sang Uyển Khanh ngồi phía xa: "Mọi người chắc chứ?"
Angelina gật đầu: "Tất cả chúng tôi đều nhận định, không thể sai được."
"Barbara cô coi thử có phải bệnh tâm lý của Uyển Khanh vẫn chưa dứt hẳn không?"- Karen nói.
Barbara gật đầu: "Để tôi qua đó xem."
Sau đó mọi người trở lại băng ghế chỗ Uyển Khanh ngồi, Barbara đến cạnh cô nhẹ nhàng nói: "Uyển Khanh cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Rất tốt."
"Có khó chịu chỗ nào không?"- Barbara lại hỏi.
"Tôi đã trả lời là rất tốt."
Barbara có chút chần chừ quay sang đám người phía xa sau đó lại ngồi xuống cạnh cô: "Uyển Khanh, nhìn vào ipad lâu quá sẽ hại cho mắt đấy."
"Tôi biết."
"Vậy tại sao..."
"Nhưng đây là chuyện của tôi."
Barbara nhướng mày, thở dài: "Được rồi, được rồi, đến giờ rồi chúng ta tiến hành trị liệu thôi."
Barbara phải nhân cơ hội trị liệu này để kiểm tra tâm lý hiện giờ của Uyển Khanh xem thế nào, trước mắt nàng nhận định được một điều rằng cảm giác của đám người Vu An Di không hề sai, Uyển Khanh đúng là rất kì lạ.
Nhưng mà...
"Không cần nữa."- Uyển Khanh nói.
Barbara sửng sốt: "Không cần? Sao có thể chứ, không trị liệu thì làm sao khỏi bệnh?"
Uyển Khanh ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Barbara: "Tại sao không thể?"
Barbara như bị điểm huyệt, vào khoảnh khắc nhìn thẳng vào mặt Uyển Khanh nàng quả thật có cảm giác như mình đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt của cô lúc trước nhiệt tình bao nhiêu, long lanh bao nhiêu, lúc nào cũng luôn ngập tràn ý cười tinh ranh. Vậy mà bây giờ lại u ám, lạnh lẽo như đáy vực không thấy đáy khiến người khác hoảng sợ.
Uyển Khanh tắt ipad: "Barbara tôi khỏi bệnh rồi, không cần trị liệu nữa."
Barbara mím môi: "Được, nhưng mà trước hết cô phải để tôi kiểm tra lần cuối, khi xác định cô đã hỏi bệnh chúng ta sẽ dừng việc trị liệu lại. Chúng ta về phòng chuẩn bị thôi miên..."
"Tôi đã nói tôi khỏi bệnh rồi, cô còn nghi ngờ gì nữa?"- Uyển Khanh lạnh nhạt nhìn Barbara.
Vu An Di vội bước lên: "Uyển Khanh, mấy bệnh về tâm lý như thế này bản thân người bệnh cũng không nhìn ra chính xác tình hình hiện tại của mình, Barbara là bác sĩ, cô ấy có tâm nên mới muốn xác nhận lần cuối cùng."
"Đúng đó Uyển Khanh, cứ để Barbara kiểm tra lại một lượt, nếu em thực sự khỏi bệnh thì chúng ta dừng việc điều trị lại, thế nào?"- Angelina lên tiếng thuyết phục.
Uyển Khanh đứng lên, nhìn qua từng người một: "Những lời cần nói tôi đã nói rồi, nhưng nếu mọi người không hiểu tôi có thể nhấn mạnh lại một lần. Tôi – không có bệnh, không cần phải trị liệu tâm lý."- cô nhìn sang Barbara: "Ngày mai cô không cần tới nữa."
Sau đó Uyển Khanh quay lưng đi vào nhà trong.
"Uyển Khanh..."- Karen gọi.
Sau khi Uyển Khanh rời đi, trên mặt mọi người ai cũng toàn là dấu hỏi.
Lâm Tư Phàm nhíu mày: "Có khi nào sau khi mất đứa con cô ấy shock quá nên đã mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội không?"
Karen nghe thế thì rùng mình: "Tôi lại thấy cô ấy vẫn còn mắc hội chứng đa nhân cách, mọi người xem, Uyển Khanh lúc ở Tân Cương và Uyển Khanh bây giờ như hai người khác nhau vậy."
"Barbara cô ấy không chịu phối hợp để cô kiểm tra, chúng ta phải làm thế nào?"- Vu An Di hỏi.
Barbara thở dài: "Chuyện này chỉ cậu hai mới giải quyết được."
Lâm Tư Phàm nhướng mày: "Gần đây anh họ bận tới mức không có thời gian để ngủ, nghe nói Hoàng Thịnh dính vào một vụ kiện tụng đạo nhái bản quyền, mấy ngày nay trên dưới tập đoàn họp khẩn cấp rồi họp nội bộ suốt ngày đêm. Đám cổ đông của tập đoàn thì như bị giẫm trúng phải đuôi nhảy đong đỏng lên, anh họ vì chuyện này mà mệt mỏi lắm rồi, bây giờ lại thêm chuyện của Uyển Khanh nữa..."
Mọi người nhìn nhau, chỉ biết thở dài...
Buổi chiều, trong lúc dọn dẹp Thao Thao vô tình làm rơi ipad của Uyển Khanh đang đặt trên bàn trà ở phòng khách xuống đất. Vừa đúng lúc Uyển Khanh đi tới, Thao Thao sợ hãi cúi đầu: "Chị Uyển Khanh, em xin lỗi em không cố ý..."
Uyển Khanh vừa đi tới nên không hiểu sao tự nhiên Thao Thao lại nói xin lỗi cho đến khi nhìn thấy ipad của mình bị vỡ mặt kính nằm dưới đất thì ánh mắt lạnh đi vài phần, đầu mày nhanh chóng nhíu chặt.
Lúc này Lâm Tư Phàm từ phòng ngủ ngáp dài ngáp ngắn đi ra, nhìn thấy giữa Uyển Khanh và Thao Thao có gì đó kì lạ thì đi tới, ánh mắt dừng trên cái ipad đã bị vỡ nằm dưới đất.
Thao Thao nhìn thấy cô như vậy thì càng sợ hãi: "Chị Uyển Khanh em xin lỗi..."
Uyển Khanh nhìn chằm chằm vào Thao Thao, ánh mắt lạnh lùng như thể đang chứa sự tức giận không thể xem thường: "Xin lỗi có tác dụng sao? Nếu xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề thì còn cần gì tới cảnh sát?"
"Em..."- Thao Thao xanh mặt.
Lâm Tư Phàm vội lên tiếng giải vậy: "Bà xã nhỏ, có cái máy thôi mà, anh họ sẽ mua cho em cả chục cái khác, bỏ đi bỏ đi, em xem em làm Thao Thao sợ tới khóc rồi kìa. Nha đầu khi khóc sẽ không dừng lại được, rất đáng sợ đấy."
"Cô bị đuổi việc."- Uyển Khanh ngồi xuống sô pha, cầm lấy tờ tạp chí lên lật ra xem.
Câu nói của cô làm cho hai người Lâm Tư Phàm và Thao Thao im bặt.
Người làm xung quanh cũng kinh ngạc âm thầm quan sát mọi việc bên này.
Bởi vì bình thường Uyển Khanh rất thân thiện với người làm nên khi cô nói ra câu đuổi việc này khiến cho ai cũng sửng sốt.
Thao Thao bật khóc.
Uyển Khanh nhíu mày: "Khóc nhỏ thôi, ồn quá."
Thao Thao không dám khóc ra tiếng, bộ dáng đáng thương cuối gằm mặt.
Lâm Tư Phàm nhíu mày: "Bà xã nhỏ, chỉ có một việc cỏn con thôi, cần gì phải đuổi việc con bé chứ? Gia đình Thao Thao khó khăn, mất đi công việc này con bé sẽ sống làm sao đây?"
"Đó là chuyện của cô ta."- Thái độ của Uyển Khanh hoàn toàn nghe không lọt tai lời của Lâm Tư Phàm vừa nói.
Lâm Tư Phàm nghe vậy thì sự tức giận trong lòng càng dâng lên: "Em nói cái gì thế?"
"Nghe không rõ sao? Tôi nói đó là chuyện của cô ta."- Uyển Khanh nâng tầm mắt nhìn anh: "Lỗi thì cũng đã phạm rồi, bị phạt là chuyện dĩ nhiên, tôi không có thói quen đem mấy chuyện như hoàn cảnh khó khăn vào lúc đưa ra quyết định."
Lâm Tư Phàm như là nhìn người xa lạ, bất động lúc lâu mới khó hiểu nói: "Uyển Khanh em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em?"
Uyển Khanh nhìn anh, im lặng.
"Anh mặc kệ, Thao Thao là người hầu thân cận của anh, chưa được anh cho phép thì không ai có thể đuổi việc con bé."
Uyển Khanh khẽ chớp mắt: "Anh dung túng người hầu thân cận như vậy, khi cô ấy phạm sai lầm anh vẫn dung túng, anh có biết những người hầu khác sẽ lấy làm bất bình hay không?"
"Một lỗi nhỏ như thế này, xứng đáng để em đuổi việc một người sao?"- Lâm Tư Phàm nhíu mày.
Uyển Khanh khẽ cười: "Anh bênh vực cô ấy như vậy, không lẽ nào đã có tình ý với người ta rồi?"
Một câu của cô khiến Thao Thao nín bặt nhìn Lâm Tư Phàm.
Người làm xung quanh cũng sửng sốt.
Mà Lâm Tư Phàm thì nhíu chặt mày, giọng có hơi cao lên: "Em nói cái gì thế hả?"
Uyển Khanh không trả lời.
Lâm Tư Phàm càng thêm tức tối, anh không quen biết với một Uyển Khanh như vậy...
"Lôi Uyển Khanh, em dựa vào cái gì mà đuổi việc người làm của Hạ gia? Em đã là nhị thiếu phu nhân ở đây chưa? Hay là em đang ảo tưởng về bản thân, cho rằng mình đã nắm được quyền quản lý cái nhà này rồi? Chỗ em đang ngồi hiện giờ là ghế sô pha của Hạ gia, mái ngói trên đầu em bây giờ là nóc nhà của Hạ gia, có cái gì thuộc về em chứ?"
Mà sắc mặt của Uyển Khanh cũng trầm xuống vài phần.
Lâm Tư Phàm nhận ra mình đã lỡ lời, nhất thời áy náy: "Uyển Khanh xin lỗi, vừa rồi là anh quá kích động..."
Uyển Khanh bật cười, nụ cười không chút vui vẻ nào: "Anh nói cũng đúng, lời của anh mỗi một chữ tôi sẽ đều nhớ kĩ trong đầu, bởi sao? Vì nó quá chí lý, được rồi Thao Thao cô không bị đuổi việc nữa, nên cảm tạ trời đất đi."
Nói rồi Uyển Khanh đứng lên ném cuốn tạp chí trên tay xuống đất rồi quay lưng đi thẳng về phòng.
"Uyển Khanh..."- Lâm Tư Phàm gọi theo, nhưng căn bản cô không muốn đứng lại nghe anh xin lỗi.