Sau cuộc gặp đó, Akeno hôm nào cũng bị Kenta trêu chọc, hôm thì giày của cô bị ném đi, hôm khác thì lại bị phun nước lên đầu, lại có hôm bị bắn bùn hoặc xô xuống sông.
Nhưng nụ cười của cô vẫn không hề thay đổi, cô vẫn không tỏ thái độ gì cả mà thậm chí còn không hề mất đi sự yêu quý đối với cậu, hay thậm chí cô còn bênh vực cậu mỗi khi cậu dính vào rắc rối.
Cô vẫn chịu đựng, chịu đựng mãi và mãi, lòng cô có thể chịu được những nỗi đau này, vì cuộc đời của cô còn bất hạnh hơn thế này nhiều lắm.
Nhưng hôm nay, rắc rối đã xảy ra, sau khi lấy đồng phục trên bục giảng thì đột nhiên, Kenta đã để chân ra ngoài, khiến cho cô bị ngã, chỉ ngã bình thường thì không sao nhưng ở đây, cô lại đập đầu vào bàn.
Cô cảm thấy đau đớn lắm, sau đó ngất đi và hôn mê trong nỗi lo sợ của cả lớp.
Khi Akeno tỉnh lại thì cô đang ở trong bệnh viện, cô không thể di chuyển cơ thể mình, có lẽ cô đã quá mệt.
Kenta lúc đó cảm thấy lo lắng, cậu lo về nhiều việc, nhưng lo nhất là về việc sẽ phải chịu tiền viện phí cho Akeno, nhà cậu nghèo, mẹ cậu phải bán tạp hóa từ sáng cho đến đêm, nên cậu cũng rất thương mẹ và không bao giờ dám to tiếng với mẹ.