Meredith tỉnh giấc, nhưng không tài nào mở nổi mắt. Cô cảm thấy vô cùng kiệt lực. Cơ thể cô quá nặng nề. Hơi ấm tỏa khắp da cô và khoái cảm no nê làm cô đâm lười biếng.
Cô cảm thấy thật… tuyệt diệu. Lâu lắm rồi cô không có cảm giác ấy. Chắc chắn cô đã từng vui vẻ. Cô đã cười đùa, đã khiêu vũ và trải qua những phút giây hồi hộp khi làm nhiệm vụ. Cô tưởng mình đã thỏa mãn với những trải nghiệm đó, nhưng hóa ra không phải. Cho đến trước giờ phút này, cô không hề biết ý nghĩa của thỏa mãn hay khoái cảm.
Đó là một nhận thức đáng sợ, và Meredith mở bừng mắt vì choáng váng. Nhưng điều cô nhìn thấy không làm cô bớt choáng váng, hay bớt vui sướng hơn.
Tristan nằm nghiêng bên cạnh cô. Giống như cô, anh không ngủ, mà đang quan sát cô. Không chạm vào cô, chỉ ngắm nhìn, đôi mắt dịu dàng với những cảm xúc cô không thể cắt nghĩa. Tấm chăn màu trắng đắp trễ lên hông khiến anh trông càng rám nắng trong ánh lửa lò sưởi sắp tàn, và làm nổi bật đường nét của những bắp thịt tuyệt đẹp trên cơ thể anh.
Không nghĩ ngợi gì, cô đưa tay chạm vào vai anh, rồi lần xuống cánh tay. Bàn tay cô vuốt xuôi theo da anh, khơi lên ham muốn với từng cái vuốt ve của những ngón tay run rẩy.
Anh mỉm cười trước sự mơn trớn đó, và khi cô chạm tới bàn tay, anh nắm lấy tay cô rồi đưa những ngón tay lên môi hôn. Nhìn miệng anh lướt trên da cô, Meredith rung mình lường trước chuyện sắp xảy ra, nhưng cô cưỡng lại cảm giác đó.
Cô phải đi khỏi đây.
Đầu hàng cảm xúc đã nhen lên giữa họ là chuyện cô không hối hận, nhưng nó chỉ là sự vui thú, không hơn. Dứt khỏi nó là cách duy nhất để cô chấn chỉnh mình và hoàn tất cuộc điều tra. Vờ như chưa từng tìm thấy sự giải thoát và niềm đam mê đắm trong vòng tay Tristan là cách duy nhất để cô tiếp tục thu thập chứng cứ phạm tội của anh.
Nhưng làm được thế thật khó, vì anh đang chà phần má lởm chởm râu vào lòng bàn tay cô.
“Em… em không ở lại được,” cô thì thầm, nhưng câu nói quá yếu ớt để tin.
Mắt anh sẫm lại và anh nắm chặt tay cô. “Đừng đi.”
Meredith nhắm mắt. Từ chối anh thật khó khăn. Nhất là khi anh đang vòng tay qua eo cô và kéo cô qua khoảng trống bé nhỏ giữa hai người để ôm cô vào ngực. Da thịt họ lướt qua nhau, và cơ thể cô khuấy động trước sự hòa quyện ấy, cùng lúc cảm thấy cơ thể anh cũng thế.
“Tristan,” cô nói, ráng sức nhớ đến những ý định của mình, nhiệm vụ của mình. “Đây là… một hồi ức đáng nhớ. Hồi ức em sẽ không bao giờ quên, nhưng nó không thể đi xa hơn nữa… đúng không?”
Anh nhìn xuống cô, mắt anh gần như đen trong ánh lửa leo lét. Môi anh mím chặt và lông mày anh cau lại, như thể anh nhớ đến chuyện gì đó về sự thật trong lời cô nói. Nhưng là gì? Tội lỗi của anh? Những hành động xấu xa của anh?
Ngực cô thắt lại, nhưng cô không thể gỡ mình khỏi vòng tay anh.
“Có lẽ em nói đúng,” anh nói.
Thất vọng vỡ òa trong cô, dù anh chỉ khiến mọi chuyện được dễ dàng hơn. Cô khẽ lùi lại, nhưng cánh tay anh trên eo cô càng siết chặt, giam giữ cô.
“Có lẽ chúng ta không thể đi xa hơn nhưng gì đã có,” anh tiếp. “Chắc chắn tôi không thể hứa hẹn về một tương lai. Nó không công bằng với em. Mọi bản năng của một quý ông bảo tôi nên để em rời khỏi chiếc giường này. Chúng ta nên giả vờ như chưa từng có đêm nay, nhưng tôi… tôi muốn…”
Tim cô đập thình thịch, máu dồn lên khiến cô không trông thấy gì ngoài Tristan.
“Anh muốn gì?” cô hỏi khẽ, thầm cầu nguyện, dù không dám chắc câu trả lời nào sẽ đáp ứng được mong mỏi của cô. m ti địa ngục, cô còn chẳng dám chắc mình mong mỏi cái gì.
Anh ôm lấy má cô và đặt một nụ hôn cạnh mắt cô. “Tôi muốn đêm nay. Tôi muốn thứ tôi tìm thấy trong vòng tay em, trên chiếc giường này.” Anh đặt một nụ hôn nữa lên gò má cô, và tim cô xốn xang. “Tôi đã không tin bất cứ chuyện gì quá tốt đẹp, quá hoàn mỹ, có thể lại đến với tôi sau khi…”
Anh lắc đầu và tự ngừng lại. “Tôi cần cái đó, Meredith. Tôi cần em.”
Hơi thở cô nghẹn lại và mối xúc động trào dâng có nguy cơ nhấn chìm cô. “Nhưng anh không thể hứa trước một tương lai? Chỉ có chuyện này?”
“Ừ.” Giọng anh nhỏ đến mức cô phải căng tai để nghe cho rõ. “Không phải bây giờ.”
“Vì sao?” Cô hỏi, không thể dập tắt hoàn toàn máu điệp viên trong mình.
Tristan nằm ngửa người ta. Trong một lúc, anh chỉ nhìn cô đăm đăm, và Meredith nghĩ có thể anh sẽ thú nhận bất cứ việc làm tồi tệ nào anh nhúng tay vào. Giải thích những chuyện hiển nhiên là đã giày vò anh. Cô nín thở, cầu mong anh sẽ làm thế. Chỉ cần anh tin cậy cô đủ để chia sẻ sự thật, nhất định sẽ có cách cứu được anh, sửa chữa bất cứ chuyện gì anh đã làm.
Nhưng rồi anh lại nhắc đầu. “Tương lai của tôi rất bấp bênh.”
“Không ai biết trước tương lại của mình cả. Tại sao tương lai của anh lại bấp bênh hơn những người khác chứ?” cô hỏi, muốn đấm vào ngực anh và đòi anh kể sự thật cho cô.
Anh nhún vai. “Quá nhiều lý do không nói hết được. Nhưng vì tôi không thấy trước được tương lai của mình, nên tôi không thể, một cách ngay thật, tặng nó cho em.”
Nước mắt chực ứa ra sau mi cô, và cô nhắm nghiền mắt để anh không thấy được sự đau đớn ấy. Lời nói của anh đã xé toang sự thật quanh cô. Khi anh nói về sự bất định trong tương lai của mình, cô biết anh ám chỉ điều gì. Những lời dối trá. Bằng chứng ngày càng chất cao trong phòng cô.
Nhưng khi trấn tĩnh lại, cô cũng biết, một cách chắc chắn không kém, rằng cô muốn một phần trong tương lai u ám của anh. Bất chấp tất cả.
Nó sai trái. Nó đi ngược lại với tính cách của cô. Nhưng cô không thay đổi được, cho dù cô đã cố gắng chống lại tình cảm ấy, vờ như nó không tồn tại. Nó vẫn sừng sững ở đó và ngày càng mạnh mẽ hơn với mỗi phút cô ở bên Tristan. Những giờ phút lén lút này chỉ càng chứng minh điều đó.
“Nhưng anh vẫn muốn em, ngay cả khi anh không thể hứa với em bất cứ chuyện gì ngoài thời khắc hiện giờ?”
Miệng anh áp xuống miệng cô, và anh hôn cô với tất cả đam mê cùng cảm xúc họ vừa chia sẻ. Với tất cả những gì chưa bị vấy bẩn trong anh. Cô cảm thấy anh đang trao cho cô tất cả mọi thứ anh có. Thế vẫn là chưa đủ.
Nhưng cô không quan tâm. Cô đã từ chối người phụ nữ trong mình quá lâu rồi, người phụ nữ với những nhu cầu, một trái tim… và những hy vọng mà Tristan có thể đáp ứng.
“Anh muốn em hơn bất cứ điều gì. Nhưng nếu em không thể sống với những điều kiện đó, anh hiểu. Anh sẽ không gây khổ sở cho em hay bản thân anh bằng cách bắt em hiến dâng những thứ năm ngoài khả năng của em.” Anh chờ đợi, như đang nín thở, câu trả lời của cô.
Tình cảm và nhiệm vụ đấu tranh gay gắt. Nhưng cuối cùng đam mê đã thắng, lần đầu tiên sau nhiều năm. Chầm chậm, cô lùa những ngón tay vào tóc anh và nhích lại gần hơn.
“Em sẽ nhận bất cứ thứ gì anh có thể trao, chừng nào anh còn trao tặng nó,” cô thì thầm. “Em biết nó là một thỏa thuận của ma quỷ, nhưng em không thể chối từ.”
Sự nhẹ nhõm trong phòng như sờ thấy được. Nó lơ lửng trong không khí, hiện rõ trên mặt anh, cả trong sự đụng chạm của anh. Tristan xoay người đặt cô xuống bên dưới và cô đầu hàng trước đôi tay, miệng anh, trước những khoảnh khắc cô có thể đón nhận.
Bên ngoài chiếc giường này, cô sẽ tiếp tục tiến hành điều tra. Nhưng ở đây, bên anh, cô nguyện làm một người phụ nữ, người phụ nữ của Tristan.
Không phải một điệp viên.
*****
Tristan gõ tay ngón tay dọc theo bờ tường đá cao đến thắt lưng của sân hiên nhìn xuống khu vườn bên dưới, để tâm trí trôi lãng đãng trong khi những người khách uống trà và trò chuyện râm ran. Đây là một trong những sự kiện cuối cùng của cuộc tụ tập kéo dài nửa tháng. Anh khó có thể tin nó sắp kết thúc.
Anh quét mắt qua đám đông và tìm thấy Meredith. Anh bị mê hoặc bở dáng vẻ của cô, cách gương mặt cô sáng lên khi mỉm cười hay cười thành tiếng trước lời nói của người đối diện, hay cách cô đưa tay gạt sợi tóc bướng bỉnh khỏi khóe miệng quyến rũ.
Khi cuộc họp mặt kết thúc, anh tự hỏi liệu sự gắn bó của họ có kết thúc theo không. Anh đã thú thật là không thể cho cô một tương lai, nhưng biết đâu một khi anh hoàn thành công việc – điều sẽ xảy ra trong hai ngày tới – mọi chuyện sẽ thay đổi. Một khi nhiệm vụ này hoàn tất, anh có xứng đáng được hưởng chút hạnh phúc không? Thậm chí cha anh cũng không thể từ chối anh điều đó.
Còn bây giờ, anh tự an ủi mình với những ý nghĩ về một tương lai bớt xa vời hơn. Đêm nay, trên giường, anh với Meredith. Anh mỉm cười – nụ cười gần đây đã nở trên gương mặt anh thường xuyên hơn. Nụ cười Meredith đã trả lại cho anh.
“Trông cậu rất khác.”
Tristan giật mình trước tiếng nói của Philip vang lên ngay cạnh. Anh xóa sạch nét ngạc nhiên khỏi mặt và quay sang người bạn. “Khác ư? Cậu buồn cười thật. Tôi chẳng có gì khác cả.”
Philip nghiêng đầu. “Có đấy. Đến bây giờ tôi mới nhận ra. Cậu có vẻ thanh thản hơn.”
Tristan cau mày. Anh đã cố tách biệt những thay đổi trong tâm tư với cử chỉ bên ngoài, nhất là trước mặt Philip, bởi bạn anh vẫn tiếp tục nghi ngờ Meredith.
“Nếu có, thì là do chuyện với Devlin sắp kết thúc thôi. Những gì cậu cảm thấy chỉ là thế.”
“Không, nó còn hơn cả thanh thản.” Philip lắc đầu. “Trông cậu… hạnh phúc. Đã lâu tôi không thấy bộ dạng này của cậu.”
Tristan do dự khi thấy vẻ mặt Meredith thay đổi. Cô đã cảm thấy anh đang nhìn cô. Cô chầm chậm quay đầu về phía anh. Từ xa, anh thấy cô mỉm cười.
“Là cô ta.” Philip bước lùi lại. “Là Meredith Sinclair.”
“Không, cậu đang tỏ ra ngớ ngẩn đó.” Tristan khoanh tay lại và cố giữ cho mọi phản ứng không thể hiện ra mặt. “Tôi đã bảo cậu rồi, mọi ý tứ của tôi với Meredith chỉ là phô diễn, để đánh lạc hướng chú ý của Devlin.”
Lông mày Philip nhướng lên. “Cậu nói dối.” Tristan định mở miệng, nhưng bạn anh đã giơ tay ngăn lại. “Đừng chon vùi tất cả những gì cậu đã làm, cậu đã hy sinh, vì một người phụ nữ! Đặc biệt đó là một người chúng ta không chắc chắn có móc nối với Devlin hay không.”
Tristan siết chặt nắm đấm và cố hết sức để không phản ứng gay gắt. “Tôi biết cô ấy không liên kết với Devlin, Philip. Chỉ có cậu là mang mối nghi ngờ thôi.”
Philip chỉ tay xuống dưới. “Ngay lúc này cô ta sắp gặp gỡ tên khốn đó kìa.”
Tristan xoay người và thấy Meredith đang tiến lại gần Devlin thật. Nụ cười của cô xem ra rất chân thực, rồi cô bắt đầu nói chuyện với Devlin cứ như hắn là một người khách dự tiệc bình thường, không phải thứ ma quỷ trá hình. Nỗi tức tối bóp nghẹt cổ họng anh. Sao mà cô mù mờ về những nguy hiểm cô tạo ra từ những hành động của mình đến vậy.
Ngoại trừ… Tristan đã từng nói với cô ít nhất hai lần rằng đừng đặt chân vào đường đi của Devlin. Thực ra thì ra anh chưa giải thích lý do, nhưng tại sao cô không thể nghe lời chứ? Thế này có khác nào cô xem thường anh?
Ý nghĩ đó ngấm vào nhận thức của anh. Đó chính xác là điều Philip đang nói, chẳng phải sao? Rằng Meredith biết rõ về Devlin hơn mức anh muốn thừa nhận. Cô không sợ hắn vì cô liên kết với hắn.
“Không,” anh lẩm bẩm và xua ý nghĩ đó đi. Anh không muốn điều đẹp đẽ này trong cuộc đời mình bị hoen ố.
“Cậu không thể nhắm mắt trước khả năng đó chỉ vì cậu đang yêu,” Philip kiên quyết.
Những thớ thịt trên mặt Tristan sắt lại. Anh đã không cố gọi tên những cảm xúc mình dành cho Meredith, và bây giờ anh cũng không có ý định làm thế. Đó là một việc làm rồ dại khi mà anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Tốt nhất hãy cứ để nguyên quan hệ của họ như vốn có: một nguồn vui hiện tại chưa thể từ bỏ.
Thế nhưng, ý niệm anh yêu cô bây giờ dường như không còn quá xa lạ khi nó đã được nói ra.
Anh không buồn liếc mắt sang Philip khi tiếp tục theo dõi Meredith trò chuyện với Devlin. “Tôi hiểu những gì cậu đang nói, Philip, và tôi rất cảm kích trước những lo lắng của cậu. Hãy tin rằng tôi sẽ nghiêm túc xem xét chúng, dù tôi không tin Meredith lại kết giao với một tên như Augustine.”
“Vậy tại sao…” Philip mở miệng, nhưng ngưng lại khi Tristan giơ tay ngắt lời anh ta.
“Vài ngày nữa việc của chúng ta với Devlin sẽ kết thúc. Mong rằng tôi sẽ thu được kết quả đang tìm kiếm và có thể chấm dứt sự điên rồ này. Như thế, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.” Anh cau có khi dưới vườn Meredith cất tiếng cười. “Tương lai của tôi, dù nó là gì đi nữa, cuối cùng sẽ tỏ.”
*****
Cô không muốn làm việc này.
Meredith đang đứng cách Devlin khoảng một sải tay, thận trọng hòa theo những dòng đối thoại lịch sự lẽ ra khiến cô hài lòng và thích thú. Thay vào đó, cô lại rất hốt hoảng. Devlin để lộ chuyện gì đó buộc tội cho Tristan thì sao? Nếu hắn xác nhận những nỗi sợ hãi sâu xa nhất của cô thì sao?
Cô bặm môi lại trước ý nghĩ ấy. Cô ở đây chính là để tìm hiều chuyện đó, vậy mà cứ nghĩ đến cô lại sợ. Cô đã trượt dài khỏi sự huấn luyện. Charles, phu nhân M và các bạn cô sẽ thất vọng biết bao nếu họ thấy cô bây giờ, quá thiếu tự tin, lại sẵn sàng bỏ chạy nếu Devlin bắt đầu kể lể chuyện gì ám chỉ tới Tristan.
“Có gì không ổn sao, phu nhân thân mến?” Devlin hỏi bằng một giọng kéo dài trễ nải cho thấy hắn chán ngán cuộc sống bình thường. Một bộ dạng phổ biến trong cánh đàn ông giới quý tộc. Cung cách ấy cô càng đặc biệt khinh miệt hơn khi nó xuất hiện ở cái kẻ đã gây ra bao tai họa này.
“Không, không phải đâu, ông Devlin,” Meredith đáp với vẻ mặt mà cô hy vọng là na ná một nụ cười tươi tắn. Emily mới là bậc thầy ngụy trang, không phải cô, và hiện giờ cô khao khát có được tài năng của bạn mình để che giấu thân phận, cũng như những tình cảm thật trong lòng.
Devlin mỉm cười, và một lần nữa cô kinh ngạc trước mức độ điển trai của tên này. Rõ ràng người ta không thể phán xét một tên tội phạm căn cứ vào vẻ ngoài của hắn. Nếu ngoại hình lóa mắt của Devlin là thứ duy nhất để nói về hắn, thì hắn sẽ được coi như một vị thánh, chứ không phải loài ma quỷ.
“Vậy thì tôi rất mừng. Vẻ mặt cô như biểu lộ một nỗi buồn hay tức giận nào đấy.”
Cô thầm rủa mình. “Ồ, hoàn toàn không phải, ông Devlin. Tôi chỉ đang thích thú với một ngày như hôm nay thôi.” Cô vừa đưa mắt một vòng quanh khu vườn xinh đẹp vừa mỉm cười rạng rỗ. “Ánh nắng ấm áp chan hòa, khu vườn tràn đầy sức sống, cũng như mọi người ở đây. Làm sao tôi buồn hay tức giận cho được?”
“Tôi đã nghĩ có thể cô có chút bất hòa với chủ nhà của chúng ta.”
Meredith đờ người trước nụ cười bí hiểm cùng giọng nói lạnh tanh của hắn.
“Với chủ nhà của chúng ta?” cô lặp lại, chớp mắt một cách ngây ngô “Điều gì trên đời khiến ông nghĩ thế? Ngài ấy và tôi không có quan hệ đặc biệt nào mà?”
Devlin nhìn cô bằng cặp mắt chợt trở nên sắc bén. Vẻ buồn chán giả đò biết mất, thay thế bằng sự chăm chú khoái trá cho Meredith hay rằng hắn biết chuyện gì đó.
“Thật không?” hắn dài giọng, khoanh hai tay lại với một nụ cười ranh mãnh. “Có lẽ ông bạn quý Tristan đã chơi tôi một vố đau.”
Cô sững lại. Có phải hắn đang bỡn cợt cô?
“Tôi có mặt trong trò chơi của các ngài sao? Ồ, thưa ông, ông đã khiến tôi chú ý rồi đó.”
Hắn nhìn cô không nói không rằng trong một lúc, như đang cân nhắc nước đi tiếp theo trong một ván cờ phức tạp. “Cô biết Hầu tước Carmichael và tôi làm ăn chung với nhau.”
Cô gật đầu.
Devlin tiếp tục, “Khi đàn ông hợp tác với nhau trong những dự án bí mật và tế nhị như Hầu tước và tôi đã làm, thỉnh thoảng chuyện đó khiến họ trở thành bạn bè.”
Meredith cố không nhăn mặt. Sao mà cô ghét ngụ ý trong những lời tuyên bố có vẻ rất vô thưởng vô phạt của Devlin đến vậy. Những dự án bí mật và tế nhị. Giống như phản bội nhà vua? Và ý nghĩ Tristan gọi tên này là bạn khiến dạ dày cô nhộn nhạo.
“Tôi có thể thấy chuyện đó xảy ra thế nào,” cô thận trọng nói. “Nhưng tôi không hiểu làm sao lại có mình trong đó.”
“Chuyện gẫu giữa chúng tôi ấy mà, thưa cô. Cách đây không lâu ngài Carmichael có bảo tôi rằng bàn tay cô đã có chủ. Là anh ta.” Devlin quan sát cô, và cô gắng giữ gương mặt không biểu cảm. “Tôi nghĩ mọi người ở đây đều đã thấy hai vị trở nên thân thiết hơn từ khi chúng ta đến điền trang Carmichael. Nhưng chỉ vì hai người tìm thấy những điểm chung không có nghĩa giữa họ có mối dây ràng buộc. Vậy hãy nói tôi hay, thưa cô, có phải ông bạn tôi đang dùng lời nói dối để ngăn cản ý nguyện của tôi, hay chỉ là cô đang e lệ về tình ý của mình?”
Meredith khó khăn lắm mới thở được. Bảo Devlin rằng giữa cô và Tristan không hề có tình cảm thân mật nào sẽ giúp cô đánh giá được phản ứng của hắn trước lời nói dối của Tristan. Nó sẽ soi tỏ cho cô thấy mức độ quan hệ và sự dính líu giữa hai người đó. Và cho Devlin niềm hy vọng rằng sẽ có ngày cô chấp nhận những săn đón khó chịu của hắn cũng như mở rộng đường cho việc điều tra sau này.
Nhưng ý nghĩ của cô lang thang tới bức thư cô đã không ngăn chặn được. Tới những lời đe dọa Devlin thốt ra vào buổi tối cô nấp trong phòng hắn. Tiết lộ Tristan là kẻ nói dối chắc chắn càng đặt anh vào thế nguy hiểm hơn.
Cô soạn một vẻ mặt ngượng ngùng khi quay lại. “Ôi, ông thẳng thừng quá, ông Devlin.”
“Tôi xin lỗi, thưa cô. Thường thì tôi không nói năng bừa bãi vậy đâu, nhưng cả việc công việc tư của tôi đều phụ thuộc vào chuyện Carmichael có đang nói dối tôi hay không.”
Cô liếc hắn e thẹn. “Tôi chỉ ngạc nhiên vì ông đã biết thôi. Tôi không nghĩ Tristan lại công bố… mối quan hệ của chúng tôi, kể cả với bạn thân của anh ấy. Nó là một bí mật chỉ chúng tôi biết với nhau, cho đến lúc này. Nhưng anh ấy không nói dối ông đâu, ông Devlin.”
Lông mày Devlin nhướng lên. “Tôi không thể già vờ không suy sụp khi mà những hy vọng dành được trái tim một phụ nữ yêu kiều nhường này đã vỡ tan.”
Meredith bật ra một tiếng cười vui vẻ, dù chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi nỗi bực tức đã nghẹn lên trong cổ. “Tôi nghĩ ông sẽ không tiếc thương sự mất mát này được lâu đâu. Chắc chắn ở đây và London còn nhiều quý cô rất vui lòng bổ khuyết vào chỗ trống.”
Devlin nắm lấy tay cô. Mạch đập của cô tăng lên với nỗi sợ hãi đột ngột khi hắn đưa tay cô lên rồi đặt một nụ hôn phớt lên đó. Dù đeo găng, cô vẫn cảm thấy rõ mồn một sự ớn lạnh của môi hắn qua lớp găng bằng da dê. Nó như ngấm qua mọi long xương cô, và cô phải đấu tranh với thôi thúc muốn giật tay ra.
Cô mở miệng tính đáp lại, định củng cố thêm thông tin rằng giờ hắn sẽ thoải mái hơn cô, nhưng chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy cổ tay mình bị túm chặt.
Cô quay lại khi Tristan kéo cô rời khỏi chỗ Devlin lần thứ hai trong vòng mấy ngày và ngoắc tay cô qua cánh tay anh. Anh trừng trừng nhìn Devlin với ánh mắt nhắc cho Meredith nhớ anh có thể nguy hiểm ra sao. Sự đụng chạm của anh cũng cô nhớ đến những thứ khác.
Ham muốn.
“Meredith,” anh thốt qua kẽ răng, dù gần như không nhìn cô. “Tôi muốn đánh cắp em một lúc, nếu em có thể chịu được việc xa cách với ngài Devlin.”
Liếc nhìn Devlin qua khóe mắt, cô đáp, “Tất nhiên là được. Tạm biệt, ông…”
Nhưng Tristan đã kéo cô ra con đường nhỏ men theo khu vườn dẫn vào nhà và bất cứ cái gì đang đợi cô ở đó. Căn cứ vào vẻ tức giận rành rành trong ánh mắt long lanh và đôi môi mím chặt của anh, thì nó sẽ không vui vẻ gì.