Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 3



Nha Trang, 18/03/20

Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)

Dịch Ngưng Phù đối diện với tầm mắt lạnh nhạt của Dịch Thần Hi, mỉm cười nói: "Ba nói hôm nay sẽ nói tài xế chở chúng ta qua trường để điền nguyện vọng."

"Còn chuyện gì nữa không?"

Dịch Ngưng Phù cười thật ngây thơ, diện mạo của cô ấy thuộc loại thanh tú, ngũ quan không quá tinh xảo, nhưng lại tạo cảm giác ôn nhu như nước cho người khác, giọng nói cũng mềm mại: "Ba nói muốn chị điền nguyện vọng làm phát thanh viên giống tôi."

"Vì sao chị lại không muốn đăng kí chuyên ngành này chứ?"

Dịch Thần Hi nhấp môi, đôi mắt phượng lạnh lẽo nhìn Dịch Ngưng Phù, giọng nói khàn khàn: "Học trường nào?"

"Trường đại học S." Trên mặt Dịch Ngưng Phù vẫn luôn mang nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: "Chị có thể học chung một trường với em sao?"

Dịch Thần Hi cười lạnh một tiếng, đứng lên khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt Dịch Ngưng Phù, nhìn cô ấy từ trên cao xuống, so sánh với chiều cao một mét sáu của Dịch Ngưng Phù, chắc chắn là có ưu thế hơn người.

Khom lưng xuống, Dịch Thần Hi nhìn nụ cười trên mặt cô ấy, nhẹ nhàng cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Đương nhiên là có thể, chỉ cần là yêu cầu của em, có bao giờ chị phản bác sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, Dịch Ngưng Phù kinh ngạc hết sức, Dịch Thần Hi dùng một tay đẩy người ra khỏi phòng mình: "Sau này không có sự cho phép của tôi, cô vào phòng tôi thêm lần nào nữa tôi sẽ đẩy cô thêm một lần!"

"Phanh" một tiếng, Dịch Thần Hi đóng cửa phòng bang lên một tiếng, khiến cho mọi người dưới lầu đều sửng sốt.

Năm phút sau, ba Dịch lên lầu, hung hăng dạy dỗ Dịch Thần Hi một lúc lâu. Ngày hôm sau, sau khi đăng ký nguyện vọng xong, Dịch Thần Hi liền đi qua nhà bà ngoại.

Ở chỗ này, Dịch Thần Hi lại thấy Hạ Xuyên thêm một lần nữa.

- ------------

Nhà bà ngoại của Dịch Thần Hi ở bên Nam Khu, từ nhỏ cô đã sống ở bên này, cũng quen biết rất nhiều hàng xóm quanh đấy.

Cho nên lúc bà ngoại nói cô qua nhà bên cạnh để mượn nước tương, Dịch Thần Hi vô cùng sung sướng chạy ra phía cổng, hướng về phía nhà người hàng xóm cách vách.

Bước vào nhà, Dịch Thần Hi liền lớn tiếng gọi lớn: "Bà ơi, bà ngoại con nhờ con qua đây mượn..." Lời nói còn chưa dứt lời, Dịch Thần Hi liền ngây ngẩn nhìn người con trai đứng ngay cửa, cô chớp chớp mắt, không thể nào phản ứng kịp.

Hạ Xuyên nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cô, khác hẳn với sự vui vẻ ban nãy, nhướng mày nhìn chằm chằm cô, giọng điệu ngả ngớn: "Ồ, là em à."

Dịch Thần Hi nhíu mày, trừng mắt anh: "Anh là ai?"

Hạ Xuyên chỉ về phía sau: "Em tìm ai?"

"Bà Dương ạ."

Hạ Xuyên gật đầu: "Đó là bà ngoại anh."

Dịch Thần Hi nhìn chàng trai trước mặt, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra được một người: "Anh chính là cháu trai học đại học quốc phòng của bà Dương sao?"

Nghe vậy, Hạ Xuyên cong môi cười một tiếng, nghiêng người để cô tiến vào: "Em tới tìm bà anh có chuyện gì không?"

"Mượn chai nước tương ạ."

Hạ Xuyên: "..."

Anh quẹo vào phòng bếp cầm lấy chai nước tương đưa ra cho cô, "Bà ngoại anh vừa mới ra ngoài, em cầm lấy dùng trước đi."

Dịch Thần Hi gật đầu, "Em cảm ơn anh."

"Không có gì."

Hạ Xuyên dừng một chút, liếc nhìn cô, trong mắt nghiền ngẫm suy nghĩ: "Anh muốn nhắc nhở em một chuyện."

"Anh nói đi." Thái độ của anh với cô rất tốt, hơn nữa Hạ Xuyên lớn lên còn rất đẹp trai, thái độ của Dịch Thần Hi nhanh chóng vui vẻ lại, không có biện pháp mà, từ nhỏ cô đã không có sức chống cự với quân nhân.

Hạ Xuyên khom lưng tới gần cô, hạ thấp giọng nói của mình, nói bên tai cô: "Về sau em không nên tùy tiện nhìn chằm chằm chân của đàn ông như vậy, sẽ có chuyện đó."

Dịch Thần Hi: "!!!"

Cô đỏ mặt phản bác: "Ai nhìn chằm chằm chân anh chứ!"

Hạ Xuyên nhướng mày, nhắc nhở cô: "Lần trước ở đầu ngõ..." Lời nói còn chưa nói hết, Dịch Thần Hi - người nhìn chân đàn ông cả nửa ngày, thẹn quá hóa giận, liền đẩy chai nước tương lại vào người Hạ Xuyên, trừng mắt mắng anh: "Đồ lưu manh!"

Nói xong, cô cũng mặc kệ Hạ Xuyên ở sau lưng phản ứng như thế nào, nổi giận chạy đùng đùng về nhà.

Tối đó, Dịch Thần Hi ăn cơm tối cùng ông bà ngoại, bởi vì thiếu nước tương, màu sắc món ăn nhìn qua vô cùng nhạt nhão, ăn cũng không có mùi vị gì.

Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên vốn dĩ không quen biết, bỗng dưng lại gặp nhau.

Chỉ là từ sau ngày hôm ấy, Dịch Thần Hi không còn nhìn thấy Hạ Xuyên nữa, theo như lời bà ngoại của cô, hình như anh tới quân doanh rồi. Cô cũng không để ý, tiếp tục ở nhà bà ngoại chơi, ban ngày ra ngoài chơi, buổi tối đi bộ cùng hai người lớn tuổi, thoải mái còn hơn ở nhà mình.

Trong nháy mắt, đã tới tháng chín.

- --------------

Nắng ngày hè gắt gao, đặc biệt ngày khai giảng còn vô cùng nóng nực, chiếu vào từng người, giống như muốn nung chảy toàn thân vậy.

Dịch Thần Hi không đi cùng Dịch Ngưng Phù, cô cùng Trình Noãn Noãn tới trường học, nhưng điều khiến cô khó chịu nhất là, cô được phân cùng lớp với Dịch Ngưng Phù. Đối với Dịch Thần Hi mà nói, đây là một tin sét đánh.

"Thần Hi." Trình Noãn Noãn đẩy đẩy cánh tay cô, cũng thấy được cái tên kia, "Đừng buồn mà, đại học không giống cấp ba đâu, ngoại trừ chương trình học giống nhau, thì còn lại đều là do sinh viên tự quyết."

Dịch Thần Hi nhìn chằm chằm cái tên kia, xoa xoa đôi mắt đang ửng đỏ của mình: "Điều mình lo chính là cậu ta cố ý như vậy."

"Không đâu, chuyện chọn lớp là vô tình thôi."

Nghe vậy, Dịch Thần Hi sống không còn gì luyến tiếc nói: "Mình chỉ hy vọng, đừng phần chung ký túc xá."

Trình Noãn Noãn vỗ vỗ bả vai cô, nhỏ giọng nói: "Không đâu, nếu thật sự phải ở chung, chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở."

"Được thôi."

......

Thủ tục nhập học không đơn giản, nhưng cũng không quá khó, không bao lâu sau Dịch Thần Hi cùng Trình Noãn Noãn đã hoàn thành, may mắn nhất chính là hai người ở chung ký túc xá, Dịch Thần Hi không ở chung ký túc xá với Dịch Ngưng Phù, đây là chuyện vui vẻ nhất Dịch Thần Hi cảm nhận được.

Dọn dẹp lại hành lý, trải giường đệm, hai người ra ngoài ăn cơm tối sau đó tách nhau về lớp, ngày đầu tiên nhập học, mỗi lớp đều phải thông báo quy định, thuận tiện nói đến chuyện đi quân huấn của ngày hôm sau.

Ngày thứ hai, sinh viên năm nhất đi quân huấn.

Bởi vì Dịch Thần Hi khá cao, tạm thời bị xếp phía sau, mọi người đều ồn ào nhốn nháo, vô cùng tò mò với vị huấn luyện viên sắp tới.

Nghe nói huấn luyện viên là sinh viên năm bốn đại học quốc phòng, còn rất đẹp trai, dáng vẻ vô cùng cao ráo, dáng người cũng tốt, còn có tám khối cơ bụng... Dịch Thần Hi đứng ở đằng sau nghe được, không tiếng động cong cong môi.

Những thứ này quân nhân nào cũng có, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là... Tính tình của huấn luyện viên quân huấn không tốt, cô cũng không mong chờ lắm.

Đột nhiên, mấy bạn đang đứng xếp hàng cũng nhau bỗng hét lên, chỉ về hướng người mặc trang phục màu oliu: "A a a a a đó có phải là huấn luyện viên của chúng ta không?"

Giáo viên phụ đạo nhìn qua đó, dở khóc dở cười: "Đúng vậy."

Dịch Thần Hi nghe tiếng động xung quanh, cũng tò mò ngẩng đầu nhìn qua đó, vừa đúng lúc tầm mắt người đàn ông đối diện cũng nhìn qua đây. Nhìn thấy cặp mắt mang theo ý cười xấu xa kia, Dịch Thần Hi chật vật di chuyển tầm mắt mình.

Vì sao huấn luyện viên quân huấn của cô lại là anh chứ?

Hạ Xuyên bước tới, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, đôi tay rũ ở hai bên sườn, lười biếng đi tới, vừa dừng lại khóe môi liền thu lại nụ cười, cả người thoạt nhìn đứng đắn không ít. Đối diện với tầm mắt chính trực lạnh thấu xương ấy, khiến cho một đám sinh viên lần đầu tiên tiếp xúc với thể loại huấn luyện viên này ngao ngao kêu to.

Đặc biệt là nữ sinh, sự vui mừng trên mặt thể hiện rất rõ ràng, các cô hi vọng có huấn luyện viên đẹp trai, thật sự có rồi!!

Hạ Xuyên cong cong khóe môi, liếc nhìn xung quanh một vòng, gật đầu chào hỏi cả lớp: "Chào mọi người, tôi chính là huấn luyện viên quân huấn của các bạn, Hạ Xuyên..." Giọng Hạ Xuyên trầm thấp, nghe rất có sự hấp dẫn, mê hoặc người khác.

Dưới ánh nắng chói chang, nghe giọng nói của anh, khiến cho người khác có cảm giác muốn đi vào giấc ngủ.

"Hôm nay chúng ta chỉ học động tác nghỉ nghiêm đơn giản, lưng thẳng đứng..." Hạ Xuyên nói, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng, nhìn về một học sinh nam mới vừa cử động thân mình: "Không phải tôi đã nói không được lộn xộn sao?"

Sinh viên cả lớp lặng ngắt như tờ, ngày đầu tiên đi học cũng chính là buổi sáng quân huấn đầu tiên, nhiều người đều chịu không nổi.

Thời gian tiếp theo, nhiệm vụ Hạ Xuyên đưa ra cho cả lớp không nhiều, chỉ là một ít hạng mục công việc bình thường trong quân huấn, thỉnh thoảng sẽ cho cả lớp mười phút nghỉ ngơi, Dịch Thần Hi bị nắng chiếu vào, mặt nhanh chóng đã bị ửng đỏ, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng, mọi động tác đều được thực hiện vô cùng tốt.

Hạ Xuyên không khỏi chú ý đến cô nhiều một chút.

Buổi sáng huấn luyện, mọi người đều thất thần, ai cũng sẽ có sai phạm, nhưng Hạ Xuyên nể tình là ngày đầu tiên nên cũng không yêu cầu quá gắt gao. Ít nhất là trong suy nghĩ của Dịch Thần Hi, yêu cầu huấn luyện của Hạ Xuyên có chút phóng khoáng, nếu không hẳn cả lớp đã mệt mỏi đến nỗi không nói nên lời mới đúng.

Nhưng ở khoảng thời gian huấn luyện tiếp theo, Hạ Xuyên càng thêm khó tính, khiến cho vài nữ sinh không kiên trì nỗi phải xin nghỉ, thật ra Hạ Xuyên vẫn rất kiên nhẫn, anh sẽ từng bước từng bước điều chỉnh lại động tác của từng người, đến trước mặt Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, cong môi cười: "Biểu hiện không tồi."

Dịch Thần Hi: "....."

- --------

Một ngày quân huấn rốt cuộc cũng kết thúc, đến buổi tối, vẫn là thời gian của huấn luyện viên.

Dịch Thần Hi nhận ra được một bạn học, Trương Bích Lam, hai người ở chung một ký túc xá, cho nên khá quen thuộc.

"Thần Hi, tới đây ngồi đi."

Dịch Thần Hi nhìn chỗ của Trương Bích Lam, có chút kinh ngạc: "Bàn đầu sao?"

"Ở phía sau đều bị chiếm hết rồi, chúng ta ngồi bàn đầu đi."

"Được thôi."

Dịch Thần Hi vừa mới ngồi xuống, Hạ Xuyên liền ngẩng đầu bước tới, vừa tiến vào ánh mắt đầu tiên anh nhìn chính là Dịch Thần Hi, hai người liếc nhau, Dịch Thần Hi chột dạ cúi đầu xuống, sau sự kiện nước tương lần trước, cô dám cam đoan Hạ Xuyên sẽ không quên, nếu không đã không nhìn cô cả ngày bằng ánh mắt quỷ dị như vậy.

Buổi tối tương đối nhẹ nhàng, huấn luyện chỉ nói chuyện phiếm với cả lớp, đây cũng là cách để rút ngắn khoảng cách giữa huấn luyện viên và học sinh, bạn bè trong lớp đều học chuyên ngành phát thanh viên, cho nên hỏi rất trực tiếp, cơ bản đều muốn những chuyện bát quái.

Từ tuổi của Hạ Xuyên, chiều cao, cân nặng, thành tích, đến chuyện trong trường quốc phòng, cái gì cũng hỏi tới, sau đó có một bạn nữ lá gan lớn liền hỏi: "Huấn luyện viên, thầy có bạn gái chưa ạ!"

Cả lớp đồng loạt nhìn về phía Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi cũng không ngoại lệ, chủ yếu là cô có chút tò mò, người như Hạ Xuyên sẽ tìm mẫu bạn gái như thế nào.

Hạ Xuyên nhướng mày, nhìn mọi người: "Muốn biết sao?"

"Muốn ạ!"

"Chưa có." Hạ Xuyên cũng không thừa nước đục thả câu, liền nói đáp án cho cả lớp.

"Vậy huấn luyện viên thích người như thế nào?"

Hạ Xuyên cong cong khóe môi, đối diện với một đôi mắt vô cùng tò mò, chớp mắt nói: "Đẹp."

Mọi người: "Ài!"

"Huấn luyện viên, thầy cũng quá nông cạn rồi."

"Đúng vậy."

Cả lớp mồm năm miệng mười nói, nhưng Hạ Xuyên cũng không phản ứng mất, tiếp tục đùa giỡn với cả lớp.

Dịch Thần Hi chống cằm nhìn chằm chằm một lúc, mới thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói thầm:

"Không tin."

"Bạn học này, em nói cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.