Những chuyện sau khi Dịch Thần Hi rời đi, Hạ Xuyên không muốn cô trải qua một chút nào.
Sau khi cô đi chưa được một ngày, Nam Sudan mưa thường xuyên, bởi vì đây là quốc gia nghèo, không có nhiều biện pháp phòng chống lũ lụt, cho nên lũ cuốn nói đến là đến, không hề có dự báo trước.
Trước khi nước ngập khắp mọi nơi, tất cả mọi người vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc.
Lúc đầu phe chính phủ và phe đối địch đều đã chuẩn bị vũ trang để bắt đầu cuộc chiến, nhưng vì lũ lụt, mà nghỉ chiến hoàn toàn.
Bọn họ lúc ấy dù có trang bị vũ khí đến mấy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên tai xảy ra.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phòng ngừa, dân tị nạn quá nhiều, bây giờ Hạ Xuyên nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, đều cảm thấy đôi mắt có chút đỏ.
Khi ấy vết thương vẫn chưa lành, ngập lụt xảy ra anh bị đưa đến đại sứ quán, còn nhóm Chu Tinh Vũ, cho dù đã mất đi rất nhiều đồng đội,nhưng vẫn không quên, cứu càng nhiều người càng tốt, trợ giúp rất nhiều dân tị nạn.
Nước lan ra quá nhanh, nửa tháng sau, toàn bộ Juba bị ngập hơn phân nửa, dân tị nạn có mặt ở đấy trôi giạt khắp nơi, bởi vì không có nơi nào lánh nạn. Sau đó...... Hạ Xuyên thật sự không muốn nhớ lại những chuyện sau đó.
Quá thảm khốc, có đôi khi anh còn hy vọng những ký ức ấy không bao giờ xuất hiện nữa.
Nghe mọi người nhắc lại chuyện đó, bây giờ có thể cảm thấy rất bình thường, nhưng chỉ những người đã trải qua rồi mới biết sự việc ấy đau khổ thế nào.
......
Dịch Thần Hi muốn thoát khỏi tay Hạ Xuyên, nhưng lại bị anh gắt gao nắm chặt, cô dẫm chân Hạ Xuyên ở dưới gầm bàn, trừng mắt nhìn anh: "Anh buông em ra."
"Không buông."
Dịch Thần Hi cắn môi, đôi mắt tràn đầy tức giận, nhỏ giọng cắn răng gọi anh: "Hạ Xuyên!"
Hạ Xuyên cười nhẹ ra tiếng, ở sát bên tai cô đáp: "Anh ở đây."
"......"
Dịch Thần Hi mím môi trầm mặc, giãy giụa một hồi lâu, động tĩnh của hai người ở bên này cũng hấp dẫn ánh nhìn của những người khác, cô khụ một tiếng, cúi đầu, che giấu những biểu cảm trong ánh mắt, cô từ bỏ.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Giọng Hạ Xuyên trầm thấp vẫn luôn ở bên tai, làm cô có cảm xúc khác thường.
Đã bao lâu rồi, hai người mới thân mật cùng nhau ngồi ăn như vậy, tay nắm chặt lấy nhau, sự ngọt ngào này đã lâu rồi cô chưa cảm nhận lại.
Dịch Thần Hi ngừng một chút, nhỏ giọng ừm một tiếng, cũng không quản bàn tay đang nắm chặt của Hạ Xuyên nữa, cúi đầu ăn.
Chiều hôm nay, Hạ Xuyên đã đưa trà sữa với đồ ngọt, nên bây giờ cô không quá đói, chỉ là muốn vui đùa cùng mọi người, những gương mặt tươi cười trước mắt cô, đều quá thu hút, bọn họ đều là những quân nhân ưu tú nhất.
Nghe bọn họ nói đến chuyện xảy ra lúc ấy, trên mặt mỗi người đều có chút khổ sở, là quân nhân, nên từ trước đến nay bọn họ không ngại gian khổ, gian nan nào cũng đã trải qua, nhưng điều bọn họ khó chịu nhất chính là không thể trở về cùng những đồng đội đã hi sinh.
Không khí trên bàn ăn đầy áp lực, cuối cùng vẫn là Chu Tinh Vũ không chịu nổi bầu không khí này, cậu lau nước mắt, nhìn mọi người ồn ào nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ chúng ta đều đã trở về, vẫn phải tiếp tục tiến lên phía trước, chị Thần Hi và chị Chu Ảnh đều có mặt ở đây, chúng ta uống rượu đi."
"Nào nào, mọi người cùng nhau uống rượu."
"Em kính chị Thần Hi và chị Chu Ảnh."
Dịch Thần Hi cười cười, cong khóe miệng, dùng tay trái cầm lấy một lon bia, mặt mày tràn đầy nhu hòa: "Là hai người chúng tôi nên kính các cậu mới đúng, mọi người vất vả rồi."
Chu Ảnh cũng vội vàng nói: "Ai cũng khó khăn cả, cảm ơn mọi người đã chăm sóc bọn tôi." Ngừng một chút, Chu Ảnh nói: "Cũng cảm ơn các cậu đã quay trở về."
Hai người bọn cô đều đứng lên, Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn chăm chú bàn tay cô đang bị mình nắm lấy, cùng đứng lên, ai cũng gặp khó khăn, nhưng không một ai nhắc tới chuyện ấy, nhưng lúc này đây nhìn những gương mặt quen thuộc, những người bạn đã cùng mình trải qua rất nhiều điều, bọn họ không khỏi ngậm ngùi, nói nhiều một chút.
Sức ăn của quân nhân rất khỏe, Dịch Thần Hi đã sớm biết đến, nhưng nhìn một bàn đầy ắp trước mặt, hết một mâm lại một mâm thịt nướng bưng lên, cô thật sự bội phục. Nghĩ đến những chuyện đó, trong lòng Dịch Thần Hi cũng chua xót, không nhịn được muốn uống chút rượu.
Hạ Xuyên nhíu mày nhìn cô: "Uống ít thôi."
"Ai cần anh quản." Cô giận dỗi đáp lại.
Hạ Xuyên bất đắc dĩ xoa mi tâm, nặng nề nói: "Uống say rồi thì người khó chịu là em thôi"
Dịch Thần Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái: " Em vẫn muốn uống." Lâu lắm không có thả lỏng được như vậy.
Cuối cùng, Hạ Xuyên vẫn không quản được cô.
Chờ đến khi tan cuộc, mọi người đều say, Hạ Xuyên giúp bọn họ gọi hai chiếc xe, còn Chu Tinh Vũ đưa Chu Ảnh về nhà, sắp xếp xong, anh mới đỡ sâu rượu trước mặt đi.
——
Trong tay Dịch Thần Hi còn nắm chặt một chai bia, không muốn buông tay.
Hạ Xuyên bất đắc dĩ nhìn cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Em buông ra trước đi, đây là chai không mà."
"Em muốn uống tiếp." Hai má cô đỏ ửng, trong màn đêm đặc biệt thấy rõ, cô hơi híp mắt nhìn Hạ Xuyên, vươn tay ôm lấy cổ anh, lẩm bẩm nói: "Vì sao anh......"
Hạ Xuyên rũ mắt, im lặng chờ cô nói.
Dịch Thần Hi đột nhiên cười tự giễu, một câu cũng chưa nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, có rất nhiều lời đã tới bên miệng rồi, nhưng lại không biết nói ra như thế nào.
Hai người một trước một sau rời đi, Hạ Xuyên nhíu mày nhìn thân người cô lung lay, nhanh chóng tiến lên dùng một tay ôm cô lại, nhìn chăm chú vào cô: "Anh đưa em về nhé?"
"Dạ." Cô không say hoàn toàn, chỉ đang giả bộ một phần thôi.
Hạ Xuyên đứng ở ven đường vẫy một chiếc xe, hai người lên xe sau đó đọc địa chỉ.
Vừa lên xe, Dịch Thần Hi liền có chút không an phận, cô nhìn người bên cạnh, trong lòng dâng lên sự xúc động, đầu nóng lên, cả người cô liền nằm bò trên lòng ngực Hạ Xuyên.
Cả người Hạ Xuyên cứng đờ, kinh ngạc nhìn cô: "Tiểu Bảo." Anh duỗi tay đẩy Dịch Thần Hi cách xa mình một chút, trên người cô trừ mùi rượu, còn có mùi hương thân thể thoang thoảng quanh mũi, trong lúc nhất thời làm anh hoàn toàn không phản ứng kịp.
Nhưng Dịch Thần Hi cố tình nằm trên lòng ngực anh, còn không an phận cọ cọ đầu nhỏ ở trước ngực, châm ngòi ngọn lửa trong lòng anh.
Đôi tay kia còn vuốt ve lung tung, ánh đèn bên trong xe lúc sáng lúc tối, ngoài cửa sổ lộ ra những hình ảnh loang lổ, ngẫu nhiên có một hai tia sáng len vào, hầu kết Hạ Xuyên chuyển động lên xuống, nhìn cô gái trước mặt, kiềm nén ngọn lửa trong lòng, chỉ còn một chút thôi sẽ bùng cháy lên.
Anh ấn bàn tay lộn xộn của Dịch Thần Hi, giọng nói khàn khàn.
"Em ngồi yên đi."
Dịch Thần Hi nhíu mày nhìn, ban đầu cô chỉ hơi say, nhưng bây giờ không khác những người đã say rượu là mấy. Hai tròng mắt ươn ướt, ủy khuất nhìn Hạ Xuyên, như là lên án anh, vì sao không cho cô sờ.
"Nóng quá." Dịch Thần Hi lẩm bẩm, dùng sức muốn thoát khỏi tay Hạ Xuyên, muốn sờ mặt và thân thể lạnh lẽo của anh, liền tự mình cọ nhiệt độ.
Tài xế ngồi phía trước thỉnh thoảng nhìn hai người một cái, chỉ cảm thấy khổ mà không thể nói...... Cặp đôi yêu nhau này cũng quá làm khó một tài xế già không thể về nhà ôm vợ lúc nửa đêm rồi...Suy nghĩ tới đây, tài xế già liền chạy nhanh, chỉ cầu nguyện có thể nhanh đến nơi họ muốn tới.
Mười phút sau, Hạ Xuyên bị Dịch Thần Hi sờ đến nóng hết cả người, nghe tài xế có chút nói lắp bắp nói: "Đến nơi rồi."
Anh vội vàng cởi áo khoác, cầm ở trong tay, thuận thế ôm Dịch Thần Hi, tính tiền sau đó mới kéo cô đi đến khu chung cư, bảo vệ đã quen mặt Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên cũng đã tới một lần, hỏi Dịch Thần Hi hai câu, hai người thuận lợi được cho vào.
Vào đến khu nhà, Dịch Thần Hi lại không an phận lần nữa..
Ôm Hạ Xuyên cọ cọ, không muốn đi về phía trước. Tóc cô dính trên cổ Hạ Xuyên, thỉnh thoảng tung bay theo cơn gió, khiến làn da anh có chút ngứa, lửa từ bụng lan tràn ra, lý trí của anh đã hoàn toàn biến mất khi phải đối mặt với cô.
Hạ Xuyên cảm thấy, sớm hay muộn mình cũng thua trong tay cô thôi
Anh cắn chặt răng, dùng một tay ôm cô lên: "Đừng lộn xộn nữa, nếu không anh ném em xuống đấy."
Không biết có phải Dịch Thần Hi nghe hiểu hay không, cô rất ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực Hạ Xuyên, không dám xằng bậy. Nhưng cô chỉ yên lặng được mười phút, vào đến thang máy, Dịch Thần Hi liền bắt đầu lộn xộn tiếp.
Cô cọ ngực Hạ Xuyên, hé miệng cắn cằm anh một ngụm, còn ngây ngốc cười: "Chỗ này của anh cứng quá." Cô nhíu nhíu mày, lại hôn chỗ khác của Hạ Xuyên, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên hôn hầu kết anh...... Mới vừa hôn xong, chớp mắt một cái Hạ Xuyên liền cúi đầu hôn cô.
Ban đầu anh vẫn luôn chịu đựng, kiềm chế...... Người trước mắt là một con ma men, không thể làm bậy. Nhưng bây giờ...... Anh không thể chịu được sự kích thích của cô nữa.
Hai người ở thang máy hôn nhau, không gian kín trong thang máy nhất thời trở lên chật chội.
Hô hấp hai người đan xen triền miên bên nhau, dựa gần sát...... Tâm trí cả hai đều có chút hỗn loạn. Thang máy tới nơi, Hạ Xuyên đỡ bả vai cô, hai người ôm nhau ra thang máy, đứng trước cửa, Hạ Xuyên mới buông cô ra, giọng khàn khàn, ở bên tai cô hỏi: "Chìa khóa đâu."
Dịch Thần Hi mơ hồ đáp: "Trong túi xách."
Hạ Xuyên tìm ra chìa khóa, mở cửa ra. Mắt Dịch Thần Hi lóe lên, bị gió thổi cũng tỉnh táo không ít, cô ngước mắt nhìn về phía Hạ Xuyên, đôi mắt ướt dầm dề, đặc biệt quyến rũ.
"Hạ Xuyên." Cô nhỏ giọng kêu, vươn ra ngón tay nhéo cằm Hạ Xuyên một cái, giảo hoạt cười nói: "Muốn vào nhà em không?"
"......"
Hạ Xuyên nhìn chăm chú vào cô, hầu kết chuyển động, cười nhẹ: "Hết say rồi à?"
Dịch Thần Hi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào anh: "Nếu uống say, anh sẽ làm gì em sao?"
"Làm không được." Hạ Xuyên nhìn cô cười tự giễu, "Anh không muốn làm gì với một con ma men cả."
Nếu Dịch Thần Hi không đụng chạm thân thể anh, Hạ Xuyên đúng là không có ý xấu nào. Nhưng cô lại cố ý, toàn thân anh đều bị nhóm lửa, không kiềm nén được.
Nhưng chuyện tối nay anh làm, cũng chỉ trong giới hạn hôn cô, cho dù Dịch Thần Hi không tỉnh, Hạ Xuyên cũng sẽ không đi quá giới hạn. Mối quan hệ giữa hai người hiện tại chỉ có thể hôn môi. Nếu tiếp tục, Hạ Xuyên cũng không làm được, ánh mắt anh nặng nề nhìn Dịch Thần Hi, ngừng một chút nói: "Tỉnh rồi?"
Dịch Thần Hi dựa cửa, ngước mắt nhìn chằm anh: "Vào đi."
Hạ Xuyên lắc đầu, cong khóe miệng nói: "Em tỉnh rồi thì anh không vào nữa."
Nghe vậy, cô nhanh chóng sửa lại: "Chưa tỉnh."
"......"
Bóng đêm bao trùm mọi vật, mấy phòng ở xung quanh tiểu khu đều đang sáng đèn, ấm áp dào dạt.
Hạ Xuyên nhìn chằm chằm cô thật lâu sau, cười thấp giọng nói: "Ừ, em chưa tỉnh."
——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Viết cho mọi người một đoạn kịch:
Sau khi Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên yêu đương lại với nhau, cô phát hiện anh đã thay đổi rồi.
Ở Nam Sudan bốn năm...... Sau khi trở về nước, thể lực của anh còn mạnh mẽ hơn.
So với trước kia mà nói...... Bây giờ mới thật sự lợi hại.
Một ngày nào đó, Dịch Thần Hi xoa eo từ trên giường ngồi dậy, đúng lúc Hạ Xuyên thay quần áo, cô nhịn không được nhìn xuống dưới, nhìn chằm chằm anh vài giây, nói thầm một câu: " Sao thể lực anh lại trở nên tốt như vậy?"
Hạ Xuyên dừng một chút, rũ mắt nhìn cô đánh giá: "Là do thể lực em kém thôi."
"Nói bậy." Dịch Thần Hi liền tỏ vẻ không phục, cô cảm thấy bản thân khá tốt, "Thể lực em vẫn luôn tốt."
Hạ Xuyên gật gật đầu, không để ý ừ một tiếng: "Vẫn là quá kém." Tiếp tục nói: "Buổi tối anh sẽ vận động với em."
Dịch Thần Hi nói lắp một chút, trong đầu hiện lên những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, chớp chớp mắt hỏi: "Loại vận động nào?"
Hạ Xuyên: "......"
Anh nhìn chằm chằm người còn nằm ở trên giường, cười cười đi tới chỗ cô, nói: "Vận động trên giường."