Long phủ rốt cuộc thâm sâu tới đâu, Tập Uyển Bội ở cùng Bảo Nhi hơn nửa tháng cũng không hiểu rõ được.
Trên thực tế, ngay cả tiểu cô nương này nàng ta cũng không hiểu hết được.
Nếu nói Bảo Nhi ngu dốt thì đôi khi nàng lại thông minh lanh lợi khiến người khác líu lưỡi. Nếu nói nàng thông minh thì đôi khi lại ngốc khiến người ta chỉ biết vỗ ngực liên tục. Hơn nữa cách nhìn vấn đề trọng tâm của nàng luôn luôn khác biệt so với người khác.
Chẳng hạn như một lần các nàng thương lượng hành trình ngày tiếp theo, trèo đèo lội suối, lại còn phải qua sông. Tập Uyển Bội tính toán đoạn đường này sẽ vất vả, cũng không biết có đủ sức khỏe hay không, ở bờ sông nếu không tìm thấy đò, có lẽ các nàng sẽ không đủ thời gian vượt qua, e rằng phải qua đêm bên ngoài. Nhưng điều Bảo Nhi quan tâm không phải là những thứ này, nàng bận suy nghĩ mua bao nhiêu đồ và mang bao nhiêu nước thì trên đường mới không bị đói.
Tập Uyển Bội thầm nghĩ cô nương này thực sự ngu ngốc, nếu lộ trình không tốt, việc phải qua đêm bên ngoài chắc chắn nghiêm trọng hơn vấn đề ăn uống.
Nhưng khi nàng ta mới cảm thấy nàng ngu ngốc, thì tới dưới chân núi, nha đầu Bảo Nhi kia lại không vội vàng leo núi, nàng di chuyển xung quanh ngọn núi, tìm được gia đình thợ săn, mở miệng gọi đại nương đại thúc, làm cho họ vui vẻ. Thế mà họ lại không đi săn, kiếm củi nữa mà lại đưa Bảo Nhi vượt núi, sau đó tìm người quen chèo thuyền đưa bọn họ đi.
Lần này Tập Uyển Bội cảm thấy tiểu nha đầu này thực sự nhanh trí.
Những chuyện ngoài dự tính của nàng ta cũng không ít, dù sao nàng ta cũng không hiểu nàng, nàng ta không dám liều lĩnh hành động.
Một lúc sau, các nàng gặp sơn tặc.
Là người lâu năm trên giang hồ, tất nhiên Tập Uyển Bội không để những loại tiểu tặc này vào trong mắt, nhưng trong lòng nàng ta vẫn có chút đề phòng. Lần trước nàng ta mắc bẫy bị hạ độc, buộc phải vào thanh lâu, suýt nữa thì bị bọn chúng làm nhục, vốn là do có người giả trang thành vợ chồng tiều phu, nàng ta không để ý, kết quả là đã trúng chiêu.
Hiện tại đi nửa đường gặp tặc tử, nàng ta vẫn xốc lại mười phần tinh thần để đáp trả.
Nàng ta nghĩ nếu người bình thường thì sẽ đều có phản ứng như nàng ta.
Nhưng Bảo Nhi thì không.
Lần đầu tiên Bảo Nhi gặp sơn tặc nên rất tò mò. Nàng chờ sơn tặc hô hào khẩu hiệu, nhưng lũ sơn tặc lần này lại không làm, bọn chúng chỉ vác đao với vẻ mặt hung hãn ngăn cản các nàng.
Bọn chúng không hô hào, Bảo Nhi lại hỏi: "Các ngươi chính là sơn tặc sao?"
"Nhảm nhí." Trong lòng lũ sơn tặc cảm thấy vô cùng quái dị, loại người nào mà bọn chúng chưa từng cướp giật, đánh thắng hoặc thua, cướp thành công hoặc bị đánh phải bỏ chạy đều có. Nhưng bọn chúng chưa từng gặp kẻ nào còn nói chuyện phiếm với chúng như vậy.
"Nói như vậy thì hẳn là sơn tặc rồi." Bảo Nhi cảm thấy từ "Nhảm nhí" hẳn là câu trả lời mang ý khẳng định."Nhưng vì sao các ngươi không tự giới thiệu, không nói các ngươi muốn làm gì, như vậy người khác sao có thể hiểu ý các ngươi muốn như thế nào?"
"Dao găm đã cầm ở đây mà còn phải nói sao?" Một tên sơn tặc lớn tiếng quát, trong lòng có chút cáu kỉnh, tiểu cô nương này phản ứng thật quỷ dị, nếu không phải kẻ ngốc thì hẳn là cao thủ rồi.
Nhưng biểu hiện của Bảo Nhi cũng không ngốc, ánh mắt nàng trong suốt, nói chuyện mạch lạc, đạo lý rõ ràng. Nàng nói: "Gia đình ta căm hận sơn tặc nhất, nhị bá nương của ta đã từng bị sơn tặc ức hiếp. Đại Bá Phụ của ta nói, gặp được sơn tặc thì lập tức chém, không cần khách khí. Nhị bá phụ thì nói muốn kiểm tra xem trên người sơn tặc có tiền của gì không, nếu không thì chém chúng là hơi lãng phí sức lực. Chỉ có phụ thân ta nói rằng sơn tặc cũng chỉ là bất đắc dĩ, cũng không phải quá xấu, nên dùng nhân hòa để ứng đối."
Nàng mở to mắt hỏi: "Các ngươi là loại sơn tặc nào? Vì sao phải làm sơn tặc? Các ngươi muốn giết chúng ta hay chỉ muốn cướp tiền? Trước kia từng giết người chưa? Cướp nhiều hay ít của cải rồi? Quan sai đã từng tới tìm các ngươi chưa? Hay các ngươi đã chạy thoát được? Các ngươi đang ở nơi nào, trên núi sao? A, đúng rồi, các ngươi không có ngựa, là do các ngươi không nuôi nổi ngựa, hay là vì ở gần nên không cần ngựa? Ai là người lợi hại nhất trong số các ngươi? Người đứng đầu là ai? Các ngươi xác định cướp hay không cướp người khác bằng cách nào? Ta và tỷ tỷ đây mỗi người chỉ có một túi quần áo, cái túi này chỉ là đồ ăn, làm sao các ngươi đoán được trên người bọn ta có bạc cho các ngươi cướp? Làm sao mà các ngươi biết chúng ta không đánh lại được các ngươi?"
Bảo Nhi càng nói càng trơn tru, không dừng nổi.
Tập Uyển Bội không hề có cảm giác khẩn trương khi đối phó với địch, tuy nàng ta có kiến thức hơn tiểu cô nương Long Bảo Nhi nhiều lần, nhưng nàng ta vẫn trợn tròn mắt. Nàng ta còn cảm thấy mấy tên sơn tặc này cũng đang há hốc miệng.
Bởi vì Bảo Nhi quả thực là, hmm, phải hình dung như thế nào đây? Có phong độ của một đại tướng?
Tóm lại, đó là vô cùng tự tin, bình tĩnh và mạnh mẽ, lời nói lại chứa đầy hàm ý.
Cuối cùng sơn tặc phải chạy trốn.
Hiện giờ bọn chúng thực sự không rõ tiểu cô nương này là loại người gì nữa, bọc đồ kia nhìn qua cũng không có nhiều ngân lượng lắm. So với mạo hiểm rước tới họa sát thân, không bằng rút lui trước, lần sau nếu cảm thấy có thể bắt được con cá lớn thì mới xuống tay.
Bọn chúng chạy trốn còn nhanh hơn cả tưởng tượng.
Bảo Nhi bày tỏ tiếc nuối, nàng chưa kịp nắm bắt tình hình loại sơn tặc này thì người đã đi mất rồi.
Tập Uyển Bội á khẩu, đây là lần đầu tiên nàng ta chứng kiến sơn tặc bị một tiểu cô nương nói tới mức phải chạy trốn.
Ngốc thật? Hay là giả ngốc?
Tập Uyển Bội thật sự không biết.
Nàng ta hỏi Bảo Nhi: "Nếu như bọn chúng không nghe ngươi nói chuyện, lập tức xông tới động thủ thì phải làm thế nào đây?”
"Một người xông tới hay cả đám xông tới?" Bảo Nhi lại hỏi.
"Có gì khác nhau sao?" Tập Uyển Bội thật gõ đầu nàng.
"Nếu một người xông tới, hẳn là tỷ tỷ đánh được?" Bị hỏi lại thế này, Tập Uyển Bội thực sự không thể nói rằng nàng ta sẽ bất động được.
"Nếu như tỷ tỷ đánh không thắng, còn có ta mà." Vô cùng dõng dạc.
"Còn nếu tất cả bọn chúng đều xông tới, ta vẫn có chiêu đối phó bọn chúng." Khẩu khí vô cùng lớn.
"Ta có chủy thủ, có độc phấn, còn có mai hoa châm, còn có đạn khói độc..." Bảo Nhi liệt kê vài loại, Tập Uyển Bội không nói lời nào. Mỗi thứ này đều là vật hiếm lạ trên giang hồ, vô cùng khó cầu, lại rất nguy hiểm, thế mà Long gia lại bất cẩn đưa cho tiểu nha đầu này, để nàng mang theo chạy loạn.
Tập Uyển Bội cũng không biết thực ra người Long gia cũng bị lừa. Bởi vì đối với mọi người trong Long gia chúng vốn không phải vật quý hiếm gì, không quý hiếm thì cũng chẳng cần tịch thu của Bảo Nhi làm gì, dù sao Bảo Nhi vốn là bé ngoan, cả đời này cũng chẳng có cơ hội dùng.
Tuy nhiên khi người khác đưa đồ cho Bảo Nhi đều dạy nàng cách sử dụng, cùng nàng chơi một lúc, nhưng mọi người đều cảm thấy là trẻ nhỏ tò mò thôi. Bình thường cũng chưa từng trông thấy Bảo Nhi lấy những thứ này chơi đùa, ai mà nghĩ tới sẽ có ngày nàng bỏ nhà trốn đi, người nào mà nghĩ tới thì cũng cho rằng chẳng có vấn đề gì, và ai mà nghĩ tới việc nàng vừa bỏ nhà đi vừa mang theo những thứ này chứ.
Tóm lại, Tập Uyển Bội không biết làm gì với Bảo Nhi nữa, bởi vì thỉnh thoảng tiểu cô nương Bảo Nhi lộ ra dáng vẻ ngu ngốc, nhưng đoạn đường này dù gặp chuyện gì đi nữa cũng không có biểu hiện sợ hãi hay kích động. Khí chất trầm ổn đó khiến Tập Uyển Bội cực kì bối rối.
May mà cả đường lưu lại dấu hiệu liên lạc, ngày hôm đó nàng ta rốt cục thấy có đồng môn lưu lại ám hiệu. Vì thế sau khi các nàng tiến vào một phòng trọ, Tập Uyển Bội tìm cớ lặng lẽ đi ra ngoài, gặp được sư phụ kiêm chưởng môn Vương Lâm
Tập Uyển Bội nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra, bao gồm việc chính mình bị ám hại, sau đó trốn thoát như thế nào, và những gì nàng ta dự tính.
"Con nói rằng đã một thời gian dài dụ dỗ mà con vẫn chưa kiểm soát được nàng?"
"Nàng thực sự rất kì quái, con nói chuyện vài lần với nàng để dẫn nàng đi nơi khác chơi một chút, nhưng nàng không đồng ý. Nàng đã quyết định muốn đi đâu thì nhất định là đi nơi đó. Nàng sở hữu rất nhiều ám khí, độc vật, nhưng có vẻ nàng không quan tâm lắm. So về công phu, con nghĩ nàng chỉ ở mức trung bình, nhưng khi gặp chuyện nàng không hề hoảng hốt. Con rất lo lắng, không rõ có phải nàng là cao thủ thâm tàng bất lộ hay không.”
Nghe Tập Uyển Bội nói, Vương Lâm nhíu mày.
Tập Uyển Bội nhìn sắc mặt sư phụ, lại nói: "Nhưng Bảo Nhi là cô nương tốt bụng, con muốn ở cùng nàng thêm một thời gian nữa. Con sẽ nói với nàng môn phái chúng ta gặp chuyện, để nàng nói với người trong nhà giúp đỡ chúng ta. Nàng lại có quan hệ với cả người Bách Kiều Thành, có lẽ cũng có thể nhờ nàng nói chuyện với người trong Bách Kiều Thành, nhờ giải độc trên người sư phụ."
"Có lẽ? Con cũng đừng suy nghĩ ngây thơ như vậy. Hồng Diêm Môn chúng ta tranh chấp với Thanh Phong Phái, ai mà muốn nhúng tay xen vào chứ? Ngay cả những người xưa nay có quan hệ tốt với chúng ta cũng không muốn bị ảnh hưởng, hơn nữa đây lại là Long gia. Chúng ta vẫn nên làm như thế này, trước tiên bắt cóc nàng, sau đó nhốt nàng lại chỗ nào đó, vậy thì Long gia nhất định sẽ phải đi tìm nàng. Chuyện nàng bị bắt tới thanh lâu là có thật, chỉ cần truyền tin tức này đi, nó sẽ dẫn Long gia tới Thanh Phong Phái, Long gia và Thanh Phong Phái tranh chấp, thì Hồng Diêm Môn chúng ta có thể báo thù rồi."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên tỷ muội đồng môn của các ngươi chết như thế nào? Ngươi quên rằng suýt nữa ngươi đã phải chịu nhục trở về sao? Những thứ này đều là do Thanh Phong Phái gây ra, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù? Tố Tố đã vì cứu ngươi mà chết, ngươi muốn làm nàng thất vọng sao?"
Tập Uyển Bội lập tức quỳ xuống, "Sư phụ, đồ nhi không dám quên. Đồ nhi chỉ một lòng mong muốn lấy lại công bằng cho các tỷ muội."
Vương Lâm nâng nàng dậy, dịu dàng nói: "Sư phụ biết, sư phụ biết. Con vẫn là đứa bé ngoan. Con tính toán không sai, chỉ bằng mấy người còn sống là chúng ta, quả thật không thể làm gì Thanh Phong Phái. Nhưng Long gia có địa vị vô cùng lớn, để cho bọn họ đối phó thay chúng ta, thù này chắc chắn sẽ được báo. Con nhanh trở lại đi, đừng khiến tiểu nha đầu kia nghi ngờ. Ngày mai con dẫn nàng tới sườn núi thành Tây rồi tìm cớ mà lấy hết những vật dụng lợi hại của nàng, sau đó chúng ta sẽ bắt nàng lại."
"Nhưng mà..." Tập Uyển Bội lo lắng, "Sư phụ, nếu Long gia diệt Thanh Phong Phái, tới khi bọn họ thấy Bảo Nhi, nhất định sẽ biết do chúng ta bắt cóc nàng, khi đó bọn họ sao có thể để yên?"
Vương Lâm liếc nàng, ánh mắt kia khiến Tập Uyển Bội run rẩy.
"Con đừng nghĩ quá nhiều, cứ làm theo lời vi sư."
Tập Uyển Bội hoảng sợ, rồi cảm thấy hối hận. Nhưng lời sư phụ nói nàng không thể không nghe, cắn chặt răng, nàng làm lễ chào sư phụ rồi trở về khách điếm.
Khi Tập Uyển Bội trở lại khách điếm, nàng thấy Bảo Nhi đang ăn cơm cùng một cô nương áo vàng trong một phòng khuất, hai người nâng chén cộng ẩm, có vẻ rất vui.
Tập Uyển Bội đi qua, nghe thấy hai tiểu cô nương tranh luận.
"Thái Dương ca ca nhà ta là tốt nhất."
"Khánh Sinh ca ca của ta mới là tốt nhất."
"Thái Dương ca ca nhà ta có võ công cao cường.”
"Khánh Sinh ca ca là thiên hạ vô địch."
"Thiên hạ mà ngươi biết là quá nhỏ."
"Người võ công cao cường mà ngươi biết cũng chẳng nhiều."
"Thái Dương ca ca tặng ta rất nhiều hoa." Tiểu cô nương vừa nói xong, đột nhiên khổ sở. “Nhưng hắn chưa tới gặp ta thì hoa đã héo hết rồi.
"Khánh Sinh ca ca tặng ta một con mèo hoa, nó đã bỏ đi vài năm rồi. Hắn hứa bao giờ trở lại sẽ tặng ta một con khác, nhưng hắn vẫn chưa trở về.” Bảo Nhi nói xong cũng thấy khó chịu.
Tập Uyển Bội có chút nhức đầu, không biết có nên đi tới hay không.
"Ta muốn đi tìm Thái Dương ca ca, ta muốn mắng hắn một trận."
"Ta, ta..." Bảo Nhi có chút xấu hổ, "Ta phạm sai lầm, ta muốn đi tìm Khánh Sinh ca ca để hắn mắng ta."
"Ngươi thực không có tiền đồ." Cô nương áo vàng lớn tiếng khiển trách.
"Ta cũng nhớ hắn." Cô nương áo vàng đột nhiên khóc lớn.
Bảo Nhi trợn tròn mắt, hỏi: "Sao ngươi lại khóc?"
"Ta khó chịu. Vì khó chịu nên muốn khóc một chút."
"Ta cũng khó chịu, nhưng sẽ chịu đựng không khóc."
"Vì sao?"
Bảo Nhi đáp lời: "Nước mắt rơi hết, đến khi gặp Khánh Sinh ca ca sẽ không khóc được nữa. Ta muốn lúc nhìn thấy Khánh Sinh ca ca mới khóc."
"Ngươi thực ngu ngốc." Tiểu cô nương áo vàng nói: "Ta sẽ khóc khi không gặp huynh ấy. Ta không thể khóc khi gặp mặt được. Khóc làm ta trông rất xấu xí, ta muốn mình thật xinh đẹp khi đứng trước Thái Dương ca ca, quyết sẽ không rơi lệ."
Đúng thế sao? Bảo Nhi chớp mắt, "Ngươi nói, hình như cũng có phần đúng."
Tập Uyển Bội thực sự nhức đầu. Cô nương này từ đâu xuất hiện vậy? Không phải là bạn của Bảo Nhi chứ? Nàng ta bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng.