Long Châu

Chương 15: Đấu giá hội



Thúy An mơ màng tỉnh dậy, nàng cảm thấy mình đang nằm lên một tảng thịt rắn chắc, cảm thấy mái tóc của mình đang được một bàn tay vuốt ve, cơ thể nàng cũng đang được ôm ấp. Nàng mở mắt ra thì thấy mình đang nằm sát Hắc Vũ trong khi hắn đang nhìn xa xăm vào trần nhà, trông có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nàng đỏ mặt la lên vội vùng dậy thoát khỏi người hắn, Hắc Vũ cũng giật mình tỉnh lại từ trong dòng hồi tưởng, quả thật lúc nãy hắn cũng không cố ý mà chỉ vô thức nhớ lại chuyện cũ mà vuốt ve tóc nàng.

- Ngươi... Ngươi sao lại ôm ta - Thúy An đỏ mặt quát hắn.

Hắc Vũ vẫn bình tĩnh đứng dậy, vươn vai hít thở nói:

- Là ngươi chủ động ôm ta trước cơ mà.

Thúy An xấu hổ, quả thật nàng cũng không biết mình ôm hắn, trong giấc mơ nàng chỉ thấy một cái đùi gà rất to khiến nàng không nhịn được mà lao đến ôm nó. Thấy nàng hơi xấu hổ, Hắc Vũ lên tiếng:

- Chuẩn bị đi, chúng ta đến đấu giá hội.

Một lúc sau, cả hai rời khỏi khách điếm tiến về phía nơi đấu giá hội tổ chức. Đây là một quảng trường rộng lớn, xung quanh được bố trí rất nhiều chỗ ngồi, bên trên còn có rất nhiều gian phòng cho khách quý. Trong quảng trường lúc này đã đông nghẹt người từ lúc sáng sớm. Hắc Vũ và Thúy An đi tới cổng lớn thì gặp vài tên đại hán canh cổng, hắn đưa tấm thẻ trắng ra, một tên đại hán nói:
  • Công tử, vé mời nãy chỉ có được một chỗ ngồi thôi.

    Hắc Vũ đang băn khoan không biết làm sao thị Thúy An đã lày từ trong nhẫn ra một chiếc thẻ khác màu bạc giống y đúc chiếc thẻ màu trắng. Tên đại hán liền vội vã cung kính với hai người rồi sai người đưa họ lên phòng khách quý. Hắc Vũ cũng không quá ngạc nhiên, thân phận của nàng mặc dù hắn không quan tâm nhưng ít nhiều cũng đoán được chắc chắn không đơn giản, có được danh khách quý cũng không phải là thứ khó khăn. Hai người ngồi xuống ghế, vị trí này quan sát gần như toàn bộ quảng trường. Hắc Vũ đang mong chờ thử xem liệu có thứ gì có thể khiến hắn động tâm không, cũng hi vọng thứ đó không quá đắt, linh thạch của hắn cũng không còn quá nhiều. Sau lần mua sắm lúc trước linh thạch của hắn chỉ còn khoảng hơn 2000 viên thượng phẩm, nếu có bảo vật đắt giá hơn, hắn cũng không biết đào đâu ra tiền. Lúc này trên đài liền xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc có thể nói đủ làm nam nhân mê mẫn, so về sắc đẹp thì nàng sánh ngang với Hoàng Nhi nhưng so với Thúy An thì lại thua một phần. Nữ nhân dùng nguyên khí để phát âm, giọng nói không quá to nhưng đủ để lọt vào tai tất cả mọi người:
- Cảm ơn các vị khách quý đã đến với buổi đấu giá do Nhật Nguyệt tháp tổ chức, hi vọng các bảo vật lần này sẽ làm thỏa mãn các vị. Lần đấu giá này có quy định như sau: ai trả cao hơn bảo vật thuộc về người đó, không được giao tranh cướp đoạt trong thành, mọi sự giao tranh sẽ bị các vị cường giả của Nhật Nguyệt tháp trừng phạt, mong quý vị hãy hợp tác.

Nữ nhân vừa dứt lời liền có 3 luồng khí tức ít nhất là 2 Vũ Đế cao giai và 1 Hồn Đế toả ra khiến toàn trường cảm giác được áp lực mạnh mẽ, không ai dám không phục. Ngay sau lời tuyên bố của nữ nhân hàng loạt những vật phẩm đẳng cấp khác nhau lần lượt được đem ra đấu giá nhưng những thứ này hoàn toàn không có nhiều công dụng với Hắc Vũ. Đang nhàm chán thì một kiện bảo vật khiến hắn có vẻ hứng thú xuất hiện.

- Đây là một Địa cấp sơ giai bảo khí tên là Hộ Thân thuẫn, là bảo khí vô hệ phù hợp với tất cả võ giả, đặc biệt nó còn có khả năng ngăn cản được một đòn của cường giả Vũ Vương nhưng sau đó sẽ bị hỏng. Giá khởi điểm 500 linh thạch thượng phẩm, mời các vị ra giá - Giọng giới thiệu của nữ nhân kia vang lên.

- 600 thượng phẩm linh thạch! - ngay lập tức một người ra giá. Ngăn cản được một đòn của Vũ Vương không phải là chuyện đùa, rất ít pháp bảo có khả năng huy động toàn bộ sức mạnh để sử dụng được nhưng một khi sử dụng thì bảo vật cũng bị hủy.

- 700

- 800

- 1000! - Giọng của Hắc Vũ văng lên.

...

- 1100

Tưởng như không ai còn hô tiếp, 1000 linh thạch thượng phẩm mua một Địa cấp sơ cấp bảo khí đã là khá lớn rồi, nhưng bỗng nhiên lại có một giọng vang lên. Hắc Vũ nhìn về hướng người trả giá hắn liền nhìn thấy một lão giả mặc trang phục quen thuộc, là người của Đông Kinh môn. Hắc Vũ sắc mặt trầm trọng nhưng vẫn ra giá tiếp.

- 1300

Phía bên kia, một tên trung niên liền truyền âm cho lão giả:

- Đằng nào hôm nay chúng cũng chết, bảo vật rồi cũng vẽ tay chúng ta không cần trả giá làm gì.

Lão giả gật đầu tán thành, không ra giá nữa. Hắc Vũ trong lòng ngưng trọng nhưng cũng có chút hứng thú với bảo vật mình vừa mua được, hắn truyền âm cho Thuý An:

- Cẩn thận, chút nữa chúng ta có lẽ sẽ gặp rắc rối a.

Thúy An gật đầu, nàng cũng đã thấy bọn chúng, từ đầu buổi đấu giá đến giờ nàng vẫn chưa có một động thái gì. Hắc Vũ cũng không ngạc nhiên, với thân phận không đơn giản của nàng chắc chắn không đặt những thứ này vào mắt. Hắc Vũ ra hiệu với nàng chuẩn bị rời khỏi đây nhưng đột nhiên hệ thống lại lên tiếng bên trong đầu hắn:

- Chủ nhân chờ chút!

Hắc Vũ nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía sàn đấu giá, lúc này trên tay một thị nữ đang nâng một chiếc khay phủ bằng vải đỏ bên trên đặt một mảnh giấy vuông vức to bằng bàn tay, bên trên có nhiều bí văn trông như bùa chú.

- Vật phẩm tiếp theo là một phù chú bí ẩn, ngay cả các vị tiền bối có kiến thức thâm uyên trong Nhật Nguyệt tháp cũng không nhìn ra được công dụng và lai lịch. Hôm nay mang ra đấu giá chỉ hi vọng gặp được người có duyên có thể phát hiện ra bí mật trong nó, giá khởi điểm 200 linh thạch thượng phẩm.

- Chủ nhân mau mua nó đây là đồ tốt - Hệ thống nhìn thấy tấm cổ phù liền thúc giục Hắc Vũ.

- Ngươi nhìn ra lai lịch của nó sao?

- Không có, nhưng ta cảm nhận được, ít nhất hệ thống phải nâng cấp lên một bậc nữa mới có thông tin.

Hắc Vũ cũng tin hệ thống lần này, bên dưới đã có người trả tới 400 để mua, hắn cũng liền ra giá:

- 500!

- 600

- 700

Hắc Vũ cắn răng, sau khi mua tấm thuẫn kia thì hắn hiện tại chỉ còn hơn 700 linh thạch. Ngay khi hắn không biết làm sao, bên dưới vẫn liên tục có người trả giá thì bên cạnh Thuý An hô lên:

- 1000!

Không có ai trả giá thêm, mọi cũng không muốn bỏ ra một sợ tiền lớn để mua một thứ không biết được công năng. Hắc Vũ trong mắt cũng hơi hiện lên vẻ cảm kích. Một lúc lâu sau, cảm thấy không còn gì đáng để tâm nữa, hắn và Thúy An mới đi nhận bảo vật rồi lặng lẽ rời khỏi thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.