Long Châu

Chương 155: Thôn Hồn Quyết



Hắc Vũ đi về phía Đông theo lời Anh cô, chỉ vừa tới nơi hắn đã đụng độ với một số con yêu thú cấp thấp.

Hắn cũng nhân cơ hội này sử dụng thử hồn kĩ mà Anh cô giao cho, đồng thời cũng không quên luyện tập thêm cho Uy Linh Kiếm Hồn.

Hồn kĩ này có tên là Minh Hoả Chưởng, nó chỉ là một Huyền cấp trung phẩm vũ kĩ, bất quá nhiêu đó là đã đủ cho hắn dùng.

Còn về Uy Linh Kiếm Hồn thì tạm thời hắn vẫn chưa có ý tưởng gì để sáng tạo một vũ kĩ mới, dù sao hắn chỉ mới tiếp xúc với hồn kĩ, cách vận dụng vẫn còn có chút chưa nắm vững.

Lúc này đây đối diện với hắn là một con cáo tuyết lông trắng muốt, khí tức của nó thể hiện ra là một Tam giai sơ kì yêu thú.

Hắc Vũ hiện tại đã là Hồn Tướng tứ trọng nên không hề e sợ nó, ngược lại còn coi nó như một miếng mồi ngon.

Con cáo cảm nhận được khí tức của Hắc Vũ thì liền tỏ ra sợ hãi, bước chân lùi lại muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên nó lúc này đã nằm trong tầm ngắm của Hắc Vũ, liệu có thể chạy được sao?

Không cho nó cơ hội, Uy Linh Kiếm Hồn lập tức được hắn phóng xuất ra, uy áp mạnh mẽ cũng liền ra theo.

Uy hồn chấn đến phía con cáo tuyết làm nó lập tức hoảng sợ, chiến ý mất sạch chỉ có thể quay người bỏ chạy.

Nếu không phải vì Hắc Vũ tu vi chỉ hơn nó một chút thì trong trường hợp bị uy hồn trấn áp như vừa rồi đến cả di chuyển cũng không thể làm được nói gì đến bỏ chạy.

Hắn lập tức đuổi theo, Uy Linh Kiếm Hồn nhắm vào đầu nó mà chém xuống nhát chém hoàn toàn chỉ là một nhát chém bình thường chứ không phải là vũ kĩ.

Con cáo bị ép đến đường cùng cũng chỉ có thể điên cuồng phản kháng, cuối cùng nó ăn phải một cái Minh Hoả Chưởng của Hắc Vũ rồi lăn ra chết.

Quy luật thế giới là vậy, cá lớn nuốt cá bé, dù con cáo này không đắc tội gì với hắn nhưng để tăng cường thực lực thì hắn cũng chỉ có thể giết nó.

Ngay sau khi con cáo chết, Hắc Vũ lúc này mới thực hiện mục đích chính, tay hắn lập tức kết ấn.

- Thôn Hồn Quyết!

Nhìn bằng mắt thường hoàn toàn không thể thấy được lúc này bên cạnh cái xác của con cáo vẫn còn một linh hồn tồn tại, nó lập tức bị Hắc Vũ thu lại.

Linh hồn theo lực hút mà chui vào miệng của hắn, tạo thành vật đại bổ cho linh hồn của Hắc Vũ.

Hắc Vũ nhắm mắt cảm nhận linh hồn của con cáo lúc này đang ở trong bụng hắn, nó dần dần bị tiêu hoá, phần bị tiêu hoá lập tức đem linh hồn của hắn tăng cường lên, ngay cả tu vi Hồn tu cũng theo đó mà tăng tiến mạnh mẽ.

Thôn Hồn Quyết chính là công pháp Anh cô đã chuyển giao cho hắn, thứ công pháp này có công dụng đúng như cái tên của nó, giúp người sử dụng ăn linh hồn.

Linh hồn sau khi ăn vào sẽ trở thành vật tẩm bổ cho linh hồn, bất quá khả năng này cũng có chút hạn chế, độ cường đại của linh hồn mặc dù được tăng lên nhưng khá kém.

Nếu muốn dựa vào công pháp này để giúp linh hồn trở nên cường đại mạnh mẽ gấp đôi người bình thường thì không biết phải nuốt bao nhiêu linh hồn của kẻ khác cho đủ.

Ngay cả Anh cô tu luyện trước hắn không biết bao nhiêu năm, người cũng đã ăn qua không ít linh hồn, bất quá muốn đạt được trình độ như linh hồn mạnh gấp đôi tu sĩ Hồn tu trong cùng cấp thì vẫn chưa đủ để đạt đến.

Điều này đủ để thấy linh hồn là thứ khó luyện đến mức nào, ngay cả công pháp luyện hồn nghịch thiên nhất trong vũ trụ này muốn tăng trưởng linh hồn đến cấp độ như vậy chắc chắn cũng phải mất ít nhất 1000 năm.

Ngoài ra việc ăn linh hồn như vậy cũng giúp tu vi Hồn tu của hắn tăng tiến cực kì mạnh mẽ, chỉ nhờ việc nuốt linh hồn của con cáo vừa rồi đã khiến hắn có cảm giác tu vi sẽ tăng lên đến Hồn Tướng tứ trọng trung kì, chỉ cần thiếu một nửa nữa là có thể đột phá.

Điều này làm hắn cực kì hưng phấn, chỉ ước có thể lập tức đi thôn phệ thêm những linh hồn khác.

Bất quá trong thông tin mà Anh cô đưa cho hắn có nói rõ, việc nuốt linh hồn cũng có giới hạn, hắn cần phải có thời gian để tiêu hoá như việc ăn uống bình thường, nếu không sẽ dẫn đến bội thực mà chết, đương nhiên giới này sẽ theo tu vi của hắn mà tăng lên theo.

Không thể phủ nhận Thôn Hồn Quyết chính là công pháp tu luyện hồn nhanh nhất, người học không cần mất thời gian để tập trung tu luyện như bình thường mà chỉ cần nuốt linh hồn của kẻ khác, không phân biệt là người hay yêu, chỉ cần là linh hồn lập tức sẽ trở thành mồi ngon của hắn.

Tất nhiên là tùy vào tu vi mà hắn chỉ có thể nuốt linh hồn tương thích với mình, nếu hiện tại hắn nuốt tu vi của một Hồn Vương hay Tứ giai yêu thú thì chắc chắn thân thể chết sẽ không nguyên vẹn mà sẽ một phần một nơi.

Chưa kể khả năng của hắn nếu có hút linh hồn của Hồn Vương hay Tứ giai yêu thú cũng sẽ bị nó chống trả quyết liệt.

Cũng vì sự nghịch thiên của công pháp này nên Anh cô cấm tuyệt đối hắn tiết lộ ra ngoài, đồng nghĩa với việc hắn không được nói hay là thi triển trước mặt kẻ khác.

Nếu để thiên hạ biết được hắn nắm giữ công pháp như vậy chỉ e rằng ngoại trừ Đoàn gia ra, cả Linh Dược Đảo và toàn bộ Hồn tu trên thế giới này sẽ lập tức tìm hắn để chiếm đoạt.

Còn nếu không, bọn hắn sẽ gắn cho hắn cái mác tà tu tu luyện công pháp tà ma ngoại đạo, đến lúc đó cả thiên hạ truy sát chứ không chỉ riêng Hồn tu.

Sau này khi rời khỏi Bắc Cực thì việc thôn hồn như vừa rồi hắn chỉ có thể làm trong lén lút chứ không thể tự nhiên làm trước mặt kẻ khác.

Hắc Vũ tìm một nơi để tiêu hóa linh hồn sau đó lại tiếp tục lên đường săn giết yêu thú.

Tu vi của hắn cũng tăng tiến với tốc độ khủng khiếp, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng hắn đã có thể đột phá Hồn Tướng ngũ trọng, hiện tại chỉ còn thiếu linh hồn của một con yêu thú nữa là có thể đột phá Hồn Tướng lục trọng.

Bất quá hắn cũng không phải là kẻ thiếu kiên nhẫn, nếu hấp tấp đột phá như vậy sẽ khiến căn cơ của hắn không ổn định, hắn cần phải củng cố tu vi một thời gian nữa rồi mới có thể đột phá.

Hắc Vũ vừa săn giết yêu thú, vừa củng cố tu vi, rất nhanh trong vòng ba tháng, tu vi của hắn đã đạt đến đỉnh cấp, hiện tại chính là Hồn Tướng cửu trọng.

Trong thời gian này hắn không chỉ săn giết những con yêu thú đồng cấp với mình mà còn giết cả những con yêu thú cấp thấp hơn, không biết bao nhiêu yêu thú đã chết dưới tay hắn, số lượng linh hồn hắn thôn phệ cũng cực kì nhiều.

Trong thời gian này hắn cũng không quên suy nghĩ về cách tạo ra hồn kĩ của riêng mình, mặc dù nắm trong tay chỉ một hồn kĩ Minh Hoả Chưởng nhưng nhờ những gợi ý mà hệ thống đưa ra hắn đã có thể hình dung sơ bộ về một hồn kĩ mới, hiện tại hắn đang trên đường đi tìm kiếm những con yêu thú khác để bắt đầu luyện tập.

Hắc Vũ không phải mất công tìm kiếm nhiều, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã tìm được đối tượng thích hợp.

Đó là một con rắn dài, toàn màu đen khiến nó nổi bật giữa nền tuyết trắng, khí tức của nó cũng là Tam giai hậu kì.

Cũng không biết tại sao loài yêu thú này có màu sắc như vậy, màu sắc như vậy nếu ở nơi khác thì được nhưng ở giữa một nơi chỉ toàn tuyết như vậy khiến nó rất dễ bị kẻ địch tấn công, đổi lại là loài khác thì đã trốn chui trốn nhủi từ lâu.

Cũng có thể loại rắn này có thủ đoạn bảo mệnh hoặc tẩu thoát gì đó nên mới tự tin đi lại giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Hắc Vũ chưa vội tấn công nó mà ẩn nấp quan sát xem nó dự định làm gì, nếu cơ hội sẽ lập tức công kích.

- Đây là Hắc Thổ Xà, loài này thường chỉ sống bên trong lòng đất, không hiểu tại sao hiện tại nó lại xuất hiện ở đây? - Âm thanh từ hệ thống vang lên.

Hắc Vũ cũng có chút nghi hoặc, không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở đây, hắn cũng chỉ có thể tạm gác lại suy nghĩ rồi đi theo nó.

Con rắn trườn trên mặt đất với tốc độ nhanh chóng, hắn cũng nhanh chóng bám theo, cố gắng không để nó phát hiện.

Một rắn một người đuổi theo nhau đi khá xa thì cuối cùng cũng dừng lại, chỉ thấy con rắn nhìn nhìn vào một chỗ dưới đất, mũi nó dúi vào ngửi ngửi vào cái, chiếc lưỡi hình chữ Y liếm vào giữa nền tuyết lạnh.

Ngay sau đó nó cắm đầu xuống lớp tuyết, toàn thân uốn éo sau đó độn thổ xuống bên dưới.

Tốc độ đào của nó rất nhanh khiến Hắc Vũ không kịp trở tay, chỉ thoáng chốc thân ảnh con yêu thú đã biến mất dạng.

Hắn thấy vậy vội vàng chạy đến nhìn vào chiếc hố do con rắn bỏ lại, cái hố to đủ để hắn có thể chui lọt.

- Có nên đuổi theo?

Hắn có chút do dự, đã mất công đuổi đến đây hắn cũng không thể để nó đi như vậy được, hắn cũng cảm ứng được chỉ cần ăn linh hồn của con rắn này thì tu vi của hắn ít nhất sẽ đạt đến Hồn Tướng cửu trọng đỉnh phong, thậm chí có thể đột phá lên Hồn Vương.

Không suy tính nhiều nữa, hắn quyết định đuổi theo con rắn nên lập tức nhảy xuống bên dưới hố.

Cái hố khá sâu, hắn lại chưa thể phi không nên chỉ có thể trèo xuống từ từ, dù sao hắn cũng không muốn kinh động đến con rắn sớm như vậy, cứ lặng lẽ phục kích nó sẽ đỡ phải tốn sức hơn.

Hắc Vũ đi xuống rất sâu, cái hang dài giống như không có đáy vậy, hắn có đi nhanh bao nhiêu cũng chưa thể đến tận cùng, con rắn kia cũng không thấy đâu.

Hắn đi xuống dưới sâu một khoảng, cuối cùng cũng vượt qua khỏi lớp tuyết dày, lớp đất bên dưới cũng dần hiện ra.

Qua khỏi lớp tuyết vừa rồi nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên, không khí không còn lạnh lẽo như lúc trước nữa khiến Hắc Vũ cảm thấy rất thoải mái.

Bất quá chỉ rất nhanh hắn lại cảm giác được một làn hàn khí lạnh lẽo từ sâu bên dưới hang thổi đến.

- Cái quỷ gì?

Luồng hàn khí này mặc dù không thể lạnh bằng nhiệt độ ở trên núi tuyết mà hắn luyện hồn được, bất quá chỉ nhiêu đó cũng khiến hắn có cảm giác se lạnh toàn thân.

Trên tay hắn lúc này lập tức bùng lên một ngọn linh hoả để chặn sự ảnh hưởng của luồng hàn khi kia, lúc này hắn mới dễ di chuyển hơn.

Tuy nhiên điều này vẫn chưa chấm dứt, càng xuống sâu bên dưới, hắn có cảm giác như nhiệt độ càng giảm dần, sự suy giảm này rất rõ rệt khiến ngọn linh hoả trên tay hắn dần mất đi tác dụng, hắn buộc phải gia tăng thêm linh hoả thì mới có thể chống chịu được.

Bất quá cũng không lâu, nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm xuống khi hắn đi xuống bên dưới, sự lạnh lẽo đã sắp có thể sánh ngang với nhiệt độ ở trên đỉnh núi tuyết ở Cực Bắc.

- Tại sao lại lạnh như vậy? - Hắc Vũ cắn răng, trong lòng không khỏi khó hiểu.

Đáng lý ra xuống bên dưới này môi trường đã không còn bị ảnh hưởng bởi băng tuyết phía trên, nhưng không hiểu tại sao hắn càng đi xuống lại càng lạnh, lạnh đến cắt da cắt thịt, lạnh đến mức tu sĩ cũng cảm thấy lạnh thì đủ biết nó khủng khiếp đến cỡ nào.

Điều làm hắn càng khó hiểu hơn là con rắn kia làm sao có thể chui xuống sâu như vậy, nó cũng không có linh hoả để sưởi ấm như hắn, tu vi cũng không cao hơn hắn, tại sao lại có thể chịu đựng lâu như vậy?

Vụt

Ngay khi Hắc Vũ còn đang suy nghĩ, một âm thanh bỗng vang lên khiến hắn giật mình nhìn về phía trước, nơi vừa xuất hiện một thân ảnh khiến hắn há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.