Long Châu

Chương 8: Đm hệ thống



Hắc Vũ hướng Tử Minh muốn đem hắn rời đi thì tiếng một lão già khác vàng lên sau lưng hắn:

- Tiểu bối, chạy tới địa bàn của Đông Kinh môn nháo sự, đánh người của chúng ta bị thương lại còn ngang nhiên muốn đem người rời đi, coi bọn ta không người sao?

Hắn quay lưng lại thì thấy một lão giả ánh mắt âm trầm, trên người khí tức như ẩn như hiện khiến hắn nhìn không thấu, hệ thống cũng không biết tu vi của hắn là gì. Lão nhìn hắn cười gằn:

- Đã đến đây rồi thì lưu lại đi!

Dứt lời, lão giả bộc phát tu vi, khiến mọi người cảm thấy áp lực cực lớn. Hắc Vũ trợn tròn hai mắt, chị muốn lôi hệ thống ra mà tẩn cho nó một trận. Đến cả lão giả tu vi Vũ Vương còn nhìn không ra thì giúp chủ nhân kiểu gì chứ? Đây không phải là lôi hắn vào chỗ chết sao? Hèn gì thấy cấp độ nhiệm vụ là khó mà sao hắn thấy dễ ăn như vậy? Thì ra là còn có con boss to như thế này.

- Đcm ngươi hệ thống, ngươi hại chết ta rồi!

- Chủ nhân bình tĩnh, vẫn còn có cách, chủ nhân hô to "tiện tì Như Hoa".

- Tiện tỳ Như Hoa - Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng hắn vẫn hô to.

Một thoáng im lặng trôi qua vẫn không có gì xảy ra, chỉ thấy lúc này, mặt lão giả từ âm trầm chuyển sang đỏ gắt, trên hai hốc mắt có nước chảy ra, rõ ràng là đang tức giận tới mức phát khóc.

- Khá lắm dám chửi cả mẫu thân ta, hôm nay ngươi không chết ta không làm người - Lão giả tức điên lên.

- Phụttttttt, hệ thống... hệ thống... hệ thốnggggggg..........

- Xin lỗi chủ nhân, hệ thống tạm thời dừng hoạt động để khắc phục sự cố.

Không cho Hắc Vũ thời gian suy nghĩ, lão tung một quyền về phía hắn mang theo thuộc tính Mộc, nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt Hắc Vũ, nắm đấm chỉ còn cách cơ thể hắn trong gang tấc. Không còn cơ hội để tránh đi, Hắc Vũ chỉ có thể nhắm mắt, nghiến răng, khởi động nguyên khí phòng ngự trước cơ thể mình.

Nhưng với tu vi của hắn thì bấy nhiêu đó không đủ, ăn trọn một quyền vào ngực, hắn bay ra sau như diều đứt dây, miệng phun ra một ngụm máu. Lão giả không chịu buông tha, tiếp tục một chưởng lại lao hướng hắn mà tới. Hắc Vũ chỉ còn biết chửi hệ thống.

Một chưởng sắp tới người Hắc Vũ đột nhiên lại không thể di chuyển thêm gang tấc nào mà triệt để tan biến trong hư vô. Lão giả mặt biến sắc, có thể vô thanh vô thức tiêu diệt lực lượng của hắn chỉ có thể là cường giả tu vi cao hơn hắn nhiều lần. Lão đang tìm xem là ai thì một chưởng ấn nóng rực va vào người hắn, đánh bay một Vũ Vương ra xa, miệng phun ra đầy máu tươi, không còn khả năng tái chiến.

Hắc Vũ quay sang nhìn về hướng phát ra chưởng lực, một nữ nhân mặc thanh y, thân thể không Vương chút bụi trần.

- Là nàng! - Hắc Vũ kinh ngạc.

Nữ nhân nhìn hắn rồi mỉm cười, nụ cười có thể khiến thời gian ngừng trôi, hoa cỏ ganh tị, vạn vật đều phải dừng lại để ngước nhìn. Nàng mang cả hắn và Tử Minh rời đi trong sự kinh ngạc, thất thần của mọi người. Cả ba phi không mà rời khỏi Tây Môn Thành, Hắc Vũ càng nhìn càng thêm kinh ngạc, từ hệ thống hắn đã biết chỉ cường giả Vũ Vương, Hồn Vương mới có khả năng lăng không mà đi.

- Tu vi của ngươi bây giờ là gì? - Hắc Vũ hỏi nữ nhân.

- Mới chỉ khôi phục lại, còn chưa đạt tới đỉnh phong, hiện tại là Vũ Vương nhị trọng.

- Tại sao...

- Lúc trước ta bị Ám Minh giáo đánh lén, tu vi bị phong ấn xuống còn Vũ Tướng đỉnh.

Nàng không phải Thúy An thì là ai. Cả ba đáp xuống một sơn cốc cách xa Tây Môn thành.

- Đa tạ ngài cùng phu nhân cứu mạng - Tử Minh hành lễ.

Hắc Vũ lườm Tử Minh làm cho hắn biết mình nói sai liền cúi mặt. Bên cạnh Thúy An sắc mặt ửng hồng.

- Thiên phú của ngươi không tồi, Vũ giả tam hệ

- Tam hệ! - Thúy An cùng Tử Minh giật mình.

- Ám hệ rất khó phát hiện ra - Hắc Vũ suy nghĩ một lúc rồi hỏi hắn.

- Ngươi muốn đi theo ta hay muốn tự do?

- Mạng của ta là do ngài cứu, ta nguyện đi theo ngài, không ngại sinh mạng.

- Tốt! Thúy An, ngươi có thể đem hắn về môn phái của ngươi không, đằng nào hắn cũng không có nơi để về, ngươi cũng đã cứu ta một mạng, chúng ta cũng không ai còn nợ ai, người cũng có thể về được rồi.

- Hừ, sao ngươi cứ thích đuổi ta đi vậy, khó khăn lắm mới trốn phụ thân đi chơi một chút. Như vậy đi, từ chỗ này tới môn phái của ta rồi quay lại mất khoảng 10 ngày, người ngoan ngoãn ở yên trong sơn cốc này chờ ta quay lại.

- Tùy ngươi thôi - Dù sao bây giờ hắn cũng đang cần nơi để khôi phục thương thế và rèn luyện.

- Được rồi, ta sẽ mang hắn đi. Nếu ta quay lại mà không thấy ngươi thì ta sẽ bảo phụ thân ta đuổi hắn ra khỏi tông môn.

Hắc Vũ cũng không trả lời, hắn không hiểu tại sao nữ nhân này tu vi cao như vậy mà tâm tính thì như trẻ con

- Trong vòng 5 năm, người đến tông môn của nàng tu luyện. Nếu ngươi có thể đột phá Vũ Quân, tùy thời có thể đi tìm ta, ta sẽ cân nhắc cho ngươi gia nhập thế lực của ta. Ngươi có làm được không?

- Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng tin tưởng của ngài - Tử Minh suy nghĩ một lúc rồi kiên định nói.

- Tốt, ta chờ ngày ngươi đến tìm ta. Tới lúc đó Đông Kinh môn sẽ phải hối hận vì việc chúng làm với ngươi ngày hôm nay.

Tử Minh siết chặt nắm tay, ý chí của hắn bây giờ cao hơn bao giờ hết. Đông Kinh môn không bao giờ nghĩ tới, chỉ vì hành động ngu xuẩn của bọn chúng ngày hôm nay mà cơ ngơi xây dựng hàng trăm năm của tổ tông bị tiêu diệt.

- Đây là một bộ Thiên cấp cực phẩm công pháp Hắc Hoả Băng công chỉ dành cho hệ Hoả, Băng, Ám. Ta tin tưởng ngươi sẽ không để ta thất vọng.

- Thuộc hạ đa tạ.

- Oa, A Vũ không ngờ ngươi lại là phú ông nha, mau cho ta nữa - Thúy An háo hức.

- Hừ, nha đầu mau đi - Hắc Vũ cũng đến bó với nữ nhân này.

- Phì, đi thôi - Thúy An chu mỏ hờn dỗi, mang theo Tử Minh rời đi.

- Chủ nhân, ta thấy nàng có vẻ có cảm tình với ngươi a - Âm thanh của hệ thống vang lên.

- Hừ, nữ nhân như này chỉ có ngu như thằng tác giả mới thích - Hắc Vũ lạnh lùng đáp - Mà ta còn chưa tính sổ với người, đm hệ thống.

- Hề hề, lỗi chút thôi mà chủ nhân.

..........Tên nữ chính được đặt theo crush của tại hạ. Vì tán mãi mà nàng éo đổ cho nên trong truyện, ta sẽ cho nàng trải qua cảm giác của ta, tán mãi éo đổ thằng main.:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.