Lòng Chỉ Hướng Về Em

Chương 5



17

Đến tối, anh tôi trở về với khuôn mặt xám xịt.

Khác với đôi mắt gấu trúc do thiếu ngủ của tôi, anh ấy là bị Cường Tử đấm một cú thành mắt gấu trúc.

Vừa vào cửa, anh ấy đã bắt đầu gào khóc: “Vợ ơi, oaa a a… Vợ ơi, em nhất định phải phân xử cho anh!”

Anh ấy muốn nhào vào lòng Lâm Miểu.

Lâm Miểu vung tay đẩy bay anh ấy ra: “Ngồi xuống, đừng nhúc nhích!”

Giọng điệu của chị ấy rất quyết liệt.

Anh tôi tưởng đâu anh ấy làm sai chuyện gì nên vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

Lâm Miểu ôm mặt anh tôi, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhịn không được bật cười thành tiếng.

“Niệm Niệm, nói chứ cú đấm này đấm chuẩn thật, nếu đấm thêm một cú bên mắt phải thì thật sự thành mắt gấu trúc rồi.”

“Chậc… Xem ra lúc ấy em đến cản quá sớm rồi.”

“Đúng rồi đó, lần sau cô đừng có nhúng tay vào xung đột của đàn ông nữa.”

Tôi với Lâm Miểu mỗi người một câu, anh tôi cuối cùng cũng nhịn không được gào khóc.

Lần này, tiếng khóc của anh ấy dạt dào cảm xúc chứ không hề giả tạo như vừa nãy.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc.” Lâm Miểu miệng cứng lòng mềm ôm đầu anh tôi dỗ dành một hồi, sau đó bắt đầu thoa thuốc cho anh ấy.

Nghe thấy anh tôi kêu gào đau đớn, tôi thuần thục phớt lờ hai người đang tình chàng ý thiếp, lấy điện thoại ra xem bình luận của người hâm mộ về video được đăng hôm qua.

“Nhìn mà đói….”

“Tức à nha, ban ngày lướt không thấy đến đêm lại hiện một loạt.”

“Blogger, tôi đi mua nguyên liệu về làm ngay. Nếu có chuyện gì không hay, chúng ta chờ gặp nhau ở toà án.”

“…”

Đọc hàng loạt bình luận thân thiện, tâm trạng tôi cũng trở nên vui vẻ.

Người hâm mộ tăng thêm không ít, tôi nhấn vào để gỡ thông báo về người theo dõi mới.

Khi quay lại trang chủ, tôi mới ngớ người, hình như vừa rồi tôi đã nhìn thấy một hình đại diện quen thuộc.

Là bóng lưng của một người.

Bóng lưng của tôi.

Khi đó việc chụp hình đại diện cặp đôi rất thịnh hành, tôi cũng muốn thay ảnh, nhưng không muốn vẻ đẹp nghiêng thành của Giang Dục bị người khác săm soi, vì vậy mới đề xuất chụp phía sau.

Sau khi chia tay với Giang Dục, tôi đã chặn hết thông tin liên lạc với anh ấy, cũng đổi cả hình đại diện WeChat.

Hình đại diện này…

Tôi bấm vào một lần nữa.

Nhưng tôi trượt xuống khá lâu cũng không nhìn thấy ảnh đại diện kia nữa.

Chắc là tôi nhìn nhầm rồi!

18

Mấy ngày sau, đều là Lâm Miểu giao cơm giúp tôi, cuối cùng tôi cũng có mấy ngày sống yên ổn.

Tiếc là tôi yên ổn nhưng anh tôi lại không yên ổn chút nào.

Mỗi lần tan tầm về nhà, sắc mặt anh ấy càng ngày càng xấu.

“Hình như anh bị mọi người trong studio tẩy chay.”

“Không phải hình như, là chắc chắn.” Lâm Miểu bổ sung giúp anh ấy: “Tên khốn bắt cá hai tay không đáng bị tẩy chay sao?”

“Nhưng anh không có mà, vợ à, trong lòng anh chỉ có em thôi!”

Kế đó, lại là cảnh tượng sến súa.

Tôi câm nín trở về phòng.

Quá nhàm chán nên tôi quyết định dọn dẹp phòng.

Trong khi phân loại sách, một tờ giấy từ trong một quyển sách rớt ra.

Vừa nhặt tờ giấy lên, tôi sững sờ khi nhìn thấy nội dung trên đó.

Trên giấy là một bản vẽ trang trí.

Bản vẽ này được tôi vẽ trong vòng tay của Giang Dục ba năm trước.

Tôi cùng Giang Dục đi từ giảng đường ra xã hội, khi đó chúng tôi đã cùng nhau tiết kiệm tiền, dự định sau này trả tiền cọc để mua nhà tân hôn cho chúng tôi.

Tôi cầm giấy bút, lòng tràn đầy hy vọng về tương lai, mơ tưởng từng chút sau này nên trang trí như thế nào.

Dường như tôi đã biết tại sao cách trang trí trong nhà Giang Dục lại quen thuộc như vậy.

Bởi vì anh trang trí theo bản thiết kế này của tôi.

Nhận ra điều này, mũi tôi không khỏi cay cay.

Ký ức mà tôi đã chôn sâu trong tâm trí, anh vẫn luôn nhớ rõ.

Chỉ tiếc là, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa.

Anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận tôi lần nữa.

Vài ngày sau, chuỗi ngày bình yên lại bị phá vỡ.

Rõ ràng đang trong giờ làm việc, anh tôi không ở công ty làm việc chăm chỉ mà đột nhiên chạy về với vẻ mặt như táo bón.

Anh ấy muốn nói gì đó, nhưng lúc lâu cũng nói không nên lời.

Tôi và Lâm Miểu nhìn chằm chằm anh nửa phút, Lâm Miểu hết kiên nhẫn liền vỗ lên đầu anh ấy một cái: “Mau nói!”

Lúc này anh tôi mới lên tiếng: “Lần trước sửa xong bug trong game, sếp anh rất vui, còn phát tiền thưởng và chiêu đãi một bữa, chỉ là lần này sếp nói phải dẫn người nhà theo.”

“Dẫn thì dẫn thôi, anh dẫn chị dâu đi không phải được rồi sao.”

“Đúng rồi.” Lâm Miểu hùa theo.

“Nhưng mà… trong mắt sếp và đồng nghiệp của anh, anh có hai người yêu lận! Họ thậm chí còn nhấn mạnh bảo anh dẫn cả hai đi.”

19

Nghe vậy, tôi và Lâm Miểu bất giác đưa mắt nhìn nhau.

“Không đi hoặc chỉ đi một người không được sao?”

“Nếu như vậy, công việc của anh sẽ khó giữ được mất, hu hu hu…”

Khi anh trai tôi khóc đến khản giọng, tôi và Lâm Miểu thỏa hiệp, quyết định tham dự.

Buổi liên hoan này tổ chức ở một nhà hàng cao cấp.

Lúc tôi và Lâm Miểu mỗi người ôm một cánh tay anh tôi bước vào phòng riêng, bầu không khí náo nhiệt ban đầu trong phòng lập tức lắng đọng lại.

Mọi người đều nhìn sang bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đặc biệt là Giang Dục.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao mà anh trai tôi nói.

Ba người chúng tôi ngồi xuống, các món ăn cũng nhanh chóng được dọn ra.

Anh trai tôi đã quen với việc thể hiện tình cảm nên liên tục gắp đồ ăn cho Lâm Miểu, thậm chí còn đút vào miệng chị ấy.

Tôi ở bên cạnh lạc lõng giống như kẻ thứ ba.

Kết quả là, sắc mặt của những người khác trên bàn ăn trở nên có chút vi diệu.

Giang Dục rõ ràng còn nhếch môi cười lạnh.

Lòng tự trọng trỗi dậy, tôi gắp một đũa đưa tới miệng anh tôi: “Anh yêu, mau ăn nào.”

Đồng thời, nhéo mạnh lên đùi anh ấy.

Vẻ mặt của anh tôi cứng lại, miễn cưỡng ăn nó.

Lâm Miểu cũng sực nhớ ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tôi đừng gắp đồ ăn cho chị ấy nữa, rồi chị ấy cũng giống như tôi, chủ động cho gắp đồ ăn cho anh tôi.

Tôi và Lâm Miểu lần lượt đút đồ ăn cho anh tôi, hết miếng này đến miếng khác.

Cả bàn cơm gần hai mươi người, anh tôi lại là người ăn vui vẻ nhất.

Giang Dục nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, không hề động đũa, đến khi thấy tôi lấy khăn giấy cho anh tôi lau miệng thì anh không thể chịu nổi nữa.

“Tôi đi vệ sinh.”

Giang Dục vừa đi, Cường Tử đã đỏ bừng mặt tức giận đập bàn đứng dậy.

“Bàng Thụy, mày đúng là thứ chẳng ra gì! Hôm nay tao đứng ở cương vị anh em giúp mày tỉnh táo lại!” Vừa dứt lời, Cường Tử liền vung nắm đấm về phía anh tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.