Fan meeting trong sự thấp thỏm của Lăng Hi và mong chờ của người đại diện, được tổ chức thuận lợi. Giống như Ngô Hữu Bằng đã dự liệu, tuy rằng số lượng fans theo dõi weibo của cậu tăng lên nhiều, nhưng đều chỉ là chạy theo phong trào, số người chân chính chịu bỏ tiền ra mua vé vẫn dừng lại ở mức rất thấp, dù rằng vé vào cửa fan meeting chỉ có 150 tệ ——
Trạm fan meeting đầu tiên là ở Quảng Châu, bắt đầu từ ngày mở bán, toàn bộ 300 vé đã được tiêu thụ xong —— mặc dù thời gian dùng dằng kéo dài tới 2 ngày, có điều Lăng Hi vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, năm ngoái kéo dài những 5 ngày ấy chứ.
Tổng tiền vé fan meeting mới thu hồi được 45.000 tệ, vừa đủ chi phí thuê sân khấu, còn thuê thiết bị, mời ban nhạc, tìm MC đều do công ty đại diện chi tiền. Thế nhưng sau khi buổi fan meeting kết thúc, người hâm mộ thường thường sẽ tiêu thêm một khoản để mua quạt nhựa sổ tay mũ nón, album bản kỷ niệm có chữ ký cũng được bán với giá cao, lẻ tẻ mỗi thứ một ít gộp chung lại, vừa không lời không lỗ, vừa quảng bá được tên tuổi.
Đối với tiểu ca vương hạng 12 giống Lăng Hi mà nói, giá trị của fan meeting chính là ở chỗ giao lưu tình cảm với fans, để cho mọi người biết rằng: “Tôi vẫn còn sáng tác, tôi vẫn chưa từ bỏ”. Trước kia hàng năm khi tới thời điểm lưu diễn, Lăng Hi đều bước lên sân khấu với tấm lòng mang áy náy, tám năm qua cậu tự thấy mình chẳng hề có lấy một chiến tích gì, ca khúc càng viết càng nhiều, thế nhưng sân khấu lại không lớn lên theo.
Có điều năm nay, được lời nói của An Thụy Phong an ủi, cậu yên tâm đứng trong cánh gà, trước khi lên trình diễn tinh thần tỏa sáng, cười nói với Ngô Hữu Bằng: “Em cảm thấy high tới mức có thể lật tung sân khấu.”
Ngô Hữu Bằng nhìn cậu đầy ngờ vực: “Bữa nay chú ăn thuốc tiên gì vậy, sao không thấy căng thẳng chút nào thế?”
Lăng Hi rung đùi đắc ý: “Bí mật.”
“Quên đi, ai quan tâm chú có bí mật gì, vừa rồi anh còn sợ chú sẽ thốt ra tên của An Thụy Phong.”
“…” Lăng Hi rụt cổ, không dám nhìn sắc mặt của Ngô Hữu Bằng, ôm đàn guitar vội vàng chạy lên sân khấu.
Bầu không khí của buổi fan meeting khá thoải mái, fan meeting trạm Quảng Châu được công ty đại diện thuê địa điểm tại một quán bar nhỏ hai tầng, quanh sân khấu hoàn toàn trống trơn, chỉ giữ lại một dãy ghế ở hàng cuối cùng, dùng để để mấy thứ linh tinh. Các fans hâm mộ tụ tập trước sân khấu, chờ sau khi Lăng Hi lên đài, bọn họ không hẹn mà cùng vẫy tay reo hò về phía cậu. Lăng Hi cũng không hề luống cuống trước đám đông, cậu nhìn những gương mặt quen thuộc có, xa lạ có phía dưới đài, tâm trạng tốt lắm luôn.
Cậu thoải mái nói chuyện phiếm cùng với mọi người, hát ca khúc chủ đề trong mấy album cũ. Phần lớn ca khúc của cậu là các bản tình ca dịu dàng ưu mỹ, giai điệu cất lên mang theo nét thiếu niên u buồn, fans hâm mộ không tự chủ được mà ngân nga theo cậu.
Hát xong ca khúc chủ đề, Lăng Hi chọn tiếp mấy bài tuy không quá nổi nhưng lại khiến cậu yêu thích, cứ như thế chậm rãi hát hơn một tiếng đồng hồ, cổ họng cậu có chút rát, vậy là dừng lại đổi sang giao lưu với mọi người.
Giao lưu tự do là tiết mục được mọi người yêu thích nhất, rất nhanh nó đã trở thành fan hỏi Lăng Hi trả lời.
Có fan hỏi cậu: Nghe bảo bây giờ anh đang bắt đầu đóng phim truyền hình, có phải sau này không hát nữa không?
Lăng Hi lắc đầu: Tôi là ca sĩ, ca hát là việc tôi muốn làm cả đời.
Có fan hỏi cậu: Em nhìn thấy poster tạo hình của anh rất đáng yêu, anh cảm thấy đóng phim khó hơn hay ca hát khó hơn?
Lăng Hi suy nghĩ một chút: Đều khó cả. Đóng phim thì tôi cứ đơ đơ không cảm xúc, chỉ sợ bản thân diễn không tốt khiến đạo diễn thất vọng. Ca hát tôi sợ bản thân mình không còn tác phẩm hay, sẽ khiến các bạn thất vọng.
Có fan hỏi cậu: Tiết lộ chút xíu về tình hình kết bạn của anh đi!
Lăng Hi trả lời: Các bạn muốn hỏi việc kết bạn theo kiểu nào? Nếu như là bạn bè bình thường, gần đây quả thực có quen được một người bạn rất thân.
Fan tiếp tục hỏi: Vậy không phải bạn bè bình thường thì sao?
Lăng Hi: Không phải bạn bè bình thường… vẫn là số không tròn trĩnh.
Câu này có một ý nghĩa khác, ý Lăng Hi là “Đời sống tình cảm vẫn cứ trống không”, nhưng ở một góc độ khác, cũng có thể hiểu là “Trong chuyện yêu đương vẫn luôn là không (thụ)”. Lăng Hi đần độn, không hề ý thức được mình nói ra câu gì kỳ quái, thế nhưng fans bên dưới đã thi nhau cười trộm.
Mọi người không đành lòng ăn hiếp cậu nữa, sau khi bắt nạt một phen thì yên tĩnh lại nghe Lăng Hi hát, lần này cậu không hát ca khúc của mình, mà hát ca khúc cậu viết cho người khác. Nhạc của Lăng Hi thiên về nhu tình, rất được các nữ ca sĩ yêu thích, lời bài hát đa phần đều viết về tình ái, chủ đề xoay quanh cầu nhưng không được, đôi ngả chia ly, gặp sai người sai thời điểm.
Lăng Hi hát liền tù tì 5 bài, một fan nữ đứng ngay hàng đầu tiên không biết bị lời nào của bài hát chọt trúng chỗ thương tâm, òa một tiếng khóc nấc lên, nước mắt chảy thành sông. Lăng Hi từng mở fan meeting nhiều lần như thế, cầu hôn gặp, thơm môi cũng gặp, nhưng chưa từng thấy ai khóc bao giờ. Cậu hoảng đến không biết nên làm thế nào, ở trên sân khấu luống cuống tay chân một lúc, vội vàng thả đàn guitar xuống, nhảy đến bên dưới đài ôm lấy fan nữ kia.
Thời điểm ôm fan nữ, Lăng Hi chú ý không chạm vào eo, không động vào ngực, hai tay khoác hờ trên vai cô gái, cố gắng thể hiện phong độ quý ông, nhưng dù đứng cách xa như thế, cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương.
Fan nữ khóc sưng húp hai mắt, khàn cả giọng hỏi cậu: “Anh viết nhiều ca khúc thất tình như thế, có phải bị người ta đá nhiều lần rồi không?”
Lăng Hi 囧 lắm luôn: “Vậy mấy tác giả viết tiểu thuyết trinh thám đều từng giết người hết cả à.”
Fan nữ bắt đầu lên cơn điên rượu: “Anh nhanh nhanh yêu đương đi thôi, yêu đương rồi không cho phép anh viết ca khúc thất tình nữa!” Cô nhỏ rượu dồn lên não, nói còn chưa dứt lời đã ói thẳng vào người Lăng Hi, Ngô Hữu Bằng sợ hết hồn, vội vàng gọi người dìu cô gái đi chỗ khác, rồi lại dẫn Lăng Hi ra đằng sau cánh gà thay quần áo.
Cũng may trước đấy bọn họ có chuẩn bị hai bộ quần áo biểu diễn, Lăng Hi dùng tốc độ ánh sáng xử lý bản thân sạch sẽ, một lần nữa quay lại sân khấu tiếp tục biểu diễn. Nhưng trong lòng cậu vẫn đang kìm nén, không thể hiểu nổi vì sao buổi biểu diễn của mình đang yên đang lành lại gặp phải đoạn nhạc đệm không tưởng thế này.
Chờ buổi fan meeting kết thúc, Lăng Hi tắm rửa xong xuôi rồi nằm dài cả tiếng đồng hồ trên giường khách sạn, cậu lật trái xoay phải trên giường một lúc lâu, nhắm mắt đếm cừu nửa buổi trời, rốt cuộc cũng nhận ra vì sao đêm nay mình mất ngủ —— bởi vì đêm nay cậu không nhận được điện thoại của An Thụy Phong!
Bình thường bọn họ đều nấu cháo điện thoại vào khoảng 10h tối, nhưng hôm nay khi cậu kết thúc fan meeting thì đã quá 11h, sau đó phải tẩy trang và dọn dẹp, về tới khách sạn còn lăn qua lăn lại một lúc, với tác phong làm việc và nghỉ ngơi của An Thụy Phong thì phỏng chừng anh đã ngủ từ lâu rồi.
… Nhưng dù thế cũng nên gọi điện thoại chứ!
Lăng Hi cầm điện thoại di động xem xét nhiều lần, nhưng nhật ký cuộc gọi không hề hiện ra dòng chữ “có 1 cuộc gọi nhỡ” màu đỏ nào.
Cậu giận dỗi để chế độ máy bay, căm tức ném điện thoại tới đầu giường, suy nghĩ một lúc lại sợ làm nhỡ việc, một lần nữa chuyển thành chế độ rung.
Sau khi cậu để điện thoại xuống 3 giây, An Thụy Phong bất ngờ gọi tới.
Lăng Hi nhận điện thoại, câu đầu tiên chính là chất vấn – nghe có vẻ tức giận nhưng kỳ thực rất quan tâm: “Đã muộn thế này rồi, sao anh còn chưa ngủ?” Cậu biết tỏng đóng phim cực khổ thế nào, diễn viên nhìn tưởng nhàn, chứ thật ra thường xuyên phải dậy từ 4-5 giờ sáng để hóa trang.
An Thụy Phong khéo mồm khéo miệng giải thích: “Còn không phải vì canh thời gian để gọi điện thoại cho cậu sao?”
“Ngày mai gọi cũng được mà, anh không thể thức khuya vậy được.” —— Cũng chả biết là ai ban nãy vừa tiếc hận khi không nhận được điện thoại.
“Đây là buổi fan meeting đầu tiên cậu mở từ khi chúng ta quen biết đến giờ, làm một người bạn tốt, tôi nhất định phải gọi điện hỏi thăm.” An Thụy Phong lôi ra một lý do bự chảng.
Lăng Hi miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này của anh, thúc giục anh mau đi ngủ.
An Thụy Phong còn lâu mới chịu, một ngày 24 tiếng anh phải làm việc đến 18 tiếng, lạc thú duy nhất chính là mỗi đêm trước khi ngủ có thể nói chuyện mấy phút cùng Lăng Hi. Bọn họ ở xa nhau như thế, chỉ dựa vào sóng điện thoại để duy trì tình cảm, điều này khiến cho anh cảm thấy không đủ, không lâu trước đây anh vừa nhận ra ham muốn đặc thù của mình với Lăng Hi, nếu không phải do công việc quấn thân, anh chỉ hận không thể bám theo bảo vệ cậu một tấc cũng không rời.
“Tôi chưa buồn ngủ, cậu kể cho tôi nghe fan meeting thế nào đi.” An Thụy Phong dịu dàng bảo. Anh biết tối nay Lăng Hi đã cắn câu, tính Lăng Hi hay mềm lòng, hơn nữa cũng đã nảy sinh tình cảm với anh —— tuy rằng bản thân cậu không ý thức được, nhưng chỉ cần là điều An Thụy Phong thỉnh cầu, Lăng Hi chưa bao giờ từ chối.
“Fan meeting có gì hay đâu mà kể…” Lăng Hi đã nghiện còn ngại, cậu kể lể mấy chuyện vặt vãnh trong fan meeting, rồi ấm ức thuật lại cho An Thụy Phong nghe việc tối nay cậu đụng phải một fan nữ say rượu.
Lăng Hi ngầm lên án yêu cầu của fan nữ: “Tôi chưa từng yêu đương gì đã viết hay như thế, chỉ sợ yêu vào rồi, đám cẩu độc thân nghe xong ca khúc tôi viết lại thi nhau nhảy sông tự tử mất.”
An Thụy Phong bên kia điện thoại không nói tiếng nào.
“Anh ngủ rồi à?”
“Không.” An Thụy Phong mở miệng: “… Cậu tính yêu đương hả.”
“Đâu có!” Lăng Hi khụ một tiếng, không hiểu sao cứ cảm thấy xấu hổ khi thảo luận vấn đề này cùng với An Thụy Phong. Tầm mắt cậu liếc qua liếc lại trong phòng, lúc thì ngẩng lên trần nhà, lúc thì bay tới tivi, một lúc lại cúi xuống nhìn người mình.
“Vậy cậu định bao giờ thì yêu?” An Thụy Phong gặng hỏi không ngừng.
“Thì…” Lăng Hi lí nhí đáp: “Bao giờ gặp được người hợp ý.”
An Thụy Phong cười một tiếng không hề che giấu: “Người hợp ý? Người như thế nào là người hợp ý cậu?”
Lăng Hi duỗi duỗi ngón tay ra đếm: “Đẹp này.”
“Ừ.” An Thụy Phong cảm thấy mình siêu đẹp trai.
“Tính cách tốt, dịu dàng, quan tâm tôi.”
“Ừ.” An Thụy Phong cho mình 100 điểm.
“Tốt nhất cũng thuộc giới giải trí, sau này có thể cùng nhau cố gắng.”
“Ừ.” Không thành vấn đề.
“Thân hình, tuổi tác, gia thế, những thứ này tôi đều không thèm để ý.”
“Ừ.”
Lăng Hi nhìn chằm chằm “bé ciu Lăng” được bao bọc trong chiếc quần tam giác màu trắng giữa hai chân, nhớ tới vụ “thở dài” mấy hôm trước, sợ tới mức vội vàng di chuyển tầm mắt. Cậu giấu đầu hở đuôi bổ sung một điều kiện: “Quan trọng nhất là ngực phải bự.”
Lần này, An Thụy Phong không lên tiếng.
Hai đầu điện thoại một lần nữa trầm mặc thật lâu.
Ngay khi Lăng Hi cho rằng An Thụy Phong đã ngủ, muốn lén lút cúp điện thoại, An Thụy Phong lại mở miệng, đề tài câu chuyện rẽ ngoặt sang hướng khác: “Bao giờ cậu mở fan meeting trạm Thượng Hải?”
Lăng Hi bị anh đánh lạc hướng, quên luôn đề tài yêu đương ban nãy, bắt đầu tràn đầy phấn khởi tính toán thời gian: “Còn phải đi qua trạm Tây An và trạm Trường Xuân nữa, sau đó mới tới Thượng Hải, để tôi tính coi… chắc là 9 hôm nữa.”
“Vậy được, 9 hôm nữa chúng ta gặp nhau nhé.” An Thụy Phong nói: “Cậu đừng quên là đã đáp ứng tôi, phải giữ ghế VIP cho tôi đấy.”
Chờ sau khi chúc nhau ngủ ngon rồi cúp điện thoại, ở xa xa nơi thành phố Thượng Hải, An Thụy Phong vén chăn lên, đứng dậy đi tới phòng tắm. Anh vừa mới tắm xong, hiện giờ trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ cotton rộng rãi.
Phòng tắm khách sạn vừa to vừa thoáng, trên mặt tường có một tấm gương cao hơn đầu người, anh đứng trước gương quan sát kỹ ngoại hình của mình. Bởi vì mấy tháng qua khống chế ăn uống, trọng lượng cơ thể anh giảm đi rất nhiều, cơ bắp trên người teo đi đáng kể, toàn thân trở nên cao ráo gầy gò. Chờ sau khi bộ phim này kết thúc, anh phải từng bước khôi phục lượng cơm, khôi phục tập thể hình, tút lại vóc dáng và rèn luyện cơ bắp trên người.
Hai tay anh di chuyển tới trước ngực, chầm chậm cởi từng cái cúc ra, áo ngủ rộng rãi trên người anh trượt xuống, trong gương phản chiếu nửa thân trên trần trụi không gì che đậy.
Anh đưa tay chạm vào chính mình trong gương, âm thầm hạ quyết tâm.
… Quan trọng trước nhất chính là, phải luyện thành cơ ngực.