Lòng Có Lăng Hi - Qifu A

Chương 2: Nghiệt đồ



Chắc hẳn vì muốn đi toilet nên anh chàng ngoài cửa đã tháo kính râm xuống, chỉ chừa lại một cái khẩu trang to đùng che nửa mặt dưới.
Tuy chỉ lộ ra hai hàng lông mày, một đôi mắt cùng nửa trên sống mũi cao thẳng, thế nhưng đối với Lăng Hi – thanh niên có niềm đam mê bất tận với báo giải trí lá cải mà nói thì, chỉ cần thế cũng đủ nhận ra được thân phận của anh chàng kính râm ——
Ối chà, này không phải An Thụy Phong, diễn viên phái thần tượng hai năm gần đây đang rất hot sao?
Ngũ quan của An Thụy Phong mang theo nét lai tây rất rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt màu xám đậm kia, nó chính là thứ vũ khí đã giúp anh hút hồn không ít fans nữ. Lăng Hi nhiều lần hóng hớt fans nữ nhà anh cãi nhau, fans nhà khác tranh cãi đều nhất trí đối ngoại chống giặc, tranh cãi về scandal bạn gái, tranh cãi về paparazzi không có tâm, mà fans nhà An Thụy Phong một khi tranh cãi đều cầm binh khí để nội chiến với nhau —— Topic tẻ nhạt như kiểu《Rốt cuộc thì mắt hay môi của An Thụy Phong quyến rũ hơn》, thế mà cũng có đến hơn 10.000 bình luận.
Mà hiện tại, cặp mắt quyến rũ kia đang tràn đầy kinh ngạc nhìn lướt qua Lăng Hi lớn và Lăng Hi nhỏ, Lăng Hi xin thề, cậu nghe thấy tiếng An Thụy Phong khe khẽ hít vào hơi, sau đó vội vàng lùi lại, từ bên trong túi tiền móc ra kính râm, một lần nữa gác lên sống mũi.
Lăng Hi nghĩ, muộn rồi cưng ạ, có đeo kính râm cũng vô dụng thôi, tui đã phát hiện ra bộ mặt thật của anh rồi, chờ về đến nhà tui sẽ lập cờ nhôn đi tung tin, nói anh vì giảm béo mà không chú ý đến sức khỏe, vành mắt đen thui lan đến tận cằm!
Lăng Hi cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt của An Thụy Phong không chớp mắt, đúng lúc này Hứa ca – người đại diện nhà An Thụy Phong xông lên một bước, bảo vệ anh ở phía sau lưng, vừa khách khí lại vừa xa cách nói: “Thật ngại quá, chúng tôi không biết trong buồng đã có người. Cậu cứ tiếp tục dùng đi, bọn tôi sẽ chờ.”
“Úi… à, không sao, không sao đâu, tôi dùng xong rồi.” Lăng Hi luống cuống tay chân kéo quần lên: “Các anh dùng đi, dùng đi hén.” Cậu chỉnh lại quần áo gọn gàng xong, nhanh chóng chạy vọt ra khỏi buồng vệ sinh. Đang lúc đi ngang qua hai người bọn họ, thì Hứa ca đột nhiên gọi cậu lại.
“Xin chờ một chút.” Hứa ca nói: “Vừa rồi hơi tối nên tôi không để ý, cậu là Lăng Hi đúng chứ? Người hát bài《Lòng Có Lăng Hi》?”
Lăng Hi quả thực muốn vỗ tay khen ngợi hắn, Hứa ca tên đầy đủ là Hứa Chí Cường, một người đại diện hàng đầu trong giới, kinh nghiệm phong phú, rất có mắt nhìn, đã từng dẫn dắt và đào tạo ra được một ảnh đế, hai tiểu hoa, là một kẻ khôn ngoan lõi đời và biết cách đưa đẩy. Nhìn đi, trên cả cái máy bay này, chỉ có mỗi Hứa Chí Cường là gọi được tên của cậu.
… Thế nhưng lúc này Lăng Hi ước gì Hứa Chí Cường không nhận ra mình!
“Vâng.” Lăng Hi trả lời khô khốc.
“Rất vui được gặp cậu, cậu cũng đang tới đoàn phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》đúng không?” Hứa Chí Cường bắt chuyện với Lăng Hi: “Trước đấy tôi có nghe đạo diễn nói qua, lần này bên đó sẽ mời cậu hát ca khúc chủ đề, hơn nữa còn sắm luôn một vai diễn trong phim. Thụy Phong nhà tôi được mời tham gia đóng vai sư phụ của nam chính, sau này chúng ta cùng thuộc một đoàn làm phim cả, nếu có dịp mọi người tụ tập đi ăn với nhau một bữa nhé.” Người đại diện của ngôi sao lớn có khác, đụng phải việc xấu hổ cỡ này mà không xi nhê, trực tiếp nhảy đến chuyện công việc, giữ được mặt mũi cho cả hai bên.
Nói xong, Hứa Chí Cường chìa một tay về phía cậu, Lăng Hi vội vàng giơ tay ra, hai người bắt tay nhau, không nặng không nhẹ đung đưa mấy cái, đoạn Lăng Hi giành việc rụt tay lại trước tiên.
“Thì ra cậu chính là Lăng Hi, rất vui được gặp cậu.” An Thụy Phong lịch sự gật đầu với Lăng Hi, thậm chí còn rất thân thiết nói đùa: “Sao lại căng thẳng thế? Đúng rồi, tôi nhớ trong tờ danh sách diễn viên ghi là mời cậu đóng vai sư đệ của nam chính, nếu vậy thì chúng ta có tình đồng môn rồi —— Đồ nhi, đừng bảo bây giờ cậu đã nhập vai luôn đấy chứ, chưa gì đã sợ tôi rồi hả.” Nói xong, An Thụy Phong cũng chìa tay về phía cậu.
Lăng Hi toát mồ hôi đầy mặt, nhìn chằm chằm bàn tay của anh, chà chà tay phải của mình lên quần mấy cái, rất chi là cẩn thận hỏi lại: “Sư phụ, tôi đi ị xong còn chưa rửa tay đâu, anh nhất định muốn bắt tay với tôi hả?”
An Thụy Phong: “…”
Hứa Chí Cường · vừa bắt tay với Lăng Hi xong · biểu tình trên mặt bỗng chốc trở nên vi diệu vô cùng.
***
Lăng Hi ủ rũ cúi đầu quay về chỗ ngồi của mình – hàng ghế cuối cùng trên khoang phổ thông, vừa đặt mông ngồi xuống đã lại bắt đầu than ngắn thở dài.
Ngô Hữu Bằng chờ cậu lâu đến độ muốn đi ngủ luôn cho khỏe, thấy Lăng Hi trở lại, tức thì bắn liên thanh một chùm câu hỏi: “Chú đi toilet tận đâu thế hả? Đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới biết đường về?”
Lăng Hi ỉu xìu nói: “Buồng vệ sinh đằng trước với phía sau đều đông người, cô tiếp viên dẫn em đến khoang hạng nhất.”
“Dù vậy đi nữa cũng đâu thể lề mề đến giờ được.”
Lăng Hi thở dài: “Haizz, ở khoang hạng nhất đụng phải một người nhận ra em, người ta cứ lôi kéo em hàn huyên mãi.”
“Ối chà, được phết nha.” Ngô Hữu Bằng cực kỳ hài lòng: “Trước đây làm thống kê fans, kết quả nhận được là fans của chú tập trung phần đông ở mấy thành thị hạng ba, lương mỗi tháng toàn dưới ba ngàn, không ngờ bây giờ có cả fans ngồi được khoang hạng nhất! Nhanh kể cho anh nghe coi, chú có chụp ảnh chung với người ta không? Có ký tên cho người ta không?”
“Người ta nào cần em ký tên…” Lăng Hi nhấc mí mắt lên liếc hắn một cái: “Người nhận ra em là Hứa Chí Cường, chính là người đại diện của An Thụy Phong đó.”
Ngô Hữu Bằng há hốc mồm, thở ra dồn dập: “… Chú có bị đần không hả, những lúc thế này người ta hỏi chú có phải Lăng Hi không, chú phải trả lời là không chứ!” Hắn đấm ngực giậm chân: “Đều là nghệ sĩ, chú coi nhà họ bao toàn bộ khoang hạng nhất kìa, còn hai chúng ta lại phải chen lấn trong khoang phổ thông, nếu là anh, anh thật sự méo còn mặt mũi nào để chào hỏi với Hứa Chí Cường!”
Lăng Hi oán thầm, khi đó “em trai nhỏ” của tui bị người ta trông thấy hết, nào còn tâm trạng để giả đò không quen biết nhau! Thế nhưng chẳng cách nào giải thích cho Ngô Hữu Bằng lý do mình lộ “em trai nhỏ” được, Lăng Hi thông minh bất chợt ngậm chặt miệng, quyết định đem bí mật này tiêu hóa xuống bụng luôn.
***
Nửa giờ sau, máy bay đúng giờ hạ xuống thành phố Nam Kinh.
Lăng Hi với Ngô Hữu Bằng ngồi ở hàng cuối khoang, thế nên phải đợi mọi người đi hết rồi mới xách hành lý chậm rãi xuống máy bay. Khi bọn họ đi tới băng chuyền để lấy vali ký gửi, thì thấy một đám đông đứng chỉ chỉ trỏ trỏ vây quanh khu vực băng chuyền, lắm người còn cầm di động quay về phía bên đó chụp ảnh.
Lăng Hi kéo một người lại, hỏi hắn chụp cái chi.
Người kia nói: “À, cũng chả biết thanh niên dobe nào chế vali thành miếng sushi, trứng cá ở trên nắp còn là mô hình 3D nữa, giống thật y xì đúc luôn! Giờ cái vali kia đang di chuyển vòng vòng như miếng sushi trên băng chuyền ấy, tôi định chụp lại mấy tấm gửi cho bạn bè xem trước khi thanh niên dobe kia xách nó đi!”
Đang nói chuyện, bỗng chiếc vali hình miếng sushi cỡ bự chầm chầm di chuyển tới trước mặt Lăng Hi, cậu chàng đưa tay xách hành lý xuống, nghênh ngang rời đi trong sự ngỡ ngàng của người kia.
Ngô Hữu Bằng day trán: “Anh cũng phục chú luôn, mỗi lần đi lấy hành lý đều đùa dai kiểu này, hay ho lắm à?”
“Hay chứ.” Lăng Hi gật đầu, cảm thấy linh hồn bé nhỏ bị tổn thương lúc ở trên máy bay của mình, cuối cùng cũng phục hồi được chút đỉnh. Cái vali này được chính cậu tự tay cải tạo, dù đi tới nơi đâu cũng kéo theo cùng, mỗi lần đều trở thành cảnh đẹp chốn sân bay.
Trước đây cậu từng nghĩ, nếu mình thực sự không trụ nổi trong giới giải trí này nữa, thì sẽ mở một cửa hàng bán vali thủ công trên taobao. Hàng độc được đặt làm riêng, toàn thế giới chỉ có duy nhất một cái, chưa biết chừng tiền lời kiếm được chẳng kém việc hát rong bây giờ là bao.
Hai người vừa nói chuyện vừa di chuyển về phía lối ra. Từ đằng xa bọn Lăng Hi đã nghe thấy có tiếng người ồn ào huyên náo ở chỗ cổng, chờ đến khi bọn họ đi tới nơi, thì thấy dọc theo hai bên hàng rào bảo hộ là một đám thiếu nữ tuổi xuân phơi phới đang nháo nhào, đứng chen lấn chật ních ở đó, trong tay mấy nhỏ giơ lên bó hoa tươi, trên cổ còn đeo máy ảnh, quay về phía Lăng Hi mà gào thét lớn tiếng ——
“Ahhh! Em yêu anh!!!”
“Cầu nhìn sang bên này!!!”
Bảo vệ sân bay đứng dựa lưng vào hàng rào bảo hộ, dùng sức đẩy về phía sau, nếu không phải có bọn họ đứng đó trấn thủ, chỉ sợ mấy fans nữ cuồng nhiệt kia đã phá hỏng luôn rào chắn.
Lăng Hi cực kỳ kinh hỉ, cậu vẫy vẫy tay với đám fans cuồng nhiệt, liên tục tạo dáng pose khoa trương, trong lòng thấy vô cùng cảm động!
“Anh Ngô, anh tốt với em quá, bữa nay thuê fans ở đâu vậy anh, khí thế thật sự luôn!” Lăng Hi hài lòng rớm nước mắt: “Ai dè ngoài miệng anh luôn chê cười em, nhưng vào những lúc mấu chốt lại giữ thể diện cho em thế này.”
“… Chú chờ anh một chút.” Ngô Hữu Bằng lại day trán: “Việc đi Nam Kinh lần này anh mày không hề phao tin ra bên ngoài, đám fans kia cũng không phải anh thuê đến.”
Lăng Hi há hốc mồm: “Hể?”
Giống như đang phối hợp ăn ý với Ngô Hữu Bằng, những fans hâm mộ đứng bên ngoài vòng bảo hộ cùng nhau gào lên tên anh yêu của mình ——
“An Thụy Phong!”
“Thụy Phong!”
“Thụy Phong vương tử!”
Tiếp theo đó, một mùi hương nước nồng nàn tỏa ra từ phía sau Lăng Hi, Lăng Hi theo bản năng quay đầu lại nhìn, thì thấy vị minh tinh đã từng chiêm ngưỡng “em trai nhỏ” và mông mình trên máy bay kia, đang rảo bước như biểu diễn trên sàn catwalk, dáng vẻ phong độ đi lướt qua người cậu.
Khẩu trang và kính râm đã được An Thụy Phong tháo xuống, trên mặt còn trát một lớp phấn nhằm che đi vành mắt đen thui dọa người. An Thụy Phong cao hơn Lăng Hi gần nửa cái đầu, lấy góc độ của Lăng Hi nhìn sang, ánh mắt vừa vặn chạm phải đôi môi đang mỉm cười kia, môi của Thụy Phong vừa mỏng lại vừa gợi cảm, khóe miệng hơi nhếch lên, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn chiếm lấy nó. Lăng Hi nuốt nước miếng cái ực, nghĩ thầm, tẹo nữa cậu phải lập cờ nhôn mò tới topic《Rốt cuộc thì mắt hay môi của An Thụy Phong quyến rũ hơn》để bỏ một lá phiếu.
Thấy Lăng Hi cứ đứng yên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mình, An Thụy Phong nở một nụ cười nhẹ với cậu. Vừa nãy Lăng Hi cọ chùa fans và ánh đèn flash vốn thuộc về anh, nếu như là một đại minh tinh khó tính khác, chỉ sợ hai người đã kết thù rồi cũng nên, thế nhưng An Thụy Phong lại rất rộng lượng, không tính toán việc nhỏ nhặt này, đã thế còn có tâm trạng đùa giỡn với Lăng Hi.
“Đồ nhi.” Anh nói: “Cậu chắn mất sư phụ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.