Lòng Có Lăng Hi - Qifu A

Chương 33: Tướng công



Đối diện với lời mơi hàng trắng trợn của người yêu, làm sao An Thụy Phong có thể lui quân được nữa? Nếu không vì lo lắng cho sức khỏe của Lăng Hi, ngay cái lúc ở trong chăn sờ thấy làn da trần trụi ấy, anh đã muốn lập tức cầm thương ra trận.
Hai tay An Thụy Phong ôm lấy eo Lăng Hi, hơi hơi dùng sức, đặt cậu ngồi lên đùi mình. Tư thế này lúc trước bọn họ đã xài vài lần, Lăng Hi hết sức phối hợp, cậu tách chân sang hai bên, ngồi quỳ trên người anh. Bờ mông tròn tròn của Lăng Hi vừa vặn áp lên bắp đùi An Thụy Phong, cậu cực kỳ tâm cơ nhích nhích về phía trước, chủ động làm cho vật giữa háng hai người cọ sát vào nhau.
Vốn dĩ Lăng Hi thấp hơn An Thụy Phong khá nhiều, nhưng với tư thế hiện tại, hai người cao gần như bằng nhau, Lăng Hi không cần ngửa đầu cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt anh.
Ngắm nhìn khuôn mặt của An Thụy Phong ở một khoảng cách gần như thế, tuyệt đối chẳng thể nào nhẵn nhụi bóng láng chẳng chút tì vết giống như trên TV. Dù sao diễn viên cũng là một nghề vất vả, An Thụy Phong bị quầng thâm mắt, lỗ chân lông to, thậm chí trên cằm còn có râu lún phún, thế nhưng đôi mắt xám rạng ngời cùng với đường nét nhu hòa của bờ môi, so với trong màn ảnh lại càng câu hồn đoạt phách.
Lăng Hi vẫn thích dáng vẻ của anh như bây giờ hơn.
Cậu sờ sờ mặt anh, rất mạnh dạn nói: “Anh biết không, trên trang fansite của anh có người mở một cuộc bình chọn, mọi người bỏ phiếu tranh cãi về việc rốt cuộc mắt hay môi của anh đẹp hơn đấy.”
An Thụy Phong không hiểu vì sao cậu lại nhắc tới đề tài đó vào lúc này: “Anh biết, thế nhưng cuộc bình chọn kia đã kết thúc lâu rồi, mới nhất phải là ngón tay anh đẹp hơn hay đôi chân dài của anh đẹp hơn.”
Lăng Hi nói: “Lúc trước em cũng muốn bỏ phiếu, sau đó nhận ra, thật sự không sao chọn được.”
Cậu hôn lên mí mắt của An Thụy Phong một cái, cảm thụ con ngươi đang nhẹ nhàng rung động: “Khi trong đôi mắt anh chứa hình bóng của em, em cảm thấy ánh mắt ấy đẹp nhất.”
Cậu di chuyển xuống dưới, kề sát bờ môi của hai người vào nhau, trao cho anh một nụ hôn nhàn nhạt: “Khi anh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của em, thì em lại cảm thấy đôi môi anh đẹp nhất.”
Cậu nâng tay An Thụy Phong lên, khẽ ngậm lấy đầu ngón tay anh một cách cực kỳ khiêu khích, sau đó giống như chú chó con, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lòng bàn tay anh: “Khi anh dùng bàn tay này nắm chặt phía dưới của em, em cảm thấy tay anh là đẹp nhất.”
“Đương nhiên, đôi chân dài của anh cũng rất đẹp, nhất là khi anh mặc quần đi tới đi lui trước mặt em, em hận bản thân không thể giúp anh cởi quần xuống để chiêm ngưỡng.”
Nói liền một hơi cả đống lời gạ tình như thế, cho dù da mặt có dày cỡ Lăng Hi, lúc này hai gò má cũng phải ửng hồng. Từ trước tới nay dưới giường cậu luôn là anh hùng, chỉ cần không ở trên giường thì cái gì cũng dám nói toạc ra, thế nhưng một khi đã lên giường, Lăng Hi lại ngoan ngoãn như một chú chó nhỏ, đẩy cái liền ngã, sờ vào liền kêu. Tri thức lý luận của cậu phong phú bao nhiêu thì hành động thực tế của cậu yếu kém bấy nhiêu.
Lăng Hi vội vàng dúi đầu vào bả vai anh, không chịu ngẩng lên, mái tóc ướt nhẹp cọ cọ vào xương quai xanh của An Thụy Phong. Hai tay Lăng Hi ôm lấy cổ anh, truy hỏi: “Em đã nói nhiều như thế, sao anh không phản ứng gì vậy?”
Nếu như cậu còn mang đuôi cún trên người, chỉ sợ hiện tại nó sẽ liều mình lắc lư.
An Thụy Phong ôm lấy người Lăng Hi, một tay sờ soạng tấm lưng trơn nhẵn của cậu, một tay mò tới đằng trước để an ủi hai cây gậy th*t. Mấy câu nói vừa rồi của Lăng Hi giống như liều thuốc trợ hứng, khiến cho dục vọng của anh căng trướng đến đỉnh điểm, ‘cậu em’ cũng nóng bỏng tột cùng. An Thụy Phong dùng bàn tay to lớn bao lấy hai cây gậy th*t, tuốt lên tuốt xuống với cường độ vừa phải, thậm chí còn dùng ngón cái chặn lại ‘đầu nấm’ của Lăng Hi, ngón tay gảy nhẹ lỗ nhỏ.
Từng đợt sóng sung sướng ập tới như thủy triều, cơn tê dại chạy dọc từ xương cụt lên tới đại não, cả người Lăng Hi run rẩy, giống như một bé thú con, từ trong miệng bật ra tiếng rên rỉ ư ư nức nở. Chất lỏng sền sệt phun trảo ra khỏi cơ thể, Lăng Hi gắt gao ôm lấy bờ lưng của An Thụy Phong, thế nhưng không dám bấu mạnh, sợ lưu lại vết cào trên lưng anh, cậu chỉ có thể nắm chặt hai tay thành đấm, giận hờn đánh lên bả vai An Thụy Phong.
An Thụy Phong bị cậu đấm đỏ cả lưng cũng không oán giận, anh còn chưa lên đến đỉnh, Lăng Hi đã tước vũ khí đầu hàng trước tiên. Anh hôn vào gáy Lăng Hi cái chóc, tóc nơi đó vừa cong vừa ngắn, khiến anh vừa nhìn đã thấy lòng mình mềm nhũn.
An Thụy Phong ghé vào tai Lăng Hi, ngọt ngào tâm tình: “Trong mắt anh em cũng là người đẹp nhất.”
“Đẹp ở điểm nào?”
“Em đẹp nhất là khi ở trên giường, bị anh bắt nạt đến nước mắt lưng tròng, mặt đầy xuân sắc gọi anh là ‘tướng công’.”
Lăng Hi càng không dám ngẩng đầu, cậu lên án nói: “Em gọi anh là ‘tướng công’ lúc nào?”
An Thụy Phong nghiêng đầu, ngậm lấy vành tai của cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội, làm em gọi ngay đây.”
***
(hậu đình hoa: nghĩa là hoa sau đình, có thể hiểu theo nghĩa đen tối là ‘hoa’ ở ‘cửa sau’ =)))
Tuy rằng An Thụy Phong rất muốn ở trên giường trổ tài anh hùng, trình diễn một màn “cách sông hát khúc Hậu Đình Hoa, từ đấy quân vương không tảo triều”, thế nhưng tiến độ quay phim rất gấp gáp, bọn họ thực sự không có khả năng tùy hứng làm bậy.
Có điều An Thụy Phong vẫn giải tỏa bằng tư thế mới —— anh nằm nghiêng người, từ phía sau ôm lấy Lăng Hi, khép hai đầu gối cậu lại, sau đó đem lửa nóng của mình nhét vào giữa hai cẳng chân Lăng Hi, cọ sát với đùi non của cậu.
Mỗi lần xông lên, đầu gậy của anh sẽ sượt qua hội âm mẫn cảm của Lăng Hi, va chạm trực tiếp với túi nang phía sau, đụng vào bộ phận gốc rễ nhạy cảm của cậu. Cứ thế một ra một vào, mặc dù không cách nào đạt tới khoái cảm tận cùng, dẫu vậy nó vẫn khiến anh chẳng thể kiềm chế được, bắn đến ba lần, làm cho hai chân của Lăng Hi nhớp nháp không chịu nổi.
Anh có sức bền kinh người, tới lần cuối cùng, đùi non của Lăng Hi đã bị cọ đỏ ửng, vừa đau vừa ngứa. Lăng Hi vô cùng đáng thương che bắp đùi, nhìn về phía anh cầu xin tha thứ: “Em em em em không xong rồi, em dùng tay giúp anh được không?”
An Thụy Phong ôm eo Lăng Hi, hờ hững cọ đầu nấm nóng hổi của mình lên trên mông cậu: “Lăng Hi, là do em nghịch lửa, có khóc cũng phải tự mình dập tắt…”
Lăng Hi cắn răng một cái, run rẩy nói: “Tướng, tướng công, em dùng miệng hầu anh giống như lần trước được không?”
An Thụy Phong hôn nhẹ lên mặt cậu, không hề khoan nhượng nhét cây gậy th*t vào lại giữa hai chân Lăng Hi, nói: “Ngoan, tư thế kia lần sau chúng ta sẽ chơi tiếp.”
***
Ngày hôm sau vừa xuống giường một cái, Lăng Hi liền nhìn thấy hai chân mình bị cọ xước cả da, vừa đụng vào đã đau đến nhe răng nhếch miệng. An Thụy Phong cẩn thận bôi thuốc cho cậu, hôm nay t*ng trùng đã lui quân, anh càng lúc càng hối hận bản thân mình tối qua chơi hăng quá.
Lăng Hi không muốn thấy An Thụy Phong tự trách, một bên dang rộng hai chân để anh bôi thuốc, một bên vỗ vỗ đầu anh: “An An nha, anh long tinh hổ tráng như thế khiến em rất vui. Chỉ là lần sau đừng cọ xước da đùi em nữa, em muốn thử cảm giác nơi khác bị cọ xước cơ (⊙ ω ⊙)?”
An Thụy Phong bó tay nhìn cậu, anh hoài nghi một ngày nào đó, mình chắc chắn sẽ ở trên người con khuyển yêu này mài sắt thành kim. =)))
Cũng may hôm nay phân cảnh của Lăng Hi không nhiều, toàn bộ đều cùng Chu Lâm Lâm đối diễn, hơn nữa lịch quay còn là buổi chiều. Khi Lăng Hi sải rộng hai chân, tư thế khó khăn đi tới phòng hóa trang, đã thấy Chu Lâm Lâm ngồi ở đó đọc kịch bản.
Bên trong phòng hóa trang ngoại trừ người đại diện nhà Chu Lâm Lâm thì không có người thứ tư. Cô rời tầm mắt khỏi kịch bản, buồn cười nhìn chằm chằm dáng đi của Lăng Hi, cố tình hỏi: “Lăng Hi, cậu bị gì vậy hả, dáng đi sao lại giống con vịt thế kia?”
Lăng Hi thuận mồm nói: “Hôm qua đóng phim xong tôi đi cưỡi ngựa, bắp đùi bị xước da.”
Chu Lâm Lâm khẽ che đôi môi đỏ mọng: “Ha ha, tôi không tin.”
Lăng Hi liếc cô một cái: “Không tin mà cô còn hỏi, thừa hơi à.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.