Ba thiếu niên đang cố sức lay tỉnh một thiếu niên khác đang nằm sắp mặt trên đường, gần đó một cô gái đang ngồi bẹp xuống, trông có vẻ sắp khóc đến nơi. Cô gái nức nở
- Thiếu... thiếu gia gia...
- Con tiện tỳ kia câm ngay cho ta.
- Này, ngươi chết chưa, này...
Ba cậu thiếu niên kia vẫn chưa bỏ cuộc, liên tục bày trò để giúp thiếu niên kia tỉnh lại, từ ngoáy mũi, bứt tóc, cắn... Nhưng thiếu niên kia vẫn chưa tỉnh.
- Đại ca, có khi nào huynh ra tay nặng quá hắn chết rồi không?
Thiếu niên đại ca kia lắc lắc đầu, cố gắng móc mũi thiếu niên đang nằm trên đùi mình.
- Không đâu, lúc nãy ta đâu có dùng võ công, chỉ tát nhẹ một cái thôi mà.
Trán của cả ba thiếu niên lúc này lấm tấm mồ hôi, chúng bắt đầu rối trí rồi. Ba người bọn chúng là Lỗ Tần, Mai Hậu, Tạ Tiến, con cháu của ba gia tộc Bạch Dương trấn này, cũng có chút danh tiếng, còn thanh niên đang xỉu ra đất kia chính là Lưu Chấn Long, con cháu Lưu gia, gia tộc của Lưu vương gia ngày trước. Tuy là con cháu dòng dõi lớn, nhưng hắn tu vi thấp kém, thân thể yếu nhược nên thường bị ba tên kia bắt nạt. Còn nữ tử kia được gọi là Thanh Nhi, tỳ nữ của Lưu Chấn Long, từ nhỏ đã được nuôi cùng hắn, niên kỷ cũng chỉ thấp hơn hắn vài năm.
Dù không được sủng ái trong gia tộc, nhưng nếu ba tên Lỗ Tần, Mai Hậu, Tạ Tiến mà quả thật đánh chết Lưu Chấn Long thì khó mà không có phong ba vùng Bạch Dương trấn này. Bình thường thì các nhà chỉ gằm gè nhau mà không có xảy ra xung đột, còn bây giờ là trẻ tuổi nhà này đánh chết nhà kia sẽ được lấy làm cớ để Lưu gia khuếch trương, độc chiếm Bạch Dương trấn.
- Này, tỉnh lại, tỉnh lại ta cho ngươi đánh ta một cái.
Tạ Tiến kêu lên. Nhưng tên kia vẫn cứ nằm đó, hắn đã nằm đó hai canh giờ hơn rồi, trời cũng bắt đầu tối, nhà nhà trong phố cũng đã lên đèn. Khung cảnh ở đây vẫn vậy, ba tên thì ngồi lay một tên, còn nữ tử kia thì ngồi mếu máo.
Chợt từ cổng thành, một tia sáng bay với tốc độ cực nhanh từ nhà này đến nhà khác, nó bay khắp cả trấn rồi lao thẳng đến cơ thể của Lưu Chấn Long khiến cả ba tên Lỗ, Mai, Tạ phải té nhào ra, quẳng tiểu Long xuống đất. Luồng sáng bí ẩn đó thực chất chỉ xảy ra trong chưa tới một giây, nhiều người nghĩ là ảo giác mà thôi. Một lúc sau ba tên kia mới hoàn hồn, hỏi nhau:
- Này, ngươi có thấy gì không?
- Thấy gì vậy đại ca?
- Ta thấy... mà cũng... không thấy...
Chấn Long nằm dưới đất bắt đầu ngọ nguậy, bắt đầu thể hiện chút sinh cơ của người sống, tay hắn duỗi thẳng ra, chân đạp lia lịa, cả người lăn vòng vòng trên đất, miệng thì hét la oai oái.
Rồi hắn bật dậy, dáo dác nhìn xung quanh, hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn ba tên kia, nữ tử nọ rồi tự nhìn mình. Câu đầu tiên hắt thốt ra rõ nghĩa sau hơn hai canh giờ nằm đất:
- Tiểu huynh đệ, ngươi thấy không, ta thoát rồi, ta thoát chết rồi, ta mừng quá, ôm ta đi.
Hắn ôm cả ba rồi ra hiệu cho nữ tử:
- Nào, lại đây chia sẻ niềm vui với bổn Long nào, nhanh nào.
- Thiếu gia... ngài... đang làm cái gì vậy?
Nữ tử thắc mắc, thật quá khó hiểu khi vừa bị người ta đánh sống dở chết dở xong, khi tỉnh lại thì ôm thủ phạm như kiểu bạn bè lâu năm chưa gặp. Đây không giống thiếu gia thường ngày, chỉ biết lầm lầm lũi lũi không nói cũng không cười.
Tạ Tiến đang bị ôm chặt đột nhiên bừng tỉnh bứt ra. Chấn Long bất ngờ, mở miệng đầy chân thành:
- Tiểu huynh đệ sao vậy, ta làm huynh đệ bị thương à?
Tên kia nổi xung:
- Tên đần độn Lưu Chấn Long nhà ngươi, ai cho phép ngươi chạm vào ta? Muốn ta đánh cho phát nữa không?
- Đúng đó đại ca, đánh hắn đi.
- Đúng, đúng.
Hai tên kia phụ họa Tạ Tiến, hùng hùng hổ hổ. Tuy vậy trong lòng ba đứa cực kì nhẹ nhỏm, rốt cuộc không có gây họa. Hắn nghe vậy thì bật cười ha hả, ra vẻ buồn cười lắm:
- Các ngươi mà cũng đòi đánh bổn Long, mắc cười quá, nào nào, thử đánh ta xem, ha ha ha.
Hắn khoanh tay lại, mặt hếch lên thách thức. Vốn tuổi trẻ bồng bột, tính cách cũng quá mức coi thường người khác, khi bị thách thức sẽ xù lông nhím, Tạ Tiến đanh mặt, gằn giọng:
- Chắc chứ, ta đánh thật đấy. Lần này có chết cũng không truy cứu nhé.
Lại một tràng cười quái dị phát ra từ phía tiểu Hắc, hắn cười ngặt nghẽo:
- Ngươi đánh ta chết, ha ha ha, ta đau bụng quá, đến đây, ha ha ha...
Tạ Tiến bước nhanh đến trước mặt hắn, tung ra một quyền, trong quyền này không có sát ý, không có võ kỹ, chỉ đơn giản là lực lượng cơ thể. Vừa ra quyền hắn vừa la:
- Con tiện tỳ kia, là hắn thách ta nhé.
Tiểu Hắc long đứng đó, hai chân trụ xuống đất, miệng cười cười nhìn quyền đang tới của Tạ Tiến. Căn bản là hắn coi thường quyền đó, đối với hắn, đó chỉ là một thứ gì đó vô cùng vô hại, chẳng có một chút gì nguy hại cả, chỉ một cái trừng mắt giải phóng hồn lực là xong xuôi. Nghĩ tới đó, quyền kia cách hắn chừng một gang tay, hắn trừng to mắt, thúc đẩy hồn lực. Nhưng, chẳng có gì xảy ra cả...
- Ui da!
Lần đầu tiên suốt bao nhiêu năm từ miệng hắn phát ra câu đó. Hắn bật ngược ra đằng sau, rơi vào người Thanh Nhi đang ngồi, quyền kia của Tạ Tiến đập thẳng vào mắt trái của hắn khiến hắn mất trọng tâm bay ra kèm theo khuyến mãi là một cục bầm tím lan nhanh quanh con mắt tội nghiệp. Tạ Tiến phủi tay rồi dắt theo Mai Hậu, Lỗ Tần bước ra khỏi con đường vắng và cũng để lại một chút thanh âm:
- Tưởng thế nào, hóa ra vẫn là phế vật.
- Phế vật, phế vật họ Lưu...
- Tên đó bị điên rồi đó đại ca.
Chấn Long nằm đó, nằm trong lòng Thanh Nhi với con mắt sưng vù, hắn nằm đó, hai mắt mở to dù hơi đau, bất động, sự tình quá bất ngờ khiến hắn chết lặng tại đó. Một quyền của một đứa trẻ, một quyền không hề có linh khí, không có võ kỹ, không có pháp bảo tăng lực gì cả, đơn giản là một quyền nhỏ bé, lại có thể đánh sưng mắt hắn, sưng mắt đại hắc long từng khuấy đảo cửu giới. Hắn không thể nào tin được, hoàn toàn không thể nào tin được.