Hắn loay hoay trong phòng tắm, mặc bộ y phục mới, sửa soạn tóc tai, vệ sinh cá nhân một lúc rồi bước ra khỏi dãy phòng của mình. Lúc này mặt trời đã lên cao, gần đến giờ Thìn, mọi người trong Lưu gia phủ đã bắt đầu công việc của mình, trẻ tuổi thì đi võ trường học tập, trung niên thì khai mỏ, luyện công, quản lý chuyện buôn bán, không ai được lười biếng. Đám trẻ như Lưu Chấn Long càng không được lười, vì chúng là tương lai Lưu gia, người Lưu gia luôn quan niệm trường giang phải sóng sau xô sóng trước mới là tốt, vậy nên việc dạy võ, bồi dưỡng lớp trẻ được nâng lên hàng đầu.
Hắn vừa bước đi vừa than thân trách phận, mấy kiếp trước linh khí như món đồ chơi của hắn, muốn dùng làm gì cũng được, chẳng cần luyện tập gì cũng có thể vang danh một phương, còn giờ thực lực chẳng có, phải dậy sớm tập võ, thật là mệt chết. Bình thường Chấn Long dậy rất sớm, cũng thường đi diễn võ trường đúng giờ, còn hắn ngủ nướng thành tật, lại còn bị chấn động hồn phách, nếu mà không có Thanh Nhi thì không biết ngủ đến khi nào. Hắn lẩm bẩm: “Nếu mà không có Thanh Nhi thì… “ Chợt hắn nhớ lại bộ quần áo te tua lúc nãy, thật sự khiến hắn tức điên lên.
– Hừ, bọn Huyền Vũ đáng chết.
Tiểu Hắc dậm mạnh chân xuống đất, mặt thì hướng lên trời ra vẻ tức tối. Người Lưu gia đi ngang nhìn hắn bằng nửa con mắt, miệng lầm bầm chút rồi bước qua.
– Này, nghe nói Phế Chấn Long hôm qua bị đánh đến ngu, ta nghĩ là thật.
– Ừm, ta cũng nghĩ vậy, hắn điên rồi.
– Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để mấy đứa điên nghe thấy người khác nói xấu.
Không thứ gì để lọt qua tai hắn được, tuy nhiên hắn cũng chẳng quan tâm. Bày tỏ ức chế một hồi, tiểu Hắc tử lại bước theo lứa trẻ của Lưu gia đến diễn võ trường. Thú thật là hắn chẳng biết ở đâu, Lưu gia là một gia tộc lớn Bạch Dương trấn, có công khai hoang nên khuôn viên rộng lớn, nếu không rành đường thì lạc như chơi. Hắn cũng không tiện hỏi ai, theo như Thanh Nhi, Lưu Chấn Long ở Lưu gia không còn thân thiết với ai ngoài nàng kể từ lúc phụ thân hắn rời đi.
Trong cửu giới, cường giả vi tôn, thực lực càng cao càng được coi trọng. Ở Bạch Dương trấn này cũng vậy, cũng đề cao thực lực, nhưng sức mạnh của cả gia tộc được đề cao hơn. Lưu gia rất mạnh, gia chủ Lưu Huyền Không Phàm Cảnh cửu trọng, mạnh mẽ khôn cùng, còn có Lưu Hải Giác, Lưu Thiên Nhai… Phàm cảnh lục trọng trở lên, còn giới trẻ cảnh giới mạnh mẽ xuất hiện tần tần lớp lớp. Đối lập với Lưu gia có Tạ gia, Mai gia, Lỗ gia liên minh, thực lực khi hợp lực cũng rất đáng nể. Lưu gia cùng ba nhà kia tạo thành thế lưỡng cực cùng phân chia Bạch Dương trấn. Nếu là tiểu Hắc lúc trước, thổi một cái không biết bao gia tộc dạng này tiêu vong, còn giờ hắn chỉ là một con kiến chẳng được tôn trọng, đáng buồn đáng buồn.
Diễn võ trường Lưu gia khá rộng, có thể cùng lúc cho 100 người cùng luyện quyền, ở giữa có một sân đấu hình tròn, cao hơn hẳn đất bằng thường dùng để tỷ thí hoặc cao thủ trong tộc đứng giảng giải võ thuật cho lớp trẻ. Ngoài ra ở đây trang bị khá ổn, có vũ khí các loại, hầu hết bằng gỗ, có cả một phòng nghỉ cho người bị thương.
Hắn đến được diễn võ trường của Lưu gia lúc mọi người đã tập trung đầy đủ quanh bục trung tâm, hắn chui vội vào một hàng rồi tỏ vẻ chán đời hằng ngày của Chấn Long, nhờ vậy mà không ai thấy gì khác lạ.
Một lúc sau, các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi Lưu gia dạt ra nhường đường cho một trung niên nam tử tiến lên bục trung tâm.
– Là Hải Giác bá bá, hôm nay ta thấy luyện võ thật tuyệt.
– Đúng đúng, có khi còn được xem Phế Chấn Long diễn trò nữa.
Nam tử kia là Lưu Hải Giác, tu vi Phàm Cảnh thất trọng, là một trong những trụ cột của Lưu gia. Tuy tu vi không mạnh như huynh đệ của mình nhưng lí giải về võ công thì cao hơn một hai bậc, bởi thế đám tiểu tử Lưu gia rất thích được nghe hắn giảng giải. Ngoài ra hắn là một trong những người gây áp lực cho Lưu Thiên Hào, phụ thân của Chấn Long, phải rời khỏi Lưu gia. Vì phụ thân Chấn Long đã rời khỏi, nên sự căm ghét được kế thừa cho Chấn Long. Nhiều lần tiểu Long phải chịu sự sỉ nhục của vị Hải Giác bá bá này.
Đợi một lúc cho lũ trẻ ổn định vị trí, Lưu Hải Giác mới cao giọng nói.
– Rất tốt, hôm nay ta nhận thấy không có ai lười biếng trốn tập võ, tinh thần như thế là tốt. Dù vậy các ngươi phải chăm chỉ hơn để chấn hưng Lưu gia, nghe rõ không?
– Rõ!
Gật đầu, hắn quan sát xung quanh rồi lại tiếp tục.
– Đầu tiên, hãy nêu ra câu hỏi, ta sẽ lần lượt giải đáp. Các ngươi có luyện tập, có chuyên tâm mới nhận ra mình yếu kém, mới nhận ra mình còn lỗ hổng. Những ai đặt câu hỏi hay, sẽ lập tức được ta thưởng một hạ phẩm Tẩy Tủy Đan.
Hơn 70 người trẻ tuổi của Lưu gia bắt đầu láo nháo cả lên. Một câu hỏi hay tặng một Tẩy Tủy Đan quả là một điều mị hoặc lớn lao với những người chưa làm gì ra tiền như lũ trẻ tuổi Lưu gia. Nhưng vấn đề là hỏi sao cho hay, đó mới là điều quan trọng, Hải Giác chỉ rao là hỏi hay, nhưng không hề có tiêu chí cụ thể. Rất mị hoặc, cũng rất khó khăn. Chợt, một cánh tay đưa cao.
– Thưa bá bá, trong Linh Quy cửu thức có nói: “Công nhưng không là công, thủ lại không là thủ, công công thủ thủ, biến hóa vô thường.” Vậy bá bá có thể giải thích giúp con câu đó được không?
Lưu Hải Giác hất tay, một khỏa Tẩy Tủy Đan hạ phẩm rơi vào tay tên kia, đầu hắn gật gù.
– Hay, đã nghiên cứu đến Linh Quy cửu thức thức thứ sáu Công Thủ Vô Thường chứng tỏ ngươi rất chăm chỉ. Ta ghi nhận.
Lại một cánh tay khác đưa lên.
– Thưa Hải Giác bá bá, trong Lưu gia Ngạo Kiếm Quyết có dạy:”Người cầm kiếm tâm phải ngạo, không ngạo không cầm kiếm.” Vậy từ “ngạo” ở đây là gì?
Cũng một khỏa Tẩy Tủy Đan lại rơi vào tay người vừa hỏi, Lưu Hải Giác cười to trả lời:
– Hay, hỏi có ý tứ. Người tiếp theo.
Từng người từng người lần lượt đứng lên đặt câu hỏi, họ hỏi đủ thứ chuyện, đủ thứ công pháp Lưu gia, nhưng duy chỉ có hắn là không đặt câu hỏi. Hắn không hề biết những công pháp Lưu gia, cũng như chưa từng nghiên cứu nên không thể đặt câu hỏi nào. Cuối cùng, cũng chỉ có hai mươi người nhận được Tẩy Tủy Đan.
Lưu Hải Giác chờ không còn cánh tay nào đưa lên mới hắng giọng nói.
– Được, ta thấy các ngươi cũng có tâm huyết luyện võ, ta rất thích. Nhưng nãy giờ ta thấy một người chưa hỏi gì, nào, Lưu Chấn Long đâu.
Hắn ngán ngẩm lên tiếng:
– Con đây, thưa bá bá.
– Ta thấy ngươi không hề đặt câu hỏi, có lẽ là ngươi đã thông tuệ tất cả rồi, vậy ta có ý này, để Chấn Long trả lời hết câu hỏi của các ngươi, thế nào?
Hắn tái mặt, đây là trực tiếp ép người, lấy công trả thù tư. Chấn Long thì làm sao mà trả lời hết được đống câu hỏi đó. Nhưng đây là tiểu Hắc, vô địch đại hắc long, mọi chuyện vô cùng đơn giản.
Những đệ tử Lưu gia chia thành hai phe, một phe chẳng màng tới Chấn Long, lòng thực chất muốn giải đáp câu hỏi về võ đạo, còn phe kia thì hùa nhau mà nói: