Những ngày trước, cứ mỗi lần Lưu Hải Giác đến đây, là thể nào Chấn Long cũng bị làm nhục, cũng bị chê cười đến mức phải bỏ về giữa chừng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, một kẻ chỉ mới Phàm Cảnh nhị trọng mà phải giải đáp những thắc mắc của Phàm Cảnh tam tứ trọng, không chỉ là một câu hỏi, mà là hơn bảy mươi câu trên trời dưới đất, trong đó có khoảng hai mươi câu mà cả Hải Giác công nhận là hay. Đây quả thực là ép người quá đáng.
“Đã ép ta thì ta sẽ cho ngươi hoàn thành tâm nguyện, cũng coi như bàn đạp của ta”, tiểu Hắc tử vừa cười vừa cất bước hướng đến bục trung tâm. Hắn nhảy thẳng lên bục, đứng sóng vai với Lưu Hải Giác trong con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Thấy vậy, Lưu Hải Giác khoát tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Hắn nói:
- Lưu Chấn Long, ngươi đây là có ý gì?
- Thưa Tam bá, nếu ta thay ngươi trả lời các câu hỏi của tộc huynh tộc muội thì đứng ở đây không sai chứ?
Hắn khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười chói lóa bất chấp con mắt đang sưng và đầu nhô lên hai cái sừng bé bé. Nghe lời lẽ của hắn, Hải Giác cũng công nhận là đúng, hắn đe dọa rồi lùi qua một bên.
- Được, sai một câu phạt mười trượng. Bắt đầu đi.
Một câu mười trượng, tính ra nếu Chấn Long trả lời sai toàn bộ sẽ là bảy trăm trượng, đừng nói là người thường, võ giả mà chịu phạt bảy trăm trượng chắc hẳn phải chết. Vốn Hải Giác cũng không định làm vậy, chỉ là để tên tiểu tử Chấn Long này mất mặt mà bỏ về, không ngờ việc này ngoài dự tính nên đành phải theo thôi.
Tiểu Hắc tử đứng trên bục trung tâm, phóng tầm mắt ra bốn phía. Tên Hải Giác đó chỉ bắt nạt được Chấn Long mà thôi, còn tiểu Hắc thì khác. Từ trong thức hải, hắn từ từ điều động Vương Hồn Bạch Ngân của mình phóng ra khỏi mi tâm. Những con tiểu long bắt đầu vờn khắp diễn võ trường, riêng một con tấn công vào thức hải Lưu Hải Giác mà rà soát trí nhớ, chúng đã sẵn sàng nghe mệnh lệnh từ hắn. Tiểu Hắc tử lại cười, dù rằng hắn mặt mũi không ổn lắm nhưng vẫn tự tin cười tươi, hắn bắt đầu trả lời.
- Đầu tiên, ta hỏi ai nghiên cứu về Linh Quy cửu thức.
Người lúc nãy đặt câu hỏi về Linh Quy cửu thức giơ cao cánh tay, bước một bước ra khỏi hàng.
- Là ta.
- Được, vậy ta bắt đầu giải thích cho ngươi hiểu.
Con tiểu long phân hồn của hắn nằm trong thức hải của Hải Giác bắt đầu đọc, từng dòng suy nghĩ, kiến thức về chiêu này từ từ vận chuyển vào đầu hắn. Hắn chọn lọc một chút rồi nói.
- Cơ thể Linh Quy rất đặc biệt, vừa có móng khỏe, vừa có miệng khỏe, lại có mai cứng. Khi chúng thụt đầu vào, tạo thành thế thủ, khi chúng thò ra, tạo thành thế công, công thủ của Quy tộc luôn luôn luân chuyển như hai thái cực, phi thường ảo diệu. Ngươi thấy Linh Quy thụt đầu vào, cứ nghĩ nó thủ, nhưng thật ra nó có đang chờ thời cơ để công không thì không ai biết rõ. Công pháp Linh Quy cửu thức thật ra chính là miêu tả lại hình ảnh Linh Quy công thủ trong tự nhiên, rồi vận dụng vào nhân loại, nhân loại không có mai, không thể rụt đầu, nhưng nhân loại càng khó nắm bắt hơn Linh Quy vì biết biến hóa, biến thủ thành công, biến công thành thủ.
Hắn một hơi giải thích cho tên nam tử trẻ tuổi kia. Tên kia nghe xong cũng gật gù mà bước về vị trí còn Lưu Hải Giác giật nảy mình một cái. Đây là hắn tuổi trẻ từng được xem Linh Quy sinh hoạt một lần mới có thể đúc kết ra ý cảnh của Linh Quy cửu thức, còn tên tiểu tử Chấn Long mới mười bảy tuổi làm sao có được lý giải như vậy, quả là dọa người. Mọi cảm nhận của Hải Giác đều lọt vào tâm thức của hắn, không sót một chút nào.
Mặc kệ biểu tình của Hải Giác, hắn tiếp tục việc của mình.
- Người hỏi chữ “ngạo” trong Ngạo Kiếm Quyết không cần bước ra, ta sẽ nói nhanh thôi. Kiếm là vương trong vũ khí, công thủ hoàn thiện, cương nhu khôn lường. Một khi đã là vương, ngươi có quyền ngạo, ngạo ở đây là kiêu hãnh, là tự hào, là nhìn đất trời, nhìn những thứ khác không kém nhành cây ngọn cỏ. Nếu đã chọn làm bạn với một thứ cao ngạo như thế, nếu ngươi không ngạo thì sao xứng đáng đây?
Một lần nữa Hải Giác không tin vào mắt mình nữa. Mới ngày nào vẫn là một tên không có sức sống, tu vi thấp kém, ngu si đần độn, mà giờ đã ăn nói trôi chảy, phát ngôn không có chút kẽ hở, nói ra những thứ mà một người nghiên cứu võ học lâu năm chưa chắc đã nói được. Lần trước Hải Giác hắn phạt đòn Chấn Long chỉ mới qua ba ngày, mới ba ngày đã lột xác thành thiên tài, quả thật là quá khác biệt, quá dọa người.
Một đường thẳng tắp, hắn liên tục trả lời những câu hỏi còn lại trước ánh mắt ngạc nhiên đến tột cùng của lứa trẻ Lưu gia.
-... trong tâm ngươi đã có pháp quyết thì cần gì đọc ra miệng...
- Muốn luyện thành Hổ Lang Tâm Pháp thì đi ra mà nhìn hổ nhìn lang, suốt ngày ở trong thành chọc ghẹo nữ tử thì luyện cái gì?
-... cảnh giới tối cao không phải là thi triển hoàn toàn chiêu thức, mà là không ai biết mình thi triển cái gì...
Trời còn chưa quá Ngọ, hắn đã giải quyết hết bảy mươi câu hỏi mà đệ tử Lưu gia nêu ra một cách hoàn thiện mà không ai có thể bắt bẻ được gì, kể cả Lưu Hải Giác. À mà nhắc đến Hải Giác thì phải nhìn đến sắc mặt cực kỳ khó coi của hắn, hoàn toàn không làm Chấn Long bẽ mặt mà sâu trong thâm tâm phải công nhận sự tài giỏi của hắn, điều đó thực sự khiến Hải Giác khó chịu.
- Đó... đó có phải là Phế Chấn Long không?
- Ta bị điên rồi, mau báo cho mẫu thân ta...
- Ta... ta... ta không tin đâu...
Nhẹ nhàng phát ra dao động hồn lực, tiểu Hắc tử thu lại toàn bộ phân hồn mà hắn phát ra, tuy rằng có hơi mệt nhưng thành công mỹ mãn, lại còn nhận được toàn bộ võ công tích góp được của Lưu Hải Giác, quả là lời to. Hắn bước về phía vị bá bá của mình.
- Thưa Tam bá, dám xin Tam bá chỉ ra chỗ sai, ta thực mong nhận phạt để hoàn thiện hơn.
Hắn mỉm cười, nụ cười vô cùng thánh thiện, nhưng sâu trong ánh mắt hiện lên một chữ mà không ai có thể thấy.